Tôi không cần làm một bữa quá thịnh soạn làm gì, nên tôi đã ghé qua một tiệm bán đồ ăn nhanh và mua một xuất hamburger.
Túi ni lông tôi mang theo bốc lên nghi ngút mùi dầu chiên, tôi bước vào con hẻm của một khu dân cư cũ.
Trong con ngõ chật hẹp hẻo lánh này, nơi bóng tối đổ xuống trùm lên mọi vật, chỉ còn những ngọn đèn đường cũ mèm vẫn đang chiếu sáng.
“Thế này làm mình nhớ lại ngày xưa ghê….”
Trước đây, tôi cũng từng chuyển đến một nơi tương tự thế này khi tôi mới bắt đầu đi làm.
Nó cũng chỉ đâu đó quanh đây thôi mà.
Rất khó để tra ra được chính xác vị trí cần tìm vì các biển số nhà trên mỗi căn nhà đều bị mất hoặc bị hỏng cả rồi.
Khi tôi lượn lờ trong con hẻm được một lúc, tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông hét lên.
“Thằng khốn, mày dừng lại đó!”
Một người xuất hiện ở phía bên kia đường khi tôi nghe thấy tiếng của một chiếc hộp rơi xuống đất.
Tôi dừng lại ngó xem chuyện gì đang xảy ra.
Người phía trước đang chạy khi bị người đàn ông phía sau đuổi kịp và ngã nhào xuống đường.
“Kim Woo-jin, thằng súc vật này, bọn chúng chỉ thấy thương hại cái tên khốn đáng khinh như mày thôi, rồi thế đéo nào mày lại làm ầm ĩ lên thế này? Hử?”
“Mẹ nó, buông ra!”
Xem cuộc rượt đuổi đầy cuồng nhiệt đang diễn ra, tôi cau mày trước cái tên Kim Woo-jin.
Khi tôi bước lại gần, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của cái tên đang bị tóm dưới ánh đèn đường đó.
Là Kim Woo-jin thật này.
Khóe miệng bị rách như thể vừa ăn một phát đấm.
Người đàn ông túm chặt lấy Kim Woo-jin đang chật vật bất lực, nhếch hai cục mỡ trên má của hắn lên cười mỉa mai.
“Mày nghĩ mày sẽ tồn tại được bao lâu? Trở nên to lớn và cường mạnh sau khi được một công hội thừa nhận với kĩ năng tẻ nhạt của mày đấy à, mẹ nó….”
“Ggh….”
Kim Woo-jin trừng mắt nhìn người đàn ông qua mái tóc đỏ ướt đẫm mồ hôi, nghiến răng và nói.
“Phắn ra.
Mẹ nó.
Cho dù mày có cho tao mấy đồng bạc ấy đi nữa, thì tao cũng sẽ không đi, thế nên bỏ tao ra coi.”
“Thằng quỷ con láo toét xấc xược này.”
Người đàn ông xắn tay áo bằng lụa lên nắm chặt tay lại.
Dù mới chỉ nhìn lướt qua thôi tôi cũng có thể thấy rõ nắm đấm của tên đó còn lớn hơn cả khuôn mặt của Kim Woo-jin.
“Để xem mày còn kiêu ngạo được nữa không khi tao đánh mày đến mức không thể thở nổi.”
Đôi mắt của Kim Woo-jin rung lên hoảng loạn.
Ngồi hóng hớt đến đó, tôi thở dài và giải phóng kĩ năng của mình.
Vụt.
Cơ thể tôi nhanh chóng lao về phía trước.
“Hôm nay mày chết chắc rồi— khục-hự!”
Người đàn ông bị tôi đạp vào vai bay sang một bên.
Kim Woo-jin đang nhắm chặt mắt để chuẩn bị đón nhận cơn đau đến với mình, trông rất ngạc nhiên.
“Ha-Han Yi-gyeol?”
“Ờ.”
“Mày— thằng khốn, mày nghĩ mày là ai hả!”
Người đàn ông bị tấn công bất ngờ loạng choạng đứng dậy.
Tôi cũng chả xoắn mà nói toẹt ra luôn.
“Một người qua đường thôi.”
“Mày đi qua chỗ nào là mày cũng đến rồi thế này đấy à, mẹ kiếp, sao mày lại chúi mũi vào chuyện của tao hả?”
Ồ.
Tôi sửa lại câu trả lời của mình chút.
“Thực ra, tôi là đồng nghiệp của cậu ta.”
“Gì cơ?”
Người đàn ông khuôn mặt nhăn nhó hét lên với giọng đầy tức giận.
“Mày đang nói mày cũng là thành viên của Hội đấy à? Một năng lực giả lại dám động vào một công dân bình thường này sao? Tao sẽ tố giác mày với công Hội Requiem ngay đấy— “
“Ồ, khoan.
Nghĩ lại thì, tôi thậm chí còn chẳng phải là đồng nghiệp của cậu ta nữa này.
Tôi là một người độc lập mà ta.”
Người đàn ông ngớ người trong giây lát.
Kim Woo-jin kinh ngạc nhìn tôi khi xen vào cuộc trò chuyện.
“Han Yi-gyeol, sao cậu lại ở đây?”
“Để ăn tối cùng nhau.”
Nói vậy, tôi đưa túi đồ ăn nhanh mà tôi đang cầm cho Kim Woo-jin.
Cậu ta cau mày khi bất ngờ được tôi đưa cho chiếc túi.
“Thế sao cậu lại bị đánh vậy?”
“Đó là….”
“Này, tao vẫn đang nói đấy!”
Người đàn ông trừng trừng nhìn cả tôi và Kim Woo-jin cáu gắt hét lên.
“Sao mày không lếch ra chỗ khác rồi cứ coi là mình vừa bị lạc đi nhỉ? Nếu mày đi bây giờ, tao sẽ tha cho mày.”
Mấy câu kiểu này làm tôi nhớ lại thời quá khứ mỗi lần tôi đi gây chuyện về.
Tôi cười đáp lại.
“Đó là những gì tôi nên nói à.
Biến khỏi đây.
Đừng bắt nạt đứa trẻ này nữa.”
Thấy tôi nói vậy, mặt người đàn ông đỏ hừng hực.
Người đàn ông siết chặt tay nắm, thở hồng hộc rồi lao về phía tôi.
“Thằng khốn, tao sẽ giết mày!”
Tôi vung tay nhẹ nhàng né đòn tấn công đang nhắm thẳng vào cằm.
Gió cuốn quanh chân người đàn ông và kéo hắn ta khụy xuống.
Người đàn ông thét lên khi mặt hắn đập mạnh xuống nền xi măng.
Ài, bình tõm cái nào.
Tôi tiếp tục điều khiển gió trong khi nhìn cái thằng cha kia vẫn đang liên mồm chửi rủa.
Cơ thể người đàn ông bay vụt lên rồi đâm vào tường, cánh tay tự di chuyển tự đấm vào mặt hắn và chân thì cong về một hướng trông như bị tật vậy.
Người đàn ông vừa vặn vẹo vừa la hét khi không thể giữ được lâu và vội vàng chạy trốn khỏi tôi.
Mày cứ chờ đấy!
Hắn phun ra mấy lời thoại như một nhân vật phản diện hạng ba, khi tôi tặc lưỡi nhìn vào bóng lưng của người đàn ông đang bỏ chạy.
Là do hắn cũng chẳng thể làm nên trò trống gì cho cam.
Trong khi tôi đang vui đùa với người đàn ông đó, Kim Woo-jin đã đứng dậy với cơ thể bị thương nhìn tôi với ánh mắt khó xử.
“….Này, Han Yi-gyeol.”
“Gì thế?”
Lãng phí thời gian ở cái nơi vô tích sự này chỉ khiến tôi đói thêm thôi.
Chiếc hamburgers chắc đã nguội mất rồi.
“Thật đấy, sao cậu lại ở đây thế?”
Kim Woo-jin hỏi, lấy tay áo lau lao nước mắt và vết máu trên đó.
“Tôi nói rồi, tôi đến đây để ăn tối với cậu.
Tôi cũng có chuyện cần nói với cậu nữa.”
Tôi cẩn thận kiểm tra tình trạng của Kim Woo-jin.
Nhìn kỹ lại thì, tay cậu ta đã bị thương khi ngã và quần thì đã bẩn.
Đoán là tôi sẽ phải điều trị cho cậu ta rồi.
“Dù sao thì, chúng ta hãy về nhà trước cái đã.
Dẫn đường đi, tôi đã tìm vòng quanh chỗ này hơi bị lâu để mò ra được nhà của cậu đấy.”
“N-nhà? Nhà của tôi á?”
“Thế cậu định rủ tôi đến nhà của người khác à? Đừng hỏi mấy câu ngớ ngẩn vậy nữa và đi thôi.”
Kim Woo-jin lưỡng lự một lúc rồi cũng bắt đầu dẫn đường.
Nhìn từ đằng sau, Kim Woo-jin trông có vẻ đi đứng rất khó khăn, chắc là bị bong gân mắt cá chân rồi đây.
Nhà của Kim Woo-jin cũng ở ngay gần đó.
Kim Woo-jin đi vào qua cánh cửa gỉ sét vẫn đang mở, hướng đến tầng hầm.
Một thứ mùi ẩm mốc nồng nặc bốc lên.
Kim Woo-jin dừng lại bên cánh cửa sắt kẽo kẹt, nói với tôi bằng tông giọng yếu ớt chán chường.
“….Tôi nói trước rồi đấy.
Bên trong rất chật với bừa bộn lắm đấy.”
“Thế thì sao, tôi thậm chí không có nhà này.
Giờ mới nói hả, mở cửa đi.”
Trước phản ứng chả mấy để tâm của tôi, Kim Woo-jin chỉ khẽ thở dài và mở cửa.
Bên trong căn nhà quả thật rất chật hẹp.
Một chiếc nệm cũ được kê ở trong góc, có một cái móc quần áo cạnh gian bếp tồi tàn.
Trong khi nhìn ra phía cửa sổ nhỏ hướng ra mặt đất của con hẻm, tôi nghĩ.
Quào, giống thật đấy.
Tôi đoán mọi gian phòng bán tầng hầm đều trông như thế này.
Căn phòng mà tôi đã ở cũng chỉ vỏn vẹn thế này.
Kim Woo-jin mở một chiếc bàn gấp nhỏ và đặt túi thức ăn nhanh lên đó.
“….Nó nhỏ lắm đúng không?”
“Ờ, nhưng chẳng sao hết.”
Mặc dù căn phòng nhỏ nhưng nó lại sạch sẽ hơn tôi tưởng.
Sau khi rửa tay trong phòng tắm xong, tôi ngồi xuống bàn và mở bọc gói hamburger ra.
“Ăn trước đi.
Tôi sắp chết đói tới nơi rồi.”
“Hử? Được….”
Tôi nói vậy, Kim Woo-jin cũng rửa tay trong phòng tắm xong cũng cầm lấy một chiếc hamburger.
Hẳn là khó khăn lắm khi ăn hamburger với cái miệng bị rách như thế, nhưng cậu ta vẫn nhai và ăn nó một cách ngon lành.
Thỉnh thoảng có tiếng sột soạt trong căn phòng yên tĩnh.
“Kim Woo-jin.”
Tôi nói khi nhấp một ngụm coca.
“Sáng nay tỉnh dậy cậu đã đi tìm tôi à?”
Kim Woo-jin nhăn mặt cáu gắt như thể cậu ta vừa quên mất những gì đã xảy ra vào sáng nay.
“Mẹ kiếp, cái chuyện đó à? Cậu đã đi đâu, đi lang thang một mình như thế?”
“Tôi có một số việc cần làm.”
“Đưa tôi số của cậu.
Tôi đã cố gọi cho cậu, nhưng tôi lại không biết số của cậu….!”
“Tôi quên mang điện thoại đi mất rồi, thế nên tôi không thể cho cậu số được.”
“Tôi đã định đợi, nhưng Hội trưởng đã đến….”
“Được rồi, được rồi.”
Kim Woo-jin làm ra vẻ u sầu khi tôi cắt ngang lời than vãn của cậu ta.
Thấy vậy, lương tâm trong tôi lại nhoi nhói lên một chút nên tôi đã nói thêm.
“Lần sau, nếu có thể, tôi sẽ nói cho cậu biết.
Được chứ?”
“….”
Kim Woo-jin vẫn bĩu môi không hài lòng, nhưng nét mặt đã thoải mái hơn.
Lấp đầy dạ dày xong xuôi, tôi lau bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình và nằm phịch xuống nệm.
Nằm xuống ngay sau khi ăn rất có hại cho sức khỏe của bạn, nhưng là tôi muốn biết một thứ.
Tất cả đều thật phiền phức và mệt nhọc.
Kim Woo-jin liếc nhìn tôi, cật lực dọn dẹp đống rác.
Như một tên côn đồ nhà bên khi tôi đang nằm trên nệm của cậu ta, tôi đứng dậy khi cậu ta đã dọn dẹp xong mọi thứ.
“Mang ít thuốc qua đây.”
“Hử? Thuốc?”
“Ừ.
Min Ah-rin- ssi đi vắng rồi nên không thể điều trị cho cậu được, vậy nên tôi sẽ bôi thuốc cho cậu.”
“Tôi ổn….”
Dù nói là vậy, Kim Woo-jin vẫn trung thực mang thuốc mỡ và băng gạc tới.
Khi dỡ ra những miếng băng nhàu nát trông như nó đã mua từ lâu rồi tôi nói.
“Ngồi xuống.
Để tôi làm cho.”
“Không, tôi….”
“Cậu định băng nó với cái gương vỡ trong phòng tắm à? Ngồi xuống đi.”
Kim Woo-jin nhìn tôi, ngồi xuống trước mặt tôi.
“Nhắm mắt lại.”
Cậu ta đưa thuốc cho tôi, nhưng có chút không được thoải mái lắm khi chạm mắt nhau nên tôi đã kêu cậu ta nhắm mắt lại.
Tôi để Kim Woo-jin nhắm mắt và bóp thuốc mỡ trên đầu ngón tay.
“Hự.”
“Chịu đi.”
Khi tôi dùng ngón tay chạm vào vết thương trên khóe miệng cậu ta, Kim Woo-jin run bắn lên vì đau rát.
Từ những gì tôi có thể thấy, cậu ta ngồi im chấp nhận cái đụng chạm không hề nhẹ nhàng với vầng trán nhăn nhúm.
“Giờ thì miệng của cậu xong rồi đấy.
Giải thích đi.”
“Sao?”
Nhìn cậu ta gần hơn, vết máu dưới mắt cũng không phải là một vết thương nghiêm trọng là bao.
Tôi mừng thầm.
“Ý của cậu là sao ấy hả? Nói cho tôi thằng khốn lúc nãy là ai.”
“….”
Kim Woo-jin không nói gì cho đến khi tôi bôi thuốc và dán băng xong, cẩn thận mở mắt và nắm lấy tay tôi.
Đôi mắt màu đồng của Kim Woo-jin phản chiếu hình bóng của tôi trước mắt cậu ta, lấp lánh trong ánh sáng.
“Đó là do năng lực của tôi.”
“Gã đó bắt cậu giúp hắn là việc của gã à?”
“Ừ.
Thực ra….!Hắn trước đây cũng có giúp đỡ tôi tí xíu.”
Kim Woo-jin từ từ chớp mắt.
Tôi nhìn thấy nốt chấm bi nho nhỏ ở dưới lông mày bên phải.
Đấy là nốt ruồi hả.
“Lần đầu tiên tôi thức tỉnh năng lực của mình vào lúc tôi 17 tuổi, và khi hắn phát hiện ra, hắn ta đã đề nghị tôi làm việc trong khu của bọn hắn.”
Hiển nhiên rồi.
Trong mắt những người như tôi, kĩ năng của Kim Woo-jin khá hữu ích.
“Lúc đó, tôi vẫn còn trẻ và vẫn còn rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, thế nên….!tôi đã nhận lời.”
Tuy nhiên, chẳng bao giờ có chuyện lớp lao động được trả lương thích đáng cả.
Những kẻ đó chỉ đi ăn hiếp mấy tên ngu đần là giỏi thôi.
“Lúc đầu nó cũng ổn.
Công việc không quá khó và hắn cũng trả lương cho nó.”
“Về sau công việc ngày càng nguy hiểm và hắn còn không thèm trả một đồng lương nào.”
“Đúng vậy.
Sau đó, may mắn là tôi được Hội trưởng để mắt đến và tôi đã thoát khỏi những tên khốn đó.
Khi tôi giải thích sự việc, Hội trưởng đã cho tôi thuê một phòng trong Hội, do thế tôi đã rời nhà đi một thời gian.”
“Cái gã hôm nay gặp có phải đến từ nơi cậu làm việc khi đó không?”
“Không.
Tên khốn đó thì khác.
Hắn liên tục quay lại để xem tôi như thế nào trong hai tháng qua.
Hắn ta nhờ tôi giúp vận chuyển ma túy….”
“Từ chối ngay.
Đừng bao giờ dính dáng đến mấy thằng khốn chơi thuốc đó chỉ vì chúng dai dẳng đeo bám ấy.”
“Hử? Phải ha….”
Kim Woo-jin làm ra một biểu hiện phức tạp.
“Mỗi lần hắn đến đều làm loạn thế này à?”
“Vào lần cuối, hắn chỉ đề nghị suy nghĩ về điều đó theo hướng tích cực thôi, nhưng tôi không hay về nhà lắm và rồi bắt đầu tránh mặt hắn ta, thế nên hắn đã cố bắt tôi bằng vũ lực.”
“Chậc.”
Đó là lý do tại sao cậu không nên giao dịch với chúng.
“Bó tay thật.
Vậy chỉ cần ở cùng tôi trong phòng của tôi là được.”
“Hử?”
“Vì hôm nay cậu đã bị đánh thành ra thế này, bắt đầu từ ngày mai thế quần nào bọn chúng cũng kéo một lô xích xông tới cho xem.
Cậu có thể xử lý nó chắc?”
Nói vậy, đôi mắt của Kim Woo-jin sáng lên lấp lánh.
Kim Woo-jin ngồi cứng đờ suốt thời gian qua giờ đây đã thả lỏng cơ thể và dựa lưng vào tôi.
“Không, tôi không thể xử lý nó được….!Hôm nay tôi đã rất sợ rồi.”
“Hừm.
Tôi cũng đoán vậy.”
Cậu chàng cụp đôi lông mày sắc nét làm ra vẻ mặt buồn bã.
Nó giống như khi thấy một con mèo bị bỏ rơi vào một ngày mưa vậy.
“Nên là, hãy ở lại phòng của tôi như ngày hôm qua.
Ghế sofa có chút bất tiện nhỉ?”
“Không.
Ghế sofa là được rồi.
Thế đã là tốt hơn rất nhiều so với ở đây rồi….”
Tôi gật đầu.
Làm sao một người nhạy cảm như Kim Woo-jin lại có thể chịu đựng được loại chuyện như này cơ chứ? Tôi không thể giúp gì hơn.
“Tôi không xin một phòng khác được, nhưng nó cũng chẳng vấn đề gì khi có mỗi mình cậu trong phòng tôi cả.
Thu dọn đồ đạc rồi té thôi.”
“Ừ.”
Có vẻ Kim Woo-jin đã thấy khá hơn sau khi vấn đề được giải quyết, cậu ta mím cười nhẹ với tôi.
Thấy vậy tôi cũng cười lại theo.
Nó giống như có một đứa em trai với khoảng cách tuổi tác quá lớn vậy.
Dễ thương thật.
Sau khi điều trị những vết thương nhỏ khác, tôi đứng dậy và nói.
“Thằng cha đó thế qué nào cũng sẽ đạp cửa xông thẳng vào luôn.
Có thể phần lớn số đồ đạc của cậu sẽ bị phá tanh bành hết sạch đấy, thế nên hãy gói ghém hết mấy vật dụng quan trọng vô đi.”
“Không sao.
Ở đây cũng chẳng có gì nhiều.”
Những thứ duy nhất Kim Woo-jin mang theo là điện thoại, bộ sạc và một vài bộ quần áo.
Rất đơn giản.
“Đi thôi.”
Vậy là, mang theo Kim Woo-jin phía sau quay trở lại công hội.
Tôi bất ngờ có một đối tác đến ở cùng, nhưng nó không đến nỗi tệ.
Dù sao thì hiện tại, Kim Woo-jin cũng là người thoải mái nhất khi ở cùng..