Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh. - Chương 4.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh.


Chương 4.


Sau khi nhìn trạng thái cô ta cũng ổn định thì Khả Vy nhà ta bước vào lớp ,trong khi đã nữa tiết rồi nhưng cô cũng không sợ gì hết trơn.Ung dung bước vào lớp ,bà cô không phải sợ gia thế của cô nhưng là vì sợ cô chọc cho đến chui vào bệnh viện thì thôi nên đành lủi lủi cho an toàn.Nơi cô an tọa là cái bàn cuối ổ chuột của cô.Khi mà trở về chỗ cô khẽ đánh mắt sang nhìn bên trái phải chợt nhận ra nhân vật lạ nhưng thôi chẳng quan tâm.Quan trọng vẫn là đi ngủ!
Hắn ta(Hoàng- Thanh Phong) thì nhìn cô từ lúc cô vào vậy mà cô đáp lại anh bằng cái ánh mắt bất cần đó đúng là thất vọng mà.

Rồi lại một thành viên mới nữa vào lớp,chính là bạn Vương Anh Nhi và cũng là bạn nữ lúc nãy bước vào lớp lanh chanh bay đến cuối lớp chọn bàn trên bàn của Khả Vy ngắm ngắm nhìn nhìn như fan hâm mộ vậy.Vô tình cô là rơi chiếc điện thoại quí giá ngỡ là chuẩn bị tinh thần mua máy mới thì một cánh tay ngay dưới chân Anh Nhi và cái điện thoại đang trong cánh tay đó.Ngước nhìn theo cánh tay xem đó là ai.*Ôi mẹ ơi thiên thần* cảm nghĩ đầu tiên của Anh Nhi về người con trai đó.Cậu ta bỏ cái điệ thoại và ra khỏi lớp mất để lại bao nhiêu vấn vương trong lòng.Đến lượt Khả Vy em em tỉnh khi có một cái gì đó rơi trúng đầu mình.Ngước lên khỏi mặt bàn trước mắt của cô toàn nước,bánh,trái,osin,snack,…đầy của bàn cô nhìn mà buồn nôn luôn ý chớ đừng nói ăn.Ngước thêm miếng nữa là bạn nữ lúc sáng đang cười te tét nhìn mình:
-Bạn ơi!Bạn ăn đi coi như là mình cảm ơn chuyện lúc sáng.+Anh Nhi nói
-….
-Mà cậu tên gì thế?Cho mình làm bạn của cậu nha.+Anh Nhi
-Tùy.+Khả Vy lạnh lùng nói rồi đi ra khỏi lớp lại tiếp tục để lại trong lòng Anh nhi những vẩn vương lần 2.

Tan tiết cô lên con xe chimte của mình để về,cô đi tới đâu cũng khiến mọi người bàn tán xôn xao cả lên không phải vì cô hc giỏi,ngoan hiền mà là đánh lộn,đại ca học đường chưa bao giờ chịu nhục.
Chắc mẹ cô cũng mệt lắm nhỉ?Lúc cô về thì cả nhà ông chủ đang ăn cơm thường thì cô cũng ăn chung vì ông bà chủ xem cô như đứa con gái nhưng từ khi anh ta về cô chẳng ra ăn chung nữa mà lẻn đi chơi mất.Bây giờ thì nhìn cô ốm teo cỡ 40kg chớ mấy.Đi ngang qua bàn ăn để ra ngõ sau vậy mà cũng bị rủ rê ăn với ăn mệt gê nhưng vì phận là người hầu phải nghe thôi.Cô ghé đít chuẩn bị ngồi thì bị châm chọc:
-Uả người hầu mà cũng được ăn chung với chủ sao?
Một câu nói ngứa gan cô lắm nha.Nếu không có Ông bà chủ thì anh đi chầu rồi.Vẫn bình tĩnh ngồi xuống với tay lấy đôi đũa.Lại bị cà khèo nữa.
-Uả biết ăn đũa sao?+kéo theo một nụ cười đểu cán nữa chớ.
Cô vẫn nhịn…..
Vừa chuẩn bị đưa miếng cơm đầu tiên vào mồn thì..-Chắc chết đói vài thắng nay mới được ăn cơm phải hông?
Rồi rồi cô không nhịn được nữa,cô đứng dậy tiến thẳng đến chỗ của cậu ta đang ngồi.
-Tôi ns cho cậu CHỦ biết ai cũng có thể nhịn nhưng cái gì cũng có giới hạn chớ.+Kìm hãm lắm rồi đó.
Cô nhanh chân bước vào phòng mình mà không thèm nhìn ai đến một cái…Bỗng nhiên anh cảm thấy có lỗi,nhìn cô cũng ốm yếu hơn mấy bạn gái mà anh quen…có nên xin lỗi không nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN