Chương 90: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh thuộc kiểu người ngủ sớm, ngoài cửa sổ vọng vào tiếng nữ sinh trò chuyện, còn có cả tiếng giặt quần áo. Không một ai biết trên giường cô đang giấu một con xà yêu.
“Ngài biến thành nguyên hình đi.” Cô nhịn một lúc mới nói nhỏ.
Quý Đường bám dính vào lưng Bùi Oanh Oanh, đôi môi lạnh như băng đè lên vành tai cô, “Nguyên hình? Em muốn nửa người nửa rắn hay toàn rắn?”
Anh dùng giọng nam trầm thấp mờ ám hỏi ra câu này, phảng phất như đang hỏi: “Chào quý khách, quý khách muốn ăn canh rắn tái hay chín?”
Bùi Oanh Oanh tránh sang bên, muốn hất Quý Đường ra nhưng không thành công, cô đành phải nói: “Toàn rắn đi.”
“Toàn rắn? Nhưng gần đây yêu lực của tôi bị suy yếu, không thể biến nhỏ lại được. Nếu biến thành đại mãng xà, giường em không chứa nổi tôi thì làm thế nào?” Nói xong anh lại ôm chặt thêm một ít, Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình sắp tắc thở đến nơi rồi, bất đắc dĩ phải giữ lấy bàn tay đang ôm eo mình, “Anh đừng có ôm chặt như vậy, Quý Đường!”
Quý Đường hơi nới lỏng tay ra, nhưng thân thể vẫn dán chặt vào Bùi Oanh Oanh, anh nói khẽ bên tai cô, “Oanh Oanh.”
Chỉ hai từ thôi, nhưng được anh gọi thật lâm ly triền miên, trái tim Bùi Oanh Oanh chợt run rẩy. Cô nhìn sang bên cạnh, thấy ánh trăng rọi qua cửa sổ, tia sáng trắng thuần khiết rơi vào giường cô.
“Thế thì ngài biến thành nửa người nửa rắn đi.” Cô nói.
Gần như cô vừa dứt lời, người ở phía sau liền hành động.
Bùi Oanh Oanh nhìn cánh tay mảnh khảnh tái nhợt vứt áo phông và quần ngủ của cô sang cái ghế bên cạnh, mà đồng thời bắp chân cô cũng được bao bọc bởi một thứ lạnh như băng. Cô biết đó là thứ gì, chỉ là khi thứ đó càng lúc càng trườn dần lên trên, cô không nhịn được mà cấu một cái, cô nhằm ngay chóp đuôi mà cấu thật mạnh, quả nhiên nghe thấy người phía sau xuýt xoa kêu đau.
“Oanh Oanh, em thật hư!”
Anh lên án cô bằng giọng điệu cực kỳ tủi thân.
Bùi Oanh Oanh hừ khẽ, “Chính ngài chuốc lấy. Không phải nói buồn ngủ sao? Còn dùng đuôi rắn quấn lấy tôi làm gì?”
Quý Đường bất mãn nói: “Giường em chật như vậy, đuôi tôi không có chỗ để nên chỉ đành để trên người em, không thì em nằm lên người tôi nhé?”
“Ngài mà vẫn còn nói mấy câu vớ vẩn kiểu đó nữa thì rời khỏi đây đi.” Bùi Oanh Oanh lạnh giọng, anh biến mất mấy tháng trời, rồi lại bất ngờ xuất hiện hù doạ cô, bây giờ còn bất mãn đủ thứ. Cô còn chưa thèm nổi giận vì anh hù doạ cô đâu đấy.
“Em đang giận.” Quý Đường nói chắc nịch.
Bùi Oanh Oanh cả kinh, chợt nhớ ra Quý Đường có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
“Em đừng giận, tôi rời đi mấy tháng vì đó là khoảng thời gian tôi động dục. Bây giờ kỳ động dục của tôi đã qua, tôi liền tới tìm em.” Quý Đường vừa nói vừa ngước mắt nhìn lên, mái tóc dài vương vào cổ Bùi Oanh Oanh, đôi mắt màu hổ phách khẽ chớp chớp.
Bùi Oanh Oanh mím chặt môi, một lát sau mới quay lại nhìn đối phương.
Quý Đường biết đọc suy nghĩ, vậy thì lời nói dối mấy tháng trước của cô, nhất định anh cũng biết là cô nói dối, nhưng anh lại không hề vạch trần. Ngay cả giờ phút này, cô đang nghĩ những gì, anh đều biết rõ.
“Ngài…” Cô vừa mới nói được một từ, ngón trỏ lạnh như băng của Quý Đường liền đặt lên môi cô.
“Chỉ còn nửa tiếng nữa là sinh nhật em.” Anh nói, “Trước đây tôi chưa từng cùng em đón sinh nhật, lần này cho tôi một cơ hội nhé.”
Bờ mi Bùi Oanh Oanh khẽ run rẩy, mái tóc xoăn gợn sóng của cô xoã tung trên gối, đen nhánh như tơ lụa. Cô để mặc cho Quý Đường luồn ngón tay vào mái tóc mình, cuối cùng dừng lại trên mặt cô.
Anh cúi đầu, khi gương mặt hai người kề sát nhau, anh bỗng mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ.
Sau đó, anh ôm lấy cô.
Hai người đều yên lặng chờ thời gian chầm chậm trôi. Không biết qua bao lâu, Quý Đường lên tiếng.
“Oanh Oanh, sinh nhật vui vẻ.” Anh nâng tay lên, Bùi Oanh Oanh lập tức nhìn thấy một đàn đom đóm ngay trong phòng ký túc của mình.
Đàn đom đóm kia phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lập loè trong đêm đen. Bùi Oanh Oanh nhìn đến thất thần, cô mới chỉ thấy cảnh này trong anime thôi.
Bàn tay Quý Đường xoay vòng trong không khí, ngón tay anh thon dài trắng lạnh, khớp xương rõ ràng, đom đóm cũng nhảy múa theo từng cử động của ngón tay anh.
Bùi Oanh Oanh xem đến không nỡ chớp mắt, chỉ sợ vừa chớp mắt một cái cảnh tượng này liền tan biến.
Ánh sáng từ đuôi đom đóm chiếu sáng cả căn phòng, nhưng hiện tại cô cũng chẳng còn tâm trí nào bận tâm đến việc cảnh này có bị người ta phát hiện hay không.
Quý Đường kéo nhẹ tay Bùi Oanh Oanh, “Nào, em cũng thử đi.”
Cô khẽ co ngón tay, rồi cũng học theo Quý Đường thử xoay ngón tay trong không trung, quả nhiên thấy đom đóm chuyển động theo chỉ thị của mình.
Lúc Bùi Oanh Oanh đang điều khiển cả đàn đom đóm bay lượn trong phòng, Quý Đường yên lặng nhìn cô, ánh sáng của những con đom đóm rơi vào trong mắt cô, đôi mắt này là đôi mắt đẹp nhất mà anh từng thấy.
Bùi Oanh Oanh càng vui vẻ hơn khi nhận ra đàn đom đóm này còn biết xếp thành chữ, nhưng khi nhìn thấy câu hoàn chỉnh mà bọn chúng xếp nên, cô sửng sốt nhìn về phía Quý Đường.
Quý Đường vẫn đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh thẳng tắp, tựa hồ còn ẩn giấu nỗi chờ mong, “Oanh Oanh, bằng lòng nhé?”
Câu mà đàn đom đóm xếp thành chính là —— “Tôi có thể hôn em không?”
Trước đây Quý Đường chưa bao giờ hỏi như vậy, anh sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của Bùi Oanh Oanh. Chỉ cần là điều anh muốn thì anh sẽ làm, mặc kệ đối phương buồn hay vui, miễn sao anh thấy vui là được.
Nhưng bây giờ anh lại hỏi, lại muốn nhận được sự đồng ý của cô.
Không biết do đom đóm quá đẹp hay do ánh mắt chờ mong của Quý Đường khiến cô lay động.
Bùi Oanh Oanh ngơ ngác nhìn Quý Đường, anh thật đẹp, nhất là khi nhìn ở khoảng cách gần. Nhìn anh sẽ khiến người ta cảm thấy như không màng tất cả, dù chỉ có thể ở bên anh một phút thôi cũng đã hạnh phúc rồi.
Giờ phút này cô mới phát hiện, hoá ra mình cũng chỉ là người phàm tục.
Không ai có thể nói ra lời từ chối trước ánh mắt đó, cũng sẽ không ai không thể không mở lòng trước tình cảm của anh.
Anh là một yêu quái cao ngạo, mà khi một yêu quái cao ngạo như thế lại tự hạ thấp mình tỏ tình với bạn, bạn sẽ đồng ý hay từ chối đây?
Sau chốc lát do dự, Bùi Oanh Oanh liền cười tự giễu, đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ đối phương, rồi chủ động hôn lên bờ môi lạnh như băng ấy.
Cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, cô không cầu kết quả, cũng không cầu tương lai, chỉ cần hiện tại. Nếu có hối hận thì cũng là chuyện của sau này, bắt một yêu quái làm tù binh, vẫn là cô thắng.
Ban đầu Quý Đường hơi sững sờ, sau đó lập tức đổi khách thành chủ, anh cúi đầu xuống, gia tăng nụ hôn này.
Đom đóm bay lượn xung quanh hai người, lấp lánh như vô số vì sao khiến Bùi Oanh Oanh không khỏi phân tâm, mà vừa mới phân tâm, môi cô liền bị cắn nhẹ một cái.
Bị chiếc răng nanh nhỏ của Quý Đường cắn, Bùi Oanh Oanh hơi ngẩn ra rồi bật cười thành tiếng. Cô ngồi thẳng dậy, dứt khoát đổi tư thế, đặt đối phương nằm xuống dưới người mình.
Bùi Oanh Oanh từ trên cao nhìn xuống xà yêu, bắt lấy cái đuôi không an phận của anh, “Anh có thể tắt thuật đọc tâm đi không?”
Quý Đường gật đầu, nhưng có vẻ như không hiểu lắm tại sao lúc này lại biến thành mình bị đè ở dưới, anh cứ mở to đôi mắt mờ mịt nhìn cô.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu xuống, kề sát môi mình vào môi anh.
“Em chỉ đồng ý cho anh hôn một lần, nên anh không được hôn em nữa.” Cô nói nhỏ, “Mà sau này anh cũng không được đọc suy nghĩ của em, khi em muốn nói thật với anh thì em sẽ nói thật. Nếu em không muốn, anh chỉ có thể nghe lời nói dối.”
Quý Đường nhíu mày, dường như không tình nguyện cho lắm.
Nhưng Bùi Oanh Oanh lại nói: “Nếu anh đồng ý yêu cầu của em, bây giờ em sẽ hôn anh.”
Nghe vậy, gương mặt Quý Đường hiện rõ vẻ giãy giụa.
Bùi Oanh Oanh nằm trên người anh, yên lặng chờ anh đưa ra sự lựa chọn, cuối cùng Quý Đường vẫn chọn nụ hôn, “Thôi được, tôi không đọc suy nghĩ của em nữa.”
Anh vừa dứt lời, một nụ hôn thật nhẹ liền rơi xuống, giống như lông vũ quét qua môi anh.
Quý Đường còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn này đã kết thúc, anh đang định nói gì đó thì thấy cô gái ngồi bên trên đã áp mặt xuống lồng ngực mình. Tựa như muốn lắng nghe nhịp tim anh.
Mái tóc dài của Bùi Oanh Oanh phủ lên người anh, gò má chạm vào lồng ngực lạnh như băng, tiếng tim đập xuyên qua lồng ngực truyền vào tai cô.
“Thịch ——”
“Thịch ——”
“Thịch ——”
Dần dần nhịp tim hai người như hoà vào làm một, từng nhịp lại từng nhịp.
Bùi Oanh Oanh lặng lẽ nghe nhịp tim của Quý Đường, tâm trạng vô cùng bình tĩnh. Hiện giờ cô không vui cũng không buồn, thậm chí cũng không nghĩ gì cả.
Ngày mai và tương lai thế nào, cô không biết.
Thích và ghét là gì, cô không biết.
Cô có thích Quý Đường hay không, cô cũng không biết.
Đôi khi, có một số việc căn bản cũng không cần phải biết.
***
Sáng hôm sau, Bùi Oanh Oanh có tiết học nên dậy sớm. Lúc cô dậy Quý Đường vẫn còn ngủ.
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn rắn trắng nhỏ nằm cuộn tròn, bất đắc dĩ lắc đầu. Quả nhiên anh lại lừa gạt cô, cái gì mà yêu lực suy yếu không thể biến nhỏ được chứ, rốt cuộc không phải vì chê giường quá chật nên tự chủ động biến thành rắn trắng nhỏ đây sao?
Bùi Oanh Oanh đánh răng rửa mặt xong, khi chuẩn bị đi học, Quý Đường vẫn còn ngủ trên giường. Cô đi ra cửa rồi lại vòng trở lại, “Nếu buổi trưa anh vẫn ở đây thì nhớ gọi điện thoại cho em, chúng ta cùng đi ăn trưa.”
Trên giường yên tĩnh, không ai trả lời cô.
Bùi Oanh Oanh cũng không thèm để ý, cứ thế xoay người rời đi.
***
Tiết một sáng nay là tiết của một thầy giáo già, ăn sáng xong Bùi Oanh Oanh đến lớp, nhưng lại thấy có điều khác với trước đây.
Tuy ngày thường không ai dám đến muộn khi học tiết của thầy giáo này, nhưng cũng không đến mức đến sớm quá như vậy, không những vậy mỗi tiết chỉ có khoảng mười mấy sinh viên đến lớp, bây giờ ngoại trừ Bùi Oanh Oanh, tất cả những người khác đều đã tới, đã thế còn chen chúc hết lên dãy bàn thứ nhất và thứ hai.
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, đành phải ngồi xuống dãy bàn thứ ba. Vừa ngồi xuống cô liền bỏ điện thoại ra nhìn giờ, còn cách giờ học tận nửa tiếng mà cả lớp đã đến đông đủ.
Vì không có việc gì làm nên cô đeo tai nghe vào, mở bộ phim tối qua đang định xem thì bị Quý Đường cắt ngang ra xem tiếp. Đang xem đến cảnh nam nữ chính nằm hôn nhau trên ghế salon thì ánh sáng trên đỉnh đầu cô bị che mất.
“Đây là phim gì?” Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm ấm.
Bùi Oanh Oanh giật mình ngẩng đầu lên.
Chung Kỳ Uẩn bình thản nhìn vào điện thoại của cô, khi nhìn đến cảnh nam nữ chính hôn đến quấn quýt không rời, ống kính còn quay cận cảnh nụ hôn đó, anh ta khẽ nhíu mày.
Bùi Oanh Oanh vội vàng úp điện thoại xuống mặt bàn, đồng thời gỡ tai nghe ra, khóc không ra nước mắt nói, “Thầy Chung.”
Chung Kỳ Uẩn mỉm cười với cô, “Không cần căng thẳng, tôi chỉ tò mò thôi.”
Bùi Oanh Oanh cảm thấy Chung Kỳ Uẩn vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ thương cảm.
Tại sao tiết này lại đổi thành tiết của Chung Kỳ Uẩn? Hơn nữa hình như bạn học của cô ai cũng biết?
Còn cả, tại sao bọn họ lại nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm đó?
Học xong tiết này, Bùi Oanh Oanh mới biết ở khoa Văn Chung Kỳ Uẩn có một biệt danh —— “Đại Ma Vương.”
Đặt biệt là trong giờ lên lớp.
Hết chương 90.