278.
Cuối cùng anh tôi không thể đàm luận với Từ Dập.
Trên đường về, Lâm Tú Chương hỏi tôi có muốn lấy ảnh chụp lần trước cho quán cafe mèo làm quảng cáo có trả tiền không.
Tôi nói: “Ảnh chụp gì?”
Bạn học Lâm giơ hai tay lên trên đầu mình, ngón trỏ và ngón giữa cong cong, nói: “Bức tai mèo ấy, rất đáng yêu.
“
Cậu ta cười còn có lúm đồng tiền.
Cậu ta đè giọng lén nói với tôi, tiền thù lao rất ổn, còn nói quán cafe mèo kia sẽ tặng tôi món tráng miệng hàng limited.
Tôi quay đầu nhìn anh tôi, do dự một chút, Lâm Tú Chương liền lại gần ôm dính lấy cổ tôi, nói: “Lý Vọng, đồng ý với tôi nha, được không?”
Không biết là vô tình hay cố ý, lúc cọ trên vai tôi, hơi thở cậu ta thở ra thiêu đốt cổ tôi.
Giọng cậu ta cũng như cố tình mang theo chút vị ngọt.
Bách Liên bỗng vươn tay kéo cổ tay tôi, nói: “Em vẫn là học sinh, đừng làm mấy chuyện đâu đâu này.
“
Lâm Tú Chương nói: “Các cậu cũng đi chụp cùng đi, khi còn là học sinh cũng phải lưu lại chút kỉ niệm gì chứ?”
Bách Liên và Từ Dập đều không có hứng thú với loại chuyện này, nhưng tôi thấy những gì bạn học Lâm nói rất hấp dẫn.
Công phu đòi hỏi nhõng nhẽo của cậu ta vô cùng lợi hại, khi đến dưới nhà, hội anh tôi cuối cùng vẫn bị thuyết phục.
“Ba mẹ tôi nói chờ tốt nghiệp cấp 3 mới để tôi nuôi mèo, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy thời gian phải đợi này quá dài.
” Lâm Tú Chương hai tay nhét túi, nói với bọn tôi, “Nhưng có thể thấy khả năng sở hữu, đợi chờ và nhẫn nại một chút như vậy không có vấn đề gì.
“
Thỉnh thoảng có tiếng còi xe trên đường.
Lúc ngoảnh đầu nhìn phía sau, nhìn thấy đèn đường sáng lên từ từ kéo dài cái bóng của 4 người bọn tôi.
Anh tôi nói: “Sau khi quyết định muốn nuôi, sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.
“
Lâm Tú Chương nói: “Tôi nghĩ mọi điều thú vị chỉ có thể đạt được sau khi trải qua đủ phiền phức.
Cho nên tôi không sợ phiền.
“
Từ Dập không tham gia cuộc nói chuyện này, hắn cứ nhìn xe cộ và người đi đường bên cạnh, gò má như phủ lên một tầng bóng tối.
Hắn đang nghĩ gì?
Tôi nghĩ vậy, nhưng vì anh tôi ngăn giữa tôi và hắn, nên không thể hỏi thẳng ra miệng.
Về nhà rồi.
279.
Từ Dập đang suy nghĩ vô nghĩa, nếu tiếp tục đi trên con đường này, sẽ đến được nơi nào.
Hắn đưa mắt nhìn Lý Vọng và Bách Liên đi lên toà nhà dân cư, đèn trong hành lang sáng lên từng cái.
Lý Vọng trước khi lên cầu thang quay đầu nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay với hắn.
Lâm Tú Chương đi vòng qua trước mặt hắn rồi đứng lại, nói: “Cứ tưởng cậu sẽ nói gì với cậu ấy chứ.
“
Quần áo Từ Dập bị gió thổi kêu xào xạc.
Hắn cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân, nói: “Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng.
“
Lâm Tú Chương nói: “Cậu cũng nghe hiểu lúc trước tôi nói là ý gì chứ?”
Từ Dập nói: “Tôi và cậu không giống nhau.
“
“Có gì không giống nhau?” Lâm Tú Chương cười, nói, “Cậu cho rằng tình cảm cần dự tính trước, nhưng tôi nghĩ –“
“Tình cảm cần thoả hiệp.
“
280.
Điện thoại Lý Vọng bị tịch thu, cho nên không thể nhận được tin nhắn của người khác.
Khi em trai kế đi tắm, Bách Liên dựa bên rìa ghế sô pha xem điện thoại.
Lâm Tú Chương kéo hắn và Từ Dập vào một group 3 người.
Tin nhắn đầu tiên là ảnh mèo bình thường.
Mấy bức đằng sau là ảnh Lý Vọng đeo tai mèo hút trà sữa.
Bách Liên nhìn chằm chằm bức ảnh này một hồi, sau khi lưu vào album rồi mới gửi dấu chấm hỏi vào trong group.
Lâm Tú Chương nhắn:【Tôi nghĩ các cậu có thể sẽ muốn cái này】
Ảnh đính kèm:【Lý Vọng được mèo vây quanh trên đệm ghế sô pha.
jpg】
Bách Liên nhắn:【Sao cậu chụp em ấy nhiều bức thế?】
Lâm Tú Chương trả lời:【Vì anh Bách lúc nào cũng chụp được, nhưng tôi chỉ có thể thỉnh thoảng chụp chụp thế này thôi】
281.
Không thể nào hiểu nổi hành vi của người này.
Nhưng cứ lưu ảnh về đã.
.