Chương 34: Bạn trai thứ ba. (END)
Tác giả: Đông Thi Nương.
Biên tập: B3
Hạ Anh Mạc nói xong thì nhìn Bùi Oanh Oanh, anh ta rất hứng thú chờ câu trả lời của cô, nhưng làm anh ta thất vọng chính là thiếu nữ trước mặt chỉ trừng mắt nhìn rồi đi vòng qua anh ta về phòng.
“Oanh Oanh.” Hạ Anh Mạc gọi Bùi Oanh Oanh lại, “Là em không dám nghĩ đến, hay là em đã ngây thơ đến độ ngu xuẩn vậy?”
Vừa dứt lời, anh ta liền thấy thiếu nữ dừng bước chân.
Cô quay lại, gương mặt xinh đẹp trắng ngần hết sức bình tĩnh, “Hạ tiên sinh nói nhiều làm gì, dù có trùng hợp đến đâu đi chăng nữa thì hành động mà Hạ tiên sinh làm ra cũng đâu có do chị tôi ép anh làm?”
Hạ Anh Mạc không ngờ Bùi Oanh Oanh lại nói vậy, anh ta còn vỗ tay tán thưởng, “Thú vị, rất thú vị, xem ra em sẽ đứng về phía chị em vô điều kiện, tôi rất mong chờ.” Anh ta thấp giọng nói, “Em thử nói xem, liệu bạn trai tiếp theo của cô ấy có chia tay vì em nữa không đây?”
Nói xong anh ta xoay người rời đi, bỏ lại một mình Bùi Oanh Oanh đứng trên hành lang.
Sau khi Hạ Anh Mạc rời đi, rốt cuộc thì Bùi Oanh Oanh không giữ được vẻ mặt bình thản nữa, bởi không phải là cô không bị ảnh hưởng vì lời của Hạ Anh Mạc.
Hạ Anh Mạc nói thật sao?
Tất cả những chuyện này đều do Quý Đường cố tình sắp xếp?
Nếu như lời Hạ Anh Mạc nói là thật, thì tại sao Quý Đường phải làm vậy? Không ngừng quen bạn trai rồi rất nhanh lại chia tay, cô ấy luôn hời hợt với những người bạn trai của mình, thế nhưng trái lại, với cô thì lại quá mức thân mật, thậm chí thái độ của cô ấy với Tống Đan còn tốt hơn với bạn trai mình nhiều. Quý Đường đồng tính luyến ái sao? Vì để che giấu chuyện mình đồng tính luyến ái nên mới không ngừng quen bạn trai, nhưng lại sợ quen lâu thì bạn trai sẽ phát hiện ra sự thật, thế nên mới liên tục chia tay.
Bùi Oanh Oanh cắn môi, nếu cô đi hỏi thẳng, nhất định sẽ không hỏi được gì, Quý Đường quá thông mình, căn bản cô không thắng nổi.
Bùi Oanh Oanh yên lặng cúi đầu, rất nhiều thông tin cùng lướt qua não bộ, mà thông tin cuối cùng còn lưu lại chính là ——
Cô muốn tự mình thử xem, rốt cuộc Quý Đường có phải người đồng tính luyến ái hay không.
Khi ý tưởng kích động này vừa xuất hiện trong đầu Bùi Oanh Oanh, cô liền thấy kinh ngạc bởi sự can đảm của mình, nhưng ngay sau đó vội bác bỏ. Tuy nhiên cả một buổi sáng, cô đều ngồi suy nghĩ về chuyện này, đến mức không thể dừng lại để làm chuyện khác được, ngay cả đề thi cũng không nhìn thấy.
Suy nghĩ này giống như chiếc hộp Pandora, vừa mở ra là sẽ bị đầu độc.
Bùi Oanh Oanh đã thử tự khuyên nhủ bản thân, cô hỏi ngược lại mình ——
Nếu thật sự xác định Quý Đường là người đồng tính thì sao?
Cô có thể làm gì?
Rời khỏi Quý Đường ư?
Lời của Hạ Anh Mạc đã chôn vào lòng cô một hạt giống tò mò, nó nhanh chóng bám rễ rồi nảy mầm.
***
Buổi trưa, Bùi Oanh Oanh không thấy Quý Đường đâu, cô dùng bữa một mình, lúc trở về phòng thì bất ngờ đụng phải Hạ Già Vinh, hình như cậu ta vừa đi từ phòng anh trai ra, một chiếc áo khoác vắt trên khuỷu tay.
“Đi ăn về hả?” Hạ Già Vinh thấy Bùi Oanh Oanh thì cười hỏi.
Bùi Oanh Oanh gật đầu rồi đi lướt qua người cậu ta.
Hạ Già Vinh không ngờ Bùi Oanh Oanh lại lạnh nhạt với mình như thế, cậu ta quay đầu nhìn theo cô, nhưng không hề gọi cô lại.
***
Đến 10 giờ đêm, du thuyền cập bờ. Bùi Oanh Oanh đeo balo theo Quý Đường xuống thuyền.
Hạ Anh Mạc không còn đồng hành với Quý Đường nữa, Bùi Oanh Oanh không biết hai người bọn họ có chia tay không.
Lúc ngồi vào trong xe, Bùi Oanh Oanh vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Chị, chị và Hạ tiên sinh…” Cô không nói thẳng ra.
Quý Đường liếc mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, “Ừ?”
Bùi Oanh Oanh cúi đầu, chợt thấy trên tay Quý Đường đeo một chiếc nhẫn phỉ thuý xanh ngọc. Dường như chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn cô nhìn thấy khi dự tang lễ của Bùi tiên sinh, vậy bóng lưng che ô ngày hôm đó là của Quý Đường sao?
“Chị với Hạ tiên sinh đã chia tay chưa?” Bùi Oanh Oanh vẫn quyết định nói ra, bởi bất kể như thế nào thì Hạ Anh Mạc cũng không thích hợp với Quý Đường.
Quý Đường cười cười, nhưng lại giống như không hề cười. Cô ấy lẳng lặng nhìn Bùi Oanh Oanh, hồi lâu mới nói.
“Sắp rồi.”
***
Buổi sáng hôm sau, Bùi Oanh Oanh đọc được một tin trên mạng.
Là vụ tai nạn đâm vào đuôi xe hơi, vụ việc xảy ra vào đêm ngày hôm qua.
Do vụ tai nạn xảy ra ở thành phố A nên lòng hiếu kỳ của cô nổi lên, nhấn nút mở video, khi thấy nội dung trong video, cô giật nảy mình, vì cô thấy được Hạ Già Vinh.
Hạ Già Vinh đứng cạnh một chiếc cáng, quần áo trên người dính không ít máu, tuy hình ảnh cậu ta chỉ xuất hiện chớp nhoáng, nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn nhận ra được.
Bên dưới đoạn video cũng có không ít quần chúng ăn dưa phát hiện ra Hạ Già Vinh, họ rối rít bàn luận cậu thanh niên bị tai nạn này thật đẹp trai.
“Chị, tối qua mấy người Hạ Già Vinh bị tai nạn sao?” Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu hỏi Quý Đường ngồi đối diện.
Quý Đường nhấp cà phê, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Bùi Oanh Oanh nhìn phản ứng của Quý Đường thì yên lặng cúi đầu, vừa rồi cô thấy có một người nằm trên cáng, tuy không nhìn rõ là ai, nhưng Hạ Già Vinh ở bên cạnh trông nom, ngoài Hạ Anh Mạc ra còn có thể là ai.
Vậy mà anh ta lại bị tai nạn.
Do mới sáng ra đã đọc được tin này nên cả ngày hôm đó Bùi Oanh Oanh đều quan tâm đến những cập nhật về vụ tai nạn, đã thế còn lên mạng tìm kiếm, chẳng qua không tìm thêm được gì cả. Đợi đến buổi chiều, ngay cả tin ban sáng cũng không còn thấy tung tích, xem ra là có người ép xuống.
Sau kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, lớp học được chia lại, Bùi Oanh Oanh ở lại lớp cũ nhưng vẫn có 13 người bị chuyển đi, trong đó có 3 học sinh được tuyển thẳng, bao gồm cả Tống Đan. Cô Nhan nói 3 người bọn họ đã thông qua sát hạch nên không cần học ở lớp nữa. Còn Phùng Tĩnh thì nằm trong số 10 người còn lại.
Bùi Oanh Oanh hơi ngạc nhiên khi thấy cả Phùng Tĩnh và Tống Đan cùng bị chuyển đi, Tần Điềm Điềm ngồi cùng bàn với cô cũng nói ra nghi ngờ của mình.
“Hình như học sinh được tuyển thẳng năm ngoái không thi sát hạch sớm thế đâu, đều phải đợi hết học kỳ mới thi, sao năm nay đi sớm vậy?”
Nữ sinh ngồi sau tiếp lời, “Chắc là năm nay hiệu suất làm việc cao, lại nói năm nay ăn Tết sớm, liệu bọn mình có được nghỉ đông nữa không nhỉ?”
Tần Điềm Điềm vô tình cắt đứt: “Bọn mình học lớp mười hai rồi, làm gì có chuyện được nghỉ đông, cậu hãy chết tâm đi.”
***
Phải qua mấy hôm Bùi Oanh Oanh mới biết chuyện Quý Đường và Hạ Anh Mạc đã chia tay, vẫn là Doãn Hàm nói cho cô biết.
Chủ nhật Bùi Oanh Oanh đi dạo nhà sách cùng với mấy người Tần Điềm Điềm, vì từ vài hôm trước bọn cô đã bàn là chủ nhật đi mua sách tham khảo.
Mua sách xong, mấy người Tần Điềm Điềm nói muốn đi ăn gì đó, thương lượng một hồi liền phân công một người đi mua trà sữa, hai người đi mua đồ ăn vặt, còn Bùi Oanh Oanh ngồi chờ ở khu bán sách tham khảo.
Bùi Oanh Oanh đang cúi đầu nhìn điện thoại thì Doãn Hàm đột nhiên xuất hiện.
Anh ta ngồi xuống cạnh Bùi Oanh Oanh, mấy tập sách ngăn cách ở giữa.
“Đi mua sách sao?”
Nghe được tiếng nói, Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu lên, thấy là Doãn Hàm thì hơi sửng sốt, “Doãn tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”
Doãn Hàm chỉ vào trung tâm thương mại ở đối diện nhà sách, “Tôi đi thị sát.”
Bùi Oanh Oanh nhìn theo tay anh ta, trung tâm thương mại này vừa mới khai trương, hiện tại vẫn chưa có nhiều khách cho lắm, nhưng quả thực là Doãn Hàm rất giàu, nắm trong tay nhiều trung tâm thương mai đến vậy.
“Gần đây thế nào?” Doãn Hàm hỏi.
“Bình thường.” Bùi Oanh Oanh nói.
Doãn Hàm trầm mặc giây lát mới nói: “Quý Đường và Hạ tiên sinh chia tay, em biết không?”
Bùi Oanh Oanh ngỡ ngàng, nhưng lập tức thấy vui vẻ, chỉ là đang ở trước mặt Doãn Hàm, cô không thể không đè cảm giác vui sướng này lại, “Thế sao?”
Doãn Hàm nhìn Bùi Oanh Oanh, “Mấy ngày hôm trước Hạ tiên sinh bị tai nạn xe cộ, chính là vào buổi tối chúng ta về đến thành phố A. Bây giờ anh ta vẫn còn đang ở trong bệnh viện, nghe nói vì không muốn liên luỵ tới Quý Đường nên mới chủ động chia tay với cô ấy.”
“Ơ?” Nghe đến đây, tâm trạng Bùi Oanh Oanh trở nên rối rắm, quả nhiên người bị tai nạn hôm đó là Hạ Anh Mạc sao? Nhưng chẳng lẽ thương thế của anh ta nặng đến vậy?
“Hạ tiên sinh bị thương nặng lắm ư? Không biết…”
Cô không nói hết câu.
Không muốn liên luỵ tới Quý Đường, nghĩa là cả đời này cũng không cứng lên nổi hả?
“Bị gãy chân, chắc sẽ phải nằm viện rất lâu.” Doãn Hàm nói.
Bùi Oanh Oanh nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Chỉ gãy xương thôi mà, sao phải nói sợ liên luỵ đến chị tôi?”
“Con người Hạ tiên sinh kia vốn không đứng đắn, chắc chỉ mượn cớ thôi.” Nói xong Doãn Hàm đứng dậy, “Các bạn em sắp quay lại rồi, tôi đi trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Bùi Oanh Oanh đứng lên chào Doãn Hàm.
Những lời Doãn Hàm vừa nói đã khiến Bùi Oanh Oanh suy nghĩ rất lâu, Hạ Anh Mạc xảy ra tai nạn nên mới chia tay với Quý Đường. Ngược lại Quý Đường không hề nhắc dù chỉ một câu chuyện cô ấy chia tay với Hạ Anh Mạc.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ thật lâu rồi đưa ra quyết định rằng sẽ không hỏi Quý Đường chuyện liên quan đến Hạ Anh Mạc nữa, nếu hai người họ đã chia tay thì mình cũng nên hoàn toàn quên đồ vô sỉ Hạ Anh Mạc này đi thôi.
***
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bùi Oanh Oanh được nghỉ đông, vì là lớp mười hai nên chỉ được nghỉ có mười ngày.
Bùi Oanh Oanh rúc ở nhà nguyên ba ngày, đến ngày thứ tư thì bị Quý Đường lôi ra ngoài.
Quý Đường mang Bùi Oanh Oanh đi ăn cơm, lại ngoài ý muốn đụng phải Hạ Anh Mạc.
Có vẻ như Hạ Anh Mạc mới khỏi bệnh, sắc mặt rất khó coi, nhưng tinh thần ngược lại không tệ, thấy Quý Đường và Bùi Oanh Oanh còn híp mắt cười chào hỏi, “Thật là trùng hợp, Quý tiểu thư, còn cả Oanh Oanh.” Anh ta nhìn Quý Đường bên cạnh Bùi Oanh Oanh thật lâu, ánh mắt sâu xa.
Bùi Oanh Oanh để ý thấy cách xưng hô của Hạ Anh Mạc với Quý Đường đã thay đổi.
Quý Đường không tỏ vẻ gì, “Hạ tiên sinh xuất viện rồi?”
“Đúng vậy, nằm trong bệnh viện cả tháng trời, cả người tôi sắp héo rũ đến nơi, mãi mới được ra viện vài ngày.” Nói đến đây, Hạ Anh Mạc nhìn xuống đùi phải của mình, “Chẳng qua hành động vẫn không tiện lắm.”
“Vậy Hạ tiên sinh hãy nghỉ ngơi thật nhiều vào.” Nói xong Quý Đường bước đi, Bùi Oanh Oanh vội vàng đuổi theo, nhưng khi đi ngang qua Hạ Anh Mạc, cô nghe Hạ Anh Mạc nói.
“Tôi dám cá là, rất nhanh thôi em sẽ thấy chị em có bạn trai mới, hy vọng em còn nhớ đến lời tôi nói trước đây. Nếu như tôi đoán đúng thì, Oanh Oanh à, em thật là nguy hiểm.” Hạ Anh Mạc cười khẽ.
Bước chân Bùi Oanh Oanh khựng lại, rồi nhanh chóng đi tiếp về phía trước.
Hạ Anh Mạc xoay người, đưa tay sờ mũi, lúc này một nam sinh đi đến gần anh ta.
Nam sinh nhìn theo tầm mắt của Hạ Anh Mạc, nói: “Anh, anh lại đang làm trò quỷ gì đấy? Đi về thôi.”
“Già Vinh, anh đây không làm trò quỷ mà chỉ đang xem kịch hay.” Hạ Anh Mạc nhếch môi cười, “Lâu lắm rồi không thấy chuyện nào thú vị như thế.”
Hạ Già Vinh nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, “Đừng nói chuyện thú vị của anh là làm cho phụ nữ ấm ức đấy nhé? Anh đừng có vì chia tay với Quý tiểu thư mà trở nên mất phong độ như vậy.”
Hạ Anh Mạc liếc Hạ Già Vinh, nghi ngờ nhìn cậu ta, sau đó đưa tay đẩy mặt em trai mình, “Im mồm! Đồ trẻ nít ranh như em thì biết cái gì?”
Cả người Hạ Già Vinh bị đẩy lùi về sau, không hiểu sao lại tức giận hậm hực, “Em sắp trưởng thành rồi.”
“Ừ, biết, nhóc con cũng đã tới tuổi biết nói chuyện yêu đương rồi đấy.” Hạ Anh Mạc nói qua loa rồi bỏ đi.
Hạ Già Vinh đứng tại chỗ nhíu mày, tuổi nói chuyện yêu đương?
Ông anh này của cậu ta đúng là người không đứng đắn.
Hết chương 34.