Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này - Chương 30: 30: Tản Bộ Sáng Mai1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này


Chương 30: 30: Tản Bộ Sáng Mai1


Tôi cẩn thận mở cửa sổ.

Lúc này là khoảng hai giờ sáng, bên ngoài vẫn chìm trong màn đêm tĩnh lặng.

“Mmh….!”
Kim Woo-jin vẫn đang ngủ trên sofa, liên tục trở mình.

Nhìn cậu ta một lúc, tôi quay đầu lại không chút do dự nghiêng người nhảy một mạch ra ngoài cửa sổ.

Khi giải phóng sức mạnh và cuốn mình trong cơn gió, tôi có thể nhìn thấy con đường vắng vẻ bên dưới chân mình.

Tôi đóng cửa sổ và đeo chiếc ba lô đang cầm lên lưng.

Cái cục tạ mà tôi phải mang theo để giải quyết đống rắc rối này cũng thật là….!
Cheon Sa-yeon, tên đó có thể đã cử một kẻ giám sát khác tới nên tôi sẽ đi bằng cửa sổ thay vì cửa chính của tòa nhà.

Vì hiếm mấy ai có được cái khả năng bay này mà, thế nên cách di chuyển an toàn nhất là đi trên không ha.
“Đây hẳn là nơi thích hợp nhất rồi.”
Tôi bay khoảng hai mươi phút về phía Đông khi nhìn quanh những dãy nhà.

Một khách sạn lớn sang trọng đập thẳng vào mắt tôi.

Vì tôi nói rằng tôi sẽ đợi ở gần khách sạn đó.

Tôi chắc nó cũng chỉ ở đâu đó quanh đây thôi….!
“Ah.”
Tôi tìm thấy một chiếc sedan màu đen đang đậu trong con hẻm tối ngay cạnh khách sạn.

Bay thẳng đến đó.

Tôi đáp xuống đất gõ tay vào cửa kính của chiếc xe và bên trong cửa xe dần kéo xuống.

“Lâu rồi không gặp.”
Như dự đoán, Ha Tae-heon đang ngồi ở ghế lái.

Tôi mỉm cười khi gửi lời chào, anh ta hất cằm ra hiệu lên xe.

“Vậy thì tôi xin phép nhé.”
Tôi ngồi xuống ghế phụ và đóng cửa xe lại.

Bên trong sạch sẽ, thoang thoảng một mùi hăng nồng đậm.

Đó là nước hoa mà Ha Tae-heon dùng chăng?
“Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.”
“À, chờ một chút.”
Cứ như là anh ta đã làm việc không dứt cho đến tận giờ này vậy, Ha Tae-heon vẫn trong mình độc một bộ vest.

Tôi lấy một chiếc mũ đen từ trong ba lô rồi đưa nó cho anh ta.

“….Giờ thì cậu lại đang làm cái gì vậy?”
Anh nói đang làm cái gì là ý gì hả? Quá đáng lắm đấy nhá.

“Chúng ta cần ghé qua một nơi trước khi vào cổng.”
Đôi mắt đen của Ha Tae-heon nhìn xuống chiếc mũ rồi quay lại nhìn tôi.

Khi tôi chạm phải cái nhìn hà khắc của Ha Tae-heon bên trong chiếc xe vốn đã tĩnh mịt này, miệng tôi khô khan đến lạ.

“Dù sao anh cũng đã ở đây rồi, hãy đi cùng tôi đi.”
“….!”
Ha Tae-heon cau mày khi tôi cười tinh quái nói thế.

“Ehem.

Vật phẩm cấp S trở lên đó nhen.”
Trước khi anh ta có thể thay đổi quyết định của mình, tôi ho ra một tiếng nhắc nhở về giá trị của tôi một lần nữa.

“….Thắt dây an toàn vào.”
Phù.

Ngay sau khi tôi thắt dây an toàn, Ha Tae-heon liền khởi động xe.

– ———————
Những người thợ có năng lực chế tác rất hay quan tâm đến các món nguyên liệu và vật phẩm từ xác quái vật kiếm được bên trong cánh cổng.

Họ thường chế tạo và nghiên cứu những món vật phẩm trong các viện nghiên cứu được thành lập trong các Công hội lớn như Requiem hoặc Roheon, nhưng cũng có những người lại không như vậy.

Chợ Đỏ.

Là nơi thương trường bày bán các mặt hàng trong một chiều không gian bị bóp méo bởi một năng lực giả kiểm soát không gian, nơi các nhà chế tác làm việc trong bóng tối tụ họp ở đó.

“Đi nào.”
Trong một ga tàu điện ngầm vắng vẻ.

Khi tôi vừa nói vừa nhìn vào bề mặt bức tường, Ha Tae-heon đứng sau lưng tôi, thở một hơi dài và đội mũ lên.

“Mh.”
Tôi từ từ đưa tay chạm lên bức tường.

Nó lăn tăn sóng sánh tựa như mặt nước và nuốt chửng lấy bàn tay của tôi.

Sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì, tôi một mạch đi thẳng vào bức tường.

Ngay khi chúng tôi xuyên qua bức tường, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một chiếc đèn lồng đỏ.

Dưới bầu trời mang sắc tím nhạt nhòa, các cửa hàng với những tấm vải đỏ trải dài nối tiếp nhau, trên mặt quầy bày bán vô số loại hàng hóa đặc sắc.

Vào bên trong khu chợ, chiếc đèn lồng với đủ loại sắc màu lơ lửng qua lại như những cánh hoa, trở lên thật sống động như thể đang đón chào một lễ hội vậy.

“Làm gì thì làm đi rồi còn ra ngoài.”
Ha Tae-heon nói với một giọng chán chường khi đang đi phía sau tôi.

Mặc dù bộ trang phục đó có là hàng tồn độc nhất đi nữa thì việc kết hợp giữa chiếc mũ và bộ âu phục đen này lại tạo lên cảm giác hài hòa hợp nhau đến lạ.

Thật là không hổ danh nhân vật chính….!
“Đừng lo.

Tôi sẽ lấy được nó sớm thôi….”
“….Lấy cái gì?”
Ha Tae-heon hỏi với giọng tò mò.

Tôi cảm thấy điều này cũng không đáng phải giải thích, thế nên tôi tiến thẳng về phía trước và ra hiệu cho anh ta đi theo sau tôi.

“Dịch ốc sên, rất tốt cho làn da của bạn!”
“Bên tôi có bán kiếm và khiên được làm từ vỏ Quái vật Rùa Xám đây!”
“Ba chỗ này bao nhiêu thế?”
Khu chợ tấp nập người mua kẻ bán qua lại trao đổi về các loại vật phẩm.

Tôi nhìn kỹ từng cửa tiệm một, nhớ lại nội dung trong cuốn tiểu thuyết.

Nghe nói nó nằm trong một con hẻm phía bên phải một cửa hàng chỉ bán vải đỏ?
Đỏ, màu đỏ à….!Do có quá nhiều người qua lại nên không dễ gì để kiểm tra các mặt hàng phía trong các cửa tiệm.

Khi tôi đang luồn lách qua dòng người chật ních để thấy những thứ bên trong gian hàng, tôi vấp phải chân của chính mình khiến cơ thể cứ thế đổ xuống.

“Hự!”
“Chậc.”
Ha Tae-heon nhanh chóng đỡ lấy cái thân sắp ngã của tôi.

Tôi đã có thể làm bạn với đất mẹ luôn rồi nếu như anh ta không làm vậy.

Tôi cười ngượng ngùng nhìn lên Ha Tae-heon, người đang ôm lấy thắt lưng tôi.

“Cảm ơn anh….”

“Cậu đang tìm thứ gì?”
Ha Tae-heon thả tôi ra, nói với tôi bằng một ánh nhìn hà khắc.

“Nếu tôi cứ để cậu thế này, có khi đến sáng vẫn loang quanh ở đây thôi.

Nói tôi nghe, cậu đang tìm cái gì?”
“Không, nó không hẳn….”
Tôi không biết là nó lại khó tìm đến mức này….!
Tôi không đủ dũng khí để lên tiếng than phiền, nên tôi từ tốn trả lời.

“….!Là một cửa tiệm chỉ bán vải đỏ.”
Rồi đấy để xem anh tìm nó cao siêu ra làm sao.

Ở cái chốn đông người qua lại thế này tìm không có dễ đâu nhá…!
“Nó kia.

Cửa tiệm chỉ bán vải đỏ.”
“Sao?”
Nó có ở đó hả….?
Ha Tae-heon chỉ về phía bên kia với vẻ ảm đạm.

Có một cửa tiệm chỉ trưng bày những tấm vải đỏ ở đó.

Gì đây? Nhân vật chính thậm chí còn được buff mấy cái thể loại thế này hả?
Không thể tin được.

Ha Tae-heon nhìn xuống cái vẻ bất mãn của tôi.

Mọi thứ trên Trái Đất này cũng thật là.

Như đã đề cập trong cuốn tiểu thuyết, tôi đi vào con hẻm phía bên phải.

Khi tôi đi dọc theo lối vào của con hẻm nhỏ hẹp tồi tàn, có một cửa tiệm cũ nát rách rưới nằm trong đó.

“Có ai ở đây không?”
Tôi hô to lên khi gạt tấm vải che trước lối vào.

Bên trong, nơi những miếng da lớn xếp chồng lên nhau trông thật cẩu thả, thế này thì sạch chỗ quái nào hả.

Ha Tae-heon, người thích mọi thứ gọn gàng khẽ nhăn mày.

“Cậu là ai?”
Ai đó bước ra từ trong bóng tối.

Một ông lão với thân hình rất gầy guộc với bộ râu bạc phơ dài đến tận ngực.

Là ông ấy.
Khi tôi nhìn chiếc kính râm tròn tròn đen đen trên mũi ổng, miệng tôi vẽ lên một nụ cười lịch thiệp thay cho lời chào hỏi.

“Xin chào.

Chúng tôi đến để ngắm nghía xem tiệm của ông thôi.”
“Xem tiệm?”
Ông lão nhướng đôi lông mày dài xuống thái dương.

Đôi mắt nhìn qua chiếc kính râm sắc bén khác hẳn với vẻ bề ngoài.

“Như cậu thấy đấy, lão già này chỉ có da thú thôi.

Thế cậu có muốn xem những thứ ta có ở đây không?”
“Thôi khỏi.”
Tôi liên tục gõ vào mặt bàn bám đầy bụi.

“Những gì tôi muốn là một món vật lưu trữ từ chính tay ông làm ra.”

“….”
Ha Tae-heon đứng bên cạnh tôi có hơi giật mình.

Cũng dễ hiểu thôi.

Bạn sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng cái lão già với vẻ ngoài rách rưới này lại là một tay sản xuất mục vật phẩm lưu trữ.

“Xin lỗi, anh bạn trẻ.”
Sau một hồi im lặng, lão ta lại nói.

“Cậu nhận nhầm người rồi.

Ta chỉ là một lão già nhỏ bé đang trông coi cái cửa tiệm cũ tàn này thôi.”
Lão ho khan quay lưng lại với tôi.

Bàn tay gầy gò chống gậy khập khiễng run lên.

“Nếu cậu đã hiểu, xin hãy quay về cho.”
“Vậy thì chắc ông cũng không cần cái này đâu nhỉ.”
Tôi cẩn thận lấy những thứ có trong ba lô ra.

Khuôn mặt lão ta ngoảnh lại nhìn với vẻ khó hiểu, ngay lập tức biến dạng vì kinh ngạc.

“Đ- đó là….!”
Một ánh xanh mờ ảo phát ra trong cửa tiệm tối tăm.

Nhìn thấy món đồ trên tay tôi, Ha Tae-heon lẩm bẩm.

“Một con bướm đuôi sapphire?”
Chính xác.

Đôi cánh của con bướm có đuôi sapphire, ánh sáng không hề lụi tàn dù đã trôi qua bao lâu thì nó vẫn lấp lánh rực rỡ.

“K- khoan! Để ta xem nó! ”
Lão ta làm ra vẻ bơ vơ ngỡ ngàng như thể lão có thể ngã ra bất cứ lúc nào, ném phăng cây gậy trên tay sang một bên và lao về phía tôi.

Tôi cười rạng rỡ đưa tay lên cao.

Cái thân lão chỉ cao đến nửa người tôi, dậm chân tại chỗ hét lên.

“Này, cho ta xem cái nào!”
“Haha, ông muốn xem gì cơ?”
“Tất nhiên là ta muốn xác nhận bằng chính đôi mắt của mình rằng đó có phải là cánh bướm đuôi sapphire thật không….!”
“Đáng tiết thật á, tôi chỉ đưa cái này cho nhà sản xuất mục vật phẩm lưu trữ thôi.

Ông không thể xem nó được đâu.”
“C-cái gì….”
Thấy tôi nói vậy, lão ta cắn chặt môi run bần bật.

Li Wei, người tạo ra 800 mục vật phẩm lưu trữ và là người điều khiển không gian đầu tiên trên thế giới.

Lão ta như một con chiên u mê không lối thoát trước những thứ lấp la lóng lánh này vậy.

Cha già Li Wei này đã sử dụng sức mạnh của mình để đi thu thập những đồ vật sáng lấp lánh từ khắp nơi trên thế giới, có một vài món mà lão ta cực kì say mê, và một trong số đấy chính là cánh bướm đuôi sapphire này đây.

“Là lỗi của tôi rồi.

Tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ ở đây nên tôi đã mang theo đôi cánh này đến, nhưng có vẻ tôi làm một việc không công vô ích rồi.”
Ít ai biết rằng Li Wei đang sưu tầm những bộ cánh bướm có đuôi bằng đá sapphire đâu cơ chứ.

Cũng có nghĩa là rất ít người có thể lấy được chúng cho lão.

“Tôi thậm chí mang tận bốn cái lận cơ.”
“Bốn á!”
Mắt Li Wei mở lớn.

Tôi cười thầm trong lòng.

Mê thế này thì bỏ sao nổi.

Số cánh bướm đuôi sapphire mà Li Wei hiện đang sưu tầm này là—
“T- ta là Li Wei! Ta là nhà sản xuất mục vật phẩm lưu trữ! Giờ hãy mau cho ta xem nó ngay!”
— 96 chiếc.

“Gì cơ? Một lão già như ông á? Sao ông không nói sớm….”
Tôi mở to mắt như thể bất ngờ lắm.

“Là do ta luôn phải đi đập mấy tên đần nào đó suốt ngày kéo đến đây! Nào, giờ cho ta xem mau!”
Li Wei mất kiên nhẫn giậm chân lên xuống.

Ôi trời, chỉn chu lại tí đi nào.

Tôi cười toe toét và lần này lại giấu đôi cánh ra sau lưng.

“Cái thằng khốn này! Cậu hỏi ta xem nó mà, vậy sao giờ lại chơi giấu nhau thế hả.”
“Hẻ, đưa cho ông thế này thì tôi lỗ chết.”
“Không phải ông cũng là một tên khốn lùn tẹt đó đấy sao? Hầyyy!”
Li Wei lườm tôi, quay người lại và bắt đầu nhìn quanh mọi ngóc ngách trong cửa tiệm.

Tôi vui vẻ nhìn lão và khi mắt tôi chạm phải Ha Tae-heon, cái con người đang đứng cạnh tôi.

“….”
“….”
Ánh mắt của Ha Tae-heon nhìn tôi đầy vẻ chán ghét.

Như thể chúng đang nói tôi là tay lừa đảo giỏi nhất trên thế giới này vậy…!Gì cơ? Tôi đã làm sao?
“Đây, cầm lấy!”
Kiếm tìm một hồi, Li Wei ném cho tôi một thứ gì đó.

Đó là một chiếc túi nhỏ bằng da.

“Ồ.”
Khi tôi chạm vào chiếc túi, tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng dị thường bằng đầu ngón tay của mình.

Hẳn nhiên cái này là một vật phẩm lưu trữ rồi.

“Nó lớn cỡ nào thế?”
“100 vật phẩm với mọi kích thước.”
“Ông không có 200 à?”
“Không có!”
Có thể lưu trữ 100 thứ à.

Sẽ tốt hơn nếu là 200 nhỉ, nhưng thế này là đủ rồi.

Bạn có thể nhận được một mục vật phẩm lưu trữ thường có giá ít nhất 700 triệu won với 4 cánh bướm đuôi bằng đá sapphire này nha.

“Của ông đây, đôi cánh này.”
“Ồ ôi….”
Tôi cất vật phẩm lưu trữ vào ba lô và đưa đôi cánh cho Li Wei.

Li Wei lấy hai tay cẩn thận nâng cánh lên, hú hét nhảy xồ lên trong niềm vui sướng.

“Cuối cùng, ta cũng đã thu thập được tất cả 100 cái! Hehehehe! Đẹp, tuyệt đẹp! Hehe!”
“….”
Tôi rùng mình sởn gai ốc khi nhìn Li Wei vuốt ve đôi cánh với đôi mắt cuồng dại.

Đúng là điên rồ mà….!
Khi tôi kéo Ha Tae-heon, người vẫn mang nguyên vẻ mặt khó chịu ra cửa, tôi liền hét lớn.

“Thế nha lão già, lần sau tôi lại ghé qua tiếp nhá.”
“Câm miệng! Đừng có đến đây!”
Mặc dù Li Wei là một kẻ điều khiển không gian nhưng lão cũng là một tay chế tác nổi tiếng.

Cha già này là một kẻ tiêu hoang kinh khủng chỉ làm ra những mục vật phẩm lưu trữ mà thôi.

Tôi ra khỏi cửa tiệm đoán là cũng đến lúc tôi nên quay về rồi.

“Phù, chúng ta đã có những gì chúng ta cần rồi, vậy nên giờ ta đi ra cổng thôi.”
“….”
Thật là dễ dàng khi tôi lấy được món vật phẩm theo đúng kế hoạch, nở ra một nụ cười đầy tự hào.

Tôi cười rạng rỡ quay sang nói với Ha Tae-heon, nhưng không hiểu sao anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp hơn cả khi nãy.

“Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Có vướng mắc gì sao?”
“….Không.”
Ha Tae-heon trầm ngâm, rời mắt khỏi tôi mà không thèm nói một lời.

Tôi nghiêng đầu, nhìn theo bóng lưng của Ha Tae-heon khi anh ta đi lên phía trước.

Cái quái gì với cha đấy thế?
Ngay cả khi có hỏi tôi, tôi cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.

Thở ra một hơi dài khi tôi đi theo Ha Tae-heon..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN