Tôi Ghét Anh ... Đồ Du Côn - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Tôi Ghét Anh ... Đồ Du Côn


Chương 41


Chap 41: Thông tin động trời trên bảng tin

 

Sáng hôm sau tôi thức dậy và đến trường mang trong mình tâm trạng bực bội do sự ảnh hưởng của giấc mơ hôm qua. Chả là trong giấc mơ, tôi đã thấy mình đang chuẩn bị xực một chiếc đùi gà quay thơm phức, vàng ruộm thì không hiểu từ đâu, một con chó chạy đến cướp luôn miếng ăn của tôi, không những thế nó con đợp cho tôi một phát vào mông mới đau chứ, huhu sao đến trong mơ tôi cũng bị bắt nạt thế này.

 

Nhưng quái hơn, cái con chó cướp miếng ăn của tôi lại có lông màu nâu hạt dẻ giống hệt màu tóc của tên Phong. À..à tôi biết rồi chắc chắn là tên Phong ấm ức nên đã biến thành con chó chui vào phá giấc mơ đẹp đẽ của tôi. Grrrrừ…tức quá, tức quá đi mất…..

 

Tôi nghĩ và bực mình xách cặp định đi vào lớp, nhưng sao tôi bỗng có cảm giác gai gai trong người thế nhỉ? Vội quay người ngó xung quanh, tôi chợt sững sờ khi biết mình đang trở thành trung tâm của các ánh mắt, từ bọn lớp 10 lít nhít cho đến bọn cùng khối và cả những bà cô ông chú lớp 12 đều đang hướng ánh mắt lộ rõ vẻ tội nghiệp về phía tôi mà không cần giữ ý, họ liên tục lắc đầu chép miệng, rồi thì thầm rõ to:

 

“đáng thương quá, bị đá rồi”.

 

” ôi dào tao đã bảo mà, hai người này không được bao lâu đâu mà”. 

 

……

 

Tôi nghe mà những lời thì thầm “to to” của bọn họ, phải cố căng não ra mà cũng chẳng hiểu gì cả, lại chuyện gì xảy ra nữa đây? Chán quá không ngày nào là được yên thân cả. Thôi thì thây kệ, tôi nghĩ rồi bỏ ngoài tai những lời nói “dớ dẩn” được phát ra từ những bọn cũng “dớ dẩn” không kém, chán nản bước vào lớp. 

 

Ngay khi vừa vào đến của lớp, tôi lại vinh dự được nhận những ánh mắt “xót xa, thương cảm” của bọn trong lớp, chúng thi nhau chép miệng lắc đầu. Bọn này chắc sáng ra đã được ba má tẩm bổ cho một liều sít tép lợn nên giờ mới khùng khùng như thế đấy. Haizzz chán, tôi bực mình chép miệng, nhanh chân đi về chỗ ngồi, vất cặp xuống rồi nằm nhoài ra bàn, đúng là mỗi ngày đi học là một ngày cực hình.

 

Nhưng tôi chưa kịp nghỉ ngơi được phút nào, đang ngáp dài thì con Trang không biết chui từ lỗ nào ra hùng hùng hổ hổ chạy như bay vào lớp lao thẳng đến chỗ tôi xả nguyên một tràng dân ca và nhạc cổ truyền:

 

– Sao bây giờ mà mày còn ngồi đây ngáp ngắn ngáp dài được hả, mau ra bảng tin mà xem, bọn nó đang đồn ầm lên ngoài kia kìa…

 

Rồi không kịp để tôi hiểu rõ chuyện gì, nó đã nhanh tay kéo tôi chạy như bay ra khỏi lớp phăng phăng đi đến chỗ bảng tin của trường, hiện đang là một điểm nóng khi có biết bao nhiêu hs đang xúm đông xúm đỏ tại đó.

 

– Từ từ đã, làm gì mà mày dắt tao đi như dắt chó đi tiêm thế?_ tôi hổn hển nói.

 

– Nhanh lên, mày tự vào xem đi_ nó gắt rồi đẩy tôi vào đám đông.

 

Ngay khi vừa thấy bóng tôi, tất cả bọn họ đều tản ra, ai nấy đều hướng những ánh mắt thương hại về phía tôi, còn liên tục thì thầm to nhỏ ra điều hệ trọng lắm.

 

Chyện gì vậy nhỉ? Ai chết hay sao? Tôi nhăn nhó ngơ ngác ngước lên nhìn cái bảng tin đang được dán mấy bức ảnh to, cùng với một dòng tít lớn, tôi nhìn những bức ảnh trên bảng tin, bàng hoàng sửng sốt không nói lên lời, những bức ảnh chụp cảnh một nam một nữ đang kiss nhau thắm thiết, người con trai không ai khác là Trần Lam Phong, còn người con gái chính là… hot-girl khối tôi, Hà Thảo Vân, trông hai người họ chẳng khác gì một cặp yêu nhau thực sự, tôi nuốt nước bọt nhìn lên dòng tít to đùng, viết bằng phấn đỏ nổi bật:

 

_ HOT BOY SỐ MỘT TRẦN LAM PHONG ĐÁ THẦN ĐỒNG HÀ NHIÊN ĐỂ QUA LẠI VỚI THẢO VÂN.

 

Dòng chữ in hoa nổi bật cùng những bức ảnh đầy biểu cảm của Phong và Vân đập vào mắt khiến tôi bàng hoàng, đứng đực ra một hồi lâu, không hiểu sao tôi lại thấy rất đau, trái tim tôi hình như không biết nghe lời chúng cứ liên tục hành hạ tôi, cảm giác khó chịu cứ ứ đầy trong cổ, tôi cắn môi cố giằn cái cảm xúc chẳng thể hiểu nổi của mình vào sâu trong lòng. 

 

Có khi nào, tôi….bị mắc bệnh nan y không nhỉ. Chúa ơi, tôi chưa muốn chết đâu…

 

– Nhiên, nhiên mày có sao không?_ Con Trang bên cạnh khẽ nói, dùng tay lắc nhẹ vai tôi.

 

Tôi quay khuôn mặt ngơ ngác con chim non sang nhìn Trang rồi nhìn tất cả mọi người xung quanh, có một số người còn len lén lùi lại chỉ sợ tôi lồng lên rồi cho họ xuống cửu âm lấy chân kinh, trời đất họ làm như tôi là quỉ cái không bằng.

 

Tôi nghĩ rồi khẽ chơm chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ, nở một nụ cười dịu dàng khiến cho cả lũ càng run sợ hơn lẩm bẩm rõ to: ” không lẽ giận quá hóa khùng rồi”.

 

Grrừ…cái lũ chết dẫm dám rủa tôi bị khùng, tức chết đi được, tuy trong bụng thì tức anh ách nhưng tôi vẫn cố kiềm chế mọi cảm xúc bực bội, tiếp tục nở một nụ cười hàm tiếu e lệ, ngọt ngào nói:

 

– Hây, chắc các bạn hiểu nhầm rồi, sự thực là mình và Phong chẳng có bất cứ một mối quan hệ nào cả, mình chưa bao giờ là bạn gái của Phong cũng như ngược lại, vì thế chuyện cậu ta cặp với ai, hay kiss ai chẳng liên quan gì đến mình. Còn nữa, dòng tít này nên thay đổi thì hơn…_ tôi nói rồi rút khăn tay trong túi lau sạch dòng chữ: “ĐÁ THẦN ĐỒNG HÀ NHIÊN ĐỂ…”, rồi dùng mẩu phấn rơi dưới chân viết thêm một dòng chữ nhỏ vào bên cạnh, và thế là dòng tít trở thành:

 

_ HOT BOY SỐ MỘT TRẦN LAM PHONG QUA LẠI VỚI HOT-GIRL THẢO VÂN – THẦN ĐỒNG HÀ NHIÊN VỖ TAY REO HÒ TỪ NAY THOÁT KIẾP CHÂU CHẤU.

 

Xong tôi vỗ tay bôm bốp rồi ung dung kéo con Trang vào lớp trước con mắt sửng sốt của bao nhiêu người. Thanh danh cả một đời tôi gây dựng sao có thể để cho hai người đó phá hủy cơ chứ.

 

– Mày không sao thật chứ Nhiên?_ con Trang đột ngột lên tiếng khi hai đứa đang ngồi trong lớp khiến tôi giật mình quay ra nhìn nó ngơ ngác hỏi:

 

– Sao là sao cái gì cơ? Tao có bị gì đâu.

 

– Thế sao từ nãy đến giờ mày cứ lơ ngơ như người mất hồn thế?

 

– À…thì tao đang mải nghĩ bài toán._ tôi vội biện mình rồi giơ cuốn sách Toán lên.

 

– Ừ mày giỏi thật, đọc được chữ ngước cơ đấy._ nó mỉa mai nói, tôi giật mình liếc xuống quyển sách Toán ở trên tay, lạy chúa tôi đang cầm sách ngược. 

 

– Hơ hơ mày không biết đọc sách ngược là một cách để rèn luyện mắt à?_ tôi cười nhạt nói.

 

– Mày…không thấy có cảm giác gì khi nhìn thấy mấy bức ảnh ấy sao?_ nó nhìn tôi dò hỏi.

 

– Cảm giác á? Có chứ, tao ngưỡng mộ hai đứa này ghê kiss nhau đẹp như trong phim ý, hí hí nếu bắt gặp thì tao đã quay video quăng lên diễn đàn rồi._ tôi cười híp mí nói.

 

– Nhiên này, mày thực sự không thích…

 

– Thôi thôi tao biết mày định nói gì rồi, làm bạn với tao mấy năm trời mà mày không hiểu tao ư? Tao có biết yêu với thích là gì đâu, tao không muốn và cũng không được phép dính vào nó, vả lại…tao vẫn còn ngây thơ lắm, hehe._ tôi nói xong liền nở một nụ cười tươi như hoa, vớ lấy cái bút gõ nhịp nhịp vào tay líu lo hát:

 

” Bé lên ba bé ra mẫu giáo

Cô thương bé vì có ba đón về

Ba đón về rồi ba vào nhà cô giáo

Ba vào nhà cô giáo ba ngày sau ba mới về…”

 

– Này Trang mày đoán xem ông bố bé này vào nhà cô giáo làm gì, hí hí…_ sau khi tự sướng ca xong tôi quay sang hỏi cái Trang, thì chợt nhận ra mình đang nói chuyện với không khí. Grừ, cái con nhỏ chết tiệt dám bỏ ra ngoài không ý kiến, chắc lại đi tám chuyện đây mà, đúng là…mất cả hứng, bài hát của người ta hay như thế mà không thèm nghe.

 

Tôi bực mình chán nản liệng cây bút đang cầm trên tay đi rồi gục đầu xuống bàn thầm nghĩ…

 

” Đáng ra phải mình vui mới đúng, sao tự dưng lại có cảm giác hụt hẫng vậy nhỉ, giống như… vừa mất đi một thứ quí giá vậy”

 

Không biết từ lúc nào mà trái tim tôi lại không thèm nghe theo chỉ dẫn của chủ nó nhỉ? Bực quá không khéo tôi bị bệnh tim thì chết, hôm nào phải đi khám bác sĩ mới được, tình trạng này cứ kéo dài thì sẽ ảnh hưởng đến việc…ăn, ngủ, nghỉ của tôi mất.

 

Tôi gật gù với suy nghĩ rất chi là khôn ngoan của mình, rồi hứng khởi cầm cuốn sách toán lên, đúng rồi chỉ có học mới át được bệnh tật. Đang say sưa với mấy con số thì tôi chợt giật mình bởi những tiếng ầm ĩ vang lên trong lớp, tưởng gì hóa ra nhân vật nữ chính vừa xuất hiện. 

 

Cả bọn trong lớp thi nhau bàn tán xôn xao, nhưng Vân chỉ lẳng lặng bước vào lớp với khuôn mặt buồn buồn, hờ hờ đúng là chuyện lạ đây, tôi còn tưởng con nhỏ phải sướng đến độ cười ra nước mắt chứ, thế mà lại diễn cái bộ mặt buồn như con cá chuồn, con gái đúng là khó hiểu.

 

Chợt Vân quay xuống nhìn tôi đăm đăm, thấy thế tôi vội vàng nâng quyển sách Toán lên ngang mặt, quả thực lúc này tôi không muốn đối mặt với Vân, con nhỏ chắc chắn đang nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, lộ rõ vẻ thương hại đây mà.

 

Một lúc lâu sau khi đã chắc chắn rằng Vân không nhìn nữa tôi mới yên tâm bỏ quyển sách xuống, nhưng một lần nữa tôi lại giật mình suýt chết, nàng Vân không biết uống sữa gì mà cổ dẻo thế, quay xuống nhìn tôi bao nhiêu lâu mà không thấy mỏi, nếu đã thế thì tôi cũng chẳng trốn tránh làm gì, áp dụng chiến thuật lấy độc trị độc, nghĩ vậy tôi bèn giương mắt ếch lên nhìn lại Vân châm chọc nói:

 

– Này bất lịch sự quá, sao cứ nhìn người ta chằm chằm thế, không lẽ bị “les” à.

 

Nhưng Vân không thèm để ý đến câu nói châm chọc của tôi, vẫn nhìn tôi chăm chú, tôi chợt giật mình khi phát hiện trong đôi mắt của con nhỏ phảng phất một nỗi buồn, giống như đang thất tình vậy. Thế là thế nào nhỉ? Tôi chẳng hiểu gì cả, đáng lí ra người nên vui nhất bây giờ là nó mới phải chứ, hay là bị ngã đến lộn cảm xúc rồi?

 

– Mày thật sự rất may mắn đấy _ cuối cùng sau một hồi nhìn tôi “âu yếm” Vân buông một câu chả ra đầu chả ra đuôi với tôi rồi nhanh chóng quay lên, để lại tôi ngồi ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả, ngày hôm nay chắc là ngày các học sinh trường Thanh Đằng ăn nhầm phải thuốc chuột hết rồi, toàn nói linh ta linh tinh (dĩ nhiên là trừ tôi ra hehe).

 

Hết giờ, tôi lấy lí do là phải làm nốt bài toán để ra về sau cùng, bởi tôi không muốn mình lại trở thành trung tâm của những ánh mắt săm soi, những lời bàn tán thiếu thiện cảm, tôi mệt mỏi quá rồi, mong muốn tìm được một giây phút bình yên, không ai có thể làm phiền tôi được.

 

Cuối cùng khi đã chắc chắn không còn ai ở trường nữa, tôi mới uể oải đúng dậy xách cặp đi ra ngoài.

 

Không khí mát mẻ bên ngoài khiến tôi khoan khoái duỗi hai tay văn vẹo cái cổ, nhanh nhanh về nhà thôi đói quá rồi, tôi mỉm cười xoa cái bụng rỗng rồi thong thả bước đi.

– Khoan đã…Đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói….

 

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía sau khiến tôi giật mình quay lại, lập tức khuôn mặt tôi trở lên cau có nhìn người vừa phát ra tiếng nói, đáng ghét người mình không muốn gặp thì lại cứ gặp hoài…. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN