Tôi Là Người Lương Thiện - Chương 15: Nguyền rủa (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tôi Là Người Lương Thiện


Chương 15: Nguyền rủa (2)


Thấy Chung Liên mở mắt ra, Thiên Du dồn dập hỏi: “Lão đại, thế nào rồi, dì An có bị trúng tà không? Có thể trị không?”

Ngay cả bà An cũng thấp thỏm hỏi: “Chung… Đại sư, tình trạng của tôi như thế nào?”

“Dì không cần uống thuốc nữa, có uống cũng không hết đâu. Dì bị trúng nguyền rủa chứ không phải mắc bệnh.”

Phương Linh bán tín bán nghi, cầm chặt tay của mẹ. Bà An thì đã hoàn toàn tin tưởng. Bà rõ hơn ai hết “bệnh” của mình nó quái lạ cỡ nào, ban ngày thì chẳng có biểu hiện gì, cứ đêm đến cả người lại rợn tóc gáy, thân thể mệt mỏi, tâm trạng thì bồn chồn bất an.

Thiên Du nghe thế không nhịn được hưng phấn, dù đã cố gắng che giấu rất tốt: “Lão đại, nguyền rủa là gì vậy?” Nghe có vẻ rất nguy hiểm nha.

“Nguyền rủa là một loại tà thuật, thông qua một vật môi giới để ám lên con người với mục đích làm tổn hại đối phương. Có loại nguyền rủa khiến người ta tâm thần bất an, đau khổ buồn bả mà sinh bệnh, cũng có loại khiến người ta chết.”

Thiên Du sờ cánh tay nổi đầy gai ốc của mình, tiếp tục hỏi: “Vậy dì An bị loại nào?”

Chung liên nhìn được sự khẩn trương trong mắt bà An, trong lòng lại là một mảnh phẳng lặng, thản nhiên nói: “Là loại sau, có người muốn mạng của dì.”

Bộ dạng bình tĩnh của cô trong mắt người khác cũng có vài phần phong thái của một thế ngoại cao nhân. Thiên Du trong lòng sùng bái không thôi. Đây rõ ràng là pháp lực cao cường, trong lòng nắm chắc nên không sợ hãi, biết bao giờ cậu mới đạt tới đẳng cấp này đây.

Thực tế cũng không sai biệt lắm. Chung Liên cảm thấy loại nguyền rủa này không làm khó được mình, thậm chí có thể đem mình tẩm bổ một phen nên chẳng lo lắng gì mấy.

Chỉ có bà An sau khi nghe Chung Liên phán, vì quá sợ hãi nên trợn ngược hai mắt rồi ngã ngang bất tỉnh.

“Chung Liên, cậu hù dọa mẹ tôi làm gì, sức khỏe của mẹ đang rất yếu.” Phương Linh hoảng hốt đỡ lấy mẹ, tức giận nói với Chung Liên.

Chung Liên cũng không để tâm đến Phương Linh, nhẹ nhàng đặt tay lên trán bà An, lặng lẽ hút tử khí về cơ thể mình.

Đúng vậy, bà An lúc này toàn thân đều bao phủ tử khí, không khác gì một người sắp chết. Chung Liên biết bà bị người hãm hại nên không dám có động tác quá lớn, sợ bứt dây động rừng nên chỉ dám hút đi một ít tử khí đủ để bà tỉnh táo lại. Trong lòng không khỏi tiếc nuối, sinh khí bị xói mòn nhiều như vậy, chỉ sợ sau khi hoá giải lời nguyền, thân thể bà sẽ chịu nhiều lỗ lã.

Bà An dần lấy lại thần trí, việc làm đầu tiên là quát Phương Linh: “Không được vô lễ với đại sư.” Sau đó quay sang Chung Liên: “Đại sư làm ơn cứu tôi, làm ơn cứu tôi đi.”

Phương Linh khó hiểu nhìn mẹ mình: “Mẹ, nếu muốn tìm thầy thì chiều con dẫn mẹ đi gặp, mẹ kêu Chung Liên làm gì?” Chung Liên còn trẻ như vậy, lỡ học thuật không tinh làm hỏng việc thì sao? Không phải cô xem thường bạn mình, nhưng nghề này người ta rất chú ý đến tuổi tác, càng lớn tuổi thì kinh nghiệm càng phong phú, pháp lực càng cao thâm không phải sao.

Thiên Du thấy cô tỏ vẻ xem thường Chung Liên liền phản ứng: “Cậu im đi, biết cái gì mà nói.”

Phương Linh phồng miệng định đáp trả thì bị mẹ quát: “Câm miệng!” Bà là dân kinh doanh, rất tin tưởng chuyện quỷ thần, phong thủy. Thầy pháp cũng gặp rất nhiều, không ít người được tôn sùng là đại sư, nhưng chưa một ai lợi hại như cô gái trẻ trước mắt này.

Ngay vừa rồi, khi bà ngất đi nhưng thần trí vẫn còn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh bị hút khỏi cơ thể thông qua bàn tay đặt trên trán mình, kéo theo đó cảm giác mệt mỏi và choáng váng cũng giảm dần đi. Thần kỳ như thế, nếu Chung Liên không phải đại sư thì ai mới là đại sư đây.

“Đại sư, thầy tha thứ cho con gái tôi trẻ người non dạ, còn chưa hiểu chuyện. Thầy làm ơn giúp tôi vượt qua kiếp nạn này, bao nhiêu tôi cũng hậu tạ.”

Chung Liên gật đầu, dáng vẻ vẫn vô cùng trầm ổn, nhưng trong lòng đang chống tay đắc ý cười to. Có người gọi cô là đại sư kìa, thật muốn cho chú Út thấy, cái này có tính là quang tông diệu tổ không nhỉ?

“Con có thể rút hết tử khí ra khỏi cơ thể dì giống như vừa rồi khiến dì nhanh chóng khỏe lại, nhưng nó chỉ là cách trị phần ngọn. Nếu nguyền rủa còn thì cơ thể dì lại nhanh chóng suy sụp như trước thôi.”

Phương Linh kinh ngạc nhìn Chung Liên. Hút tử khí! Từ bao giờ sao cô không hay biết? Chẳng lẽ là lúc Chung Liên đặt tay lên trán mẹ? Chung Liên thực sự lợi hại như vậy?

“Thầy có cách nào phá giải nguyền rủa không? Bà An sắc mặt tái nhợt, sợ hãi hỏi.

“Có hai cách, phải xem dì muốn chọn cách nào.” Chung Liên đáp.

Nghe có đến những hai cách, trong lòng bà không khỏi kích động, vội hỏi: “Là như thế nào thưa thầy?”

“Cách thứ nhất, trực tiếp phá giải nguyền rủa, thuật sĩ ếm dì sẽ bị phản phệ và nhận trừng phạt thích đáng từ thiên đạo. Cách thứ hai, lợi dụng nguyền rủa để truy tung tìm ra thuật sĩ, bắt hắn ta khai ra người muốn mạng của dì, tìm ra được người chủ mưu thì dì mới thực sự an toàn.”

Bà An hầu như không có chút do dự, quyết đoán nói: “Cách thứ hai, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu muốn hại tôi. Nó ếm tôi lần thứ nhất, cũng có thể ếm tôi lần thứ hai. Thầy giúp tôi tìm ra kẻ đứng sau việc này nha thầy.”

Chung Liên sờ cằm gật gù: “Cách thứ hai có chút rắc rối, chỉ sợ phải tốn một ít công sức.”

“Đại sư, thầy làm ơn cố gắng giúp tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ thầy thích đáng.”

“Được, nếu muốn truy tung thì chúng ta cần làm một chút chuẩn bị.”

Thiên Du cảm thấy mình cuối cùng cũng đã có đất dụng võ, hớn hở hỏi Chung Liên: “Lão đại, cần gì cứ nói tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị.”

Chung Liên hài lòng nhìn đàn em của mình, phân phó: “Cậu lấy cho tôi một cái khăn lông sạch, nhất định phải là khăn cũ nhé.”

Thiên Du: “Còn thêm gì không lão đại? Có lập đàn cúng, chuẩn bị nhan đèn, máu gà, máu chó, kiếm đào. Có cần về ký túc xá lấy pháp bào hay pháp khí gì không?”

Chung Liên nhíu mày nhìn Thiên Du: “Ai nói với cậu cần mấy thứ đó?”

“Trên phim không phải đều như vậy sao?”

Chung Liên gãi đầu, hóa ra những môn phái khác mỗi lần làm pháp đều trịnh trọng như vậy, thật lợi hại: “Sư môn chúng ta không dùng những thứ đó. Cậu chuẩn bị một cái khăn cũ được rồi.”

Phương Linh nghe hai người trò chuyện, lật đật trở về phòng lấy một cái khăn cũ đã giặt sạch, lại sợ cái này không đủ cũ làm ảnh hưởng đến thuật truy tung nên quăng xuống sàn đạp thêm mấy cái mới mang ra: “Chung Liên, khăn đây.”

Thiên Du bất mãn trừng Phương Linh, giật lấy khăn hai tay dâng lên cho Chung Liên, hừ, muốn tranh công với cậu à, không có cửa đâu: “Lão đại, khăn đây. Khăn này dùng để làm gì vậy lão đại.”

“Dùng để làm hình nhân thế thân cho Dì An. Tôi sẽ một lần hút hết tử khí trong người dì An ra để đánh rắn động cỏ. Thuật sĩ bên kia khi nhận được bất thường và khởi động lại thuật nguyền rủa để thăm dò. Hình nhân này sẽ thay dì An chịu nguyền rủa để giảm bớt gánh nặng cho thân thể. Còn tôi thì dựa vào đó để truy tung tìm ra hắn ta. Loại nguyền rủa mà dì An trúng phải rất thâm độc, nhưng rất khó thực hiện, cũng phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, nếu muốn ếm được dì An thì hắn không thể ở quá xa.”

Phương Linh cùng Bà An nắm chặt tay nhau, trong lòng rét lạnh.

Thiên Du thấy Chung Liên cầm cái khăn lông, gấp gấp cuốn cuốn rồi dùng dây cột lại, một con búp bê xấu xí ra đời. Vẻ mặt cậu lúc đó khó có thể một lời diễn tả hết. Hình nhân thế thân, nghe rất gì và này nọ, con búp bê xấu xí này thực không xứng với cái tên lợi hại như thế.

“Lão đại, hình nhân thế thân phải dùng khăn lông mới được à?” Cậu không nhịn được hỏi.

Chung Liên lắc đầu: “Không, dùng hình nộm vải, búp bê vải cũng được.”

“Vậy sao lúc nãy lão đại không nói, tôi giúp cậu đi mua. Búp bê vải đẹp hơn cái này nhiều.” Thiên Du không cam lòng nói.

Chung Liên bĩu môi: “Cũng đâu có xấu lắm đâu. Tôi gấp búp bê còn đẹp hơn cả chú Út, hình nhân này dùng một lần là phải vứt bỏ, mua làm gì cho phí tiền. Dùng khăn cũ được rồi.”

Bà An, Phương Linh, Thiên Du:…

Hóa ra chọn khăn cũ là vì tiết kiệm tiền. Còn tưởng là có một tầng ý nghĩa cao thâm nào đó mà phàm phu tục tử như họ chưa hiểu được. Nhưng nhà họ rất giàu nha, không thiếu tiền một con búp vê vải đâu, sao lại phải kiệm như thế!

Chung Liên gấp búp bê xong, lấy trong túi vải ra một bộ văn phòng tứ bảo, trãi giấy vàng lên bàn, sau đó vừa pha chu sa, vừa hướng dẫn cho Thiên Du.

“Pha chu sa không dễ. Không phải cứ thật ướt hoặc thật khô thì tốt, hiện tại tôi sắp vẽ chu văn nên pha khô một chút mới thích hợp. Nên nhỏ nước từ từ vào chu sa mà không được làm ngược lại, sau đó kiên nhẫn khuấy cho đều tay.”

“Nếu làm ngược lại để nước trước chu sa sau thì sẽ thế nào vậy lão đại?” Thiên Du thực cầu thị, lập tức nói ra thắc mắc của mình.

Chung Liên kiên nhẫn giải thích: “Nếu để nước trước, chu sa sau thì rất khó canh được mực nước, dễ lãng phí chu sa. Làm ngược lại sẽ tiết kiệm chu sa hơn. Chu sa mua bằng tiền, tiết kiệm chu sa là tiết kiệm tiền.”

Bà An, Phương Linh, Thiên Du:…

Một câu nói có thể lập tức khiến không khí trang nghiêm bị phá vỡ, đây cũng là một loại năng lực.

Chung Liên dùng bút lông chấm chu sa, viết họ tên, ngày sinh tháng đẻ của bà An lên. Chờ mực khô, cô cắt một lọn tóc của và để lên tờ giấy đó rồi cuộn lại, nhét vào bên trong khăn lông, à không, là hình nhân thế thân.

Làm xong mọi thứ, cô đặt hình nhân lên bàn, hai tay kết thành một loại thủ ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Năm phút sau, hình nhân khắp người lóe sáng, sau đó quầng sáng dần thu liễm rồi tất cả trở lại như thường.

Phương Linh và Thiên Du trố mắt nhìn một màn thần kỳ này, nhưng kinh ngạc nhất vẫn là bà An, bởi vì bà cảm nhận được một mối liên hệ kỳ lạ giữa mình và con rối xấu xí đang nằm trên bàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN