Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương
Chương 11
“Không phải tùy tiện?”
Thẩm Ương không hiểu, nhưng Túc Hàn Anh cũng không định nói rõ, tay cầm chuột nhấn đăng nhập trò chơi.
Có lẽ đã lâu không dùng tới tài khoản “Song Ngư”, hiện giờ đã rớt xuống lục tinh, nhưng Thẩm Ương có chút khó hiểu, hỏi: “Cậu đã gia nhập chiến đội chuyên nghiệp mà vẫn chưa tính thi đấu sao? Trận hè này các cậu cũng không tham gia à?”
Túc Hàn Anh chọn chiến đội, lười nhác nói: “Không vội, câu lạc bộ có sắp xếp.”
Di? KK chiến đội dã tâm không nhỏ a.
Thẩm Ương nhớ tới Baidu hoàn toàn không cung cấp được chút thông tin hữu ích nào, hơn nữa theo lời của Túc Hàn Anh thì đoán là câu lạc bộ không định làm nóng trước mà làm luôn một cú trời long đất lở!
Dù sao thì bọn họ cũng đào được “Song Ngư” mà.
Lúc này, Thẩm Ương cũng bắt đầu tò mò ID của mấy người phấn mao, có thể nào cũng là cao thủ ở ẩn hay không? Anh xác định chưa từng thấy mặt những cậu trai này, ít nhất bọn họ đều không phải là đội viên cũ của KK chiến đội.
“Anh Tuấn trước đây là game streamer, Nam Nam là đối thủ bị tôi hạ, A Phiêu năm nay mới được bổ sung vào KK, chưa từng tham gia thi đấu.” Túc Hàn Anh như thể đoán được suy nghĩ của Thẩm Ương, bĩnh tĩnh giải thích: “Bọn họ rất có tiềm lực, nhưng đặt vào vị trí tuyển thủ chuyên nghiệp thì đều là gà hết.”
Thẩm Ương cảm giác thật sự có điểm tùy tiện, anh nhìn mấy “con gà” đang đeo tai nghe, âm thầm chân thành đồng tình.
“Những đội viên cũ của KK đâu? Một người cũng không ở lại sao?” Thẩm Ương tâm nói so với thay mới cả đội hình không bằng giữ lại một hai người lão luyện, chẳng lẽ là tân kim chủ ba ba chướng mắt người cũ? Nhưng mà thái độ này một khi bị phơi bày rất dễ bị lên án, KK chỉ ít fan hơn so với mấy chiến đội vương bài khác chứ không phải không có.
Túc Hàn Anh: “Bốn người giải nghệ, một người bị đuổi rồi.”
Thẩm Ương chợt hiểu, trong trí nhớ, tuổi trung bình của đội viên KK trước đây đã 24, có lẽ bọn họ không muốn tái thích ứng với đồng đội mới, quyết định nhân lần làm mới đội hình này mà kết thúc kiếp sống game thủ chuyên nghiệp của mình.
“Vậy người còn lại của đội đâu?” Thi đấu《 Tam Quốc Chiến kỷ 》chỉ có 5V5, nhưng Thẩm Ương lại chỉ thấy bốn đội viên.
Túc Hàn Anh quay đầu, ánh mắt chuyên chú: “Tôi cũng đang đợi người đó.”
Thẩm Ương chưa rõ vì sao thì thấy đếm ngược đã kết thúc, Túc Hàn Anh điều khiển “Song Ngư” xuất hiện ở địa doanh Ngụy Quốc.
《 Tam Quốc Chiến kỷ 》 tên như ý nghĩa, game lấy bối cảnh quần hùng tranh bá thời tam quốc, trận doanh chia thành Ngụy, Thục, Ngô, người chơi trước hết phải chọn trận doanh, Túc Hàn Anh chọn Ngụy Quốc, các đồng đội khác tất nhiên cũng chọn Ngụy Quốc.
*Bonus hình ảnh game
Tam Quốc Chiến Kỷ 2D
Tam Quốc Chiến Kỷ 3D
Đương nhiên, đã có ba trận doanh, trong game cũng có hình thức tam quốc hỗn chiến, chỉ là thi đấu chính thức đều dùng hình thức đấu đôi, không phức tạp như khi chơi bình thường.
Làm một phiên bản nâng cấp của game hành động nhập vai, mục tiêu duy nhất của người chơi chính là phá hủy doanh địa của đối thủ, mà muốn đi từ doanh địa Ngụy Quốc đến doanh địa Thục Quốc phải qua ba khu vực —— phòng thủ, chiến khu, khu vực địch chiếm đóng.
Đơn giản mà nói, bản đồ game giống như sân bóng —— doanh địa là cầu môn cần bảo vệ, gọi là khu vực phòng thủ; nơi diễn ra hỗn chiến là chiến khu; khi đánh vào phạm vi doanh địa quân địch, không khác gì tiến vào bên trong đường cầu môn của đối thủ, tất cả quân địch ở đó sẽ dốc toàn lực ngăn cản, nơi này thành khu vực địch chiếm đóng.
Người chơi của hai đội, ai có thể tiêu diệt doanh địa quân địch trước chính là người thắng.
Túc Hàn Anh chọn nhân vật Ngụy Duyên, nghề nghiệp thích khách, thích hợp với vị trí đánh du kích, trong game nhập vai thông thường gọi là dã chiến.
Trong《 Diễn nghĩa 》 Ngụy Duyên là tướng của Thục Quốc, nhưng mà các nhân vật anh hùng trong game đều là vô trận doanh, người chơi có thể tùy ý lựa chọn. Điểm này cũng giống bóng đá, có thể mua CR, Messi, Neymar vào đội bóng của quốc gia khác.
Túc Hàn Anh điều khiển Ngụy Duyên di chuyển tới chiến khu, thân là du kích, nhiệm vụ hàng đầu chính là diệt trừ dã quái, kiếm vàng và kinh nghiệm, chỉ có đánh dã quái ở chiến khu mới rơi túi vật phẩm, thẻ bài kiếm được rất quan trọng trong đoàn chiến sau này.
Cậu một đường tiến về phía trước, bên người còn có hộ quân và hậu cần, tục xưng xe tăng và trị liệu.
Rất nhanh sau đó, trên màn hình xuất hiện thông báo “Bạn đã tiến vào chiến khu”, Túc Hàn Anh liền dùng kỹ năng tiêu diệt hai dã quái trước mặt, nhặt được một túi vật phẩm.
“Vận khí rất tốt a.” Thẩm Ương vừa vuốt lông mèo vừa hâm mộ nói, phải biết rằng cả chiến khu chỉ có 10 túi vật phẩm, Túc Hàn Anh dùng sóng công kích lần đầu đã cướp được một cái.
Túc Hàn Anh một bên quét sạch quân địch, một bên nói: “Vận khí không đổi.”
Thẩm Ương: “Sao lại nói vậy?”
“Dựa vào kinh nghiệm của tôi, vận khí gần đây đều tốt như vậy……” Khoé miệng Túc Hàn Anh câu lên một độ cong trào phúng, “Đại khái là vì dẫn theo đồng đội heo đi.”
Vừa dứt lời, hệ thống thông báo “Đồng đội “Nam hài đáng thương” đã chết”.
Thẩm Ương: “……”
Nhìn thấy ID này cảm giác như xuyên về hai mươi năm trước, Thẩm Ương kinh ngạc: “Nam hài đáng thương không phải là vị trí quân sư sao? Làm sao lại chết rồi?”
Thông thường, hai bên sẽ không trực tiếp đối chiến mới bắt đầu game, bởi vì lúc này cấp bậc còn thấp, kỹ năng chưa đầy đủ, lại không có tiền mua trang bị, chỉ có chờ người chơi đạt đến cấp độ nhất định mới có thể xem xét tới đoàn chiến.
Nhưng chiến khu lớn như vậy, xung đột nhỏ vẫn có thể phát sinh, bởi vậy, nhân vật thuộc dạng da mềm như vị quân sư này, giai đoạn đầu sẽ cùng thám báo đồng dạng da mềm ở lại khu vực phòng thủ chăm chỉ luyện, tránh cho làm vật y sinh.
Chiến khu cũng chưa tiến vào sao đã bị giết rồi? Bị dã quái đánh chết sao???
Thẩm Ương mờ mịt, “Cậu tốt xấu gì cũng là đánh trận lục tinh, cho dù nhất tinh nhị tinh cũng rất ít khi xuất hiện tình huống này, sao có thể……”
Túc Hàn Anh: “A.”
Nhưng mà Thẩm Ương rất nhanh liền biết nguyên nhân, bởi vì anh thấy thi thể chưa kịp quay về doanh địa của Nam hài đáng thương ở chiến khu.
Thẩm Ương trầm mặc thật lâu, “Hắn mới lên cấp 2, tới chiến khu làm gì?”
Nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp thì có thể coi là một loại chiến thuật, bọn họ đủ tự tin để bảo vệ chính mình, nhưng mà đối với người chơi bình thường thì……
Túc Hàn Anh: “Chịu chết.”
Sau đó, Thẩm Ương triệt để lĩnh ngộ cái gì gọi là “Vận khí không đổi”, anh dùng góc độ của người xem chứng kiến Nam hài đáng thương tìm đủ lại đường chết. Trong thời gian ngắn đối phương đã dâng cho địch năm máu, còn tình cờ là cùng một người, phục vụ đến chu chu đáo đáo, sắp xếp vô cùng rõ ràng, y như máy ATM chuyên nghiệp.
Dù vậy, Nam hài đáng thương vẫn quyết chí thề không di chuyển, hiên ngang bất khuất, kiên trì sống lại ở tuyến đầu.
Đặc biệt tới đoạn xoát hố, Nam hài đáng thương cơ hồ trở thành hố đen khiến đoàn đội bị tiêu diệt.
Cái gọi là “Xoát hố”, là chỉ thời gian nhất định sau khi người chơi vào chiến khu, hệ thống mỗi 100 giây sẽ chọn một người chơi bất kỳ để tiến vào một phó bản trí tuệ, tỷ như mê cung, nhảy, ghép hình, hỏi đáp v.v. Nếu người chơi có thể thông qua trong 10 giây, toàn đội sẽ được buff(1) đến 30 giây, ngược lại, toàn đội đều phải gánh debuff(2).
(1) Buff là các dạng hỗ trợ người chơi trong game như tăng tốc độ chạy, tốc độ đánh vv..
(2) Debuff ngược với buff, các hiệu ứng debuff như là giảm tốc độ chạy, giảm tốc độ tấn công…
Trong 10 giây này, người chơi rớt hố sẽ ở trạng thái vô địch nhưng không thể điều khiển nhân vật, cũng có nghĩa là đồng đội sẽ rơi vào thế 4 chọi 5, rất dễ bị vây giết, đây cũng là nguyên nhân bùng nổ đoàn chiến trong phân đoạn xoát hố.
Đại đa số người chơi nếu không chắc chắn thông qua sẽ trực tiếp điểm từ bỏ, tuy rằng đội ngũ phải gánh trên lưng 30 giây debuff còn hơn thiếu một người trong suốt 10 giây.
Nhưng Nam hài đáng thương lại không như vậy, làm hố chủ, hắn chẳng những vô cùng chuyên nghiệp tiêu hết 10 giây, mà còn quang vinh thất bại……
Cuối cùng, chỉ có Túc Hàn Anh giữ lại được một tia máu thoát khỏi hiện trường chém giết.
Các đồng đội nổi giận, hộ quân, hậu cần, thám báo tranh nhau mở loa chửi, đội đối thủ thì mừng phát khóc, cả bản đồ sôi nổi hiện chữ —— lo gì Ngụy Quốc không có tri kỷ, thiên hạ ai không qua được Thục.
Nhưng dù gian nan, tiêu diệt được doanh địa quân địch trước một bước vẫn là đội của Túc Hàn Anh.
Đồng đội heo không đáng sợ, chỉ cần trong đội có một “người sói” đủ cường hãn.
“Người sói” Túc Hàn Anh tiện tay báo cáo Nam hài đáng thương, quay đầu hỏi Thẩm Ương, “Đấu đôi một ván không?”
Thẩm Ương có chút do dự, nhưng xem xong một ván, anh thật sự rất muốn thử cảm giác làm đồng đội với Túc Hàn Anh một lần, vì thế chần chờ gật đầu.
Túc Hàn Anh cười cười, “Anh có cấp không?”
“…… Không phải lục tinh.” Thẩm Ương không nói dối, anh có cấp, nhưng phân khúc không phải lục tinh.
Túc Hàn Anh: “Để tôi bảo Anh Tuấn cho anh một tài khoản lục tinh, bình thường anh dùng anh hùng nào?”
Thẩm Ương thả Tam Miêu xuống, “Vị trí quân sư.”
Túc Hàn Anh ý vị thâm trường: “Quân sư a……”
Thẩm Ương nghĩ đến Nam hài đáng thương trong trận đấu vừa rồi, bỗng cảm thấy hít thở không thông.
Không bao lâu, Thẩm Ương nhận được cái tên “Muội muội” lục tinh.
ID này……
Thôi, dù sao cũng không phải mình.
Hai người lập tổ đội, sắp xếp xong trận.
Thẩm Ương click mở danh sách anh hùng, tầm mắt xẹt qua avatar nhân vật, cuối cùng dừng lại ở một thiếu niên mang gương mặt bệnh tật. Anh ngừng một chút, ngón trỏ ấn trên chuột hơi dùng sức, cuối cùng lại dời đi, chọn Tuân Úc bên cạnh.
Chọn được anh hùng, Thẩm Ương chú ý tới đồng đội của mình, nhân vật Túc Hàn Anh chọn là thích khách Điêu Thuyền…… Hảo đi.
Anh thuận tay xem chiến tích của anh hùng này một lượt, trên màn hình xuất hiện ba người là Ngụy Duyên, Điêu Thuyền và Chu Thương, có thể thấy gần đây số lần Túc Hàn Anh dùng ba anh hùng này nhiều nhất.
Nhưng trong ấn tượng của anh, “Song Ngư” am hiểu nhất lại là thích khách vô danh giết chết tiểu bá vương Tôn Sách trong《 diễn nghĩa 》……
Chẳng lẽ thành tuyển thủ chuyên nghiệp nên Túc Hàn Anh cố ý luyện các anh hùng khác?
Thẩm Ương phân tâm nghĩ, game đã mở bản đồ.
Trận doanh của bọn họ lúc này vẫn là Ngụy Quốc, hầu hết người chơi đều có một loại chấp nhất đối với trận doanh, giống như Thẩm Ương, trừ khi xuất hiện tình huống đặc biệt, anh tuyệt đối không phản bội Đại Ngụy!
Đại mỹ nữ vạt áo lông chồn phiêu phiêu cùng một nhóm hộ quân, hậu cần hướng tới chiến khu, lưu lại quân sư và thám báo ở khu vực phòng thủ đánh dã quái. Thẩm Ương ngẫu nhiên còn làm một vòng ở phụ cận chiến khu, ăn chút vàng cùng kinh nghiệm do đồng đội đánh ra, giúp cho chính mình nhanh chóng mạnh lên.
Chờ lên tới cấp 4, Thẩm Ương kiểm tra trang bị của mình xong cũng bắt đầu xuất phát tới chiến khu.
Anh một đường diệt sạch tiểu binh và dã quái, đáng tiếc không nhặt được túi đồ nào, lúc này, trong tầm nhìn xuất hiện thám báo của quân địch, nhật vật là Thái Sử Từ.
Thẩm Ương nhớ rõ hậu cần quân địch là theo chân thám báo, thám báo ở đây thế này thì hậu cần còn xa sao?
Anh xác nhận vị trí hai người chơi xong, đột kích lao tới, ra liên tiếp hai chiêu pháp mê hồn, mật mưu, thành công đánh choáng hậu cần đồng thời cũng làm thám báo mất hơn nửa máu, Thẩm Ương nhân lúc hậu cần còn choáng váng bổ thêm chiêu quần công lưu huỳnh, thuận lợi thu được mạng Thái Sử Từ.
Hậu cần lạc đàn giải trừ choáng váng, xoay người bỏ chạy, Thẩm Ương mới vừa đuổi chưa được hai bước lại thấy hậu cần quay lại, anh sửng sốt, không hiểu được loại tự tin này ở đâu ra, trực tiếp xuất ra kỹ năng công kích, nhẹ nhàng hoàn thành nhị sát.
“Vu Cát kia…… Là quân bên ta sao?” Anh Tuấn khó hiểu đi tới, Vu Cát trong miệng hắn chính là anh hùng vừa mới vì đại nghĩa hy sinh kia, một phương sĩ trong《 diễn nghĩa 》. “Bất quá tốc độ tay của anh thật nhanh a.”
“Không tính là nhanh.” Thẩm Ương bình tĩnh nói: “Nếu tốc độ nhanh thật thì Vu Cát căn bản không cơ hội bỏ trốn.”
Anh Tuấn tưởng tượng đổi đối phương thành mình thì có thể một lúc giết hai người nhanh như vậy hay không, cuối cùng đành ngậm ngùi chua xót……
Anh Tuấn bị đả kích nghiêm trọng đến quyết định quan sát thao tác của Thẩm Ương thật kỹ, lúc sau vẫn cứ đứng cạnh, ngẫu nhiên lên tiếng bình luận đôi câu.
Hắn thấy Thẩm Ương cùng Túc Hàn Anh nhiều lần chỉ dùng tâm linh câu thông là có thể phối hợp hoàn mỹ, kinh ngạc cảm thán với sự ăn ý của hai người, lần đầu tiên hoài nghi sự tồn tại của mình trong chiến đội.
Được chơi cùng Túc Hàn Anh một ván thật sự làm Thẩm Ương được thể nghiệm lại cảm giác thống khoái đã lâu.
Đảo mắt Tuân Úc đã thăng đến cấp 12, Thẩm Ương rốt cuộc nhặt được một túi “Phục hồi”—— sử dụng túi này có thể tiêu trừ thời gian một lần CD(2) khi dùng tốc biến.
(2)CD viết tắt của Cool Down – Thời gian đóng băng, là thời gian tạm dừng chờ phục hồi lại
Đối với anh hùng nào trong 《 Tam Quốc Chiến kỷ 》 thì tốc biến cũng đều là kỹ năng phi thường quan trọng, nó không chỉ giúp công kích, định vị, chạy trốn, mà còn kết hợp với kỹ năng nào đó sẽ đạt hiệu quả không tưởng, chỉ có điều mỗi lần sử dụng đều cần làm lạnh trong 60 giây, rất không tốt.
Túi đồ trong tay Thẩm Ương chỉ cần sử dụng đúng lúc thì có thể sử dụng tốc biến hai lần liên tiếp.
Túc Hàn Anh: “Không tồi, anh giữ lại túi này đi.”
“Được.” Đồ trong túi giữa đồng đội có thể trao đổi với nhau, nhưng Thẩm Ương cũng không định giao ra thứ này.
Phía trước xuất hiện một đám tiểu binh, Thẩm Ương đang định qua đánh thì nhân vật đột nhiên bất động.
Bất động có hai loại khả năng, một là bị quân địch chế trụ, hai là bị xoát hố. Dựa vào năng lực của Thẩm Ương, không có khả năng quân địch xuất hiện gần đó mà lại không phát hiện ra, như vậy chỉ còn khả năng sau.
Trên màn hình nhanh chóng nhảy ra một bản đồ mê cung, Anh Tuấn vừa thấy liền “Sách” một tiếng, “Huynh đệ, đen mặt a……”
Theo giới thiệu của hãng game thì trò trí tuệ trong 《 Tam Quốc Chiến kỷ 》 có khoảng hơn bảy trăm loại, tuy rằng thường xuất hiện một hai trăm loại nhưng cũng có xác suất cực nhỏ bị xoát vào phó bản hiếm gặp, mà lại Thẩm Ương gặp phải bây giờ ngay cả Anh Tuấn cũng thấy lạ.
“Từ bỏ thôi…… Ai?” Anh Tuấn đột nhiên trợn mắt, “Ngọa tào, thần a!”
Hắn quả thực không thể tin được, Thẩm Ương chỉ cần không đến 3 giây đã giải quyết một cái phó bản siêu cấp hiếm, 3 giây đủ nhìn rõ mê cung sao?
Thẩm Ương khiêm tốn nói: “Kỳ thật tư liệu về phó bản trí tuệ đều có trên website chính thức, tìm hiểu trước là được.”
Anh Tuấn: “Nhưng mà có hơn bảy trăm loại đó!”
Thẩm Ương khó hiểu: “Vậy thì sao?”
Anh Tuấn: “……”
Đột nhiên không dám nói thêm.
Mặc kệ tâm tình của Anh Tuấn ra sao, người chơi cùng trận doanh đều thập phần cao hứng. Bọn họ tuy không biết Thẩm Ương đụng phải phó bản nào nhưng “Muội muội” trong thời gian ngắn như vậy đã thoát hố, đủ bọn họ nhiệt liệt khen ngợi! Vì thế các đồng đội một ngụm lại một cái “Muội muội năng lượng cao”, “Muội muội thiên tú”, ngay cả Túc Hàn Anh cũng hài hước tới một câu “Muội muội thật là lợi hại”.
“……”
Thẩm Ương mặt vô biểu tình, coi như không nghe thấy đi.
Cứ như vậy, đội ngũ nhận được 30 giây hồng lam buff, một đường hát vang, dẫn đầu xông vào khu vực địch chiếm đóng.
Không giống với thế cân bằng ở chiến khu, khu vực địch chiếm đóng hoàn toàn là sân nhà của quân địch, chẳng những có pháo đài với lực công kích cực cao, binh lính nhanh nhạy, mà còn có một vị chủ công —— trận doanh của quân địch là nước Ngô, chủ công tự nhiên là Tôn Quyền.
Giữ một mảnh hỗn chiến, Thẩm Ương tránh né phạm vi công kích của pháo đài nhưng vẫn mất hai máu, khi sắp phá hủy pháo đài đột nhiên có một loại trực giác nguy hiểm, vì thế trước tiên dùng hồi huyết, nhanh chóng đi thành hình chữ Z.
“Hưu ——”
Một tiếng mũi tên vụt qua bên tai, Thẩm Ương vẫn trúng chiêu, thân thể lập tức chỉ còn lại da.
“Không có khả năng!” Anh Tuấn khiếp sợ, hắn rõ ràng thấy vũ tiễn của Thái Sử Từ bắn về phía Thẩm Ương nhưng cách đi của Thẩm Ương đã hoàn toàn tránh được, trừ phi…… “Mẹ nó! Là plugin(4)!”
(4) plugin: trình cắm hỗ trợ chức năng nào đó, các bạn xem plugin google là rõ nhất
【 em gái muội 】: Thái Sử Từ dùng plugin.
Tiếng chửi của Anh Tuấn cùng với dòng phát của Thẩm Ương cơ hồ đồng thời xuất hiện, người sau đang đánh chữ nhanh chóng ấn tốc biến, tránh được nhát đao trí mạng của hộ quân phe địch.
Các đồng đội toàn bản đồ mở mạch lên án Thái Sử Từ, nhưng đối phương không dao động, vũ tiễn bắn về phía hộ quân Ngụy Quốc đang đánh chính diện Tôn Quyền.
Máu hộ quân nhanh chóng bị rút hết, lập tức mất mạng, cừu hận của Tôn Quyền dừng ở trên người Điêu Thuyền. Túc Hàn Anh ra chiêu kim thiền thoát xác thoát khỏi cừu hận, tốc biến chạy tới chỗ Thẩm Ương.
Nhưng bỗng nhiên, Thẩm Ương biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Thái Sử Từ.
—— lần thứ hai tốc biến, Thẩm Ương chỉ tiêu hao một túi đồ!
Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, tay phải nhẹ ấn chuột phải, nhấn nhanh như thể làm trong vô thức —— trong game Tuân Úc quanh thân đầy sát khí, một phiến vung xuống ——
Ánh sáng nổ tung ra như giấc mộng đầy màu sắc.
“Triple Kill!”
Cùng với giọng nữ của hệ thống thông báo —— Thái Sử Từ, đã chết.
Yên tĩnh giây lát.
“666! Muội muội Victoria xuất sắc!”
“Muội muội phong hoa vô song ngàn dặm lấy cúc!”
“Muội muội ta yêu ngươi!”
Thẩm Ương chỉ đeo một bên tai nghe nhưng vẫn nghe rành mạch, đặc biệt là câu nói mang ý cười “Muội muội thật xinh đẹp” của Túc Hàn Anh làm anh rất muốn nhảy dựng lên đánh người.
Nhưng, Thẩm Ương nhịn.
Bởi vì chủ công chết, sĩ khí trận doanh Ngụy Quốc đại chấn, một trận này đã biết rõ kết quả.
Trò chơi kết thúc, Thẩm Ương báo cáo Thái Sử Từ, liền nghe Túc Hàn Anh hỏi: “Lại chơi một trận không?”
Thẩm Ương nhìn thời gian, từ chối: “Hôm nay cũng trễ rồi, vừa vặn đến lượt tôi cùng Vi Vi làm cơm chiều.”
Túc Hàn Anh: “Vậy trở về.”
Trước khi đi, Thẩm Ương vào toilet.
Chờ người khác rời đi, Anh Tuấn dại ra hồi lâu đột nhiên hét lên một tiếng, lại nhanh chóng che miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ ra rồi! Hiệu ứng đặc biệt kia hình như là của liên kích lưu hương cùng tần tử bất hối!”
Thấy Túc Hàn Anh giúp khẳng định, trái tim Anh Tuấn run rẩy, phải biết rằng người thử thách hai chiêu liên kích kia rất nhiều, nhưng cho tới nay người thành công chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Anh Tuấn hồi tưởng lại gương mặt che dưới vành mũ kia, ẩn ẩn tìm ra một tia quen thuộc, hắn đột nhiên giật mình một cái, “Thẩm Ương có phải…… Có phải hay không……”
Túc Hàn Anh ra hiệu đừng nói, “Anh ấy không muốn ai biết.”
Trong đầu Anh Tuấn hiện lên đủ loại vinh dự cùng tranh luận đã từng xuất hiện trên người Thẩm Ương, thật là muốn điên rồi, nửa ngày chỉ nghẹn ra được một câu: “Anh ta, tay anh ta không phải đã phế ——”
Túc Hàn Anh lạnh giọng đánh gãy, “Cậu có thể đánh thắng được anh ấy hiện tại sao?”
Anh Tuấn còn nghiêm túc tự hỏi một lát, lựa chọn hổ thẹn cúi đầu.
“Tay anh ấy đã khỏi hẳn.” Túc Hàn Anh nghĩ nghĩ một trận vừa rồi, chậm rãi đưa ra kết luận.
Anh Tuấn mừng vô cùng, dựng thẳng ngón cái, “Lão đại trâu bò thật, đến Bumblebee cũng có thể kéo được vào đội chúng ta!”
Túc Hàn Anh bật cười, “Nói kéo vào còn quá sớm, hiện tại anh ấy hình như không hứng thú với đánh chuyên nghiệp.”
Anh Tuấn nháy mắt tỉnh ngộ, “Khó trách câu lạc bộ không vội tìm đội viên, nguyên lai lão đại sớm đã có mục tiêu? Cho nên cậu tham gia show chính là vì anh ta hả?”
Túc Hàn Anh đối với năng lực diễn đạt của Anh Tuấn thực tuyệt vọng, nhưng vẫn gật đầu, “Phải.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ta trước kia đã nói qua, thích đại lão cải trang ẩn trong đám người x cảm giác thật yomost, ví dụ như chỉ nhớ một tập Khang Hi cải trang vi hành 2333, Thẩm muội của chúng ta khi chơi game một chút cũng không mềm!
*Đậu: nguyên 1 chương về game, toàn từ xa lạ với một đứa hiếm khi chơi game nhập vai như mình. Cảm giác con đường sau này thật gian nan 🥺
——
Game trong truyện là tự tạo, cũng là loại MOBA, bối cảnh tam quốc diễn nghĩa, không phải Tam Quốc Chí.
Viết chương này cảm giác như đi thi, lúc ấy sợ mọi người đọc sẽ thấy nhàm chán, lại sợ các muội tử không chơi game sẽ đọc không hiểu. Sau ta tìm một bằng hữu chơi game và một người không chơi game hỗ trợ xem qua, phải thông qua mới đăng.
Ta đã tận lực, hy vọng đại gia có thể thích.
ps. Chuyện tình cảm là chính, game chỉ là phụ, game là sự nghiệp nhưng sẽ không chiếm nhiều.
x20 bao lì xì~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!