Tôi Là Thầy Khai Quang - Chương 26: Bí mật của phụ nữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
331


Tôi Là Thầy Khai Quang


Chương 26: Bí mật của phụ nữ


Tôi dóng tai, tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.

Sở Tuyết Tương lại nói lần nữa: “Đôi khi tớ có cảm giác hơi sưng, cả đau nữa. Còn cậu?”

“Tớ ấy à? Đau thì không nhưng đúng là đôi khi cũng hơi sưng, tớ tưởng là do khi ngủ tớ đè phải cơ”.

Lâm Ngọc Lam nói.

“Ngọc Lam, cậu sờ thử chưa?”

Sở Tuyết Tương hỏi.

“Hả?”

Lâm Ngọc Lam quả nhiên đứng ngây người ra.

“Ngực ấy, lúc trước sưng rất khó chịu nên tớ có xoa bóp một chút”.

Sở Tuyết Tương nói.

“Tớ không”.

Lâm Ngọc Lam trả lời.

Có vẻ Sở Tuyết Tương rất để ý vấn đề này, hiểu biết cũng nhiều, còn Lâm Ngọc Lam hình như khá lơ mơ.

“Ngọc Lam, trước đây tớ có xem một ít sách y, nói rằng nếu sưng ở chỗ đó có thể là bị bệnh đấy”, Sở Tuyết Tương lo lắng nói.

“Hả? Bị bệnh á? Thật không vậy?”

Lâm Ngọc Lam kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, một loại bệnh chết người”.

Sở Tuyết Tương nói với vẻ nghiêm túc, không biết là chị ta nói thật hay là cố ý dù họa Lâm Ngọc Lam.

Tôi cảm thấy hơi buồn cười khi nghe hai người bọn họ nói chuyện.

“Nào, để tớ xoa của cậu”, khi Sở Tuyết Tương nói xong thì tay đã đặt lên bầu ngực Lâm Ngọc Lam.

“A, ưm….. ưm…Đau”, Lâm Ngọc Lam không khỏi kêu lên, nhưng cô ta lại có cảm giác rất kỳ lạ ở nơi Sở Tuyết Tương bóp.

Sở Tuyết Tương cười hi hi, buông tay ra nhưng chưa cảm thấy thỏa mãn.

Tôi bị dọa sợ, không ngờ tiếng kêu của Lâm Ngọc Lam lại ngọt ngào như vậy, một cảm giác chỉ thuộc về những cô gái trẻ như đốt cháy ngọn lửa nhiệt huyết trong tôi. Chỉ nghe âm thanh đó thôi đã khiến người ta như muốn kích động phạm tội rồi.

“Ngọc Lam, sao tự nhiên lại kêu lên đầy quyến rũ vậy?”, Sở Tuyết Tương trêu chọc.

“Hả? Ai bảo cậu tự nhiên làm vậy, khiến tớ giật cả mình, ái da!”, Lâm Ngọc Lam lại kêu lên, có lẽ chỗ vừa rồi bị Sở Tuyết Tương bóp vẫn còn đau.

“Ngọc Lam, ngực của cậu mềm thật đấy, nhưng không to bằng của tớ”, Sở Tuyết Tương nhướn mày, đùa giỡn với Lâm Ngọc Lam.

Tôi dở khóc dở cười, cái cô Sở Tuyết Tương này tự tin thật đấy. Thật không ngờ hai cô gái trong lúc đợi tôi lại thảo luận về sự mông lung cùng với cảm giác diệu kỳ của tuổi thanh xuân, khiến người nghe thấy thật thú vị.

“Ngực to như vậy để làm gì? Không phải sẽ đau sao?”, Lâm Ngọc Lam nói

“Thế thì cậu không biết rồi, đàn ông đều thích phụ nữ ngực to đấy”, Sở Tuyết Tương bắt đầu chém gió.

“Sao cậu biết nhiều vậy?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.

“Tớ xem trong sách, ngực của phụ nữ càng to thì sờ càng mềm, đàn ông sẽ càng thích. Nên sau này tớ muốn ngực to hơn chút nữa”, Sở Tuyết Tương nói rất tự tin.

“Vậy làm sao để trở nên to hơn?”, Lâm Ngọc Lam tò mò hỏi.

“Nghe góa phụ Lý ở nhà bên nói, chỉ có một mình thì không thể làm ngực to lên được, cần phải có đàn ông giúp cơ”, Sở Tuyết Tương nghiêm túc nói.

Tôi bị chọc cười bởi suy nghĩ kỳ quái của Sở Tuyết Tương. Người phụ nữ này một khi chém gió thì thành bão luôn.

“Vừa nãy khi mình sờ cậu, cậu có cảm giác thoải mái không?”, Sở Tuyết Tương hỏi.

Lâm Ngọc Lam áp tay lên chỗ vừa bị sờ, gật đầu.

“Hơn nữa, tớ nghe nói, khi nam nữ làm chuyện đó, nếu ngực của người phụ nữ to một chút thì sẽ bộc phát cảm giác sung sướng hơn nữa”, Sở Tuyết Tương nói nhỏ.

“Oa, cậu dâm dê thật đấy Tuyết Tương”.

“Chuyện tớ nói là tình hình thực tế của phụ nữ chúng ta được chưa? Chẳng liên quan gì tới việc dê hay không dê cả”, Sở Tuyết Tương tỏ ra đứng đắn.

“Tuyết Tương, gần đây cậu có mơ những giấc mơ kỳ lạ không?”, Lâm Ngọc Lam đột nhiên hỏi.

“Hả? Giấc mơ kỳ lạ gì?”

“Hôm kia, tớ mơ thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú”, Lâm Ngọc Lam dừng lại, ôm mặt, nói nhỏ: “Phần trên của anh ấy còn để trần cơ”.

“Sau đó thì sao? Người đàn ông đó có làm gì cậu không?”, khác với phản ứng ngượng ngùng của Lâm Ngọc Lam, biểu hiện của Sở Tuyết Tương rất hào hứng.

“Anh ấy…Anh ấy…Tớ cũng không nhớ rõ hình dáng của anh ấy, sau đó anh ấy ôm tớ mà không nói lời nào”, ngay cả cổ của Lâm Ngọc Lam cũng ửng đỏ: “Anh ấy hôn môi tớ, luồn lưỡi vào trong miệng tớ, cả người tớ nóng ran…”, giọng nói của Lâm Ngọc Lam mỗi lúc một nhỏ dần.

“Cảm giác thế nào?”, Sở Tuyết Tương hỏi.

“Tớ…Nhớ lúc đó cả người như bay trên mây, dưới chân thật mềm mại, bên tai là giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó, toàn thân trở nên nóng rực”.

“Rất thoải mái phải không?”, Sở Tuyết Tương lại hỏi.

Lâm Ngọc Lam khẽ gật đầu.

Tôi có thể tưởng tượng ra, trong giấc mơ đó, người đàn ông vòng tay ôm cô ta rất chặt, Lâm Ngọc Lam giống như một con rối dán vào người anh ta, mỗi lần người đàn ông dùng sức đâm vào, mỗi lần đâm sâu khiến Lâm Ngọc Lam như muốn phát điên lên bởi cảm giác xa lạ đó.

Nghe hai người này nói chuyện cũng khiến tôi đỏ mặt tía tai, không ngờ con gái trong quá trình trưởng thành cũng có giấc mơ xuân.

“Tuyết Tương, còn cậu? Có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.

“Tớ ấy à? Để tớ nghĩ xem, đúng là có một chuyện đấy”, Sở Tuyết Tương suy nghĩ rồi nói: “Lần đó khi đi chợ mua đồ, có một người đụng phải tớ, người đó chạy khá vội vàng, đụng ngã tớ luôn”.

“Sau đó thì sao? Có bị thương không?”

“Không sao cả, chỉ có điều…Tay của người đó đè đúng lên chỗ đó của tớ”, Sở Tuyết Tương nói.

“Tớ tự sờ chỗ đó của mình thì chẳng có cảm giác gì. Nhưng không biết tại sao hôm đó khi người đàn ông kia sờ của tớ thì tớ lại cảm giác toàn thân như có điện giật, tê rần rần”.

“Hả? Tớ cũng vậy, hóa ra không chỉ có một mình tớ, không biết tại sao, bây giờ đàn ông mà đụng tới thì cả người tớ rất dễ nóng ran, ngực thì sưng lên”, Lâm Ngọc Lam nói.

“Tớ cũng vậy, hôm kia có người đàn ông đi trên đường nhìn tớ chăm chăm, tớ không biết có phải anh ta thích mình hay không?”, Sở Tuyết Tương nói.

“A, có khi nào cậu tự mình đa tình không đấy”, Lâm Ngọc Lam bật cười.

“Còn lâu nhé!”

Tôi thật muốn ho vài tiếng, báo hiệu sự tồn tại của mình. Từ nhỏ Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương đã rất hung dữ với tôi, trong mắt tôi, bọn họ đều vô cùng kiêu căng, khiến người khác phải né xa. Nhưng vừa nghe những gì họ trò chuyện thì thấy hai cô nhóc này chẳng có gì kiêu ngạo mà rõ ràng là điên cuồng!

“Sao Trương Sơn Thành vẫn chưa tới vậy? Có khi nào không tới không?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.

“Đợi thêm một lát đi, cậu ta không đến thì chúng ta sẽ cùng đi về”, Sở Tuyết Tương dừng lại, hỏi: “Ngọc Lam, cậu nói xem, đàn ông có khi nào cũng đau ngực không?”

“Có lẽ không đâu, tớ chưa nghe ai nói hết”, Lâm Ngọc Lam nói.

“Vậy, ngực phụ nữ to lên thì cậu nói xem, cái đó của người đàn ông cũng lớn hơn phải không? Có đau không nhỉ?”, Sở Tuyết Tương hỏi.

“Tớ cũng không biết. Chuyện này lại chẳng thể đi hỏi người khác được”, Lâm Ngọc Lam nói.

“Chẳng phải cậu đã nằm mơ sao? Người đàn ông trong giấc mơ là ai vậy?”, Sở Tuyết Tương lại hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN