Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh.
Chương 14.
Trên suốt quảng đường đi cô không có ý định cười mặc cho Nhật Huy và Anh Nhi nói chuyện trên trời dưới đất nhằm tạo tiếng cười cho cô nhưng nụ cười đó mãi vẫn không thấy.
-Ngày xưa em nhớ không em….+Nhật Huy cất tiếng hát.+
-Không anh.+Anh Nhi tí tửng trả lời.
-Em hứa là ngày thành đôi sẽ không xa đâu mà rồi chẳng biết lúc đó ai sai…+Bị người khác ngắt nữa rồi.
-Em không ai anh à,anh sai rồi anh xin lỗi em đi
-……
-…………….
Khả Vy ra ngoài qua tấm kính cô thấy những cảnh vật dần đi xa giống như anh cứ mãi xa cô xa mãi mãi.Chợt cô nhìn thấy vườn hướng dương những hình ảnh giữa cô và anh cứ như tập phim tua chậm lại vậy cô khẽ cười nhạt nhưng đây là nụ cười đầu tiên của cô.Vừa nhìn thấy nụ cười đó là Nhật Huy tá hỏa Vy đã cười,anh cũng cười nhìn anh lúc ai mà yếu thính thì dính hết rồi và người dính là Anh Nhi.
Cô quay sang nhìn hai người với vẻ mặt nghiêm nhưng sau đó thì cô đã cười dù nụ cười không dài không thiệt nhưng đủ làm hai người kia vui hơn.
-Phải cười như vậy thì mới lâu già được.
-Chính xác.+Anh Nhi hùa theo giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ đồng ý.
-Vậy chắc tui già lắm rồi nhỉ? +Cô nghiêng đầu hỏi, thử mà 2 người kia nói “phải” thì có chết với chị không?
Họ nhận ra được ánh mắt uy hiếp đó ,không hẹn cả hai cùng lắc đầu tỏ vẻ “Tôi nói sai rồi”.
Khả Vy bật cười vì hành động này của hai đứa rồi trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng cười của ba người.
Trong khi đó,…
-Thưa chủ tịch,từ khi cậu chủ gặp cô gái này thì không còn lạnh lùng,không trăng hoa như trước nữa.
-Thật sao??? +Người đàn ông được anh ta gọi là chủ tịch bất ngờ hỏi lại.
-Thật ạ. +Anh ta quả quyết trả lời.
-Tốt cứ theo dõi nó cho tôi.
(Hơi ngắn nhỉ,hôm khác sẽ bù nha,đủ 1500 lượt xem đăng tập tiếp theo)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!