Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 14: Ăn cơm
Rất nhanh sau đó, phi hành khí đã đáp xuống ngay sân nhà của Lâm gia. Lâm Hàm mang balo bước ra, đang định hướng Mục Diệc Thần nói tiếng cảm ơn rồi tiễn khách thì hắn lại dùng giọng điệu thiếu đòn lên tiếng.
“Này! Cậu cứ thế mà đi vào ư? Dù gì tôi cũng đưa cậu đến tận đây rồi, không thể mời tôi vào nhà uống cốc nước sao?!”. Mục Diệc Thần cười gian xảo, một đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên sự ma mỵ, gợi cảm mê người. Nhưng ở trong mắt Lâm Hàm thì chính là nụ cười gợi đòn không hơn không kém.
Lâm Hàm còn đang định mở miệng từ chối thì sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Hàm Hàm của mẹ về rồi đấy à? Hôm nay học viện tan học sớm sao?!”. Mẹ Lâm một thân váy dài trắng đơn giản từ vườn hoa ở khuôn viên đi ra. Nhìn thấy con trai liền vui vẻ ra đón.
“Vâng ạ!”. Lâm Hàm gật đầu.
“Ấy! Đây chẳng phải là tiểu Thần Thần của nhà Mục gia đây ư? Lúc nhỏ dì gặp cháu được mấy lần, mới mấy năm không gặp thế mà giờ đã cao lớn như này rồi à?!”.
“Vâng! Dì vẫn khỏe chứ ạ?!”. Mục Diệc Thần bước xuống phi hành khí, lễ phép cúi chào mẹ Lâm.
“Đương nhiên, đương nhiên! À, mà con đã đưa Hàm Hàm nhà dì về sao? Nếu thế thì vào nhà đi, vào nhà chúng ta lại nói tiếp!”.
Mẹ Lâm dường như rất thích cái tên Mục Diệc Thần này, cười đến tít cả mắt, đã thế còn nhiệt tình mời hắn vào nhà. Lâm Hàm ở một bên bất đắc dĩ đỡ trán, cậu ban đầu vốn dĩ định đuổi hắn về cơ mà.
“Ba con ở nhà vẫn khỏe chứ? Việc làm ăn trong nhà như nào rồi?!”. Mẹ Lâm vừa rót trà đưa cho Mục Diệc Thần vừa thân thiết hỏi chuyện như người trong nhà.
“Ba cháu vẫn khỏe, việc làm ăn trong nhà đều ổn cả. Dì cứ yên tâm!”. Mục Diệc Thần ở trường lưu manh bao nhiêu thì hiện tại liền ngoan ngoãn bấy nhiêu. Nói năng vừa lễ phép lại biết chừng mực, đúng chuẩn con nhà người ta. Nhìn vào hắn hiện tại, mấy ai sẽ liên tưởng được tên điên nổi danh của học viện Tinh Hệ Viễn Phù lại là chàng trai ngoan ngoãn, lễ độ như này chứ.
Lâm Hàm ở bên cạnh nhìn không khỏi giơ lên ngón tay cái. Được rồi, xem như hắn diễn giỏi.
Cả hai dì một câu, cháu một câu, nói chuyện ăn ý đến quên trời quên đất. Mà tên kia cũng thực dẻo miệng, chọc mẹ Lâm cười đến không khép miệng lại được. Lâm Hàm ở một bên cạn lời, hai người này đáng ra nên làm mẹ con mới phải, con ruột như cậu tự nhận không bằng.
“Đã muộn thế này rồi à? Hay là tiểu Thần, con ở lại ăn cơm cùng gia đình dì đi!”. Mẹ Lâm lại là một bộ hiếu khách, mỉm cười tươi rói mời hắn ở lại.
“Thế có làm phiền dì quá không…!”. Mục Diệc Thần bên ngoài thì tỏ ý e ngại nhưng bên trong thực chất không biết đã cảm kϊƈɦ mẹ Lâm bao nhiêu lần. Hắn cầu còn không được ấy chứ, hôm nay may nhờ có mẹ Lâm mà hắn chẳng những được vào nhà của Hàm Hàm còn được dùng cơm cùng cậu. Quả là phúc khí a~.
“Không phiền, không phiền! Sao lại phiền chứ, dì còn đang sợ con bận không thể ăn cùng dì bữa cơm cơ đấy!”.
“Nhưng mà mẹ à…”. Lâm Hàm đúng là chịu hết nổi rồi, quyết định lên tiếng cắt ngang sự nhiệt tình quá mức này của mẹ Lâm. Thế nhưng còn chưa nói được câu nào đã bị cắt ngang.
“Không nhưng nhị gì hết! Con xuống bếp bảo dì Trương nhanh chóng dọn cơm lên đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa với tiểu Thần!”. Giọng mẹ Lâm đột nhiên trở nên nghiêm nghị không cho phép cự tuyệt, Lâm Hàm thấy thế chỉ đành nuốt ngược lời định nói vào trong rồi xuống bếp.
Đồ ăn được bày đầy cả bàn, món nào cũng đều bắt mắt, thơm lừng, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy bụng sục sôi cồn cào.
Lâm Hàm và Mục Diệc Thần ngồi cạnh nhau, ba Lâm hiện tại đi làm chưa về, mẹ Lâm thì ngồi phía đối diện không ngừng gắp thức ăn vào bát cho hắn. Lâm Hàm nhìn cảnh này không khỏi đen mặt. Mẹ à, rốt cục con có phải con ruột của mẹ không thế, hay con là được nhặt về, còn hắn mới là người Lâm gia a~.
“Ăn nhiều chút, cậu gầy quá!”. Mục Diệc Thần thấy cậu không chú tâm liền gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát cậu.
“Quan hệ hai đứa có vẻ rất tốt nhỉ? Dì nhớ không lầm thì còn học chung lớp cơ! Ở trường con nhớ chiếu cố Hàm Hàm nhà dì nhé, thằng bé trông vậy thôi chứ còn trẻ con lắm, rất nhiều chuyện không hiểu thấu!”.
“Đó là chuyện đương nhiên!”. Mục Diệc Thần cười lấy lòng, không cần mẹ Lâm nhờ vả, tự cậu cũng đã rất quan tâm đến Hàm Hàm rồi.
“Thế thì tốt quá, Hàm Hàm nhà dì trông cậy cả vào con đấy! Khi nào có thời gian thì nhớ ghé nhà dì ăn cơm nhé!”. Mẹ Lâm như một bậc từ mẫu gửi gắm “an nguy” của con trai cho Mục Diệc Thần.
“Vâng ạ!”. Mục Diệc Thần không chút do dự gật đầu đáp ứng, đã thế còn bày ra bộ mặt hết sức đáng tin.
Mẹ Lâm thấy Mục Diệc Thần nhận lời thì vui mừng ra mặt, cao hứng không thôi gắp bao nhiêu là thức ăn chất đầy cả bát hắn. Ngay cả cách nói chuyện cũng thân thiết hệt như người một nhà.
Đương sự Lâm Hàm ở một bên chỉ biết chuyên tâm ăn cơm, vì sao ư? Nói chuyện hăng hái như thế cậu chen ngang được chắc? Thôi thì cứ để bọn họ tâm sự đến khi nào hết chuyện để nói thì thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!