Tôi Là Jemima
Chương 30
Đêm qua Ben Williams ngủ say như một đứa trẻ, và sáng nay anh thức dậy trong niềm khoan khoái, vết gợn mờ duy nhất trên đường chân trời của anh là Jemima không gọi lại. Anh biết mình đã không đoái hoài đến tình bạn của họ, anh biết lẽ ra mình nên giữ liên lạc, và mặc dù một phần trong anh lo rằng mình đã gọi nhầm số, thì phần kia lại e ngại có thể nàng không tha thứ cho anh vì đã bước ra khỏi cuộc đời nàng.
Nhưng anh không lo lắng quá mức, chỉ là ngày mai anh phải về rồi, được gặp nàng thì vui biết mấy. Anh băn khoăn không biết có nên gọi lại lần nữa không, nhưng rồi lại quyết định ba cú điện thoại đã là quá nhiều.
Hôm nay là ngày rảnh rỗi của anh ở Los Angeles, và anh biết mình nên làm gì, anh biết mình nên làm một thứ gì đó đặc chất du lịch như đến Disneyland hay trường quay Universal, nhưng khi anh hỏi lễ tân, người ta nói rằng anh cần ô tô để đi đến đó, mà Simon đã lấy xe tới phòng biên tập rôi, thế nên một mình anh bị mắc kẹt ở đây.
Thật lố bịch, anh nghĩ khi đang tắm. Anh đang ở một trong những thành phố lộng lẫy nhất thế giới mà lại không biết phải làm gì, cuối cùng anh quyết định đi ra biển.
Người trượt pa tanh đông như kiến, Ben băn khoăn không biết liệu mình có nên thuê một đôi giày và trượt thử hay không, nhưng làm trò hề ở công viên Hyde vào một sáng Chủ nhật khi tất cả những người khác đều là dân nghiệp dư là một chuyện; làm trò hề ở Los Angeles khi mọi người đều trông như thể được sinh ra để đứng trên giày trượt thì lại là chuyện khác. Vì thế anh chỉ thả bộ dọc bãi biển rồi đi xuống cầu cảng.
Trên đường trở về, anh đi qua một hiệu sách, và bất chấp sự xui xẻo hôm trước, có điều gì đó ở hiệu sách này nói lên rằng nó hợp với anh hơn nhiều, rằng nơi đây có thể có một cuốn tiểu thuyết đáng đọc, thế là anh bước vào và chỉ trong ba phút đầu tiên, anh đã tìm được hai cuốn sách – hai tiểu thuyết đầu tay của những nhà văn trẻ người Mỹ mà anh rất nóng lòng được đọc ngấu nghiến.
Khi anh bước tới bàn thanh toán và đợi người thu ngân kiểm tra thẻ Visa của mình, anh nhìn quanh một lần nữa. Chắc chắn là không thể, không thể nào… Nhưng rõ ràng là thế. Đó đúng là cô nàng tóc vàng anh nhìn thấy tối qua, lần này nàng đi một mình, và vừa bước ra khỏi hiệu sách. Anh suýt nữa đã không nhận ra nàng, nhưng anh đã trông thấy nụ cười của nàng, nụ cười mà chỉ một cái liếc nhanh tối qua thôi cũng dường như khiến anh không thể nào quên được.
Nhanh lên, nhanh lên nào, làm ơn đi, anh nghĩ khi người thu ngân cứ lề mề đằng sau chiếc bàn. Ben nôn nóng nhìn bà ta rồi quay lại nhìn cô gái tóc vàng, nàng đã dừng lại bên cửa và cầm một cuốn sách trên giá trưng bày lên. Anh cho rằng đó là định mệnh. Trong tất cả các hiệu sách của Los Angeles, nàng lại chọn hiệu sách này. Và quan trọng hơn, đó là một hiệu sách! Nàng thích sách! Nàng có thể là một cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp! Anh ngước lên lần nữa. Nàng không còn ở đó.
Ben vồ lấy những cuốn sách và tấm thẻ rồi lao ra cửa. Nàng kia rồi, cặp giò quyến rũ đang sải bước dọc con phố. Anh lách qua những người đang dạo bộ, chỉ để kịp nhìn thấy nàng leo lên một chiếc ô tô, và theo một cách nào đó thì có lẽ đó không phải một chuyện tồi tệ, bởi tại sao anh lại đi theo nàng điên cuồng như vậy nhỉ, anh sẽ nói gì đây nếu anh dừng xe nàng và bắt được nàng? Chết tiệt, anh nguyền rủa. Vậy là hết. Mình sẽ không bao giờ trông thấy nàng nữa.
“Cảm ơn cậu đã cho tớ mượn xe,” tôi hét to, thảy chìa khóa lên chiếc bàn phòng khách.
“Chuyện vặt. Cậu đã mua được thứ mình cần chưa?”
“Tớ chỉ dạo qua hiệu sách và mua hai cuốn tiểu thuyết mới.”
“JJ này?”
“Gì cơ?” Tôi bước vào phòng ngủ của Lauren và ngồi lên giường khi cô ấy đang thử những bộ cánh mới mua hôm qua.
“Cậu có nhớ chiếc khăn cậu quàng khi bọn mình gặp nhau lần đầu không?” Giọng cô có vẻ nài nỉ.
“Cái nào? Cái khăn lụa màu xanh lá cây á?”
“Ừ…” Lauren rên rỉ đầy hy vọng.
“Tối nay cậu muốn mượn nó à?”
“Ừ…” Lại một tiếng rên khác kèm với một nụ cười suồng sã.
“Được, nhưng hãy giữ gìn nó bằng cả tính mạng cậu đấy nhé, đó là một trong những tài sản tớ yêu thích nhất đấy. Tớ nghĩ chắc cậu muốn tớ lấy cho cậu xem ngay bây giờ phải không?”
“Thế được chứ?”
Tôi mở va li ra và lục tung chồng quần áo. Nó không có ở đó. Tôi mở ngăn kéo nơi tôi cất đồ lót. Nó không có ở đó. Tôi ngó vào trong phòng tắm, phòng ngủ, và nhà bếp. Tôi tìm bên dưới sofa, trên sofa, đằng sau sofa. Nó không có ở đó.
“Ôi chết tiệt.” Với một tâm trạng ủ ê, tôi nhận ra mình biết chính xác chiếc khăn đang ở đâu. Nó được treo đằng sau cánh cửa phòng ngủ của Brad.
“Cậu làm mất rồi à?” Lauren từ phòng ngủ bước vào.
“Không. Cái thứ của khỉ đó ở nhà Brad.”
“Không sao đâu.” Mặt Lauren chảy dài. “Tớ cũng không cần lắm mà.”
“Không phải là vì cậu! Đó là chiếc khăn tớ thích nhất đấy.”
“Cậu có muốn tớ gọi cho anh ta không?”
“Ôi Chúa ơi, cậu đúng là một thiên thần. Cậu gọi nhé?”
Thậm chí việc biết rằng Lauren sắp sửa nói chuyện với anh ta cũng làm tôi hơi buồn nôn, và tôi bắt đầu run rẩy khi nhìn cô tới bên điện thoại. Cô nói chuyện một cách ngắn gọn và lạnh nhạt với anh ta, anh ta nói rằng đang giữ chiếc khăn và sẽ để nó ở phòng tập cho cô. Tôi nghe Lauren nói, “À há. À há. À hà. Được. Tôi sẽ nói với cô ấy. Chào.”
“Anh ta nói gì vậy? Anh ta nói gì?”
Lauren nở một nụ cười rộng ngoác trên mặt. “Jemima Jones, hôm nay chắc hẳn là ngày may mắn của cậu đấy.”
“Tại sao?” Tôi vẫn đang run rẩy.
“Cậu có tin nhắn, cậu có tin nhắn,” Lauren bắt đầu hát, đứng lên và múa may quanh phòng khách hòa nhịp với giai điệu ngắn tủn kỳ quặc ấy.
“Của ai?
Lauren đứng lại và tạm ngưng một lát để tạo ấn tượng mạnh trước khi thông báo theo phong cách của người dẫn chương trình Johnny Carson một cách hoàn hảo, “Từ… Ben WILLIAMS.”
Tôi há hốc miệng.
“Và không chỉ có thế. ANH ẤY ĐANG Ở LOS ANGELES! Chưa hết, ANH ẤY Ở KHÁCH SẠN SHUTTERS ON THE BEACH!”
“Tớ biết mà,” tôi hét lên. “Tớ biết mà. Ở nơi nào tớ cũng nhận ra kiểu tóc và cái lưng đó. Anh ấy đang ở đây. Quanh góc phố này. Đưa điện thoại cho tớ đi. NGAY BY GIỜ!”
Cơn run rẩy, nếu có, đã trở nên tồi tệ hơn, nhưng Ben đang ở đây! Ben của tôi! Tình yêu của tôi! Tôi chờ khách sạn nối máy, cầu mong sao anh ấy vẫn còn ở đó, anh ấy chưa về nước, bởi vì tôi chưa bao giờ mong muốn gì trong đời hơn việc gặp Ben Williams ngay phút giây này.
Rồi điện thoại reo, và reo, và reo. Ngay khi tôi chuẩn bị từ bỏ hy vọng thì có người nhấc máy và một giọng nói thều thào vang lên, giọng nói mà tôi đã từng quen như giọng của chính mình vậy. “Alô.”
Tôi nuốt khan, cảm thấy tim mình đập thình thịch, tôi tự hỏi sao mình lại thở gấp thế này dù đâu phải tôi vừa đi đâu về. Và tôi cố nói thật chậm, thật bình tĩnh.
“Ben à? Em Jemima đây.”
“Jemima! Em vẫn còn ở đây!” Là tôi tưởng tượng hay anh ấy thực sự vui mừng khi nhận được điện thoại của tôi thế?
“Em không thể tin được là anh lại đang ở đây!” tôi nói, vì không biết nói gì hơn.
“Anh không thể tin được là đã không nói chuyện với em lâu đến thế,” anh nói, vì không biết nói gì hơn.
Và rồi chúng tôi bắt đầu trò chuyện ngay tức khắc, tôi quá phấn khích, anh ấy quá phấn khích! Anh ấy đang ở đây! Anh ấy ở quanh góc phố này.
“Thế anh/em đang làm gì ở đây?” hai chúng tôi nói cùng lúc rồi ngừng lại và phá lên cười.
“Anh không định kể với em qua điện thoại đâu,” Ben nói. “Chiều nay em rảnh không?”
“Có.” Với anh thì em lúc nào cũng có thời gian, Ben ạ.
“Chúng ta gặp nhau được không?”
“Được ạ.”
“Ngay bây giờ được không? Như thế, cả ngày còn lại chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Đồng ý.”
“Vậy ta gặp nhau ở đâu?”
Tôi nghĩ một lát, rồi gợi ý một quán cà phê quanh góc phố nơi khách sạn tọa lạc. “Mười lăm phút nữa gặp anh ở đó nhé?” tôi nói.
“OK.”
Ôi Chúa ơi, tôi quay cuồng như chong chóng trong căn hộ nhỏ xíu của Lauren. Mình sẽ mặc gì đây, mặc gì đây? Tôi xỏ một chiếc quần đen bó sát, áo sơ mi lanh thô trắng mới cứng và một đôi giày thể thao trắng. Tôi đeo dây lưng da cá sấu quanh eo và chúc ngược đầu xuống để mái tóc mình trông thật gợi cảm, hơi rối, kiểu mới-ra-khỏi-giường.
“Tớ sẽ đi gặp Ben!” tôi cứ hét mãi lên với Lauren, sự hào hứng của tôi dường như đã thu hút cô, ngay lúc này đây, cô đang nhảy tưng tưng trên giường và vỗ tay.
“Anh ấy đã nhìn thấy cậu như thế này chưa?” Lauren chợt hỏi trong khi tôi tô một chút son môi.
“Như thế nào?”
“Thon thả.”
Không. Ôi Chúa ơi. Anh ấy chưa biết. Tôi thật sự lo lắng, anh ấy sẽ nghĩ gì, sẽ nói gì đây? Tôi lắc đầu.
“Anh ấy sẽ không thể thốt nên lời,” cô cười. “Tớ sẽ đưa cậu đi. Cậu sẽ ổn thôi. Nhớ này, đó chỉ là Ben, anh ấy là bạn cậu.”
“Chính xác. Đó là Ben!”
Chúng tôi nhảy lên ô tô và Lauren bắt đầu nhấn ga. Ba phút sau, tôi leo ra khỏi xe và lo sợ khủng khiếp rằng sự căng thẳng sẽ khiến tôi buồn nôn như trận ăn uống vô độ tối hôm trước.
Ben không ở đó. Tôi ngồi ở chiếc bàn trong góc một lúc và nhìn đồng hồ, tôi đeo kính râm lên để giấu cơn bồn chồn, để Ben không thể nhìn thấu những cảm xúc cồn cào bên trong tôi, cuối cùng, sau khi chán ngấy việc ngồi một chỗ mà chẳng có gì để làm, tôi bước tới quầy và gọi một ly cappuccino. Rồi khi đứng đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở cót két, tôi từ từ quay đầu lại để xem đó là ai, và đó là Ben. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp.
Ben có thể nào đẹp trai hơn không? Truyền hình đã chăm chút cho vẻ ngoài của anh, mang lại cho anh sự tự tin mà anh đánh mất trước đó thì phải? Trong một giây thoáng qua ở căn hộ của Lauren, tôi đã nghĩ có lẽ khi thực sự gặp lại anh bằng xương bằng thịt, tôi sẽ không còn cảm giác như trước kia nữa, có lẽ tôi sẽ nhìn anh, thừa nhận rằng anh thật đẹp trai nhưng trong lòng chẳng còn cảm xúc gì, nhưng không, không, không. Cảm xúc của tôi vẫn vẹn nguyên như sáu tháng trước, và bỗng nhiên tôi nhận ra mình sẽ cư xử như một cô bé mới lớn bị tiếng sét tình yêu đánh trúng. Tôi không biết phải nói sao, phải cư xử thế nào.
Tôi không thể bước tới để nói lời chào anh, chân tôi như bị chôn chặt xuống đất, tôi nhìn anh ngó quanh quán cà phê, tôi thờ ơ với anh chàng sau quầy đang cố đưa cho tôi tách cappuccino, tôi không thể nhận lấy vì không tài nào nhúc nhích được!
Và rồi cuối cùng, cuối cùng, Ben đã nhìn thấy tôi và bắt đầu mỉm cười.
Anh ấy biết tôi, anh ấy nhận ra tôi! Tôi bước về phía anh, kính râm vẫn đeo trên mắt, không rời khỏi cái nhìn chăm chú của anh một giây, và tôi quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, trừ Ben, tình yêu của tôi. Rồi anh bỗng nhiên đứng trước mặt tôi và hai chúng tôi cùng mỉm cười. Tôi không nói gì hết. Tôi không cần phải nói.
“Tôi không hay làm việc này,” Ben nói, trong lúc vẻ bối rối lướt qua khuôn mặt tôi. “Nhưng tôi đã nhìn thấy em tối qua ở Schatzi on Main, và gặp lại em hôm nay ở hiệu sách. Tôi có hẹn với một người bạn ở đây trong vài phút nữa, nhưng tôi muốn nói với em rằng tôi nghĩ em là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp.”
Đây là chuyện đùa à? Anh ấy đang nói gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ben đỏ mặt. “Tôi thật sự xin lỗi,” anh mấp máy môi. “Tôi không có ý làm em bối rối,” rồi anh nhún vai, mỉm cười và quay đi, đến ngồi bên chiếc bàn mà tôi đã ngồi, và tôi không biết phải làm gì, không biết làm thế nào để nói với anh đó chính là tôi.
“Xin lỗi? Xin lỗi? Cappuccino của cô à?” Những từ ngữ cứ trôi dạt trong tâm trí tôi, tôi biết mình không thể bước tới đó, không phải sau những gì anh vừa nói, tôi không thể nói với anh rằng đó chính là tôi, Jemima Jones, và ngay khi nhận ra điều ấy, tôi biết mình phải rời khỏi đây, ngoại trừ việc chân tôi vẫn đang run rẩy, còn Ben thì chúi đầu vào tờ báo. Tôi phải đi thôi.
Và cuối cùng, trong cơn vô thức, tôi chậm chạp bước ra cửa, đi về nhà.
“Chuyện gì vậy? Lauren hỏi. Cậu quay về đây làm gì thế?” Và tôi kể cho cô ấy nghe.
“Quay lại đi, cậu phải quay lại đó.”
“Tớ không thể,” tôi rên rỉ. “Tớ sẽ nói gì đây?”
“Cậu điên à?” Lauren lắc đầu sửng sốt. “Người đàn ông cậu đã từng yêu say đắm, người đàn ông cậu vẫn còn yêu say đắm vừa nói với cậu rằng anh ấy nghĩ cậu là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà anh ấy từng gặp, còn cậu thì không có can đảm nói với anh ấy rằng đó chính là cậu. Thật lạ lùng. Nhấc mông quay lại đó đi.”
Tôi chỉ vào đồng hồ đeo tay. “Anh ấy không còn ở đó đâu.”
“Cậu sẽ đến gặp anh ấy, và quan trọng hơn là sẽ nói chuyện với anh ấy, cho dù tớ phải làm gì đi chăng nữa.”
Lauren đi đi lại lại cả tiếng đồng hồ liền, rồi cô nhấc điện thoại lên và đưa cho tôi. “Anh chàng tội nghiệp giờ đã quay về khách sạn, tự hỏi tại sao cậu lại không đến. Cậu gọi NGAY đi, và hẹn anh ấy đi ăn tối cho tớ nhờ.”
“Tớ sẽ nói gì đây?”
“Hãy nói cậu có việc gấp và đã cố gọi cho anh ấy nhưng không được. Và lạy Chúa, cậu phải xin lỗi. Xin lỗi rối rít vào.”
Làm ơn đừng ở đó, tôi cầu nguyện khi quay số khách sạn Shutters on the Beach, nhưng anh đã nhấc điện thoại trong phòng ngay sau hồi chuông đầu tiên.
“Jemima à?”
“Ben à, em xin lỗi.” Tôi kể cho anh nghe câu chuyện mà Lauren đã sáng tác và đợi anh nói một câu gì đó.
“Không sao đâu,” cuối cùng anh cũng lên tiếng. “Anh hiểu. Em có việc mà. Nhưng mai anh về nước rồi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp em nữa. Chuyện này lẽ ra đã rất vui.”
“Vậy tối nay thế nào,” tôi nói nhanh khi Lauren thúc mạnh vào sườn tôi. “Chắc chắn tối nay em sẽ gặp anh. Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau.”
“Em thực sự muốn chứ?”
“Thực sự.”
“Em sẽ không cho anh leo cây chứ?”
“Em thề bằng cả tính mạng của mình, Ben à. Em sẽ không để anh bị leo cây đâu.”
Buổi chiều còn lại dường như trôi qua thật chậm, mỗi giây đồng hồ lại làm nỗi mong chờ của tôi càng trở nên mãnh liệt hơn. Lauren cương quyết đòi tôi phải làm đẹp tử tế một chút “để đề phòng”, và cô tất cả chạy xung quanh, giúp tôi trở nên xinh đẹp chưa từng thấy trong đời.
Cuối cùng vào lúc 6:45, khi còn mười lăm phút nữa là tới cuộc hẹn, tôi không thể ngừng đi đi lại lại được nữa, Lauren liên tục phải nhắc nhở tôi vì tôi cứ chà lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào váy. Cô nói đúng, tôi có thể làm bẩn nó mất, nhưng tôi không biết phải làm gì khác với hai bàn tay của mình cả, vì thế tôi cứ đi vòng quanh và siết tay liên tục.
“Thế nào?” tôi hỏi, có lẽ là lần thứ một trăm. “Trông tớ thế nào?”
“Trông cậu đẹp kinh khủng,” Lauren nói, và mặc dù tôi không bao giờ coi mình là một người đẹp tuyệt vời, nhưng tôi biết trông mình thật long lanh với chiếc váy vai trần màu đỏ có dây vòng qua cổ, ôm khít phía trên rồi xòe ra ở hông thành một chiếc váy ngắn mềm mại. Nó làm tôn nước da của tôi đến nỗi tôi không còn cần tất cả những món trang điểm mà Geraldine đã hướng dẫn tôi sử dụng một cách thuần thục nữa, chỉ cần một chút mascara và son bóng. Trông tôi thật khỏe mạnh, hạnh phúc, tự tin và quan trọng hơn cả, trông tôi như một người California chính cống. Thành thật mà nói, tôi không ngạc nhiên vì Ben không nhận ra tôi bởi khi soi gương, chính tôi còn không nhận ra mình nữa là.
Nhưng, vì đã có cả buổi chiều để chuẩn bị, tôi không còn cảm thấy lo lắng nữa. Theo một cách kỳ quặc nào đó, tôi cảm thấy mình đã kiểm soát bản thân tốt hơn, tôi đã đối mặt với anh, tôi biết những gì mình phải đương đầu, và tôi biết, không mảy may nghi ngờ, rằng mình vẫn yêu anh biết nhường nào.
Và nhận thức ấy đã phần nào đem lại cho tôi sức mạnh, thứ sức mạnh mà tôi không bao giờ nghĩ là mình có, và tôi biết lần này mình có thể đối mặt với anh, tôi sẽ không bỏ chạy, tôi cảm thấy phấn khích dù dĩ nhiên trong lòng vẫn bồn chồn.
Lần này tôi sẽ đến trễ vài phút. Tôi không muốn phải đợi Ben đến nữa, tôi muốn bước vào khi anh đã ở đó, cảm thấy mình nồng nhiệt, mạnh mẽ, và xinh đẹp.
Khi nàng bước vào, anh đã ở đó, nàng cảm nhận được tất cả những cảm xúc nói trên, và nàng còn thấy mình can đảm nữa, phải nói đây là một điều hoàn toàn mới mẻ với nàng. Một lần nữa, anh lại nhìn nàng, nghĩ rằng hẳn đây là định mệnh, rằng lố bịch làm sao khi anh cứ mãi gặp người phụ nữ hoàn hảo này, sao nàng cứ xuất hiện ở mọi nơi anh đến, nhưng rồi anh ngoảnh mặt đi sau vài giây vì trước đó anh đã biến mình thành kẻ ngốc rồi, anh không muốn lặp lại chuyện ấy nữa. Nhưng Chúa ơi, nàng đẹp quá. Không, anh chúi đầu vào cuốn sách. Anh không định nói chuyện với nàng nữa. Anh sẽ vùi đầu đọc sách và đợi Jemima.
Và khi đang nhìn vào những dòng chữ trong sách, vì anh không thể nào đọc được khi biết bóng hồng đó vẫn ở trong nhà hàng này, anh thấy một đôi chân săn chắc và rám nắng đứng ngay trước mặt mình, và anh ngước lên nhìn nàng, để thấy rằng lần này nàng nở một nụ cười ấm áp với anh, và anh nguyền rủa cái thực tế mình sắp gặp gỡ Jemima, vì ngay lúc này đây, anh muốn dành cả phần đời còn lại đắm chìm trong nụ cười của nàng.
“Tôi không thể tin nổi đó là em,” anh nhẹ nhàng nói, khẽ cau mày khi tôi mỉm cười.
“Vâng, là em đây,” và Ben cau mày, anh vẫn cau mày khi tôi ngả xuống và tặng anh một cái hôn vụng về lên má, trước khi kéo ghế ra và ngồi xuống.
“Em làm gì ở đây?” anh bối rối hỏi.
“Ý anh là gì vậy Ben? Chúng ta đã hẹn gặp nhau mà,” tôi bông đùa bằng giọng Anh Mỹ, vì tôi biết chuyện này là như thế nào và cuối cùng tôi cũng bắt đầu cảm thấy thích nó.
Ben nhìn tôi rồi chậm rãi hỏi, “Sao em biết tên tôi?”
“Ben!” Tôi phá lên cười “Là em đây mà, đồ ngốc. Jemima Jones.” Và khi nhìn anh, tôi thấy khuôn mặt anh biểu cảm thế nào, cơn bối rối đã nhường chỗ cho sự ngạc nhiên hoàn toàn, và tôi yêu điều đó, tôi yêu từng giây trôi qua.
Ben cố cất tiếng, nhưng không từ ngữ nào có thể thốt lên. Anh chỉ chăm chú nhìn tôi, và tôi có thể thấy anh đang dần hiểu những gì mới xảy ra. Rằng tôi không còn là một cô nàng béo ú nữa, rằng tôi đã trở thành người phụ nữ xinh đẹp mà anh cứ mãi ngắm nhìn, và đằng sau cơn choáng váng và sự bối rối của anh, tôi có thể dần thấy lòng ngưỡng mộ đang bắt đầu nảy nở trong anh, và đó là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới này.
“Jemima,” anh thì thầm khi tôi đã khép nụ cười lại, và không hề định trước, cũng như chẳng hề suy nghĩ, chúng tôi đứng lên cùng một lúc và ngã vào vòng tay nhau.
Hãy để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, hãy để cả thế giới biến mất, chỉ còn lại tôi và Ben. Ben và tôi. Tôi muốn ghi nhớ giây phút này trong cả phần đời còn lại, cảm thấy khuôn ngực anh, cánh tay anh ôm lấy tôi, nhịp tim của anh đập trên má tôi. Tôi nhắm mắt lại và ôm chặt anh. Hãy để tôi ở lại đây mãi mãi và mãi mãi.
Nhưng mãi mãi chỉ kéo dài trong khoảng một phút, và rồi tôi miễn cưỡng buông anh ra và ngồi xuống.
“Làm thế nào vậy?” Ben lên tiếng, nhìn tôi đầy ngạc nhiên. “Ý anh là, khi nào?” Anh không thể rời mắt khỏi tôi. “Là…”
Tôi cười. “Làm thế nào mà em trở nên như thế này phải không?”
Ben gật đầu.
“Chuyện xảy ra sau khi anh đi. Em đã giảm cân và Geraldine tân trang nhan sắc cho em, theo như lời cô ấy nói.”
“Ôi lạy Chúa,” Ben rên rỉ. “Hôm nay anh đã làm trò hề mất rồi. Chả trách em lại bỏ đi.”
“Anh không làm trò hề đâu. Em đã rất vui khi nghe anh nói đấy.”
“Nhưng anh đã biết ở em có một cái gì đó rất quen thuộc, anh chỉ chưa từng mơ, chưa từng nghĩ rằng…” Anh lại bỏ lửng câu nói, vẫn nhìn tôi chăm chú. “Em đẹp quá. Ý anh là, em chẳng giống em chút nào cả. Anh xin lỗi,” anh tiếp tục, miệng lắp bắp, “Anh không có ý…”
“Không sao,” tôi mỉm cười nói. “Em hiểu ý anh mà, cảm ơn anh. Trông anh cũng tuyệt lắm. Em đã nhìn thấy anh trên ti vi. Vị trí một ngôi sao rõ ràng rất thích hợp với anh.”
“Anh không hẳn là một ngôi sao,” Ben nói. “Chỉ là người dẫn chương trình thôi.”
“Vớ vẩn,” tôi bông đùa. “Geraldine đã gửi cho em một bài báo hai trang viết về anh. Anh là một ngôi sao, Ben ạ. Nhận lời khen của em đi.”
“Anh không thể tin nổi là cô ấy lại làm thế, thật xấu hổ quá,” Ben nói. “Giờ thì em biết tất cả về anh rồi.”
“Quá khứ đen tối của anh,” tôi cười.
“Anh biết,” anh thở dài. “Em đã cảnh báo anh mà.”
“Và em luôn đúng.”
“Phải,” anh cười. “Em luôn đúng. Chúa ơi, Jemima. Anh nhớ em lắm,” và tôi có thể nhận thấy sự chân thành trong giọng nói của anh, tôi biết anh nói thật, và tôi nhận ra mình cũng nhớ anh đến nhường nào, và không chỉ bởi vì tôi yêu anh. Tôi nhớ không khí này, nhớ câu chuyện vui thoải mái, nhớ tình bạn, và mặc dù tôi đã không gặp anh trong hàng tháng trời, nhưng cứ như thể chưa một ngày nào trôi qua, ý tôi là, chúng tôi cảm thấy dễ chịu đến nỗi gần như đang ngồi trong căng tin của Kilburn Herald vậy.
Còn Ben cảm thấy thế nào? Ben càng ngồi lâu trong nhà hàng cùng người phụ nữ xinh đẹp này, thì nàng cũng dần không còn là người đẹp tóc vàng nữa mà trở thành Jemima Jones, vì Ben đã nhận ra phía sau đôi chân, bộ váy, mái tóc kia là người bạn cũ của mình, một người bạn mà anh bỗng hiểu rằng mình không muốn rời xa lần nữa.
Tôi trêu đùa Ben về công việc của anh và chúng tôi cười vang, rồi anh kể cho tôi nghe về Diana Macpherson, miễn cưỡng và thú nhận, và cho dù cảm thấy chiếc dùi nung đỏ của ghen tuông đâm vào cơ thể mình khi anh kể cho tôi sai lầm trong cơn say, thì tôi cũng không thực sự bận tâm, bởi vì anh đã đủ thoải mái để tâm sự với tôi, dù sao thì anh cũng không muốn bà ta, thêm nữa, anh còn bí mật nói với tôi rằng anh đã được một đài truyền hình khác mời chào một công việc tốt hơn nhiều, đó sẽ là chìa khóa giải quyết vấn đề này. Nhưng thật khôi hài là tôi thực sự cảm thấy hơi thương hại Diana Macpherson, phù thủy của giới truyền thông, vì tôi biết cảm giác muốn có ai đó một cách điên cuồng, muốn người ta ngay cả khi người ta không muốn mình là như thế nào.
Tôi kể cho anh nghe về Brad, về cảm giác khi cuối cùng cũng có một người bạn trai mà mọi người đều mơ ước, và rồi mọi chuyện đã trở nên tồi tệ ra sao. Vâng. Được rồi. Tôi nói với anh về những bức ảnh khiêu dâm, tôi kể thật chậm và nghiêm túc, mong đợi một sự cảm thông và quan tâm từ anh, nhưng khi tôi ngước lên thì Ben đang cố nín cười.
“Chuyện này có gì vui đâu Ben,” tôi nghiêm nghị nói.
“Phải,” anh nói. “Em nói đúng. Chẳng có gì vui cả,” nhưng anh không kiềm chế được nữa, anh bắt đầu rúc rích, và tiếng cười này dễ lây lan đến nỗi tôi bắt đầu nghĩ rằng chuyện này thật kỳ cục và cũng bắt đầu cười, tiếng rúc rích sớm trở thành tràng cười phấn khích, và cả hai chúng tôi cùng đu đưa trên ghế, tay ôm chặt bụng vì đau và cười chảy cả nước mắt.
“Ôi Chúa ơi.” Tôi quơ lấy mẩu giấy ăn để lau nước mắt. “Em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy khía cạnh hài hước của chuyện này.”
“Jemima à, thật kinh điển. Đây là một trong những chuyện hay nhất mà anh từng được nghe đấy,” rồi chúng tôi lại bắt đầu cười vang.
Không ai trong chúng tôi ăn quá nhiều. Thức ăn bày trên đĩa trong khi chúng tôi chỉ ăn một chút, chúng tôi đưa những thìa thức ăn đầy một cách kỳ dị lên miệng, nhưng có quá nhiều điều cần nói, có quá nhiều chuyện lúc này mới kể, và chúng tôi hầu như không có cơ hội để thở, thậm chí còn không để người kia nói hết câu, chúng tôi khiến những câu chuyện của mình rối tung lên, và cuối cùng khi người bồi bàn mang hóa đơn đến, chúng tôi đứng lên và mỉm cười với nhau.
“Anh thực sự rất vui,” Ben nói lúc chúng tôi bước ra ngoài.
“Em cũng vậy. Em không thể nói với anh rằng được gặp anh vui đến thế nào đâu.” Và khi tôi quay sang nhìn anh, cảm giác thân thiết dễ chịu của buổi tối đã biến mất, hai chúng tôi lúng túng đứng trên vỉa hè ngoài nhà hàng, và tại sao bỗng nhiên tôi lại cảm thấy căng thẳng nhỉ, điều đó có nghĩa là gì?
Ben vươn tay ra, và rồi thật bất ngờ, ôi Chúa ơi, tôi không định làm thế, nhưng tôi đã ở trong vòng tay anh, chúng tôi ôm nhau nhưng không giống những cái ôm trước kia, đó không chỉ là một cái ôm thân mật, và tôi cảm nhận rất rõ hơi thở của Ben, sự động chạm của anh, và khi đứng đó trong vòng tay anh, tôi cảm nhận được là anh vuốt tóc tôi, tôi ngả đầu ra sau cố nhìn ngắm anh, rồi mọi thứ trở nên thật chậm khi anh cúi đầu xuống hôn tôi, tôi biết nghe có vẻ ngớ ngẩn và lạ lùng, nhưng tôi thực sự cảm thấy mọi thớ thịt trong cơ thể mình bắt đầu tan chảy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!