Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh.
Chương 6.
Sáng hôm sau cô dậy khá sớm và tâm trạng rất tươi tắn,tươi như bông như ánh hào quan.Bước ra với bộ đồng phục khoác trên mình chiếc cặp da cực chất.Ghé xuống bếp chào hỏi mọi người khi đi ngang qua phòng khách vô tình cô thấy ông bà chủ đang ngồi uống trà thì nhân tiện qua chào hỏi một tiếng.
-Chào ông ,bà chủ+Cô cúi gập mình 45 độ để chào lễ phép.Ông bà Hoàng cười rồi kêu cô ngồi xuống nói chuyện.
-Nay cháu sao rồi?+Bà Hoàng hỏi
-Dạ cháu vẫn ổn.+Cô cười nhìn bà hoàng với ánh mắt thân thiện vì cô chẳng xem ông bà chủ là người xa lạ vì họ giàu nhưng không bao giờ khinh thường nhà nghèo và cực kì thương cô.
-Uả sao tay cháu…Bà hoàng nhìn sơ lượt cô vô tình nhìn thấy trên tay có vết bầm tím rất nặng.Cô rụt tay lại cười nhìn bà Hoàng:-Không sao đâu ạ.
-Mà này con nay thằng Phong học chung với cháu,cháu chú ý nó một chút hay gây chuyện nhưng lại không giải quyết tốt nên mong cháu giúp nó giúp bác.+Ông Hoàng nói nhưng ẩn sau câu nói đó là ý phải bảo vệ cậu chủ nữa.Cô đã nhìn thấu nhưng vì là người mang ơn nên việc gì cô cũng sẽ làm.
-Dạ vâng,vậy thôi thưa ông bà chủ cháu đi vô bếp ạ.+Cô đứng dậy nói rồi cúi đầu chào đi vô.
Vừa vào bếp mà cô đã la toán lên rất khác hôm qua.Bỏ chiếc cặp xuống ghế chỗ bàn ăn cô chạy vào chỗ mọi người đang nấu nướng,lau chùi,..tiêu biểu là mẹ nó đnag nấu(đầu bếp chính)
-CHÀO MỌI NGƯỜI…..
-Uả sao hôm nay bé Vy tươi dữ ta.+Ông anh chọc cô.
-Cái ông kia,bé này tươi sẵn rồi không cần phải dữ đâu nhen.+Cô vênh mặt lên nói.
-Gớm…Xí…-Cô chu mỏ là vẻ cực chimte.
-Sao hôm nay con dậy sớm thế.+Dù bấn việc bếp nhưng mẹ cô vẫn chú ý sự hiện diện của cô.
-chẳng lẽ con dậy sớm là thế giời này không còn ánh sáng hay sao mà mẹ lại nói thế tâm trạng thôi mẹ à.+Cô vẩy vẩy cái tay nói với mẹ mấy cô ,chị trong bếp cười rộn rã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!