Tôi Là Thầy Khai Quang - Chương 17: Trong xe
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
358


Tôi Là Thầy Khai Quang


Chương 17: Trong xe


“Chẳng phải chị hứa đưa cho tôi một trăm tệ hay sao? Cứ đưa trực tiếp cho tôi là được, sao lại phải lên xe?”, tôi cố ý hỏi.

Trần Thái Linh trả lời: “Tôi muốn đi mua ít đồ, cậu đi cùng tôi đi, mua đồ xong thì tôi đưa tiền cho cậu”.

Cô ta đang muốn quyến rũ tôi sao?

Nếu làm vậy chẳng phải Lâm Ngọc Lam sẽ gặp nguy hiểm sao?

“Tôi không đi”, tôi thẳng thừng từ chối: “Đã muộn như vậy, còn muốn mua gì nữa?”.

“Mua đồ của phụ nữ, cậu đi cùng tôi đi, nhanh thôi, mấy phút là về rồi, đi mà?”, Trần Thái Linh ôm lấy tay tôi lắc qua lắc lại, còn chạm cả vào bộ ngực căng phồng của cô ta.

“Cũng được”, tôi vừa nói vừa chui vào xe.

“Hì hì”, Trần Thái Linh cười thầm rồi cũng chui vào xe, khởi động xe rồi lái ra khỏi sân.

Lần đầu tiên trong đời tôi được đi xe hơi, cảm giác khi ngồi trong đó cực kỳ thoải mái, nghĩ tới lát nữa Trần Thái Linh sẽ làm chuyện đó với tôi trong xe, tôi lại cảm thấy cực kỳ kích động.

“Đem bình thuốc mà ngươi lấy ở chỗ Viên Khắc Lương ra phun một lượt quanh xe”, tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói.

Tôi lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng, bên ngoài có in hình một người phụ nữ rất quyến rũ trên đó. Chỉ riêng hình ảnh người phụ nữ này cũng đủ khiến người ta tưởng tượng xa xôi rồi.

Thấy rằng Trần Thái Linh không để ý đến tôi, tôi lắc nhẹ lọ thuốc rồi nhẹ nhàng xịt quanh xe.

Nếu Trần Thái Linh đã muốn nối giáo cho giặc, muốn tính toán tôi và Lâm Ngọc Lam, tôi sẽ trừng phạt cô ta thật nghiêm khắc.

Trần Thái Linh lái xe đến một gốc cây khá vắng vẻ và dừng lại.

“Sao lại dừng lại? Chẳng phải chị bảo đi mua đồ sao?”, tôi hỏi.

Trần Thái Linh quay xuống hàng ghế sau, tiến tới ngồi cạnh tôi và nói: “Tôi muốn thương lượng với cậu chuyện này”.

“Có chuyện gì vậy?”, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Trần Thái Linh, tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Trần Thái Linh nghiêm nghị nói: “Ba tháng nữa tôi sẽ kết hôn với bạn trai, theo phong tục của thôn chúng ta, trước khi kết hôn, cần có thầy khai quang khai quang cho tôi, mà cậu lại là thầy khai quang duy nhất trong thôn, tôi nghe nói cậu khai quang cho Lâm Ngọc Lam không thành công, tôi muốn biết về chuyện đó cậu rốt cục có làm được hay không”.

“Được! Chắc chắn được!”, tôi vội vàng nói.

“Lỡ như không được thì sao?”, Trần Thái Linh vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu đến lúc đó cậu khai quang cho tôi không thành công, tôi không muốn trở thành góa phụ ngay trong đêm tân hôn như Lâm Ngọc Lam”.

“Tôi làm được!”, tôi nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột: “Tôi nhất định sẽ khai quang cho chị thành công!”.

“Lời nói của cậu không tin được. Nhiều người đàn ông nói rằng mình làm được, nhưng những người thật sự làm được liệu có mấy người. Tôi muốn thử ngay bây giờ, lỡ như cậu không làm được, tôi sẽ tính cách khác”, Trần Thái Linh nói một cách nghiêm túc.

“Chị muốn thử thế nào?”, tôi cố ý làm ra vẻ tức giận hỏi.

“Dùng tay thử là được”, Trần Thái Linh nói rồi lao tới kéo khóa quần của tôi.

“Chuyện đó… Vậy được”, tôi tỏ ra bất đắc dĩ nói.

Nhưng trái tim tôi đã sắp nhảy lên đến cổ họng.

Trần Thái Linh cười híp mắt rồi kéo khóa quần tôi xuống, luồn tay vào quần lót của tôi, dần dần, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại và khéo léo của cô ta chạm vào tôi…

Sau đó, Trần Thái Linh chậm rãi di chuyển đôi bàn tay khéo léo và dịu dàng của mình xuống dưới, cô ta không quên rên nhẹ vài tiếng, hai bàn tay vẫn dùng lực xoa bóp.

Tôi không khỏi cảm thấy hưng phấn, toàn thân tôi đang được ở trong trạng thái thoải mái chưa từng có.

Phải nói rằng đôi tay của Trần Thái Linh có sức hút kỳ lạ, kỹ thuật của cô ta cũng vô cùng tuyệt vời, một người đàn ông bình thường có lẽ chỉ có thể cầm cự được chưa đầy ba phút.

Điều kỳ lạ là đã mười phút trôi qua, tôi lại chưa có bất kỳ dấu hiệu muốn xuất ra chút nào.

Trần Thái Linh nhíu chặt mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô ta cau mày hỏi: “Sao cậu vẫn chưa xuất ra?”.

Tôi cũng rất buồn bực, trước đây khi làm với Lâm Ngọc Lam tôi đã xuất ra từ sớm. Tối hôm qua làm với Sở Tuyết Tương, tôi chỉ được đè chị ta ra nên gãi không đúng chỗ ngứa, tôi không nhịn được mà có cảm giác muốn xuất ra, tại sao lần này lâu như vậy tôi vẫn đứng sừng sững không đổ?

“Tôi đã nói rồi, tôi làm được”, tôi nói: “Chị làm thế này sợ là tôi không xuất ra được rồi”.

“Cậu…”, Trần Thái Linh nhìn tôi với vẻ mặt đầy bất lực. Tôi phát hiện ra gương mặt của cô ta đã ửng đỏ từ lúc nào, đôi mắt cũng trở nên mơ màng.

Chẳng lẽ thuốc mà tôi vừa phun lúc nãy đã có tác dụng?

“Thử lâu như vậy thì có lẽ chị cũng biết tôi giỏi chuyện đó thế nào rồi chứ? Chúng ta mau về thôi”, Lâm Ngọc Lam và Viên Khắc Lương ở với nhau, tôi hơi lo lắng cho cô ta.

“Không, tôi không tin có chuyện quỷ quái này! Hôm nay tôi bắt buộc phải làm cậu xuất ra!”, Trần Thái Linh nói rồi đột nhiên cúi xuống.

“A!” Không ngờ cô ta lại ra chiêu này, cả người tôi run lên, một cảm giác sung sướng không gì sánh được truyền lên não khiến tôi thoải mái kêu lên một tiếng.

Đúng là quá bất ngờ, Trần Thái Linh từ nhỏ đã coi thường tôi, lúc này cô ta lại có thể cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống để làm chuyện này với tôi!

Từng dòng máu nóng trong người tôi đang dâng trào.

Thằng con của tôi dường như cũng rục rịch di chuyển.

Tuy nhiên, tôi đã nén lại và cố gắng khống chế bản thân.

Không biết trôi qua bao lâu, động tác của Trần Thái Linh càng ngày càng chậm lại, trông cô ta vô cùng mệt mỏi. Sau khi mệt mỏi hít một hơi, cô ta mới ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Tôi… Tôi mệt quá, khó chịu quá, cậu… giúp tôi…”.

Một người phụ nữ bình thường khi làm chuyện đó cho một người đàn ông quá lâu thì cơ thể cô ta sẽ có phản ứng mạnh mẽ. Hơn nữa, Trần Thái Linh đã hít phải thuốc kia, e là cô ta đã không thể kiểm soát bản thân được nữa.

“Giúp thế nào?”, tôi hỏi.

Trần Thái Linh không nói gì mà lao về phía tôi rồi đè tôi xuống ghế.

“Tôi muốn, tôi muốn!”, cô ta vừa nói vừa cởi bỏ quần lót của mình.

Cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát hông, cởi ra rất thuận tiện, hoàn toàn không cần phải cởi váy, chướng ngại vật bên trong váy cũng nhanh chóng bị loại bỏ.

Sau đó, cô ta ngang ngược ngồi lên người tôi…

“Chờ đã!”, tôi vội vàng nói: “Chị không được như vậy, chị còn chưa kết hôn, trước khi kết hôn không được…”.

“Tôi không thể đợi được đến lúc đó!”, Trần Thái Linh mơ màng thở hổn hển: “Tôi muốn bây giờ.”.

“Thế này… Làm thế này là đi ngược lại với phong tục của thôn chúng ta, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”

“Mặc kệ đi. Dù sao cũng là cậu cũng là người khai quang cho tôi, cứ coi như cậu khai quang trước cho tôi đi”, Trần Thái Linh vừa nói vừa lăn qua lăn lại trên người tôi.

Tôi thử cố gắng đẩy cô ta ra: “Vẫn không được, nếu để bạn trai chị biết, nhất định anh ta sẽ giết tôi!”.

“Tôi sẽ không nói với anh ấy”, Trần Thái Linh nói chắc như đinh đóng cột.

“Nhưng tôi không phải là người dễ dãi…”

“Tôi sẽ đưa tiền cho cậu!”, Trần Thái Linh nói xong thì cầm lấy ví tiền, lấy một tờ tiền bên trong ra đưa cho tôi, nói: “Cho cậu”.

“Không phải là vấn đề tiền bạc…”

“Cho cậu hết”, Trần Thái Linh lấy hết tiền trong ví ra, nói: “Cho cậu hết đấy, tôi chịu không nổi nữa…”, cô ta nhét tiền vào túi áo tôi rồi ném chiếc ví đi, cô ta dính chặt lấy tôi và bắt đầu châm lửa, sau đó vội vã ngồi xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN