Tôi Là Ai - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tôi Là Ai


Chương 15



Vân Phi nhìn chằm chằm Rein, anh ta như vậy chắc có chuyện khó nói. Bỗng nhiên nhận một ánh mắt u ám của đối phương khiến cô giật mình, tập trung lại vào bửa sáng của mình.

Mắt luôn để trên người cháu dâu, cháu dâu lại nhìn người khác sao ông già này cam lòng được?

Châu Chí Thành nói “Phi Phi, bây giờ may mắn có Tiểu Lăng ở đây, ta bảo nó giúp cháu rèn luyện. Cháu thấy thế nào?”

Vân Phi cùng Châu Kim Lăng liếc mắt nhìn nhau nhưng tâm tình mỗi người mỗi khác.

Vân Phi nghĩ rèn luyện cần gì phải có người giúp. Ở với cha, vẫn là cha làm mẫu cho một lần rồi tự ghi nhớ lấy. Bây giờ giúp nhau rèn luyện, một nam một nữ, ngại chết đi được.

Châu Kim Lăng nghĩ là ông đang sắp xếp cho mình cùng Vân Phi luyện tập chính là muốn trau dồi tình cảm. Thì ra Vân Phi chính là cô gái mà đêm qua ông đã nhắc đến. Lão già, mắt ông vẫn còn tinh đấy.

Vân Phi ngập ngừng “À cháu thấy…”

Thái độ cô như vậy là không biết nên từ chối thế nào, nhưng ai đó thì nghĩ là cô ngại. “Phi Phi à, không cần phải ngại, Tiểu Lăng nó rất rảnh rỗi, không cảm thấy phiền đâu. Phải không Tiểu Lăng?” Châu Chí Thành nhìn Vân Phi rồi đổi hướng sang Châu Kim Lăng.

“Lão gia gia, Mộ Vàng không phải còn bận tìm cháu dâu cho ông sao?” Rein lên tiếng.

Châu Chí Thành bật cười “Không cần nữa. Không cần nữa.”

Châu Kim Lăng cũng cười nhìn Vân Phi. Vân Phi thẹn quá quay đi, anh ta nhìn mình như vậy là có ý gì.

Sau bửa ăn mọi người lục tục đi hết, Bạch Vi Vi được Châu Chí Thành dẫn đến những căn phòng có thể rèn luyện sự nhanh nhẹn và tinh mắt. Rein thì cũng ra chỗ riêng luyện tập. Chỉ có Vân Phi là không biết phải đi đâu, Châu Kim Lăng cũng đứng lại đó.

“À thì…” hai người ngập ngừng một lúc rồi đồng thanh nói. Châu Kim Lăng cười mỉm còn Vân Phi thì quay đi.

Châu Kim Lăng lên tiếng để giảng hòa không khí này “Chúng ta đi luyện tập thôi.” Vân Phi gật đầu.

Châu Kim Lăng dẫn Vân Phi đi đến tham quan các phòng tập trước. Phòng bắn súng, phòng tập gym, phòng tia laser… các phòng đều được trang bị rất tân tiến.

Vân Phi thầm nghĩ, cha của mình nói ông thời trẻ vẫn hay làm những chuyện xấu, nhưng lại xây dựng một cơi ngơi như vậy, thật sự rất đáng ngưỡng mộ.

Trong những căn phòng đó có những người đang tập luyện, nhìn thấy Châu Kim Lăng đi cùng một người con gái lạ mặt thì rất là tò mò. Cuối cùng cũng được thấy mặt chị dâu rồi.

Người đàn ông đêm qua bị Vân Phi hạ nhìn thấy cô đi cùng với Châu Kim Lăng nên tiến lại, giọng vui vẻ “Thì ra là chị dâu. Hôm qua em thất lễ rồi.”

Vân Phi nhận ra người đàn ông đó, nhưng nghe anh ta gọi mình là chị dâu thì tâm tình hơi khó chịu. Chị dâu cái quái gì?

Châu Kim Lăng cũng nghe đối phương gọi cô là chị dâu, tỏ vẻ trách mắng “Ăn nói xằng bậy.” Nhưng trong tâm lại nghĩ, ai cũng giúp mình haha.

“Mà chuyện hôm qua là sao?”

Người đàn ông đó nói “Anh còn không biết sự lợi hại của vợ mình sao? Chị dâu chị ấy…”

“Xin anh nói chuyện đàng hoàng. Tôi với anh ta không có gì cả.” Nghe người ta hiểu lầm mình là vợ của Châu Kim Lăng, cứ mở miệng gọi mình chị dâu, Vân Phi không đơn thuần là khó chịu bình thường nữa mà chuyển sang tức giận.

Nghe vậy Châu Kim Lăng cảm thấy tim mình chơi vơi, bề ngoài cũng tỏ vẻ giận dỗi, “Tôi đã bảo cậu nói xằng bậy rồi.”

“Vâng. Vâng lỗi em. Em xin lỗi chị…” chợt thấy ánh mắt âm trầm của Vân Phi, anh ta nuốt chữ dâu vào bụng. “Chị tên gì nhỉ?”

“Tôi là Vân Phi.”

“Vâng vâng. Hôm qua chị Vân Phi có so tài với em, vẫn là em không tự lượng sức mình. Đến sáng nay cả người em vẫn còn ê nhứt luôn.” Người đàn ông đó cười ngại.

“Tôi đã nói cậu rồi, phải luyện võ nhiều một chút. Chỉ dùng cơ bắp không được đâu.” Châu Kim Lăng dặn dò.

“Vâng. Vâng. Vậy em đi đây ạ. Anh và chị dâu đi thong thả.” Anh ta nói xong liền lẻn đi nhanh.

Châu Kim Lăng thấy cái tính đùa dai của anh ta lại khiến mình gặp trắc trở rồi, anh cười lấy lệ. “Haha, cô đừng trách hắn, cái tên Vamos đó đùa dai chút thôi cũng không có ý gì đâu.”

Vân Phi lại không cho qua dễ dàng như vậy, sắc mặt cô vẫn âm trầm, bước tiếp.

Châu Kim Lăng thấy cô như vậy thì không còn có thể cười được nữa. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc khi vừa nãy cười như vậy và rất muốn tìm tên Vamos đần độn kia để cho anh ta một bài học.

Châu Kim Lăng tiếp tục dẫn Vân Phi đi tham quan những nơi khác của toà nhà này. Những phòng tập lúc nãy là ở dưới lòng đất, còn ở trên thì toàn nhà này giống một căn biệt thự rộng lớn và lộng lẫy.

Có vườn hoa và hồ bơi lớn, phía sau còn có một rừng cây mà theo lời Châu Kim Lăng là nơi để đánh trận giả – thứ mà làm ai cũng phấn khích.

“Trận đấu tiếp theo là khi nào?” Vân Phi nghe cũng cảm thấy phấn khích.

“Thường thì ba tháng một lần, ai mà xếp hạng top 10 cuối hơn ba lần thì sẽ bị đào thải.”

Vân Phi chợt mỉm cười, cô thấy thích những việc mang tính mạo hiểm thế này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN