Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, Lục Bắc Xuyên biết rõ mặc dù mình không được tính là người tốt lành gì, nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa từng mù quáng bước qua khỏi biên giới pháp luật. Cùng lắm chỉ là dùng chút thủ đoạn thương nghiệp trên thương trường mà thôi. Xảy ra tai nạn xe cộ, hắn hôn mê mất gần một năm, tỉnh lại cũng chỉ mới hơn một tháng, lời đồn đại vô căn cứ này Diệp Trăn nghe ở đâu mà có thể kết luận hắn là một người bởi vì lợi ích gia tộc, có thể giá họa và tống cha mình vào ngục giam?
Đối mặt với ánh mắt chứa đầy sự chất vấn và đè nén lửa giận của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn chột dạ quay đầu sang chỗ khác, xấu hổ cười gượng. Lục Thiếu Nhân vào tù, xác thực là không có chứng cứ nào biểu hiện là do Lục Bắc Xuyên vu hãm (1) ông ta.
(1) Vu hãm: vu oan + hãm hại.
Quả thật là cô chỉ dựa vào tính cách của Lục Bắc Xuyên nên mới suy ra hắn là người như vậy.
Nguyên tác không có viết về nguyên nhân Lục Thiếu Nhân vào tù, nói cách khác, bây giờ Lục Bắc Xuyên kỳ thật vẫn chưa trở thành người xấu sao?
Mà nguyên nhân khiến Lục Bắc Xuyên làm đủ trò ác…
*Truyện chỉ được đăng tải tại trang wattpad @My_Twinkle & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Diệp Trăn bưng chặt bụng của mình, hình như cũng là bởi vì tên oắt con trong bụng này bày mưu tính kế cho cha nó! Xấu tính, xấu tính!
Diệp Trăn duy trì trầm mặc.
Nửa ngày, cô mới nói với Lục Bắc Xuyên: “Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh.”
Lục Bắc Xuyên cũng trầm mặc, giọng điệu mềm nhũn, “Lần sau đừng có tin tưởng những lời đồn đại vô căn cứ đó nữa.”
Diệp Trăn gật đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, biểu lộ ngưng trọng.
Cô vẫn cho rằng bất luận có thay đổi kịch bản như thế nào, thì kết cục của nhân vật đều đã được quyết định, không có cách nào sửa chữa.
Nhưng tất cả những điều này đều là do cô quá mức cố chấp mới thành ra như vậy. Nếu lúc trước chỉ đứng ở một bên nhìn hoặc không câu nệ theo kịch bản, có lẽ cục diện sẽ không như bây giờ.
“Vậy tại sao anh phải cưới tôi? Bởi vì đứa bé trong bụng tôi sao?” Diệp Trăn đột nhiên quay đầu, hỏi hắn.
Cô đã gặp quá nhiều cuộc hôn nhân không có tình yêu. Nếu như tính cách có thể thay đổi, thì cũng có thể miễn cưỡng sống chung bình đạm cả đời, nhưng nếu tính cách và tam quan không hợp thì nếu hai người ở cùng một chỗ, vậy nhất định sẽ không được dài lâu.
Một đứa bé cũng không có khả năng trói buộc một hôn nhân.
“Nếu như em nguyện ý cho anh cơ hội,” Lục Bắc Xuyên nói: “Thì anh sẽ cho em một đáp án hài lòng.”
***
Tại hiện trường hôn lễ, những vị khách quý trong giới kinh doanh, chính trị và bạn bè thân thích được Lục Bắc Xuyên mời tới sau khi bị hắn bỏ lại ở hội trường rời đi, có không ít người bàn tán ầm ĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Hôn lễ kết thúc rồi sao?”
“Lục tổng bỏ đi cũng không có một lời giải thích là có ý gì?”
“Tôi nghe nói cô bé này được Lục lão tiên sinh mang vào Lục gia để “chăm sóc” cho Lục tổng lúc anh ta hôn mê, chẳng lẽ Lục tổng đổi ý? Sắc mặt Lão tiên sinh nhìn có vẻ không được tốt lắm, hôn lễ này chỉ sợ là bị hủy rồi.”
Tiếng bàn luận xôn xao như sóng triều nối liền không dứt, đối mặt với loại cục diện này, ai cũng nhịn không được hỏi hai câu, thanh âm dần dần cũng trở nên lớn hơn.
Bị Lục Bắc Xuyên bỏ rơi trên khán đài, toàn thân Diệp Tình cứng ngắc. Vẫn giữ nguyên bộ dạng kéo cánh tay cha Diệp đứng ở đó, những cánh hoa được tung lên khán đài bị chà đạp dưới chân cô ta, có vài cánh hoa bị dẫm đến héo tàn, áo cưới hoa lệ xinh đẹp trên người, tất cả đều như đang cười khinh bỉ cô ta.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Tình đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, bất luận đi đến nơi nào cũng nhận được không ít ánh mắt hâm mộ và khích lệ. Bây giờ những ánh mắt chỉ trỏ này rơi ở trên người cô ta, giống như một lưỡi dao sắc bén, từng lời nói đồn đại vô căn cứ, đâm vào trong lòng cô ta.
Từ trước đến nay Diệp Tình phải nhịn xuống việc bị Lục Bắc Xuyên coi thường nhưng vẫn luôn kiêu ngạo, vậy mà bây giờ lại nhịn không được những lời chỉ trỏ này của mọi người.
Từng giọt nước mắt trong phút chốc rơi xuống.
Cô ta đẩy cha Diệp ra, nhấc mép váy lên, chạy ra phía bên ngoài hội trường.
Cô ta cũng không muốn từng giây từng phút phải đứng ở đây hứng chịu những ánh mắt thương hại của đám người này!
Tại sao! Cô ta là nhân vật nữ chính của đêm nay, là con dâu của Lục gia, vợ của Lục Bắc Xuyên, có trong tay thân phận mà tất cả mọi người đều ghen ghét, dựa vào cái gì mà bọn họ dám dùng loại ánh mắt kia nhìn cô ta!
*Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor*
Cha Diệp vội vàng đuổi theo.
Mẹ Diệp ngồi ở dưới nhìn thấy cảnh tượng này đang muốn đứng lên, lại bị Lục phu nhân kéo lại, “Diệp phu nhân, ngồi xuống đi, đừng lo lắng.”
Người nói chuyện là Lục phu nhân, mẹ Diệp làm sao dám nói lại, bà đành phải nhịn xuống lửa giận và gấp gáp, thấp giọng nói: “Lục phu nhân, làm sao tôi không nóng nảy cho được? Bị chú rể bỏ lại ở hiện trường hôn lễ, trong nội tâm Tình Tình nó khẳng định sẽ rất khó chịu. Chuyện này… Bắc Xuyên đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi? Không được, tôi phải đi gặp rồi khuyên nhủ nó!”
Lục phu nhân cười cười, “Diệp phu nhân, nghe nói, bà có hai đứa con gái, là thật sao?”
Sắc mặt mẹ Diệp trì trệ, “Đúng, tôi có hai đứa con gái.”
“Tôi còn nghe nói hai đứa con gái của bà là song bào thai, giống nhau như đúc, không nói lời nào thì ai cũng không phân biệt được ai là ai, có thật không?”
Mẹ Diệp duy trì trầm mặc.
“Nếu đều là con bà, vậy tôi rất muốn hỏi thử, tại sao bà thông gia có thể nặng bên này nhẹ bên kia (2) như vậy?”
(2) Nặng bên này nhẹ bên kia: Thiên vị.
Sắc mặt mẹ Diệp trong nháy mắt khó coi, bà ấp úng nói: “Đều là con gái của tôi mà, làm sao… làm sao mà tôi có thể nặng bên này nhẹ bên kia cho được? Lục phu nhân bà cứ nói đùa.”
“Vậy tôi hỏi, tại sao sau khi Diệp Tình bỏ trốn cùng với bạn trai, Diệp gia các người liền đưa Diệp Trăn đến, thay thế Diệp Tình gả cho Bắc Xuyên? Thay thế chị của mình thì cũng thôi đi, thế nhưng lúc chị trở về rồi, thì nó dựa vào cái gì mà bắt em mình nhường lại vị trí?”
Lời Lục phu nhân vừa mới nói ra, mẹ Diệp như nghẹn ở cổ họng, “Bà… bà biết rồi?”
“Tôi và Diệp Trăn ở chung cũng được một khoảng thời gian rồi, đương nhiên biết rõ tính cách của nó. Về sau đứa nhỏ này đột nhiên thay đổi, tôi tất nhiên cảm thấy hoài nghi, may là Bắc Xuyên nói cho tôi biết chân tướng,”
Lục phu nhân thở dài, “Lúc trước thái độ của tôi đối với Diệp Trăn không được tốt lắm, tôi cũng rất hối hận. Nó là một đứa bé tốt, không nên bị đối xử như vậy. Thân làm mẹ không thể quá bất công, dù sao con bé cũng là do bà hoài thai mười tháng sinh ra. Tôi nghe nói, từ nhỏ bà đã phân biệt đối xử với hai con gái của mình. Diệp Tình được bà bồi dưỡng trở thành một đứa bé thập toàn thập mỹ người gặp người thích, mà đến Diệp Trăp thì bà lại bỏ mặc không quan tâm. Lúc nào bà cũng ủy khuất nó, yêu cầu nó nhượng bộ mọi việc, có bao giờ bà từng nghĩ đến nó cũng sẽ cảm thấy tổn thương hay không?”
“Lục phu nhân… chuyện này…”
“Lúc tôi mang thai Bắc Xuyên cũng thiếu chút nữa đã chết ở trên bàn giải phẫu. Cha của Bắc Xuyên là một tên hỗn đản, khi tôi mang thai còn không thèm ở nhà, ngày nào cũng ở bên ngoài phong lưu. Tôi phát hiện chứng cứ ông ta ngoại tình, ông ta lên cơn nóng giận liền đẩy tôi ngã, cho nên tôi mới bị sinh non. Lúc ấy tôi liền nghĩ, ông ta suýt chút nữa đã lấy mạng con của mình rồi, cho nên tôi đã quyết cả đời này đều sẽ bảo vệ nó thật tốt, tuyệt không cho phép nó chịu bất cứ tổn thương nào!”
Lục phu nhân nhìn mẹ Diệp, buông lỏng tay, lạnh mặt nói, “Cho nên tôi không thể hiểu được tạo sao bà có thể lạnh nhạt với con gái của mình nhiều năm như vậy, con bé là mạng của bà a.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trăn rốt cục nghĩ thông suốt rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!