Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương
Chương 67
Edit by tytydauphu on wattpad
Dù biểu hiện của Thẩm Ương trước mặt Lý Thành Chiêu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều.
Anh biết Lý Thành Chiêu nhất định không có ý tốt, có lẽ đối phương có mâu thuẫn với Ngụy Phong Miên, hoặc là muốn anh bị ảnh hưởng tâm lý trước khi KK đấu với GBG. Nếu mục đích của Lý Thành Chiêu cái sau, vậy thì khiến hắn phải thất vọng rồi, anh còn chưa đến mức vì vài câu nói không biết thật giả mà lo được lo mất, chỉ hơi bối rối mà thôi.
Nhưng vì chuyện này mà lúc chụp ảnh chung Thẩm Ương hơi mất tập trung, đến khi 6 người chụp ảnh chung xong, nhiếp ảnh gia chọn ra 4 người của PIN và KK chụp trang trong, Thẩm Ương mới nhớ ra, trong kế hoạch đề cập tới việc lần lượt nhóm 2 đội một để chụp trang trong của tạp chí, KK không chỉ phải chụp cùng PIN mà lát nữa còn chụp chung với GBG.
Quả nhiên, sau khi họ chụp chung với PIN xong, nhiếp ảnh gia đã gọi Ngụy Phong Miên cùng Lý Thành Chiêu tới.
Người phụ trách chụp ảnh tập thể vẫn là Trần Lệ Mạn, đầu tiên bà để nhân viên kê thêm bàn ghế, sau đó đánh giá từng người —— ngoài Lý Thành Chiêu, ba người còn lại đều rất ăn ảnh, nhưng mà chụp ảnh tạp chí không nhìn mặt, chỉ nhìn kết cấu tổng thể, cái cần làm nổi bật cũng là trang phục chứ không phải người.
Trần Lệ Mạn suy nghĩ một lát, mới nói qua ý tưởng trong đầu một lần.
Theo yêu cầu của bà, Túc Hàn Anh, Thẩm Ương và Ngụy Phong Miên ngồi theo theo thứ tự từ trái sang phải ở sau bàn, Lý Thành Chiêu thì ôm một chồng sách đứng sau bọn họ.
Mỗi người vào vị trí của mình xong, Trần Lệ Mạn lại để cho Thẩm Ương ngồi chính giữa đặt tay giao nhau trên mặt bàn, cằm gối lên trên cánh tay, đồng thời để Túc Hàn Anh và Ngụy Phong Miên dùng một tay chống đầu, nhìn vào Thẩm Ương. Còn Lý Thành Chiêu là yếu tố “Động” duy nhất, Trần Lệ Mạn bảo hắn đặt sách lên trên đầu, chờ lát nữa chụp thì làm mấy biểu cảm khoa trương một chút.
Tạo hình xong, Trần Lệ Mạn lại quan sát một lát, chợt hỏi: “Tiểu Túc, tôi nhớ thỉnh thoảng cậu có đeo kính phải không?”
Thấy Túc Hàn Anh gật đầu, Trần Lệ Mạn liền bảo nhân viên đem cặp kính phẳng gọng vàng đến để cậu đeo lên, sau đó cười nói với 3 người đang ngồi: “Các bạn nhỏ nhìn rất giống học bá nha.”
* kính phẳng
Bà vừa dứt lời, Thẩm Ương liền nghe thấy Ngụy Phong Miên cười khẽ hai tiếng, vì thế quay đầu sang nhìn, Ngụy Phong Miên cũng đúng lúc nhìn anh, ánh mắt lộ ra sự thân thiết cùng hoài niệm.
Thẩm Ương hơi giật mình, đoán đối phương đang nghĩ tới thành tích học tập trước kia của anh hoàn toàn chẳng dính tới học bá chút nào, điều này khiến anh không khỏi lúng túng. Nhưng cũng bởi vì thấu hiểu trong nháy mắt đó mà Thẩm Ương tâm trạng của đã bình thường trở lại —— cho dù hiện tại anh và Ngụy Phong Miên như thế nào, năm xưa vẫn từng có một tình bạn trong sáng và chân thật, dù bọn họ bởi vì Hứa Vận Dung mà xảy ra mâu thuẫn, đối phương nhất định không làm ra loại chuyện như Lý Thành Chiêu nói.
Lúc đang ngẩn người, Thẩm Ương bỗng nhiên cảm giác có một bàn tay đặt lên vai mình, đồng thời nghe thấy Túc Hàn Anh: “Đúng là học bá, học gì cũng nhanh, trừ piano.”
Lưng Thẩm Ương cứng đờ, mặt lại đỏ lên.
Mà Ngụy Phong Miên vẫn chăm chú nhìn Thẩm Ương từ từ thu lại nụ cười, hắn lạnh lùng nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay của Túc Hàn Anh, đang định rời mắt, lại thấy ngón tay đối phương khẽ xoa lên cổ Thẩm Ương —— nơi đó, có một điểm hồng ái muội.
Ngụy Phong Miên không phải kẻ ngây thơ, đương nhiên biết nó là gì. Dù đã sớm đoán được quan hệ của Thẩm Ương và Túc Hàn Anh, nhưng khi chứng cứ bày ra trước mắt, hắn vẫn khó có thể bình tĩnh được.
Hắn nhìn thẳng vào dấu vết trên cổ Thẩm Ương, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều quặn lại, đau đến mức muốn nôn ra.
Nhưng lúc này không có thừa thời gian để hắn dung túng cho cảm xúc của bản thân, ống kính đã nhắm vào hắn, nhiếp ảnh gia cũng đang nhắc nhở hắn, ngay cả Thẩm Ương cũng quay đầu sang nhìn hắn.
Ngụy Phong Miên hỗn độn chụp cho xong, sau đó lập tức tránh thật xa Thẩm Ương cùng Túc Hàn Anh, từ đó không đến gần một lần nào nữa.
Phỏng vấn xong thì đã 6 giờ, cả người Thẩm Ương vốn đã mệt, hiện tại lại càng đau nhức.
Túc Hàn Anh nhìn ra anh không khoẻ, sau khi vào thang máy liền hỏi: “Muốn em bế anh không?”
Thẩm Ương vội vàng từ chối, anh còn chưa mệt đến mức không đi đường nổi.
Lên xe, Thẩm Ương như bị rút hết xương mà dựa hẳn vào người Túc Hàn Anh, thở phào một cái: “Không ngờ chụp ảnh cũng mệt như vậy.”
“Vậy sau này không chụp nữa.” Túc Hàn Anh lấy đệm dựa trong xe đặt ở sau thắt lưng Thẩm Ương, lại hỏi giám đốc có nước trên xe không. Nhân lúc giám đốc lấy nước, cậu hôn nhanh lên môi Thẩm Ương một cái, sau đó ôm eo bạn trai hỏi nhỏ: “Còn đau sao?”
Thẩm Ương ngây người mất mấy giây mới hiểu Túc Hàn Anh đang hỏi cái gì, vội xấu hổ mà lắc đầu. Bỗng nhiên, anh cảm giác di động trong túi quần không ngừng rung lên, lấy ra nhìn thì thấy là Nghiêm Gia Kỳ gọi tới.
“Con trai!!! Con i do rồi sao??”
Thẩm Ương bị tiếng hét nồng nàn mãnh liệt truyền đến dọa cho nhảy dựng, “Sao cơ?”
“Trên mạng nói con cùng Túc ca, hai người đeo cùng một kiểu nhẫn!”
Thẩm Ương kinh ngạc, trên mạng đã có tin nhanh như vậy? Chẳng lẽ trong tạp chí có gián điệp?
“Con trai! Con mau cho ma ma câu trả lời chắc chắn đi! Ma ma sẽ không trách con tự định chung thân!”
Thẩm Ương hít sâu, trịnh trọng nói: “Gia Kỳ, có phải cô đã quên một chuyện, Túc ca mới 19 tuổi thôi……”
“Con ghét bỏ Túc ca nhỏ sao? Nhưng tuổi linh hồn của Túc ca là 29 rồi!”
“19 tuổi, không thể kết hôn, pháp luật cấm.”
“……”
Ngắt điện thoại, đầu tiên Thẩm Ương lên mạng tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy hot search có một cái tag, mặt chữ mang ý nghĩa đặc biệt không hài hòa ——# cấy mạ (Sáp Ương) đeo nhẫn #.
Anh nhấn vào tag, liền thấy ID “vợ Ương Ương” đăng một bài post: Hôm nay tình cờ nhìn thấy con trai và Túc ca, con trai thật sự siêu đẹp, siêu đáng yêu, so với trong show còn đẹp gấp trăm lần! Túc ca cũng rất đẹp trai, mấu chốt là cực kỳ trắng, trắng đến lóa mắt….. Nhưng đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là con trai và Túc ca đeo cùng một kiểu nhẫn! Hơn nữa còn đeo trên ngón áp út! Show còn chưa chiếu xong, cấy mạ (Sáp Ương) của chúng ta đã báo hỉ HE sao?
Bài post không có ảnh, vậy nên bình luận chia làm hai kiểu, một bên chỉ “A a a” thét chói tai, một bên khác thì nghi ngờ tính chân thật của nó.
Thẩm Ương lặng lẽ xem một lát rồi bỗng nhiên kéo tay trái của Túc Hàn Anh qua, lại đặt tay trái của mình bên cạnh, dùng di động chụp một bức ảnh, cuối cùng gửi ảnh lên nhóm “Tao tử”.
Chờ ảnh được gửi xong, anh bình tĩnh khóa di động, mặc kệ tiếng hú hét tưng bừng trong nhóm.
Trên đường về, quản lý đưa hai người đi giải quyết bữa tối, khi trở lại câu lạc bộ thì đã tối muộn.
Thẩm Ương đi tắm trước, lúc ra khỏi phòng tắm thì thấy Túc Hàn Anh đang nằm trên giường anh nhìn chằm chằm di động, liền hỏi: “Em xem gì mà nghiêm túc vậy?”
Túc Hàn Anh: “Đồng nhân văn về anh và em.”
Thẩm Ương cứng lại, mất tự nhiên ngồi xuống, “Máy cái đó có gì hay đâu.”
Túc Hàn Anh kéo Thẩm Ương qua nằm cạnh mình, cười như không cười nói: “Em xem qua vài bộ, thấy mỗi khi anh gọi em là vợ, cuối cùng đều bị em……” Cậu dán vào tai Thẩm Ương nói nốt mấy từ còn lại, cuối cùng khẽ cười nói: “Chúng ta có nên thử chút không?”
Mặt Thẩm Ương đỏ bừng, cả người căng thẳng: “Không được! Anh, anh vẫn còn đau.”
Túc Hàn Anh buồn cười, xoay người nửa đè lên Thẩm Ương, “Vậy là chờ anh không đau nữa thì có thể thử phải không?”
Thẩm Ương lung tung gật đầu, anh chỉ cần sống sót qua đêm nay là được!
Túc Hàn Anh nhếch khóe miệng, “Anh đã hứa rồi, lần sau sẽ mặc váy.”
Thẩm Ương: “……”
Túc Hàn Anh cảm thấy trêu Thẩm Ương thật vui, nên cứ muốn trêu anh mãi, cậu cười thêm một lát mới thu liễm biểu tình, nghiêm túc nói: “Buổi chiều anh suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“A?”
“Lý Thành Chiêu nói với anh chuyện gì sao?”
Thẩm Ương ngạc nhiên, biết Túc Hàn Anh nhìn ra tâm trạng của anh chiều nay không tốt, đối phương đúng là vẫn luôn rất hiểu anh.
“Lúc em đi lấy trái cây, cậu ta nhắc tới chuyện xảy ra ở quán bar, nói ngày hôm đó không đến giúp anh là vì Mê Loạn cản lại.” Thẩm Ương thú nhận thẳng thắn, lại nói tiếp: “Nhưng mà con người cậu ta rất đáng ghét, anh không tin.”
Túc Hàn Anh trầm mặc một lát, “Tình huống hôm đó như thế nào, anh có thể kể lại không?”
Tuy rằng lúc trước Thẩm Ương từng nhắc tới chuyện xô xát này với cậu, nhưng chỉ kể đại khái, lúc ấy cậu lo cho tâm trạng củaThẩm Ương nên không hỏi nhiều, hiện tại cảm thấy cần phải hiểu rõ ràng.
“Được chứ.” Thẩm Ương không hề do dự kể lại: “Lúc ấy bọn anh vừa về nước……”
Theo chuyện cũ mở ra, ký ức của Thẩm Ương cũng dần dần quay trở về buổi tối hỗn loạn kia.
Đèn đủ màu sắc trong quán bar lúc sáng lúc tối, tiếng nhạc ồn ào đến đau đầu, Thẩm Ương cùng huấn luyện viên đang ở gần quầy bar đánh bida, tuy anh mới học nhưng so với huấn luyện viên gà mờ còn tốt hơn nhiều.
Bỗng nhiên, có tiếng xô xát truyền đến, thậm chí át cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn liền thấy Ice đội mình đang chắn phía trước Hứa Vận Dung, căm tức nhìn một gã béo lùn.
Thẩm Ương còn chưa kịp hiểu chuyện gì, gã đã đẩy Ice một cái, người sau không đứng vững suýt nữa ngã xuống, sau khi ổn định thân thể thì đẩy trả, mà chờ đợi hắn chính là nắm đấm giận giữ của gã béo kia.
Hai người nháy mắt xông vào đánh thành một khối, tiếng thét chói xen lẫn tiếng ồn ào hết đợt này đến đợt khác, đồng bọn của gã béo cũng xông lên, Thẩm Ương cùng huấn luyện viên vội vàng tiến lên định can ngăn, lại bị vạ lây.
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Ương không biết mình ăn bao nhiêu đòn, anh thậm chí không nhìn không thấy Ice ở đâu, chỉ có thể bất lực che lấy đầu —— bởi vì anh không dám đánh trả, anh không gánh vác nổi hậu quả nếu đánh trả.
Bỗng nhiên, anh cảm giác bị một lực cực mạnh va phải, đẩy anh ra khỏi đám người đang hỗn chiến, đập vào bàn bida cách đó không xa.
Đầu gối và cằm của Thẩm Ương đau rát, nhưng lúc này lại không rảnh để lo, anh cố gắng đứng dậy, mới quay được người lại thì đã thấy một gã hung thần ác sát xông thẳng đến mình, anh theo bản năng giơ tay lên đỡ, một giây sau liền cảm giác tay phải đau đến tan nát cõi lòng —— không biết gã kia rút dao ra lúc nào, trực tiếp đâm xuyên bàn tay anh.
“Chuyện sau đó thế nào anh cũng không chú ý, lúc ấy anh vừa sợ hãi, lại vừa đau không chịu được, chỉ nhớ rõ Ngụy Phong Miên xông lên che cho anh, Sunshine cũng khống chế được gã kia.” Thẩm Ương lẩm bẩm: “Sau đó nữa thì bảo vệ quán bar tới, anh cũng được đưa đến bệnh viện, phía trước nghe thấy tiếng xe cảnh sát, hẳn là có người báo.” Anh dừng một chút, bổ sung kết cục: “Hai ngày sau cảnh sát tới gặp anh lấy lời khai, bọn họ nói đám người kia vốn đã rất hỗn tạp, hơn nữa còn say rượu….. Cuối cùng người làm anh bị thương bị phán ba năm.”
Nói xong, anh thấy sắc mặt Túc Hàn Anh rất xấu, liền mỉm cười nâng lên gương mặt đẹp trai đến vô thực của bạn trai nhà mình, “Dù sao cũng ổn cả rồi, hiện tại anh cực kỳ hạnh phúc!”
Túc Hàn Anh nắm lấy bàn tay bị thương của Thẩm Ương tinh tế hôn lên, hỏi: “Lúc ấy vì sao Ice lại gây gổ với gã kia?”
“Vì Hứa Vận Dung.” Thẩm Ương bất đắc dĩ nói: “Gã kia uống say, mồm miệng không sạch sẽ, Ice lại nóng tính, vì bảo vệ Vận Dung nên xảy ra xung đột.”
Túc Hàn Anh: “Em nhớ Ice bị cấm đấu vĩnh viễn phải không?”
“Ừm, hắn cũng bị thương ở đùi, vết thương còn chưa lành thì câu lạc bộ đã hủy hợp đồng với hắn, huấn luyện viên cũng bị khai trừ rồi.” Thẩm Ương cười khổ nói: “Em biết không, lúc ấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh.”
Túc Hàn Anh nhớ tới đoạn quá khứ u ám kia thì tâm tình liền cực kém, cậu còn như thế, huống chi là Thẩm Ương ở giữa cơn bão? Cậu đau lòng mà hôn hôn người dưới thân, lại hỏi tiếp: “Mê Loạn và Blade không tới khuyên can sao? Em nhớ khi đó Blade đã thay thế Tik gia nhập đội.”
Thẩm Ương: “Có lẽ họ không kịp phản ứng, bọn họ ngồi hơi xa.”
Túc Hàn Anh: “Anh có thấy lúc ấy bọn họ đang làm gì không?”
Thẩm Ương nghĩ một lát, “Lúc đầu hình như là chơi bài, sau đó thì không biết……”
Túc Hàn Anh: “Em biết rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Sao mọi người lại nghĩ buổi tối Túc ca lại muốn Thẩm muội nữa nhỉ, cậu ấy rõ ràng săn sóc như vậy, lại còn biết nhẫn nhịn, sao có thể nỡ chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!