Chưa đợi Chu Mẫn hỏi thím Lưu lúc lên khỏi gara đã thấy một người trung niên mặc áo màu trắng, bên cạnh còn có một người y tá đi vào cùng.
Chu Mẫn thấy bọn họ đi vào rồi mới đi theo sau.
Người đàn ông này là vị bác sĩ mời từ bên Pháp về, dáng người rất cao lớn, đứng gần cho người khác cảm giác áp đảo đến khó thở, nhưng nhìn qua giống lính đánh thuê hơn là bác sĩ, khí chất trên người chẳng khác nào người được đào tạo trong quân ngũ.
Chu Mẫn vừa chạy vào đã lên tiếng:” Ông là bác sĩ của Tử Minh?”
Người đàn ông thấy Chu Mẫn liền gật đầu một cái xem như chào hỏi:” Đúng vậy, còn đây là trợ lý của tôi còn cô là?”
– Nhị phu nhân Tử gia.
[ Ở đây giải thích cho bạn nào chưa hiểu, Đại phu nhân là vợ của Tử lão gia do Tử lão gia là anh trai, còn chú Tử Minh là em trai là con út nên tôi để là nhị phu nhân cho dễ hiểu nha, đại thiếu gia là anh cả còn nhị thiếu gia là Tử Minh.
]
Hai người nghe xong hơi sửng sốt một chút, liền khôi phục lại vẻ ngoài như không có chuyện gì.
– Tôi xin phép lên phòng của cậu chủ.
Chu Mẫn cười cười, ra dáng chủ nhà mà dẫn đường cho bọn họ, lúc lên tới còn gõ cửa hai cái mới đẩy vào.
Tử Minh đã ngồi ngay ngắn ở trên giường, sách cũng khép lại đặt một bên.
Y tá thấy Chu Mẫn vẫn chưa rời đi liền lên tiếng nhắc.
– Chúng tôi chuẩn bị khám bệnh cho cậu chủ, phu nhân tránh mặt một lúc được không ạ? Do quá trình khám bệnh không thể có mặt của người khác.
Chu Mẫn đặt hay tay trước ngực, dựa vào cửa.
– Tại sao quá trình khám bệnh không thể có mặt của người nhà? Hai người xem tôi là không khí đi, cũng đâu phải làm chuyện mờ ám mà không để người khác nhìn thấy có đúng không?
Y tá lập tức nghẹn họng nhưng vẫn cố tìm lời đẩy Chu Mẫn ra ngoài.
– Phu nhân thông cảm cho chúng tôi, thật ra quá trình khám bệnh người nhà phải tránh mặt, nếu không bệnh nhân sẽ rất căng thẳng.
Chu Mẫn liếc nhìn Tử Minh đang nhìn về phía này.
– Chú cảm thấy căng thẳng không? Không có đúng không? Cũng đâu phải con nít căng thẳng cái gì chứ, chú ấy không căng thẳng, bác sĩ cứ khám đi, xem tôi như không khí là được, nhanh một chút chú ấy chuẩn bị đến giờ ăn rồi.
Tử Minh nghe thì giật giật mí mắt.
Cái này là hỏi sao? Rõ ràng là nếu căng thẳng cũng bắt buộc không được căng thẳng, nếu căng thẳng thì hắn chính là con nít.
Cuối cùng y tá không kêu được Chu Mẫn ra bên ngoài.
Chu Mẫn đứng bên cạnh từ đầu đến cuối rất yên lặng, nghiêm túc mà quan sát quá trình khám bệnh, quá trình khám bệnh vẫn rất bình thường cũng không tiêm thuốc như suy nghĩ của Chu Mẫn.
Bác sĩ khám xong liền tháo ống nghe trên tai xuống.
– Cậu chủ không uống thuốc?
Chu Mẫn đứng bên cạnh lập tức cướp lời.
– Không uống gần một tháng, mỗi lần uống chú đều nôn còn kén ăn, tinh thần đều đi xuống.
Y tá bên cạnh khẩn trương mà nắm chặt ống tay áo rộng thùng thình của mình, nhưng trên mặt lại không bày ra biểu cảm gì.
Bác sĩ:” Vài ngày nữa tôi sẽ cho người đem thuốc khác đến, dạ dày cậu chủ kém hơn tôi nghĩ, nên giảm liều thuốc xuống một chút.
“
Chu Mẫn gật đầu một cái.
Cho dù ông có đem thuốc tiên hay nhân sâm ngàn năm đến, Chu Mẫn cũng không để Tử Minh uống.
Người xấu mãi mãi là người xấu.
Trong ấn tượng người khác chính là như vậy.
Chưa kể đến bề ngoài của người này Chu Mẫn cảm thấy rất không thích, không phải khuôn mặt cũng không phải dáng người, mà chính là đột nhiên cảm thấy không có thiện cảm.
Bác sĩ nước ngoài Chu Mẫn chưa thấy qua, nhưng chắc chắn bộ dáng cũng không thô kệch y như lính đánh thuê như vậy, bác sĩ không phải người dùng tay chân đánh đấm, Tử phu nhân nếu muốn thuê người giả dạng cứ thuê một tên cho người khác cảm giác tin tưởng một chút, ít ra phải thấp chút còn có bụng bia như vậy độ tin cậy sẽ cao hơn.
Sau này Chu Mẫn nhất định sẽ dạy cho bà một khoá làm sao để gạt người.
Chu Mẫn tiễn hai người ra về, mới chạy lên phòng Tử Minh.
Chu Mẫn kéo ghế lại, vén tay áo hai bên của hắn lên, kiểm tra hết một lượt thấy không có dấu hiệu của kim tiêm mới thở ra một hơi.
Chu Mẫn chỉ sợ lúc bản thân nói chuyện không để ý, vị bác sĩ giả kia sẽ tiêm cho Tử Minh một mũi, tiêm lén như vậy từ từ sẽ bị ngốc luôn.
Nhưng Chu Mẫn lại quên mất nếu vị bác sĩ kia tiêm mà không bị ai phát hiện đến người bị tiêm cũng không phát hiện, thì chính là người bị tiêm không muốn nói mà gật đầu chấp nhận, Tử Minh không câm chỉ là không đi được.
Chu Mẫn kéo tay áo của Tử Minh xuống.
– Tên bác sĩ đó nhìn qua là biết không tin tưởng được, tôi còn sợ người ta tiêm cho chú một mũi thì chú sẽ ngốc luôn.
– Vậy sao.
– Tất nhiên rồi, chẳng phải bác sĩ cho chú thuốc uống đến nôn luôn hở? Tôi cảm thấy đó chính là tên lang bâm, tôi từng làm ở bệnh viện tuy không bằng y tá đào tạo chính quy nhưng mà vẫn biết đấy nhá.
Chu Mẫn tự hào vỗ ngực một cái.
Tử Minh nhận ra không đúng, liền nhướng mày.
– Từng làm ở bệnh viện?
Chu Mẫn biết mình nói lời không nên, liền lắc đầu như trống.
– Không phải, là người bạn của tôi từng làm y tá ở bệnh viện tôi vào giúp một chút, lúc phân loại thuốc có nghe bác sĩ nói qua.
Chu Mẫn không bịa thì thôi càng bịa càng cảm thấy dễ bị lộ.
Chu Mẫn chỉ mong Tử Minh đừng hỏi người bạn này là ai, bạn của nguyên thân Chu Mẫn không biết tên đừng nói đến ngành học.
Tử Minh không hỏi vấn đề này nữa, cũng xem như tạm chấp nhận lý do này.
– Tôi cảm thấy tay nghề bác sĩ này không tồi, tôi rất có thiện cảm.
Chẳng phải trong nguyên tác Tử Minh nghi ngờ hết mọi người à? Nếu người Tử Minh không nghi ngờ chỉ có người định mệnh với Hồ Khanh mới đúng.
Hay Chu Mẫn bỏ sót phần nào trong nguyên tác.
Cũng có thể có khả năng bởi vì Chu Mẫn xuất hiện trong truyện thay đổi tình tiết nên chuyển biến câu truyện phải rẽ sang hướng khác.
Chu Mẫn không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ cần đợi Tử Minh đứng dậy được đi đến buổi từ thiện để gặp định mệnh, rồi ly hôn với Chu Mẫn tình tiết truyện sẽ trở về như cũ.
Chu Mẫn nói thêm hai ba câu đã kiếm cớ chuồn lẹ.
Chu Mẫn vừa đóng cửa, Tử Minh liền lấy điện thoại đặt trên đầu giường gửi tin nhắn cho Vân Viên.
Tử Minh gửi xong liền đặt điện thoại xuống.
Chẳng qua lần này Tử Minh cảm giác Chu Mẫn là đang che giấu thứ gì đó, trong lúc vô tình nói ra nhưng lại không mang theo ác ý nên Tử Minh mới không hỏi tiếp, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không cho người tra.