Tôi Là Người Lương Thiện - Chương 9: Từ chối siêu độ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tôi Là Người Lương Thiện


Chương 9: Từ chối siêu độ


Chung Liên gật đầu, đối với sự biết điều của vị hôn phu mới ra lò này thập phần hài lòng: “Được thôi. Bây giờ cậu có thể đứng một bên quan sát tôi làm pháp siêu độ cho vong linh.”

Thiên Du liếc nhìn hai quỷ, có chút e dè, dù sao cậu vẫn còn rất sợ. Nhưng Chung Liên đứng bên cạnh tựa như liều thuốc an thần. Cô lợi hại như thế, bây giờ lại là lão đại của cậu, hẳn là sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy cậu gặp nguy hiểm. Thế nên cậu lại cười hề hề chân chó nói: “Mời lão đại hành pháp, cậu có cần tôi chuẩn bị gì không? Nhan đèn, giấy bút, chu sa?”

Chung Liên lắc đầu: “Không cần.” Sau đó ngoắc ngón tay kêu nam quỷ tiến đến.

Nam quỷ rụt cổ, chần chừ một hồi vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô tiến lại.

“Cậu tên gì, chết bao lâu, chết lúc mấy tuổi.”

“Tôi tên Huy Hoàng, chết lúc 19 tuổi, đã được hai năm.”

Chung Liên gật gù, nhìn tướng mạo cậu, lại bấm đốt tay lẩm bẩm chốc lát rồi nói: “Làm cô hồn dã quỷ không dễ dàng, cậu là vong hồn chết không đúng thọ mệnh nên quỷ sai chưa tới dẫn đi, tôi sẽ giúp cậu siêu độ để sớm được đầu thai tiếp tục làm người.”

Nam quỷ chắp tay, năn nỉ: “Đại sư tha mạng, tôi không muốn đầu thai, tôi muốn ở lại dương gian, làm ơn đừng siêu độ tôi.”

Thấy Huy Hoàng phản ứng kịch liệt như thế, Chung Liên nhíu mày thắc mắc: “Thế đạo gì đây, quỷ một đứa lại thêm một đứa không chịu đầu thai? Ở dương gian có cái gì vui? Đầu thai sớm làm người không phải rất tốt sao?”

Huy Hoàng không đồng ý, phản bác: “Sao lại không, ở dương gian có nhiều thứ vui lắm, chẳng hạn như game online này, game offline này, anime này, tiểu thuyết tu tiên này… “

Chung Liên nhíu mày cắt ngang: “Không được, cô hồn dã quỷ ở lại dương gian quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến trật tự của nhân loại. Cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Tôi sẽ giúp cậu thực hiện, sau đó lăn nhanh xuống âm phủ đăng ký chờ đầu thai.”

Huy Hoàng vẻ mặt thảm thiết, ủ dột nói: “Không, tôi không có tâm nguyện gì hết.”

“Vậy thì tốt quá, đến, đi đầu thai thôi.”

“Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng, tôi thực sự không thể đầu thai, tôi còn vướng bận ở dương gian.” Huy Hoàng ôm chân Chung Liên khóc lóc thảm thiết.

Chung Liên ghét bỏ, nhưng vẫn không đá cậu ra: “Vướng bận gì? Muốn gặp ba mẹ phải không?”

Huy Hoàng lắc đầu: “Không, hai người đó cũng chẳng thương nhớ gì tôi đâu. Họ ly hôn từ lúc tôi còn nhỏ, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng, sinh con đẻ cái, tôi chết đi không chừng họ còn thở phào nhẹ nhõm vì bớt được một gánh nặng.”

“Hay là muốn gặp người yêu cũ?”

“Không, tôi bận như vậy làm gì có thời gian yêu đương.”

“Vậy tại sao cậu lại chết, có người hại cậu, cậu muốn trả thù?”

“Không không, tôi bị đột tử, ngồi trước máy tính quá lâu, quên ăn quên uống nên đột tử chết. Không ai giết hại tôi cả.”

Chung Liên mất kiêng nhẫn, nhíu mày: “Vậy rốt cuộc cậu còn vướng bận gì?”

“Tôi có một tài khoản cấp bậc VVIP trong game Thiên Mộng, tôi đổ bao nhiều tiền bạc, thời gian, công sức vào nó, nếu tôi rời đi thì nó sẽ thế nào, huynh đệ của tôi, bang phái của tôi, trang bị của tôi biết làm thế nào?”

Thứ lỗi cho kẻ quê mùa Chung Liên, thực sự cô không hình dung ra Thiên Mộng là cái gì, nhưng vẫn không đồng tình Nam quỷ vì nó mà chậm trễ thời gian đầu thai: “Không được, người chết đèn tắt, cậu không thể vì tài khoản gì gì đó mà từ bỏ cơ hội đầu thai. Hồn thể cậu quá yếu ớt, qua vài năm nữa sẽ tiêu tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, không được luân hồi.”

Huy Hoàng có chút lo lắng, đắn đo hồi lâu mới mím môi, hạ quyết tâm: “Không phải cô nói tôi chưa tới thọ mệnh sao. Vậy tôi sẽ ở lại đây đến hết thọ mệnh, đợi quỷ sai đến đưa đi. Tôi không muốn đầu thai sớm.”

Chung Liên bất đắc dĩ nhìn cậu, nếu người ta không muốn cô cũng không thể ép buộc, nhún vai nói: “Tôi chỉ e là chưa đợi đến thọ mệnh thì cậu đã hồn phi phách tán rồi. Không hiểu lúc còn sống cậu làm gì mà thân thể hư nhược đến mức này, chết thành quỷ cũng là một con quỷ yếu ớt.”

Huy Hoàng bất chấp đáp: “Tán thì tán đi. Tôi nhất quyết không thể để tài khoản của mình bị mai một được.” Thực ra trong lòng cậu đã tính toán hết rồi, cậu sẽ ở lại dương gian, đợi đến khi thấy không ổn nữa thì tìm đến Chung Liên nhờ cô siêu độ, vị đại sư này nhiệt tình như thế, chắc chắn sẽ không từ chối.

Cô nhún vai: “Được thôi, tùy cậu. Nhưng nếu cậu làm hại đến nhân loại thì đừng trách sao tôi ăn cậu.”

Huy Hoàng thề thốt cam đoan: “Đại sư yên tâm, tôi là lương quỷ chưa từng biết hại ai.” Sau đó lại ngại ngùng nhìn Thiên Du: “Cậu ta là trường hợp đặc biệt. Nhất định sau này sẽ không như thế nữa.”

Thiên Du có chút tiếc nuối không nhìn được tràng cảnh siêu độ vong linh của quỷ, Chung Liên thấy thế an ủi: “Không sao, lần này không được thì lần tới. Để tôi về sao chép cho cậu một quyển kinh văn, trong lúc điều dưỡng thân thể thì lấy ra học thuộc lòng trước.

Thiên Du mừng rỡ: “Cám ơn lão đại, thế kinh văn đó bao giờ mới có?”

Chung Liên nghĩ đến có chút rầu rĩ: “Cái này… chắc một hai tháng nữa. Bản gốc không thể đem ra khỏi nhà, chỉ có thể chép lại một phần.”

“Chép gì mà lâu quá vậy?” Thiên Du cảm thấy mình thực sự chờ không nổi, cả người cậu đang hừng hực nhiệt huyết muốn được tu luyện.

“Quyển đó dầy cả tấc, một tháng là nhanh nhất rồi, tôi còn phải đi học nữa chứ.”

“Gì! Cả tấc? Học thuộc lòng?” Thiên Du trợn mắt há hốc mồm.

“Đương nhiên phải học thuộc lòng. Ngoài tam tự kinh, nó là quyển sách vở lòng thứ hai của tôi đó. Hơn nữa đấy chỉ mới là một tập thôi, còn năm tập nữa. Nhưng cậu muốn học tập huyền học phải bắt đầu từ cái cơ bản nhất. Thuộc hết quyển này rồi tính sau.”

Thiên Du khóc không ra nước mắt, mếu máo hỏi: “Lão đại, không học thuộc lòng không được sao?” Cậu rất sợ học bài nha. Cứ tưởng lên đại học là thoát kiếp trả bài thuộc lòng, nào ngờ…

“Không học thuộc thì chờ quỷ đến bắt cậu chớ đừng mơ đến chuyện đi bắt quỷ.”

Thiên Du nội tâm lung lay dao động, không biết có nên rời khỏi bang phái, từ bỏ lão đại vừa mới nhận này không.

Chung Liên đương nhiên là không để cho cậu có ý định chạy trốn. Cô hỏi: “Cậu có tiền ở đó không?”

“Có chứ.” Thiên Du gật đầu.

“Đi thôi, đi mua một ít tài liệu về tôi sẽ luyện cho cậu một pháp khí phòng thân.Thể chất của cậu hiện tại rất dễ trêu chọc ma quỷ, bùa bình an cũng không đảm bảo.”

Thiên Du nghe đến đó, hưng trí bừng bừng, lập tức nhận nhiệm vụ lái xe kiêm dẫn đường.

“Lão đại, cậu muốn đi đâu tôi đưa cậu đi đó.”

Chung Liên ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cậu biết nơi nào bán mấy đồ vật như ngọc thạch, bút lông, giấy vẽ bùa không?”

“Tôi biết, đến khu bán đồ cổ. Đi thôi.”

Sau khi đã lên xe, Thiên Du nhìn hai quỷ đang thoải mái chiếm ghế sau, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Hai người… định đi cùng à?”

Tú Tú cười lấy lòng cậu: “Tôi có thể đi sao? Tôi từ trước đến giờ còn chưa được ngồi ô tô đâu.”

Huy Hoàng cũng cười nói: “Tôi thì chưa vào phố đồ cổ bao giờ đâu, muốn mở mang tầm mắt.” Sau đó cậu đưa mắt nhìn Chung Liên, bị cô trừng thì rụt cổ lại. Thực ra cậu chỉ muốn đi theo một vài ngày để biết nơi ở và lịch trình của vị đại sư này, sau này có việc nhờ vả thì sẽ dễ dàng hơn.

“Đi theo thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu phá phách đừng trách sao tôi ăn hai người.” Chung Liên đe dọa, hai quỷ gật đầu răm rắp đáp ứng.

Thiên Du biết làm thế nào, đành phải chở theo hai con quỷ đi mua sắm. Cậu không nhịn được hỏi: “Lão đại, từ nay về sau tôi sẽ luôn nhìn thấy quỷ à?” Như vậy làm sao chịu nổi nha, cũng không phải quỷ nào cũng dễ nhìn như Tú Tú. Cậu sợ là trái tim bé nhỏ của mình chịu không nổi.

“Đâu có, một lát nữa thuật khai âm dương nhãn mất tác dụng, hai mắt cậu sẽ trở lại bình thường. Năng lực của tôi chỉ có thể giúp cậu khai âm dương nhãn một giờ thôi. Cũng sắp đến thời gian rồi đó.”

Không hiểu sao nghe được tin vui này Thiên Du lại có chút thất vọng: “Không thấy quỷ làm sao sau này đi bắt quỷ đây?”

Chung Liên lườm cậu, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đợi sau này cậu tu luyện, tự thân nắm giữ được năng lực thì tự mình khai âm dương nhãn.”

Chung Liên nói không sai, chỉ năm phút sau, Thiên Du không còn nhìn thấy hai quỷ trên ghế sau nữa. Cậu thở phào chuyên tâm lái xe.

Đến phố đồ cổ, Thiên Du dẫn Chung Liên đi dạo một vòng, mua vài miếng ngọc bội rẻ tiền, lại mua thêm chút ít chu sa cùng giấy vàng, sau đó chuẩn bị dẹp đường trở về.

“Ngọc bội đó có tác dụng gì?” Thiên Du hỏi.

“Nếu có người tấn công cậu, nó sẽ trở thành một cái lồng bao bọc lấy cậu, đảm bảo cho cậu một sợi tóc cũng không thương tổn.”

“Cả người sống lẫn người chết?” Thiên Du tò mò hỏi.

Chung Liên kiên nhẫn đáp lời: “Đương nhiên, đeo nó lên người, đừng nói âm vật hay con người, ngay cả đồ vật như xe cộ, súng đạn, cung tên bắn vào cậu, chỉ cần có nguy hiểm nó sẽ giúp cậu chống đẩy tất cả.”

Thiên Du kinh ngạc, sau đó lại mừng như điên. Hình như lão đại mà cậu vừa nhận là một nhân vật rất lợi hại. Đồ vật nghịch thiên như vậy cũng làm ra được.

“Lão đại, pháp khí lợi hại như thế sao cậu không chọn chất ngọc tốt một chút, toàn lựa mấy cái dưa vẹo táo nứt thế này, thật không xứng đáng với công năng thần kỳ của nó.”

Chung Liên nhíu mày ngẫm nghĩ: “Thần kỳ sao? Không nha, tôi chỉ có thể làm ngọc bội phòng ngự loại bình thường thôi, chống đỡ qua ba lần tấn công nó sẽ vỡ vụn, mua ngọc tốt phí tiền lắm.”

Thiên Du trong lòng điên cuồng lắc đầu: Không, hoàn toàn không bình thường, giúp người ta giữ được ba cái mạng, đây là phi thường mới đúng.

Chính là Tú Tú và Huy Hoàng tò tò đi theo nãy giờ cũng cùng suy nghĩ với Thiên Du. Tại sao Chung Liên lại có hiểu lầm lớn với năng lực của bản thân như thế?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN