Tôi Không Hợp Yêu Đương - Chương 33 + 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tôi Không Hợp Yêu Đương


Chương 33 + 34


Hai người đứng ngoài đứng nhìn nhau, dường như những người đi lại trên đường không hề liên quan đến họ. Bỗng nhiên Hạ Duy xoay bước đi về phía cửa hàng Tinh Quang. Giang Chi Châu sững sờ mộtlát, sau đó mới kịp phản ứng đuổi theo cô, hỏi: “Em làm gì vậy?”

Hạ Duy nói: “đi mua chiếc khăn lụa em thích ban nãy.”

“…. Sao vừa rồi em không mua?”

“Bởi vì vừa rồi em còn ý định chuyển nhà, mua khăn lụa thì phải dùng tiền thuê nhà.”

Giang Chi Châu dừng bước: “Nên…. bây giờ em không còn ý định chuyển nhà nữa sao?”

“Vâng, anh đã cầu xin em như vậy thì sao em còn có thể không biết xấu hổ mà chuyển đi chứ!”

“……” Được rồi, cầu xin thì cầu xin, chỉ cần cô không chuyển đi là tốt rồi, “Vậy tôi có thể hiểu là em đãchấp nhận lời tỏ tình của tôi sao?”

“……” Hạ Duy không cam tâm lắm, sao bây giờ mọt sách lại nhanh trí đến thế chứ, “anh có thể hiểu như vậy.”

Giang Chi Châu đứng yên tại chỗ nhìn cô, không nhịn được cong khoé miệng.

“Sao anh không đi?” Hạ Duy xoay người nhìn anh, với cảnh tượng nóng sốt chen lấn giành giật khi nãy thì có thể tối nay cô không thể mua được gì rồi.

Giang Chi Châu cười nói: “Chỉ là cảm thấy rất vui vẻ.”

Hạ Duy: “……..”

Dôi mắt của Giang tiên sinh híp lại khi anh cười, thật sự nhìn rất đẹp. cô lại bị nụ cười này làm cho mê muội rồi.

“Đồ ngốc.” cô xoay người bỏ đi, không muốn để anh Thẩm Hiấy đôi gò má ửng hồng của mình.

Lúc hai người quay lại, cửa hàng Tinh Quang vẫn đông nghẹt người như ban nãy. Hạ Duy thấy chiếc khăn lụa yêu thích của mình vẫn còn hàng trên quầy nên cô vui vẻ bỏ tiền túi ra mua nó, nhưng lại bị Giang Chi Châu ngăn cả: “Để anh trả cho.”

Hạ Duy chớp mắt nhìn anh, không nói gì thêm.

Giang Chi Châu nói: “Đây xem như là món quà đầu tiên anh tặng cho em đi.”

anh mang ra quầy thu ngân thanh toán, trong lòng Hạ Duy vui sướng hết ý. Nhanh như vậy đã thực hiện được nguyện vọng có bạn trai mua đồ cho mình rồi!

Hờn nữa còn là một người vừa đẹp trai vừa có tiền nữa chứ!

Sau đó Hạ Duy giả vờ bình tĩnh nhận lấy túi đồ Giang Chi Châu đưa cho, “Cảm ơn.” cô nói xong còn nghĩ nghĩ thêm một hồi lại hỏi tiếp: “Nhưng mà chiếc váy anh mua cho Tôn Kiều Kiều chắc đắt hơn chiếc khăn lụa này đúng không?”

“………” Giang Chi Châu im lặng một lúc, đáp, “không thì anh cũng mua một cái cho em nhé?”

Hạ Duy kìm nén vài giây, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, “Được rồi, đi thôi.”

Giang Chi Châu hỏi cô: “Bây giờ em muốn đi đâu nữa? anh đưa em đi.”

Hạ Duy: “Em vốn hẹn ký hợp đồng với chủ nhà vào buổi chiều, mai sẽ dọn đến nhưng bây giờ khôngcần nữa, chi bằng….” cô vốn muốn nói là chi bằng anh đưa cô về cửa hàng đi, nhưng câu nói đã đến miệng thì cô lại sửa thành, “Chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó đi ăn đi.”

“Được.” Gần cửa hàng Tinh Quang cũng có nhiều chỗ bán đồ ăn, nhưng vì hoạt động hôm nay nên cực kỳ đông người, có lẽ bây giờ đi ăn không dễ có chỗ ngồi, “không thì chúng ta về nhà ăn đi, anh làm cho.”

“Được!” Tâm trạng của Hạ Duy phấn khích không nói nên lời, ban nãy cô lo là anh sẽ trả lời là “Nhưng anh phải về Thiên Hạ Cư”.

Về đến chung cư, Hạ Duy dứt khoát lên lầu ôm A Hoàng xuống nhà Giang tiên sinh ăn chực với cô. Giang Chi Châu mở cửa cho cô, sau đó lấy đôi dép lê nữ ra cho cô thay. không biết có phải là do tâm trạng đã thay đổi không mà bây giờ cô nhìn đôi dép cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.

thật ra Giang tiên sinh là một người rất cẩn thận đó nhé.

“Sao vậy?” Giang Chi Châu thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ ghét bỏ đôi dép xấu xỉ sao? Hạ Duy không trả lời anh, chỉ cười cười lấy điện thoại ra đưa cho anh: “Đây là điện thoại của chủ thuê nhà, anh giải thích với ông ấy chuyện em không thuê nữa đi, em không nghe mắng đâu.”

Giang Chi Châu: “………..”

Ừ, là do anh không cho cô chuyển đi, nên đón nhận cơn thịnh nộ của chủ thuê nhà cũng chỉ có thể là anh thôi, không có vấn đề gì cả.

anh nhận lấy điện thoại từ trong tay Hạ Duy, bước ra ngoài ban công tìm số gọi. Chủ cho thuê nhà là một người đàn ông trung niên, sống ở thành phố A nhưng lúc mắng chửi anh lại kích động đến mức dùng cả từ địa phương, Giang Chi Châu tự biết đuối lý, không thể cãi lại nên chỉ có thể buồn bực mà nghe.

Đến khi chủ cho thuê nhà phát hoả xong mới cúp điện thoại, Giang Chi Châu thở phào một hơi. anhchuẩn bị trả điện thoại lại cho Hạ Duy đang trêu chọc con mèo ở phòng khách thì thấy mản hình hiển thị tin nhắn đến.

Đào Dự: Con mèo cái lần trước đã sinh mèo con rồi, đáng yêu lắm.

Đào Dự: [hình ảnh]

Giang Chi Châu chau mày, chọn mở tin nhắn ra xem. Hình ảnh trong tin nhắn là một đám mèo con mới sinh, tầm 4-5 con, vẫn chưa mở mắt ra, cực kỳ đáng yêu.

Giang Chi Châu im lặng chau mày, cố gắng kiềm chế cảm xúc, trả điện thoại cho Hạ Duy: “Đào Dự gửi tin nhắn cho em này, nói con mèo cái đã sinh mèo con rồi.”

“Hả? thật vậy sao?” Hạ Duy vui sướng cầm điện thoại, đọc tin nhắn Đào Dự vừa gửi cho cô, “Ha ha ha, đáng yêu quá đi mất.”

Giang Chi Châu đứng bên cạnh sofa nhìn cô, “Em vẫn luôn nói chuyện với anh ta sao?”

“Đương nhiên rồi, nhưng cũng chỉ nói chuyện về mấy con mèo hoang trong trường thôi.”

“Em còn add wechat của anh ta sao?”

“Vâng.”

“Vậy em add thêm anh đi.”

Hạ Duy sửng sốt, cuối cùng phát hiện Giang Chi Châu tức giận, “anh không vui sao?” cô chỉ từng nghe Giang tiên sinh nói không chấp nhận bạn gái đã từng quen bạn trai chứ đâu có nghe không thể có bạn bè là nam đâu chứ.

Giang Chi Châu cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em chưa từng nghĩ vì sao anh ta lại đi một quãng đường xa để đưa em từ thành phố D về thành phố A sao?”

Hạ Duy: “……..”

cô không cần nghĩ, vì Đào Dự đã nói thẳng cho cô biết rồi.

“À… thì em sẽ nói cho anh ấy em đã có bạn trai rồi.”

Giang Chi Châu nói: “Thuận tiện nói anh ta phải triệt sản mấy con mèo hoang đó đi.”

“Ồ!”

Hạ Duy soạn một đoạn văn gửi cho Đào Dự, sau đó nhận được yêu cầu kết bạn của Giang tiên sinh. côchấp nhận rồi thì sắc mặt của Giang Chi Châu mới dễ coi hơn một chút: “Sau này không có chuyện gì thìđừng gửi tin nhắn cho anh ta nữa.”

“À….” Có phải ham muốn độc chiếm của Giang tiên sinh hơi mạnh rồi không, bọn họ mới vừa hẹn hò được mấy tiếng mà đã kiểm soát việc cô nói chuyện với ai rồi.

Còn kiểm soát một cách tự nhiên như vậy.

Nhưng dù sao Hạ Duy cũng là người đã từng hẹn hò rồi, cô tự giải thích cho bản thân về hành động đó của anh ổn thoả rồi thì nhích tới ngồi bên cạnh anh, chuyện trò với anh về mấy chuyện linh tinh khác.”

“Chúng ta thay avatar couple đi, em có lưu nhiều lắm, để em gửi cho anh.”

cô vừa dứt lời thì bên điện thoại của Giang Chi Châu không ngừng vang lên bảo có tin nhắn mới, toàn là những bức ảnh biếm hoạ đáng yêu có thể dùng làm avatar.

Hạ Duy nói: “anh chọn một đi.”

Giang Chi Châu chọn một hồi mới nói với cô: “Bức ảnh lầu trên lầu dưới này có vẻ rất thú vị đấy.”

“Ha ha, em hiểu được chỗ thú vị, y hệt như chúng ta.” Hạ Duy lục tìm mấy tấm ảnh rồi đưa điện thoại cho Giang Chi Châu xem, “Cái này thế nào?”

“Ừ.”

“Vậy để em đổi.” cô nói xong thì nhấn vào QQ và Wechat thay avatar, ôi, cảm giác rời khỏi hàng ngũ chó FA thật thoải mái gì đâu!

Giang Chi Châu cũng thay avatar rồi đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa. Hạ Duy ngồi mộtmình ở phóng khách, vừa ngây ngô cười vừa nhìn chăm chú vào avatar của hai người, một lát sau thì đikhoe khoang với đám bạn thân: “Các bạn à, mình đã yêu đương rồi, chúc phúc cho mình đi.”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: …..

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: …. Mình không biết nên nói gì, cậu nói gì đi @không gầy mười cân không đổi tên.

không gầy mười cân không đổi tên: Với Giang tiên sinh dưới lầu sao?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đó đó [thẹn thùng]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cmn! Cmn!

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sao cậu có thể quyến rũ anh ấy được? Hạ Duy Duy, cậu xem lại các tin nhắn trước đi, xem cậu đã nói xấu anh ấy như thế nào [mỉm cười]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:… [đổ mồ hôi]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình xoá mấy tin nhắn trước từ lâu rồi [móc mũi]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình còn nè, cần mình chụp lại gửi cho cậu không? [mỉm cười]

không gầy mười cân không đổi tên: Bát Bảo bình tĩnh, bình tĩnh nha, dù sao hai người bọn họ đều có bệnh, để bọn họ chữa lành vết thương cho nhau, rất tốt mà.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Giang tiên sinh cũng có bệnh sao?

không gầy mười cân không đổi tên: Ừ, bệnh thích sạch sẽ, không chấp nhận bạn gái đã từng quen bạn trai.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: …. Vậy mắt anh ấy bị mù sao mà lại chấp nhận Hạ Duy chứ?

không gầy mười cân không đổi tên: ╮(╯_╰)╭ Có trời mới biết!

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Bọn mình cá cược đi, xem lần này bọn họ quen nhau được mấy ngày?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [mỉm cười]

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Hy vọng lần này các cậu có thể đi đến cuối cùng [đáng yêu]

Hạ Duy nhìn thấy tên nick của Điền Điềm thì sửng sốt một hồi. Sau lần trước cô ấy thảng thắn với cô thìhai người không còn nói chuyện qua lại nữa, Điền Điềm cũng không lên tiếng nhiều trong group.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cảm ơn [đáng yêu]

Hi vọng khúc mắc giữa hai người các cô có thể tháo gỡ được.

cô vừa định để điện thoại xuống thì Sấu Sấu gửi tin nhắn riêng với cô: “Cậu thật sự hẹn hò với Giang tiên sinh ở lầu dưới sao?”

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ, hôm nay tự dưng anh ấy chạy đến tỏ tình với mình, mình cũng sợ một phen hú vía đó.

không gầy mười cân không đổi tên: …. Còn ổn chứ?

không gầy mười cân không đổi tên: Vậy cậu không chuyển đi nữa sao?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ, tạm thời không chuyển đi nữa.

không gầy mười cân không đổi tên: Được rồi, mình vẫn chúc phúc cậu, nhưng cậu đã yêu đương nhiều lần như vậy thì hẳn sẽ có kinh nghiệm hơn mình, ở bên nhau không phải là kết thúc, mà là rất nhiều vấn đề mới sẽ xảy ra.

Hạ Duy chớp mắt, sau khi ở bên nhau mới có nhiều vấn đề mới xảy ra sao?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình hiểu rồi, nhưng Giang tiên sinh cũng có tật xấu, ít nhất mình không phải mang gánh nặng tâm lý mình là người gây ra tai hoạ.

không gầy mười cân không đổi tên: ….. [cậu rất giỏi.jpg]

Buổi trưa Giang Chi Châu làm ba món mặn một canh, Hạ Duy cảm thấy chỉ cần có tay nghề của ông chủ Thiên Hạ Cư thì vấn đề gì cô cũng vượt qua được.

Dù sao ăn thêm một bữa cơm là lời thêm một số tiền, tính toán lại thì mình quả thật là phú bà tỉ phú.

“Ăn xong thì em rửa chén.” Giọng điệu của đầu bếp Giang bình thản dặn dò.

Hạ Duy: “……..”

Trước đây cô đến đây ăn chực thì rửa chén cũng không có gì quá đáng, nhưng bây giờ cô đã thăng chức làm bạn gái, sao còn phải rửa chén chứ!

Giang Chi Châu thấy cô không muốn rửa chén chút nào, khó hiểu nói: “anh nấu ăn, còn em rửa chén, rất công bằng mà.”

….

Phải vậy không, rất công bằng
——–
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trai thẳng thì không thể thoáng cái đã biến thành cao thủ yêu đương được, nên Hạ Duy cảm thấy mình nên thông cảm với Giang tiên sinh nhiều hơn. Ví dụ như buổi sáng hôm nay, sau khi cô nhận được điện thoại bên chuyển hàng thì vô cùng kích động gọi điện thoại cho Giang Chi Châu: “Giang tiên sinh, em đãmua tặng anh một chiếc máy rửa bát, hàng sắp giao đến rồi, anh chú ý kiểm tra và nhận hàng nhé!”

Giang Chi Châu: “…”

“Sau này anh phụ trách nấu cơm, máy rửa bát phụ trách rửa bát, em phụ trách việc ăn, quá công bằng!”

“…” Giang Chi Châu câm nín một hồi lâu, hỏi cô, “Em đã từng nghe câu: ‘Máy rửa bát rửa bát, người rửa máy rửa bát’ bao giờ chưa?”

Hạ Duy: “…”

Lừa cô à! Cọ rửa máy rửa bát tất nhiên là đơn giản hơn rửa bát nhiều, hơn nữa không phải ngày nào cũng phải cọ rửa máy rửa bát đâu!

cô nói vào điện thoại mấy lời triết lý: “Giang tiên sinh, anh có biết có bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn, chỉ vì mâu thuẫn ban đầu là không người nào muốn rửa bát không? Máy rửa bát là một phát minh vĩ đại, sựxuất hiện của nó đã giải quyết được sự phân biệt giới tính của nhân loại, giữ gìn tình cảm vợ chồng, tình cảm trai gái yêu nhau, khiến cho gia đình hài hòa, đó là những cống hiến không thể phủ định được. Mong anh hãy tôn trọng nó.”

Giang Chi Châu: “…”

không phải chỉ là vì lười thôi sao.

“Máy rửa chén cũng phải lắp đặt à? Buổi trưa hôm nay thì không được rồi, em tự trở về đi.”

“Được.” Từ sau khi hẹn hò với Giang Chi Châu, buổi trưa Hạ Duy đều về nhà ăn cơm. Lúc độc thân, thời gian của mình thì tất cả đều là của mình, thích làm gì cũng được, nhưng sau khi hai người ở bên nhau, thì phải tách một bộ phận thời gian cho đối phương. Tuy có chút phiền phức, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc.

Lúc cô dắt A Hoàng đến nhà Giang Chi Châu ăn chực, máy rửa bát đã lắp đặt xong rồi. Hạ Duy vốn nghĩ nhà chỉ có hai người ăn cơm thì mua một cái máy nhỏ nhỏ xinh xinh lại tiết kiệm không gian, nhưng nghĩ đến chuyện, nếu máy nhỏ quá thì không rửa được nồi, nên cuối cùng cô vẫn nhịn đau mua máy rửa bát có thể rửa một lúc mười ba bộ bát đĩa.

“Kích thước vừa vặn quá, mới đầu em còn lo nó hơi to.” Hạ Duy đánh giá máy rửa bát trước mặt, hài lòng gật đầu.

Giang Chi Châu ở bên cạnh trêu chọc: “không nỡ mua kem dưỡng khóe mắt và dụng cụ làm thon gọn mặt cho mình, nhưng vì không muốn rửa bát lại không tiếc tiền mua máy rửa bát.”

Hạ Duy: “…”

Còn không phải là vì sau này có thể nắm chắc việc ăn chực à!

“Vì anh mua cho em chiếc khăn lụa đắt như thế, cái này xem như là trả lễ đi.” Hơn nữa người được lợi vẫn là cô. Giang Chi Châu cười cười, lại bảo cô ra phòng khách chơi với A Hoàng và A Quất, còn mình thìmặc tạp dề bắt đầu nấu cơm.

Trong phòng khách, A Hoàng và A Quất đang đùa giỡn, sau khoảng thời gian này ở chung, A Hoàng và A Quất đã dần dần quen thuộc mà bắt đầu thân thiết hơn…, chỉ có điều chắc là A Quất muốn duy trì sựcao ngạo lạnh lùng của loài mèo nên không muốn chủ động thân cận với A Hoàng.

Hạ Duy nhìn chúng một lát, nói với Giang Chi Châu đang ở phòng bếp: “Em thấy bây giờ A Quất đã gần khôi phục lại rồi, chuẩn bị mang nó và A Hoàng đi triệt sản nhỉ?”

Giang Chi Châu nói: “Được, anh sắp xếp thời gian rồi mang chúng đi.”

Hạ Duy quay đầu lại, yêu thương nhìn A Quất chăm chú: “Yên tâm đi, mèo hoang trong chung cư đều đã triệt sản, sau khi em trở về cũng không có con mèo nào kỳ thị em đâu.”

A Quất: “…”

nói đến đây, Hạ Duy lại quay đầu hỏi Giang Chi Châu: “Sau khi A Quất triệt sản xong, anh muốn tiếp tục nuôi nó hay là thả nó đi?”

Giang Chi Châu suy nghĩ một chút nói: “anh cảm thấy nó đã thích ứng với chuyện sinh hoạt trong nhà rồi, đến lúc đó thì để nó tự lựa chọn đi.”

“Ừ.” Hạ Duy chợt nhớ tới chuyện lúc trước trong thang máy, A Quất chọn Giang Chi Châu chứ khôngchọn cô.

thật đúng là một con mèo ham hư vinh ham phú quý.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ Duy xung phong nhận việc lần đầu dùng thử máy rửa bát. Ở trong nước, máy rửa chén cũng không tính là phổ biến đây cũng là lần đầu tiên Hạ Duy, cô làm theo từng bước mộtdựa vào trình tự hướng dẫn, càng thêm cảm thấy người phát minh ra vật này vô cùng vĩ đại.

Đợi sau khi cô nghịch ngợm chán chê tại phòng bếp rồi đi ra ngoài, Giang Chi Châu đã nằm ngủ trênghế sa lon rồi. anh luôn có thói quen ngủ trưa, chỉ có điều đây là lần đầu tiên Hạ Duy nhìn thấy dáng vẻ của anh khi ngủ.

cô nhẹ chân nhẹ tay đi qua, Giang Chi Châu dựa vào ghế sa lon, mắt nhắm lại, sự cảnh giác trên người hầu như đều biến mất, ngay cả góc cạnh khuôn mặt đều nhu hòa hơn rất nhiều so với lúc tỉnh. Mèo vàng nằm sấp ở bên cạnh anh, cuộn tròn, cũng đang ngủ rất ngon.

A Hoàng thấy cô đi ra liền lắc cái đuôi đi về phía cô, Hạ Duy làm hành động “Suỵt!” với nó, nói khẽ: “không được đánh thức bọn họ nhé.”

A Hoàng ngửa đầu, im lặng vẫy đuôi.

Hạ Duy lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Giang Chi Châu và mèo vàng nằm trên ghế sa lon, nhìn bức hình này cảm thấy thật sự rất ấm áp.

cô khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại xoay người về phía A Hoàng nói khẽ: “Chị đi lấy ít đồ, em ở đây chờ chị nhé, chị sẽ lập tức quay lại ngay.”

Cầm chìa khóa cửa của nhà Giang Chi Châu, Hạ Duy rời đi không đến năm phút đồng hồ đã ôm mấy cái mặt nạ trở về rồi. đi nhẹ nhàng như trộm đến trước sô pha, cô chọn lấy một cái mặt nạ geisha Pure smile (1) trong đống mặt nạ, xé mở, dán lên mặt Giang Chi Châu.

IMG

IMG

“Ha ha.” cô vỗ nhẹ lên mặt nạ trên mặt Giang Chi Châu vài cái, rồi nhìn tác phẩm của mình thành công bật cười vui vẻ.

Cảm giác được trên mặt có vật gì đó lạnh lạnh mát mát, Giang Chi Châu cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đãnhìn thấy Hạ Duy đang cười như mèo trộm được cá, lông mày của anh liền giật giật.

Cái gì đây? trên mặt hình như dán cái gì đó? anh giơ tay lên sờ trên mặt, lột mặt nạ ra: “Hạ Duy, em dán cái gì lên mặt anh thế?”

“Ha ha ha ha.” Cuối cùng Hạ Duy cũng không nhịn nổi nữa mà cất tiếng cười to, “Đừng lo lắng, chỉ là mặt nạ thôi mà. Dưỡng ẩm, bổ sung nước, hạn chế da khô, tốt lắm đấy.”

Giang Chi Châu: “…”

Cảm giác trên mặt ẩm ướt dinh dính rất không thoải mái, Giang Chi Châu cầm mặt nạ trên tay ném vào thùng rác, đứng dậy đi đến phòng vệ sinh. Hạ Duy đi theo phía sau anh, đứng tựa ở cửa ra vào cười: “Mặt nạ mới đắp được một chút thì không có hiệu quả đâu.”

“… anh không cần.” Giang Chi Châu vừa rửa mặt vừa nói.

Hạ Duy nói: “Đừng tưởng rằng dưỡng da chỉ là chuyện của phụ nữ, đàn ông cũng cần chăm sóc làn da đấy. anh cũng đã 30 tuổi, không chăm sóc cẩn thận, nhan sắc sẽ tàn phai đấy.”

Giang Chi Châu: “…”

anh vắt khô khăn mặt, rồi quay ra nhìn Hạ Duy: “Nhất định phải dùng mặt nạ như thế à?”

“Ha ha ha ha.” Hạ Duy đi qua, đem ảnh mình vừa chụp được cho anh xem, “Đây là mặt nạ geihsa đangrất hot ở trên mạng, có phải đắp lên sẽ có cảm giác mình rất xinh đẹp không?”

“…” Vậy mà cô còn dám chụp ảnh lại, Giang Chi Châu nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh, “Xóa bỏ.”

Trong lòng Hạ Duy cảm thấy rất vui vẻ, nở nụ cười: “anh không thích loại này? Em còn có mặt nạ mộtmàu đơn giản.” cô nói xong liền kéo Giang Chi Châu đến phòng khách, lần lượt lấy từng cái mặt nạ còn chưa bóc ra cho anh xem, “Cái này, mặt nạ bạn trai cũ(3) vô cùng nổi tiếng, dùng thử nhé?”

(3)Nó là cái này – đúng là nổi tiếng thật, nhưng không nghĩ còn có cái tên như vậy…

IMG

Lông mày của Giang Chi Châu nhếch lên: “Đắp xong thì biến thành mặt nạ bạn trai cũ?”

“Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười quá!!” Hạ Duy thật sự muốn ôm bụng cười ra nước mắt rồi, “Tư duy của trai thẳng như anh quả nhiên rất thẳng.”

“không thì có ý gì?”

“Ý là, cái mặt nạ này dùng xong sẽ có hiệu quả rất tốt, sau khi dùng hết, bạn trai cũ thấy đều sẽ cảm thấy hối hận vì đã chia tay với mình.”

Giang Chi Châu: “…”

Tư duy của người bình thường cũng sẽ không lý giải thành ý nghĩa phức tạp như vậy chứ?

anh nhìn Hạ Duy: “Em thường xuyên sử dụng mặt nạ này à?”

“Đúng vậy, ở nhà, trong phòng của em còn rất nhiều mặt nạ đấy.”

“Em muốn làm cho bạn trai cũ hối hận à?”

Hạ Duy vội vàng nháy mắt mấy cái: “Muốn hối hận thì điều kiện tiên quyết là anh ta vứt bỏ em, nhưng mà bạn trai cũ của em đều bị em vứt bỏ cơ mà.”

Giang Chi Châu: “…”

“anh muốn đắp thử không? Đắp thử một cái đi mà ~ “

Giang Chi Châu: “…”

Tại sao cô lại giống như là ông chủ của công ty sản xuất cái này thế nhỉ.

Cuối cùng Giang Chi Châu không chống cự được cô, đắp thử một mặt nạ tinh chất gạo, đắp xong hình như còn thấy rất thoải mái?

Buổi chiều sau khi Hạ Duy đến cửa hàng làm móng, cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm bạn thân: “Giang tiên sinh vừa mới nói là đắp mặt nạ bạn trai cũ lên là mặt sẽ biến thành mặt của bạn trai cũ, ha ha ha ha ha buồn cười chết mất!”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ mỉm cười ]

không gầy mười cân không đổi tên: [ mỉm cười ]

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: [ mỉm cười ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ thật sự muốn đem thỏi YSL cho anh ấy để xem anh ấy có nói thành Dương Thụ Lâm không ha ha ha ha

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ mỉm cười ]

không gầy mười cân không đổi tên: [ mỉm cười ]

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: [ mỉm cười ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ hình ảnh ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: vừa mới thừa dịp lúc ngủ vụng trộm đắp mặt nạ geisha cho anh ấy

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: đá thức ăn cho chó của hai người [ mỉm cười ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: lấy búa đập đầu chó của hai người [ mỉm cười ]

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: làm loạn ổ chó của hai người [ mỉm cười ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]

Tuy từ đầu đến cuối đều bị trêu chọc nhưng sau khi phát xong thức ăn của chó trong nhóm, thể xác và tinh thần của cô đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.

cô cười ha ha gửi tin nhắn cho Giang Chi Châu: “Buổi sáng ngày mai có muốn cùng đưa chó đi dạo không? [ đáng yêu ] “

Giang Chi Châu: Có, lúc bắt đầu đi thì gửi tin nhắn cho anh

Hạ Duy vẫn đi ra ngoài như bình thường, đầu tiên mang A Hoàng đi dạo nửa giờ rồi mới đi đến cửa hàng làm móng. Lúc bắt đầu đi, cô gửi tin nhắn cho Giang Chi Châu, lúc thang máy xuống đến tầng 18 thì Giang Chi Châu vừa hay đứng ở bên ngoài.

Lúc nhìn thấy Hạ Duy, anh hơi sững sờ. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, một chiếc quần jean sáng màu và đi đôi giày lười màu hồng nhạt. Mái tóc dài bình thường hay thả trên vai giờ cũng buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, nhìn tổng thể vô cùng trẻ trung và có sức sống.

“Buổi sáng tốt lành.” Hạ Duy dắt A Hoàng chào anh, A Hoàng cũng nhiệt tình kêu “Gâu” một tiếng với anh.

“Buổi sáng tốt lành.” Giang Chi Châu không được tự nhiên mà ho một tiếng, đi vào trong thang máy, “Hôm nay tại sao lại mặc toàn màu hồng như thế này?”

Hạ Duy nhíu mày: “Đây là màu quả dương đào(5) nhạt hot nhất của năm nay hạ gục cả giới trẻ, mặc vào sẽ trở thành một cô gái màu hồng nhạt, vĩnh viễn đều mười tám tuổi.”

Quả dương đào
IMG

Lại nghe được cụm từ “Mười tám tuổi” lần nữa, Giang Chi Châu buồn bực cười một tiếng: “không chỉ năm nay em không phải mười tám tuổi, mà chỉ cần chừng hai năm nữa thôi thì mười năm trước em cũng không phải mười tám tuổi.”

Hạ Duy bị đả kích nặng nề: “……”

Có phải sáng sớm đã muốn cãi nhau không?

cô nhếch khóe miệng cười hai tiếng: “Đau lòng quá, đồ lạnh lùng cứng rắn, em quyết định sẽ không để ý đến anh trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ.”

Giang Chi Châu: “…”

Hạ Duy nói không để ý tới anh thì thật sự không để ý tới anh thật, toàn bộ thời gian lúc đưa chó đi dạo đều coi như không biết người này, Giang Chi Châu gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không trả lời một cái nào. Đến tận trưa, Giang Chi Châu lại gửi tin nhắn cho cô một lần nữa: “Vẫn còn giận à?”

Hạ Duy vẫn không trả lời, chỉ là chẳng được bao lâu, Giang Chi Châu định gửi một tin nữa thì cô mới nhắn lại: “Thời gian không muốn để ý đến anh còn bốn mươi bốn tiếng ba mươi lăm phút đồng hồ nữa (╯‵-′)╯︵┻━┻ “

Giang Chi Châu: “…”

không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy.

Giang Chi Châu: buổi trưa hôm nay có bò hầm(7), trứng chưng hoa đặc biệt(, thịt thái sợi xào nước tương(9), em muốn uống canh gì?

(7)Bò hầm Tứ Xuyên

IMG

(Là món này:

IMG

Hạ Duy:… Canh miến dưa chua(10)!

IMG

Giang Chi Châu: được

Hạ Duy: “…”

Trận chiến tên là “không để ý tới anh” này, Hạ Duy chỉ thủ vững hơn ba giờ đã hoàn toàn chiến bại.

Lúc Giang Chi Châu tới đón cô đi ăn cơm, cô vẫn còn ra vẻ rất tức giận, Giang Chi Châu cũng không nóigì, chỉ nhìn cô cười cười.

Sau khi về đến nhà anh bắt đầu nấu cơm, chắc là do ngửi thấy mùi đồ ăn nên cuối cùng tâm tình Hạ Duy cũng tốt hơn.

“Vẫn còn chưa xong à?” Hạ Duy chạy đến cửa phòng bếp, hai mắt nhìn khắp nơi, “Em đói quá rồi.”

“Xong ngay đây.” Giang Chi Châu đang chuẩn bị bê đồ ăn ra bàn, chuông cửa liền vang lên.

Hạ Duy nhìn về phía cửa ra vào, có chút nghi hoặc: “Ai nhỉ, sao lại đến đúng lúc này?”

Giang Chi Châu buông cái thìa xuống nói: “anh đi xem.”

anh mở cửa ra, hơi giật mình: “Dì út?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN