Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh.
Chương 17.
Sóng biển rì rào gợi nhớ ,ánh mắt nâu đen buồn cô trùng xuống có phải cô không vui không?Không mà ánh mắt của cô trước giờ đã vậy.Nhìn cô đã rất giống một thiếu nữ 20 với mái tóc dài,khuôn mặt đầy đặn,khuôn mặt cô lạnh như trạc tượng những chi tiết trên mặt như khắc rõ.Nhìn cô rất đẹp ,rất đẹp.Bước ra bãi biển đi đến đâu thì cô cũng thu hút mọi ánh nhìn của mấy bọn háo sắc.Trên trái đất này muôn vạn kiểu người nhưng kiểu người cô ghét nhất là dối trá và háo sắc.Cô tình nguyện đi tù để ghết hết bọn người đó.Những nó không phải là tâm trạng hiện tại của cô vì bây giờ trước mắt cô là hình bóng của anh và người con gái anh yêu đang đùa giỡn trên bờ biển.Cô cố thắt con tim mình lại giả vờ như không biết gì.Tiến bước về phía mọi người ,vừa thấy cô Anh Nhi và Nhật Huy đứng vẩy tay la í ới như con nít kêu mẹ mình vậy.Cô khẽ cười rồi bước về phía họ.Họ rủ cô xuống biển chơi nhưng cô nói mệt không đi năn nỉ mãi không được nên họ đành để cô ngồi một mình chơi vậy.Lấy điện thoại ra ngồi nghịch,cô nhắn tin với một số đứa em trong trường.Nghe mấy đứa có nhắc đến Nhã Như với hàng lọt câu chê bai quá hài.Cô cười nhưng không biết Nhã Như từ đâu xuất hiện sau lưng cô nhìn thấy những dòng tin nhắn này và cả tiếng cười khúc khích của cô.Nhã Như cô tình đi ngang qua cô đưa tay chạm vào chiếc điện thoại rơi xuống đất.
-Chết rồi,xin lỗi bạn nhiều lắm,mình không nhìn thấy.
Cô không thèm để ý đến cô mà đưa tay lấy chiếc điện thoại nhưng vừa lúc tay cô đưa xuống thì chân của Nhã Như lại giẫm mạnh lên tay cô.
-Mình xin lỗi mình lại không thấy rồi.+Khuôn mặt của Nhã Như lúc này hết sức giả tạo .Cô chịu đựng không nỗi nữa rồi,chính đứa con gái trước mặt cô đang đứng diễn khiến cô cực kì chán ghét.Đưa tay lên đi cho cô ta một bạt tay thì có ai đó cản tay cô lại kèm theo đó sự mày neo của Nhã Như khiến cô càng gai ưa.Quay lại nhìn người đang nắm cánh tay của mình đó là Thanh Phong.Cô vun tay ra khỏi tay anh rồi cúi xuống lấy chiếc điện thoại của mình và xem kịch gần chiếu full 4D .
Nhã như chạy lại chỗ của Thanh Phong bắt đầu kể lỡ,cô đang nghĩ là anh sẽ tin những gì cô làm hay những gì cô ta nói.
-Anh Phong may anh đến kịp lúc chớ không thì cái bạn này sẽ đánh em mất.+Nước mắt giả tạo bắt đầu rưng rưng.Cô ta nói tiếp:-Hồi nãy em đi ngang qua đây thấy bạn ấy rơi điện thoại nên em định lấy hộ nhưng không ngờ cô ấy lại chửi em nói em là lấy đồ của người khác lại còn muốn đánh em.
Cô vẫn không nói gì xem anh sẽ nói gì khi nghe những gì cô ta nói.và điều khiến cô thất vọng là anh.
-Sao em lại vậy,Nhã Như chỉ muốn giúp em thôi mà.
Cô mở miệng kèm theo cái nụ cười khinh bỉ:-Có tài năng.+Nói rồi cô bước đi dọc theo bờ biển cô cảm thấy mình bị lạc lỏng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!