Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương


Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Ương cư nhiên phá kỷ lục thu được 3 tin nhắn, chỉ một buổi tối đã đi lên đỉnh cao nhân sinh!

—— Con trai à! Con là tiểu công chúa ma ma phủng trong lòng bàn tay, là niềm kiêu hãnh của ma ma! Nhớ kỹ lời khuyên của ma ma: Chỉ hoàng tử mới có thể cưới con! Là kiểu bạch mã hoàng tử đó nha! Nếu có nam nhân thúi khác dám nhìn trộm con, ma ma sẽ tẩn hắn một trận!

—— vương miện nhỏ rất đáng yêu.

—— lần sau chỉ được mặc cho tôi xem.

emmmmm……

Tào điểm quá nhiều không biết nên bắt đầu phun từ đâu, Thẩm Ương sợ đến câm nín —— chẳng lẽ mặc nữ trang lại có thu hoạch lớn như vậy? Sớm biết thế thì còn lo lắng làm cái gì? Vừa có tiền lại vừa được chọn, bảo anh sau này cứ mặc nữ trang cũng……không thể được!

Thẩm Ương lấy lại lý trí, không nhịn được cảm thán: Thật là sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng(1)!

(1) Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng: trước mắt không còn đường tiến lại đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn. Nguyên gốc là “Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, 2 câu thơ trong bài Du sơn Tây thôn của Lục Du

Thẩm Ương thấy mỹ mãn, lại trộm ngó hai vị đồng bạn, trong đáy mắt chất chứa thương cảm.

Chờ các nam sinh mang tâm tư khác nhau quay về phòng, trợ lý tỷ tỷ mới lo lắng nói: “Đạo diễn, Túc Hàn Anh đã phạm quy, vì sao chú còn đồng ý?”

Cô chưa từng nghĩ đạo diễn sẽ dung túng cho Túc Hàn Anh gửi tin nhắn cho bạn nam, show của bọn họ hướng tới tình yêu đại chúng đó!

Đạo diễn chỉ trong thời gian rất ngắn đã trải qua từ khiếp sợ đến phẫn nộ đến ủy khuất đến tang thương lại đến tỉnh táo mà lập mưu mới, lúc này đang bình thản nhấp ngụm trà hà thủ ô, “Người trẻ a, phải biết tùy cơ ứng biến……”

Thấy ánh mắt đầy hiếu kỳ của trợ lý, đạo diễn bỗng cảm thấy nhân sinh được thỏa mãn, ông dốc lòng chỉ điểm: “Năm ngoái nước ta đã hợp pháo hóa hôn nhân đồng tính, các chính sách cũng mở rộng hơn rất nhiều. Tuy đồng tính vẫn chỉ chiếm số nhỏ, các chương trình liên quan đến đề tài này cũng không thể quá lộ liễu, nhưng năm nay đã có không ít võng kịch online.”

“Hai tháng trước cũng có một bộ tiểu thuyết đam mỹ cải biên có tỉ lệ click rất cao, nhiệt độ thảo luận cũng lớn, chứng tỏ công chúng đã chấp nhận văn hóa đồng tính luyến ái đồng thời cũng tạo xu hướng thị trường, ít nhất trong bộ phận giới trẻ là như vậy….. Mà nhóm đối tượng chương trình của chúng ta nhắm tới đúng là nam nữ thanh niên thành thị.”

Ông thấy trợ lý nghe rất nghiêm túc, cố ý hỏi: “Chúng ta làm chương trình vì điều gì?”

Trợ lý ngập ngừng nói: “Bồi dưỡng và phát huy sức mạnh giá trị xã hội chủ nghĩa…..”

Đạo diễn xua tay, “Đừng nói mấy điều tào lao đó, chúng ta là vì click, vì nhân khí, vì quảng cáo, vì kiếm tiền! Chỉ có kiếm lời, chúng ta mới có thể mang đến niềm tin cho nhà đầu tư, cho nhà sản xuất, mới nhận được càng nhiều việc hơn.”

Trợ lý tiếp thu gật gật đầu, “Cho nên hiện giờ văn hóa đồng tính đang hot, show của chúng ta cũng có thể cọ nhiệt, thu hút càng nhiều người trẻ, càng nhận được nhiều hợp đồng quảng hơn?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Đạo diễn hiếm khi nở nụ cười, “Chúng ta theo chính sách quốc gia, bao dung và tôn trọng đối với thiểu số, mang đến năng lượng tích cực. Chủ đề của chúng ta là tình yêu, nam nữ yêu nhau, nữ nữ và nam nam đương nhiên cũng có thể. Nếu đã như vậy, so với ép Túc Hàn Anh phải chọn bạn nữ, hoặc là cả hành trình khiến Thẩm Ương phát cẩu lương kém chất lượng, còn không bằng quay tình cảm chân thật.”

Đạo diễn đưa ra nhận xét tổng kết, “Chỉ có chân tâm mới động lòng người, đây cũng là nguyên nhân tôi không làm kịch bản. Đừng cho là tôi không biết cô và mấy chị em khác cũng âm thầm ủng hộ cp này……”

Biểu tình của trợ lý tỷ tỷ cứng đờ, chột dạ nói: “Đạo diễn anh minh.”

“Ha ha……” Đạo diễn bắt chéo chân, “Muối tôi ăn còn nhiều hơn đường cô đi nhiều……”

Trợ lý tỷ tỷ:??

Đoạn đối thoại giữa tiền bối và hậu bối này tất nhiên Thẩm Ương không biết, lúc này anh còn đang nằm trên giường chơi Rubik, khối rubik hình trái tim bị anh xoay thành đủ loại hình dạng, rồi lại khôi như cũ trong vài giây.

* rubik hình trái tim

Túc Hàn Anh lau tóc từ phòng tắm đi ra, vừa đổi dép vừa hỏi: “Mai anh rảnh hả? Có muốn tới câu lạc bộ tôi chơi không?”

Thẩm Ương phản xạ có điều kiện đáp ứng, nhưng nghĩ tới Túc Hàn Anh mỗi ngày đều dậy rất sớm, lâu rồi không có thứ bảy được ngủ nướng, mấy ngày nay lại mệt như vậy….

Anh rối rắm chuyện gì, Túc Hàn Anh liếc mắt một cái đã biết, “Chiều mai chúng ta mới đi, buổi sáng anh có thể ngủ thêm một lát.”

“Được a!” Thẩm Ương lập tức thấy nhẹ nhàng hơn, “Câu lạc bộ các cậu chơi rất vui.”

Túc Hàn Anh mỉm cười, “Ngày mai hẹn tập với KEC.”

Thẩm Ương biết đội Hàn Quốc đó, thành tích tầm trung, trình độ tương đương KK, rất thích hợp làm đối thủ luyện tập, nhưng mà……

“Đội các cậu đủ người rồi à?”

Túc Hàn Anh: “Chưa, tạm thời để đội 2 thế chỗ.”

Thẩm Ương như suy tư gì, “Được, mai tôi tới cổ vũ các cậu!”

Túc Hàn Anh trầm thấp cười, “Anh sẽ mặc váy sao? Thật ra Anh Tuấn vẫn luôn mong chờ có một đội cổ động viên.”

“……”

Thẩm Ương một phát xoay người, chôn đầu vào gối, giả chết.

Anh còn tưởng mình sẽ ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, kết quả mộng quá đẹp nên lại để Túc Hàn Anh đánh thức, Thẩm Ương dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ mới 10 giờ, u oán nói: “Nói buổi chiều mới đi cơ mà?”

Túc Hàn Anh: “Anh đã ngủ 10 tiếng rồi, ngủ tiếp sẽ đau đầu.”

Thẩm Ương phát ngốc ở trên giường một lát, rồi ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Ăn cơm xong, anh và Túc Hàn Anh cùng ra ngoài.

Nghiêm Gia Kỳ đang làm móng ở phòng khách, thấy hai người thì trêu chọc: “Nha, hôm nay cuối tuần, Túc ca đi hẹn hò với nhóc con nhà ta đó hả?”

Thẩm Ương: “Không ——”

Túc Hàn Anh: “Phải.”

Thẩm Ương: “……”

Hẹn thì hẹn đi, đồ nữ cũng mặc rồi, Thẩm Ương đã càng ngày càng không biết tiết tháo là cái gì nữa rồi.

Chờ phòng khách chỉ còn một mình Nghiêm Gia Kỳ, cô mới “Hừ” một tiếng, thổi thổi móng tay lẩm bẩm: “Khó trách hai người đều thờ ơ với mình, hóa ra là vì tính hướng bất đồng, không bắt cùng sóng…..”

“Cái gì bắt cùng sóng?” Đoạn Vi Vi ôm “Mị Mị” đi tới, mắt ra cửa xem xét, “Hình như tôi vừa thấy Túc ca ra ngoài hả?”

“Đừng nhìn nữa.” Nghiêm Gia Kỳ lạnh lạnh nói: “Người ta cùng Thẩm muội đi hẹn hò, cô có chuyện gì không?”

Đoạn Vi Vi không biết Nghiêm Gia Kỳ lại bực bội cái gì, rất muốn mắng một câu “Đồ tâm thần”, nhưng nhìn máy quay xung quanh nên nhịn xuống, ngược lại hỏi tiếp: “Hẹn hò ngày mai cô muốn tìm ai?”

Hôm qua đạo diễn đã tuyên bố nhiệm vụ mới, yêu cầu các nữ sinh chủ động hẹn nam sinh, Đoạn Vi Vi nhất định sẽ chọn Túc Hàn Anh, sợ vừa rồi Nghiêm Gia Kỳ đã ra tay trước một bước.

Nghiêm Gia Kỳ sao có thể không đoán ra suy nghĩ đó, cố ý nói: “Cô đoán xem.”

Đoạn Vi Vi vận vận may, nghĩ thầm mình đúng là não úng nước nên mới hỏi Nghiêm Gia Kỳ, vì thế cười xì một tiếng đi lên lầu.

Nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng Nghiêm Gia Kỳ nhếch lên: Cố lên a Vi Vi, hoàn thành thật tốt sứ mệnh làm chất xúc tác của mình đi, nhiệm vụ gian khổ như thế tôi không đủ bản lĩnh tranh giành với cô đâu, ma ma tôi đây còn phải cố gắng tích góp lì xì cho con trai cơ!

Giữa trưa, xe của Túc Hàn Anh tiến vào ga ra của trung tâm tài chính Hoàn Vũ, xe của ekip theo sát sau đó.

Dưới ống kính của mấy camera, Thẩm Ương và Túc Hàn Anh cùng đi tới phòng huấn luyện, vừa vào cửa đã thấy Anh Tuấn một đầu tóc hồng bù xù, trên người còn mặc một cái áo thun cắt mấy lỗ, bên dưới mặc quần ngủ, đang húp mì bên cạnh cây nước.

Hắn nghe thấy tiếng cửa kính mở ra, theo bản năng quay đầu lại, ngay sau đó biểu tình đờ đẫn……

“A!!!”

Anh Tuấn hét thảm một tiếng, trước tình thế cấp bách túm lấy cái chậu hoa trên ngăn tủ che mặt lại, “Đừng, đừng quay tôi! Tôi còn chưa rửa mặt! Ta còn chưa trang điểm!”

Nhóm quay phim liếc nhau, an ủi nói: “Yên tâm, cảnh có cậu đều sẽ bị cắt, nếu thật sự không tiện cắt nối biên tập, chúng tôi cũng sẽ làm mờ đi.”

Anh Tuấn dời chậu hoa đi một chút, thật cẩn thận thương lượng: “Thực ra chỉ cần chờ tôi chuẩn bị một chút, bị quay vào cũng không cần làm mờ……” Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Tôi không thu phí!”

Quay phim tiểu ca: “……”

Cho dù không cho là đúng, nhưng nhóm quay phim vẫn nể tình mà chờ Anh Tuấn rời đi rồi mới quay.

Sau đó, A Phiêu và Nam Nam cũng đến, nhìn dáng vẻ đều là vừa mới rời giường. Bọn họ rõ ràng không thèm khoác áo thần tượng như Anh Tuấn, coi như không thấy camera, Nam Nam đi đến trước mặt Thẩm Ương hơi khom lưng nói: “Chào Thẩm ca!”

A Phiêu cũng kéo ghế tuyển thủ ra: “Mời Thẩm ca ngồi!”

Thẩm Ương ngốc lăng, gì thế? Sao thái độ hai người đột nhiên chuyển biến thế này? Chẳng lẽ mình ở chỗ bọn họ cũng đã ngã ngựa rồi? Nhưng mà không phải Túc Hàn Anh còn không biết…… Sao?

Biểu tình bất an của Thẩm Ương rơi vào trong mắt Túc Hàn Anh, cậu lạnh lùng quét mắt về phía Nam Nam cùng A Phiêu, hai người rùng mình, lập tức nhớ lại mình đã thề độc!

“Thẩm, Thẩm ca, lần trước anh chơi rất phong độ, Anh Tuấn đều kể cho chúng tôi biết.” Nam Nam khó có khi nhanh trí nói: “Không nghĩ tới anh không chơi chuyên nghiệp mà còn lợi hại hơn cả đánh huyên nghiệp như bọn tôi, chúng tôi cảm thấy rất xấu hổ.”

A Phiêu ngoài ý muốn nhìn Nam Nam, không nghĩ tới người có IQ dưới đáy thế mà cũng có ngày thông minh, khả năng là chó ngáp phải ruồi đi?

Hắn nhanh chóng tiếp lời: “Phải đấy, đội trưởng bảo chúng tôi phải học tập anh.”

Thẩm Ương nghi ngờ nhìn Túc Hàn Anh, thấy đối phương hơi chần chờ gật gật đầu.

Tuy vẫn cảm thấy sai sai, nhưng anh cũng không tiện hỏi quá kỹ càng, lỡ không cẩn thận để lộ cái gì…… Vì thế anh khiêm tốn nói: “Tôi cũng không lợi hại lắm đâu……”

Nam Nam: “Rất lợi hại!”

A Phiêu: “Siêu lợi hại!”

Thẩm Ương: “……”

Tuy rằng sớm biết đội ngũ của Túc Hàn Anh đều là kẻ dở hơi, nhưng chân chính tiếp xúc rồi, Thẩm Ương phát hiện mình đã đánh giá thấp bọn họ, cứ thế liên tiếp bại lui.

Anh đang nghĩ nên đáp lại nhiệt tình của hai người thế nào, thì đã thấy một bóng đen vừa kêu vừa vọt tới chỗ mình, dừng bên chân anh dùng sức vẫy đuôi.

Thẩm Ương cẩn thận nhìn, cảm thấy cún con trước mắt có chút quen mắt……

“A! Là con ở khoa đại kia!”

Thấy Túc Hàn Anh mỉm cười, Thẩm Ương vui sướng nói: “Cậu đem nó về sao?”

Túc Hàn Anh “Ừm” một tiếng, “Không phải anh muốn nuôi sao?”

Thẩm Ương thấy cảm động, hóa ra Túc Hàn Anh nhìn ra được rối rắm của mình, đôi mắt anh sáng long lanh nói: “Túc ca, cậu thật tốt.”

Túc Hàn Anh ám chỉ nói: “Tôi không phải đối với ai cũng vậy.”

Thẩm Ương trong lòng ngọt ngọt ngào ngào, lại có chút ngượng, vội khom lưng bế cún con lên, “Nhìn béo hơn nhiều, ở chỗ cậu sống rất tốt đi?”

Vấn đề rất đơn giản, Túc Hàn Anh lại trầm mặc một cách khả nghi.

Thẩm Ương thấy kỳ quái, hay là có gì khó nói? Anh săn sóc mà không truy hỏi nữa, ngược lại nói: “Nó gọi là gì?”

Túc Hàn Anh: “Còn chưa kịp đặt tên, anh có đề xuất gì không?”

Thẩm Ương nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Mèo của cậu đều là có chữ miêu, vậy nó liền lấy chữ uông đi? Đại Uông?”

“Tên hay!” Nam Nam cướp lời trước Túc Hàn Anh —— thật không hổ là nam thần của mình! Trình độ văn học thâm hậu y như mình!

Đúng lúc Anh Tuấn quay lại, bộ dáng lúc này cùng với lôi thôi lếch thếch vừa rồi quả thực phải gọi là “hai tuấn”. Anh Tuấn cố ý đi vào vị trí mà máy quay có thể quay được, biểu diễn 3/4 sườn mặt tự cho là hoàn mỹ nhất, nở nụ cười tà mị: “Tôi đã chuẩn bị khiêu chiến kỹ càng.”

“Vẫn còn sớm.” Túc Hàn Anh lành lạnh nói: “Còn ăn mì gói không? Không ăn tôi ném.”

“Ăn……” Anh Tuấn ngoan ngoãn cụp đuôi, ánh mắt đột nhiên khóa chặt vào Thẩm Ương, sau một lúc ngốc lăng, bước nhanh đến trước mặt Thẩm Ương, gập người một cái tiêu chuẩn, tiếp theo yên lặng lui ra.

Thẩm Ương:???!

Đều có tật xấu gì vậy?!

Cũng may người không bình thường của câu lạc bộ dường như đều tập trung cả trong một đội, trên đường Túc Hàn Anh mang Thẩm Ương đi nhìn đội 2, đội viên đội 2 không có hành động kỳ quái gì, bọn họ dưới cái nhìn chằm chằm của Túc Hàn Anh, một người so với một người càng khẩn trương hơn, không dám nhìn Thẩm Ương nhiều.

Cũng đúng lúc này, Thẩm Ương rốt cuộc biết vì sao vừa rồi anh hỏi Đại Uông có sống tốt hay không, Túc Hàn Anh lại trầm mặc.

Bởi vì chỉ ngắn ngủi hơn một giờ, anh thấy Đại Uông bị Đại Miêu đuổi đánh một lần, lại bị Nhị Miêu đuổi đánh một lần, rồi bị Tam Miêu Tứ Miêu liên hợp đuổi đánh một lần…… Có thể nói đánh trận nào thua trận đó, chạy bao nhiêu lần bị đánh bấy nhiêu lần.

Đảo mắt đã tới thời gian hẹn đấu tập, đội viên đội 1 đều đã vào chỗ, người thế chỗ ở đội 2 là thiếu niên 17 tuổi tên A Bạch, vừa nhìn đã biết đang rất căng thẳng. Nhưng Túc Hàn Anh làm đội trưởng cũng không có trấn an hắn, mà đeo tai nghe lên, nói: “Chuẩn bị bắt đầu.”

Thẩm Ương ngồi bên cạnh Túc Hàn Anh, trên bàn vẫn chất đầy đồ ăn vặt trái cây như trước, Tam Miêu nằm trên đùi, anh cắn cherry xem Túc Hàn Anh chọn “ban”(2), thuận miệng nói: “Đội trưởng KEC hình như rất giỏi dùng Tuân Úc và Giả Hủ, ban đi.”

(2) chọn ban: thuật ngữ trong game chỉ nhân vật bị cấm chọn, đội chơi sẽ chọn nhân vật bị cấm, không đội nào được chọn nhân vật này khi thi đấu

Chọn “ban” đơn giản là cấm nhân vật và chọn chọn vật, trước khi đấu hai bên có cơ hội cấm 2 nhân vật mà đối phương thông thạo, do đó bạn càng có nhiều anh hùng, lúc thi đấu càng có lợi.

Mà trong game《 Tam Quốc Chiến kỷ 》, thi đấu xếp hạng hoặc đấu chuyên nghiệp thất tinh trở lên mới có phân đoạn chọn “ban”, lần trước Thẩm Ương đánh lục tinh nên bỏ qua bước này.

Chẳng mấy chốc, thi đấu bắt đầu.

Gần như cả ván đầu tiên, Thẩm Ương đều nhíu mày.

Trong ấn tượng của anh, KEC cũng không có đội viên có năng lực xuất sắc, ít nhất PK đơn cũng không vượt được Túc Hàn Anh. Nhưng đội này thắng ở cân bằng thực lực và phối hợp ăn ý, trái lại KK……

Khách quan mà nói, thiên phú của đội viên KK không thấp, nếu không cũng sẽ không được chọn đi đánh chuyên nghiệp.

Ví dụ như hộ quân Anh Tuấn, tuy rằng tốc độ tay không đủ nhanh, nhưng đối với anh hùng mình nắm giữ phi thường thuần thục, hơn nữa tâm thái rất ổn định; lại như năng lực trị liệu của Nam Nam rất mạnh, tiết tấu cũng tốt, nhưng thân là hậu cần lại thích xông lên hộ quân, đấu địch mới vừa; còn A Phiêu, vị trí của hắn rất thích hợp làm thám báo, chỉ lúc thi đấu lại thiếu chút quyết đoán, có vẻ dây dưa quá lâu……

Nhưng mà tật xấu cá nhân không phải điểm trọng yếu nhất, chủ yếu là do KK mới lập đội không lâu, thứ nhất thiếu kinh nghiệm, thứ hai thiếu tương tác, đặc biệt là A Bạch đội 2, tiến lui tách rời không nói, tố chất tâm lý cũng cần luyện cho mạnh thêm.

Thẩm Ương tranh thủ thời gian quan sát hắn vài lần, nghĩ có khi nào A Bạch sắp khóc rồi không……

Đương nhiên, ván thứ nhất KK thua, 15 phút cũng không chống được.

Dù sao đối thủ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng không phải kiểu tùy tiện thi xếp hạng, cho dù mạnh như Túc Hàn Anh cũng không có khả năng 1 kéo 4.

Đối với ván thứ nhất thất bại, Túc Hàn Anh hay là huấn luyện viên đứng một bên quan sát cũng không có gì để nói, bọn họ hiển nhiên đã sớm đoán trước kết quả. Nhưng mà ván thứ hai Túc Hàn Anh thay đổi chiến thuật, cậu để hậu cần Nam Nam chạy theo mình, không biết có phải có cậu trấn trụ tính tình hay không, lúc này Nam Nam thật sự phát huy năng lực, tuy rằng vẫn thua nhưng không quá khó coi.

Thi đấu chuyên nghiệp đều là 5 đánh 3 thắng, nếu ván thứ ba cũng thua, đấu tập hôm nay liền kết thúc.

Nhưng ván thứ ba Túc Hàn Anh bắt được một lần phối hợp sai lầm của KEC, trực tiếp bắt được năm máu, lại dùng ưu thế tuyệt đối kéo lại được một ván.

Kể từ đó, ván thứ tư liền trở thành quan trọng nhất, không khí trong phòng huấn luyện cũng càng ngày càng căng thẳng.

Nhưng mà ai cũng không ngờ ván thứ tư bắt đầu chưa được bao lâu, A Bạch thật sự bật khóc……

Nguyên nhân là vì sau khi du kích KEC giết hắn xong, rất không có đạo đức mà phát ra câu từ khiếm nhã.

Trên sân đấu chuyên nghiệp, loại hành vi này tuyệt đối không được cho phép thậm chí sẽ bị xử phạt. Nhưng hiện giờ chỉ là lén đấu tập, đúng là không có cách bắt đối phương phải như thế nào, chỉ có thể bản thân chịu uất ức.

“Thẩm Ương, giúp tôi một việc được không?” Túc Hàn Anh lạnh mặt hỏi.

Thẩm Ương đương nhiên không từ chối, anh đại khái đoán được đối phương muốn mình làm gì.

Quả nhiên, nghe thấy Túc Hàn Anh nói: “Anh giúp tiếp nhận vị trí của A Bạch, hắn còn chưa chuẩn bị tốt, là chúng tôi quá nóng vội.”

Thẩm Ương nhìn ra tâm trí A Bạch đã hoàn toàn đóng băng rồi, hơn nữa chính anh cũng rất tức giận, vì thế đổi vị trí với A Bạch, lại dựa theo thói quen bố trí kỹ năng trên bàn phím một lần nữa, sau đó điều khiển nhân vật của A Bạch đến chiến khu.

Có lẽ đội viên KEC biết vị trí quân sư của KK là cửa đột phá, không bao lâu Thẩm Ương đã đụng phải tên du kích chửi người kia.

Đối phương chủ động ra tay, lại bị Thẩm Ương nhanh hơn một bước đóng cửa, lúc du kích còn chưa phản ứng lại đã bị trúng hai chiêu lập tức go die……

Tên du kích kia hình như rất bất ngờ, nằm trên mặt đất nửa ngày không quay về doanh địa, chờ hắn sống lại lại tới quấy rầy Thẩm Ương, lại bị Thẩm Ương ra đại chiêu đưa đi luân hồi.

Quay phim tiểu ca cũng chơi WTK, nhìn Thẩm Ương nhẹ nhàng thao tác cảm thấy xúc cảm dạt dào, như thể nhận biết anh một lần nữa, “Ương thần, cậu trâu bò đến mức tôi nhìn không hiểu luôn rồi!”

Đôi mắt A Bạch còn hồng, lúc này nhìn về phía Thẩm Ương thì lập tức sáng lên, cảm thấy đối phương như anh hùng cái thế đạp thất thải tường vân, dễ dàng làm thịt sơn đại ma vương đạp lên tôn nghiêm của hắn, vì thế vẻ mặt sùng bái nói: “Ba ba!”

Thẩm Ương đột nhiên bị sặc, lại nghe Túc Hàn Anh nói: “Chúng tôi không có con trai lớn như vậy.”

???!

Thẩm Ương xấu hổ một giây, lại trở lại trạng thái chiến đấu. Anh vốn bất mãn với hành vi của du kích, cảm thấy đối phương thực low, khó có khi biểu hiện ra tính tình: “Không phải tôi trâu, là hắn quá cùi bắp.”

Túc Hàn Anh cười khẽ: “KEC trong mắt anh chẳng phải là mồi nhắm sao?”

Thẩm Ương không đáp, mà nhìn chằm chằm vào du kích vẫn chưa từ bỏ ý định càng cản càng hăng nói: “Thu mồi.”

Lúc này, du kích còn kéo thêm hậu cần cùng đội, kết quả lại hiến cho Thẩm Ương hai máu.

Du kích không tin, rõ ràng vừa rồi còn là con mồi tùy ý đùa giỡn, sao đột nhiên lại không làm gì được nữa? Hắn trực tiếp đánh dấu chấm hỏi, không nhận được câu trả lời, vì thế lại đánh: “G?”

Bị nghi ngờ dùng plugin, tính tình không tốt Nam Nam lập tức nổi bão, nhưng Túc Hàn Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Player changed.”

Du kích: “Who?”

Lúc này Nam Nam đoạt trước đội trưởng mở mạch, hắn dùng khả năng tiếng Anh làm xấu hổ người bản địa cùng vẻ mặt điên cuồng nói: “You grandgrandgrand tông!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Tổ tông của mày!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN