Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái


Chương 54


Chương 54: Bạn trai thứ tư. (END)

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Cửa được mở ra.

Người đến làm Bùi Oanh Oanh hơi kinh ngạc, cô mất tự nhiên cào cào lại mái tóc, rồi điều chỉnh tư thế ngồi để trông mình không quá chật vật.

Người kia nhẹ nhàng đi tới, đặt một giỏ hoa quả lên mặt bàn, “Hôm nay anh mới có dịp đến thăm em, ngày đó tại anh đuổi theo nên em mới xảy ra tai nạn sao?”

“Không phải.” Bùi Oanh Oanh phản bác luôn, cô nhìn Bộ Lãng đã gầy rộc đi, “Hẳn là TV đã đưa tin rồi, là do tài xế xe tải vượt đèn đỏ.”

Mason là đại minh tinh, tin tức về vụ tai nạn xe cộ của anh ta đã nóng sốt suốt mấy ngày liền. Bùi Oanh Oanh đã xem qua, những đài truyền hình kia đưa tin tựa như chính mắt họ chứng kiến vụ tai nạn vậy, không những thế có đài truyền hình còn trích xuất được camera an ninh ghi lại vụ việc.

Bùi Oanh Oanh thấy sau khi xảy ra tai nạn, chiếc xe thể thao của Mason bị đè bẹp dúm, không còn ra hình dạng gì. Là Mason đẩy cô ra khỏi xe trước rồi mới tự mình bò ra ngoài, xong xuôi anh ta liền cứ thế nằm yên bất động.

Truyền thông công bố danh tính của Bùi Oanh Oanh, nói cô chính là nữ sinh trong vụ scandal trước đây của Mason, thậm chí còn có đài truyền hình khẳng định cô và Mason thật sự yêu nhau, bởi camera an ninh ghi lại rõ ràng, trong nháy mắt khi tai nạn xảy ra, Mason đã đánh lái về phía cô ở ghế phụ lái.

Thông thường khi xảy ra tai nạn, bao giờ người ngồi ở ghế lái cũng sẽ không kìm được mà đánh lái sang bên tay trái mình.

Bùi Oanh Oanh đã từng đọc ở đâu đó trên mạng rằng, nếu một người khi xảy ra tai nạn mà đánh tay lái về phía tay phải thì chứng tỏ người ngồi ở ghế phụ lái là người rất quan trọng với người đó.

“Hôm ấy anh thấy em ở bãi đậu xe, vì không nhận ra người đàn ông kia là ngôi sao nổi tiếng, lại thấy anh ta ăn mặc kỳ quái, hơn nữa em còn vội vã lên xe nên anh tưởng đó là người xấu.” Bộ Lãng cúi đầu tự trách, “Đáng lẽ anh không nên đuổi theo.”

“Chuyện này thật sự không liên quan đến anh mà.” Bùi Oanh Oanh cười trấn an.

Bộ Lãng cười buồn, lại cúi đầu.

Anh ta cứ đứng đó trầm mặc làm Bùi Oanh Oanh cũng bất giác yên tĩnh lại, cô không biết nên nói gì.

“Anh…”

“Anh…”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im lặng.

Bộ Lãng ngẩng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh, “Em nói trước đi.”

“Không, anh nói đi.” Bùi Oanh Oanh nói nhỏ.

Bộ Lãng yên lặng giây lát rồi lấy ra một cái túi, “Tặng em.”

Bùi Oanh Oanh nhận lấy, phát hiện là một chiếc khăn quàng cổ màu hồng.

“Anh không biết chọn khăn quàng, nhưng nhân viên bán hàng nói con gái đều thích màu hồng nên anh lấy cái này.” Bộ Lãng cười, “Vừa rồi anh có gặp dì Tuệ, dì ấy nói em bị thương không nặng, có thật không?”

Bùi Oanh Oanh nhìn khăn quàng hồng trong túi, không hiểu sao sống mũi lại cay cay, cô bối rối quay mặt đi, dùng sức mở to mắt hòng ngăn không cho nước mắt chảy ra. Lần trước cô nói khăn quàng xám của Bộ Lãng xấu xí, cho nên anh ấy mới mua một cái mới tặng mình sao?

“Mấy hôm trước anh đã muốn đến thăm em, nhưng mà không vào được, cuối cùng anh phải gọi điện thoại cho Quý Đường.”

Bộ Lãng vừa nói xong, Bùi Oanh Oanh liền quay đầu lại, “Anh gọi cho… chị em?”

“Ừ.” Bộ Lãng nhẹ giọng, “Anh nói với cô ấy rằng anh muốn đến thăm em.”

Anh ta thấy Bùi Oanh Oanh đỏ mắt thì hai mắt cũng lặng lẽ đỏ lên, “Thật ra thì lòng anh không thuần khiết, sớm chia tay với chị em cũng tốt, chỉ là thấy thật có lỗi với cô ấy.” Anh ta thở dài, “Có lẽ anh sắp phải thuyên chuyển khỏi thành phố A rồi, tuy bên trên chưa gửi công văn chính thức, nhưng cũng đã thông báo bằng lời. Anh đang thu dọn hành lý, thế cũng tốt, ba mẹ anh sống ở thành phố kia, anh về đó sẽ tiện bề phụng dưỡng bọn họ.”

Bùi Oanh Oanh muốn nói, nhưng lại không nói nổi thành lời.

Nên khuyên anh ấy đừng áy náy sao?

Hay là thẳng thắn thú nhận tội lỗi của mình?

Bộ Lãng nhìn cố, gắng nở nụ cười thoải mái, “Em nhớ dưỡng thương cho thật tốt để sớm ngày xuất viện.” Anh ta hơi ngừng lại, “Em và cậu trai kia rất xứng đôi.”

Nói xong anh ta cứ thế xoay người rời đi.

Bùi Oanh Oanh nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng vô cùng khổ sở, cô đã lừa gạt một người thật tốt.

Bộ Lãng là người tốt, tốt đến mức không nhận ra mấy màn trình diễn yếu kém của Bùi Oanh Oanh, đã thế còn thấy có lỗi với Quý Đường – người đứng sau mọi chuyện. Anh ta chọn cách rời khỏi thành phố A, vờ vui vẻ nói là trở về chăm sóc ba mẹ.

Sau khi Bộ Lãng đi khỏi, tâm trạng Bùi Oanh Oanh trở nên kém hẳn.

Anh ta đi không bao lâu thì dì Tuệ tiến vào, bà không nói gì, chỉ im lặng cầm theo rất nhiều đồ ăn, có cả những đồ ăn mà bác sỹ cấm.

“Không sao hết, ăn đi, bị thương thì đương nhiên phải ăn nhiều rồi, trước đây tôi toàn thế. Còn nếu mà ăn xong vẫn không thoải mái thì cùng lắm là gọi thiếu gia.” Dì Tuệ nói năng hùng hồn.

Bùi Oanh Oanh miễn cưỡng nở nụ cười, “Dì kể chuyện đùa chẳng hài gì cả.”

Dì Tuệ nhíu mày, “Tôi không nói đùa, nhớ năm đó suýt chút nữa thì cái đuôi của tôi đã bị lão đạo sĩ kia chém đứt, về sau chính là nhờ ăn uống thả cửa mới tốt lên đấy.”

Bùi Oanh Oanh nghe mà không nhịn được cười, cô cũng không hiểu lắm về yêu quái.

Người bị thương thì tâm trạng không tốt, vậy còn yêu thì sao?

“Dĩ nhiên là phải đi báo thù.” Nghe thấy câu trả lời của dì Tuệ, Bùi Oanh Oanh mới phát hiện mình đã bất giác hỏi ra miệng.

“Đợi đuôi khỏi hẳn, tôi bèn đi tìm lão đạo sĩ kia trả thù, hừ, tôi cắn chết toàn bộ gà vịt mà lão ta lén nuôi ở chùa, hết thịt ăn cho khỏi chém đuôi tôi.” Dì Tuệ nói.

Bùi Oanh Oanh: “…”

***

Lại nằm viện thêm mấy ngày, Bùi Oanh Oanh đã có thể xuất viện.

Xuất viện ngày hôm đó, Bùi Oanh Oanh còn gặp một người quen, là bác sỹ riêng của Quý Đường – Thôi Nghiêm.

Thôi Nghiêm cùng tới với Quý Đường.

Hình như Thôi Nghiêm là một bác sỹ rất giỏi, anh ta kiểm tra toàn diện cho Bùi Oanh Oanh một lần, sau đó nói với Quý Đường: “Ngoại trừ có chút thiếu máu ra thì không có bất cứ vấn đề nào khác, hoàn toàn có thể xuất viện.”

“Thiếu máu sao?” Quý Đường nhíu mày.

Thôi Nghiêm thấy biểu tình của Quý Đường thì vội nói, “Tôi sẽ bảo đàn em kê cho đơn thuốc bắc bổ máu, mỗi ngày nấu lên uống một bát là được. Đàn em của tôi là bác sỹ Đông y mà.”

“Được.” Quý Đường lạnh nhạt đáp.

Thôi Nghiêm nhìn Quý Đường, tựa hồ đang đợi Quý Đường nói thêm gì đó.

Nhưng Quý Đường thấy anh ta mãi không rời đi thì chỉ mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn sang, Thôi Nghiêm lập tức nhanh nhẹn cuốn xéo.

Bùi Oanh Oanh đứng cạnh thấy cảnh này thì bỗng có dự cảm bất thường.

Quý Đường vừa chia tay xong, đừng nói bạn trai tiếp theo sẽ là Thôi Nghiêm này đấy nhé?

Quý Đường dẫn Bùi Oanh Oanh ra ngoài theo lối đi dành riêng cho khách VIP.

Bây giờ cô cũng được coi như người nổi tiếng bởi đã ở cùng Mason trong vụ tai nạn. Dù ảnh trên mạng của cô đã bị xoá sạch, nhưng vẫn có rất nhiều người đã thấy được mặt cô, thậm chí phạm vi lan truyền còn rất rộng.

Chắc hẳn Quý Đường đã phải tìm rất nhiều người hỗ trợ, thế nên mới xoá được hết những hình ảnh truyền thông đã đưa tin. Đến nỗi mà hiện tại chỉ cần trên mạng có topic nào bàn luận về Mason, hễ nhắc đến Bùi Oanh Oanh là sẽ bị xoá ngay.

Vụ tai nạn này có sức ảnh hưởng quá lớn, vì Mason quá nổi tiếng.

“Chuyện của Bộ Lãng, em làm rất tốt.” Quý Đường đột nhiên nói.

Bùi Oanh Oanh cúi đầu, một lát sau mới hỏi: “Anh định khi nào bắt đầu mối quan hệ kế tiếp?”

“Chờ em thi đại học xong đã.” Quý Đường nhàn nhạt đáp.

Bùi Oanh Oanh mím môi, cô hít sâu một hơi, “Anh thật sự không thể giúp Mason sao? Cổ họng rất quan trọng với anh ấy.”

Cho đến tận khi xuất viện, Bùi Oanh Oanh vẫn không được gặp Mason lấy một lần, cô không biết Mason thế nào rồi.

Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh, khẽ mỉm cười. Sắc mặt của anh vẫn rất trắng, trắng như một tờ giấy. Bờ môi ngày thường luôn đỏ thắm thì lúc này cũng mất đi huyết sắc, đôi mắt đen thăm thẳm, nhìn qua giống hệt diễm quỷ trong truyền thuyết.

Trông dáng vẻ anh không thoải mái cho lắm, trước khi nói chuyện còn ho khan mấy tiếng, “Tại sao tôi phải giúp cậu ta?”

Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường, sửng sốt giây lát rồi mới cười tự giễu, “Đúng, anh không cần phải giúp anh ấy. Dù sao anh cũng chỉ biết quan tâm đến mỗi bản thân mình thôi, người khác sống hay chết chẳng là cái gì.”

“Đúng vậy.” Ý cười trên mặt anh càng sâu, chậm rãi nói, “Tôi là yêu quái mà, tại sao phải quan tâm đến sống chết của người phàm?”

Bùi Oanh Oanh bị Quý Đường chọc giận đến đau cả đầu, cô cảm thấy Quý Đường chính là người ích kỷ lạnh nhạt nhất, không, là con rắn ích kỷ lạnh nhạt nhất mới đúng. Dì Tuệ tốt hơn anh nhiều, rõ ràng đều là xà yêu nhưng tính cách lại trái ngược nhau.

Bùi Oanh Oanh quay mặt đi, không muốn nói chuyện với Quý Đường nữa.

Cho đến tận khi về Quý trạch, Bùi Oanh Oanh vẫn không nói gì với Quý Đường.

Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh mới biết cô không thể đến trường.

“Tại sao không thể đi học?” Bùi Oanh Oanh vọt tới trước mặt Quý Đường, hôm qua cô muốn lên mạng nhưng phát hiện mạng ở phòng cô đã bị cắt, cô hỏi dì Tuệ thì được biết là Quý Đường ra lệnh, bây giờ Quý Đường lại còn không cho cô đi học.

Tầm mắt Quý Đường chuyển từ máy tính bảng trong tay sang gương mặt Bùi Oanh Oanh, ánh mắt anh như thể đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối, “Chuyện của em với Mason còn chưa giảm nhiệt, hiện giờ em chưa nên đến trường. Em sẽ học tại nhà, tôi đã mời thầy dạy kèm tận nhà cho em rồi, tất cả các môn luôn, em chuẩn bị đi.” Quý Đường nhìn đồng hồ đeo tay, “Giáo viên Ngữ văn của em sẽ đến trong vòng nửa tiếng nữa.”

Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường ra lệnh, chỉ cảm thấy anh như một vị Vua chuyên quyền độc đoán, chèn ép đến mức cô không thở nổi. Tuy anh nói lễ độ, nhưng ngay cả một câu thương lượng trước với cô cũng không hề, anh tự ý ra quyết định rồi thản nhiên thông báo với cô, cô chẳng khác nào một con rối gỗ hết.

Bùi Oanh Oanh giận đến mức không muốn nói thêm bất cứ lời nào, cô xoay người bỏ đi, nhưng bị Quý Đường gọi lại, “Ăn sáng xong rồi hẵng về phòng, ngồi xuống.”

Thân thể Bùi Oanh Oanh cứng ngắc tại chỗ, một lúc lâu sau, cô mới nói: “Tôi không muốn ăn.”

“Vậy khỏi cần chữa cổ cho Mason.” Quý Đường lãnh đạm.

Một câu này của anh đã khiến Bùi Oanh Oanh quay phắt đầu lại, cô mừng rỡ khôn xiết, “Anh sẽ giúp Mason chữa cổ sao?”

“Không, chẳng qua em càng không nghe lời thì tôi càng không giúp cậu ta.” Quý Đường nhếch môi, anh đứng dậy, chân dài sải bước, trực tiếp cầm máy tính bảng đi lướt qua người Bùi Oanh Oanh.

Bùi Oanh Oanh nhìn theo bóng lưng anh, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm.

Hết chương 54.

Lời của Bê Ba: Thấy càng lúc càng có nhiều chị em kêu gào chờ ngày ngược Quý thiếu, Bê tính không nói đâu nhưng mà ngứa răng quá nên vẫn phải spoil thế này. Rằng thì mà là Bùi Oanh Oanh sắp trở nên cực kỳ đáng ghét rồi. Những chương sắp tới Bê ghét Bùi Oanh Oanh kinh khủng, chỉ mong ngược chết Bùi Oanh Oanh thôi ý!!!!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN