102.
“Cái buổi chiều cậu nói,” Từ Dập khom người, ngón tay cái ấn một cái trên ấn đường của tôi, nói, “Tớ sẽ coi như không tính.”
Hắn thẳng người lên, đi chọn bài “Thập diện mai phục.” [1]
[1]: https://youtu.be/QGHB-5e37Fw
103.
Chỉ chờ một quỹ đạo sóng mắt, thay đổi góc độ giao thoa
104.
Bách Liên ngồi lại đây, chặn ánh mắt tôi nhìn về phía Từ Dập.
Hắn nhận lấy lon bia tôi uống sắp xong, đổ ngụm cuối cùng vào trong miệng.
Tôi thấy hầu kết hắn mấp máy, trên mắt kính phản chiếu ánh sáng lưu động.
Hắn ngẩng đầu nhìn lời bài hát, câu có câu không mà ngâm khẽ theo:
Cuối cùng chỉ thiếu chút nữa là có thể gặp lại
Biết vậy chẳng dễ dàng buông tha
Lâm Tú Chương ngồi xuống bên kia tôi, chống cằm nhẹ nhàng nói với tôi: “Chuẩn bị quà cho cậu rồi, ở trong cặp cậu đó, về xem thử.”
Tôi nói: “Vì sao?”
Lâm Tú Chương nói: “Nhận lỗi lần trước.”
Ngón tay cậu ta quấn lấy ngón tay tôi ở chỗ Bách Liên không nhìn thấy, lưng tôi phát lạnh, lúc đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy cậu ta dùng giọng bé đến không thể nghe thấy, nói với tôi: “Vừa mới kéo đi sự chú ý của anh cậu giúp cậu với Từ Dập đó, cậu có muốn cảm ơn tôi không?”
Bách Liên mơ hồ nhận ra được động tác của công tử bột, cau mày quay đầu, nói: “Hai người đang nói gì đấy?”
Lâm Tú Chương vừa nắm lấy ngón tay tôi, vừa nói: “Tôi muốn hỏi tiệc tối Tết Âm lịch của trường lớp bọn họ định diễn tiết mục gì.”
Tuy cậu ta là chuyên gia chém gió, nhưng việc này đúng là có chút liên quan tới tôi, vì tôi là lớp trưởng.
Công tử bột không nói lời nào còn bình thường, vừa nói là nhắc đến ngay hai chuyện khiến tôi phiền lòng.
Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng làm cán bộ lớp, thậm chí còn chẳng biết họp cán bộ lớp kiểu gì.
Lúc Từ Dập buông micro đi qua đây, Lâm Tú Chương liền thả tay tôi ra.
“Mỗi lớp phải báo lên ít nhất một tiết mục,” Lâm Tú Chương nói, “Nhưng mà có thể lập nhóm với lớp khác, mấy cậu có hứng thú không?”
Tôi nói: “Tôi không có tài nghệ.”
Lâm Tú Chương nói: “Thế cậu mang mặt đến là được rồi.”
Tôi vuốt cằm lâm vào trầm tư, cân nhắc xem đây là cậu ta đang đá đểu tôi hay là khen tôi.
Tôi chỉ suy tư một hồi, bọn họ đã quyết định xong tiết mục biểu diễn.
Hợp tấu violin piano Romeo và Juliet.
Tôi nói: “Thế thì có vẻ chẳng liên quan gì đến tôi nhỉ.”
Bách Liên nói: “Em diễn Juliet.”
Tôi: “?”
Tôi nói: “Mấy người để tôi diễn lợn còn tốt hơn là diễn Juliet! Không sợ nắp quan tài Shakespeare không đè xuống được à!”
105.
Tôi rất là có ý kiến.
Nhưng vô dụng.
106.
Lúc về nhà trời đã rất tối.
Cái công tử bột thả trong cặp tôi là một cái hộp nhỏ, bên trong đựng một đôi khuyên tai chữ thập đá xanh lam chế tác tinh xảo.
Cậu ta còn kèm theo một tờ giấy nhỏ, nói hi vọng bất kể hiềm khích lúc trước, khoan dung độ lượng mà tha thứ cho cậu ta.
Sau khi tôi xả tờ giấy vào bồn cầu, do dự một hồi, vẫn thử đeo khuyên tai lên.
Trước cậu ta cứ nói cái gì mà nội quy trường học, nhưng giờ lại tặng tôi thứ đồ này.
Mẹ tôi xỏ nhiều khuyên tai, bà sẽ đeo trang sức lung tung loạn xạ, lúc bước đi châu ngọc sẽ vang lên leng keng xủng xẻng.
Tôi từ khuôn mặt bản thân trong gương thấy được bóng dáng bà.
Bà sẽ thất vọng với tôi sao?
Ba tôi cho tôi rất nhiều tiền, nhưng ổng không nhớ rõ sinh nhật tôi.
Tôi sẽ không tuỳ tiện lấy tiền đi mua đồ mình thích, vì tự tay mua không có ý nghĩa gì.
Tôi sẽ đứng ngoài tủ kính, ngày qua ngày nghĩ về một người phát hiện ra được tôi rất thích Transformer ở bên trong, sau đó hắn sẽ dùng tiền mua đồ, rồi trịnh trọng đặt vào tay tôi.
107.
Bách Liên tới đập cửa nhà vệ sinh, hỏi có phải tôi uống nôn ra rồi không.
Tôi mở cửa, nói: “Anh, tửu lượng của em không kém như vậy đâu.”
Hắn vươn tay nắm lấy cằm tôi nhìn một hồi, nói: “Chuyện diễn Juliet làm em tủi thân thế à?”
Tôi nói: “Đúng vậy!”
Bách Liên: “Vậy được, chúng ta đổi sang diễn Romeo và lợn.”.