Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 77: “Cho nên?”
Lúc trước Diệp Trăn chỉ lo lắng Chúc Chúc bị người trong nhà nuông chiều không có điểm dừng, cho nên lúc Chúc Chúc chưa được sinh ra Diệp Trăn luôn miệng nói muốn làm một người mẹ nghiêm khắc. Nhưng từ lúc Chúc Chúc sinh ra, Diệp Trăn nào còn biết cái gì là giới hạn.
Cứ chiều chuộng mãi, thẳng đến khi không thể dừng lại được.
Con trai vừa ngoan vừa đáng yêu tròn mắt nhìn mình, còn chui vào trong ngực của mình làm nũng, nghe tiếng gọi ‘mẹ’ đứt quãng nhưng mềm mại của con, nhìn con lảo đảo học cách đi về phía mình, ôm hôn mình, Diệp Trăn nào có thể nói được một câu nghiêm khắc gì với nó nữa, còn thật hận không thể móc tim móc phổi, dâng tất cả mọi thứ tốt đẹp lên cho con.
Bây giờ Diệp Trăn đã hoàn toàn hiểu tại sao lúc cô mang thai mẹ Lục lại hận không thể chuyển toàn bộ trung tâm mua sắm đến Diệp gia rồi.
Mẹ chiều con hư, đạo lý này Diệp Trăn hiểu rõ, cứ phóng túng và nuông chiều mù quáng rất dễ làm con lớn lên hư, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt trong veo sáng ngời của Chúc Chúc, cô thực sự rất khó kháng cự.
Cũng may, có Lục Bắc Xuyên ‘ý chí sắt đá’ ở đây.
Cho nên, Diệp Trăn và mẹ Lục tiến hành dứt sữa cho Chúc Chúc suốt nửa tháng cũng chưa dứt được, vào trong tay Lục Bắc Xuyên thì ba bốn ngày đã dứt sữa thành công.
Mà người mẹ hiền này, cũng có thể yên tâm lớn mật mà sủng ái con mình.
Sáng sớm hôm sau, Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn cùng nhau đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Sau khi Lục Bắc Xuyên báo cảnh sát, cảnh sát đã lập tức bắt giữ Diệp Chấn Đình.
Kỳ thật cũng không được tính là bắt, Diệp Chấn Đình sớm đã bị mấy tên cho vay nặng lãi khống chế lại rồi mới giao cho cảnh sát.
Chuyện đi lấy khẩu cung vốn là chuyện được giữ bí mật, không làm kinh động người bên ngoài. Nhưng vừa tới cửa cục cảnh sát đã có vô số ký giả truyền thông đến từ bốn phương tám hướng chen chúc tới, cũng không biết là lấy được tin tức ở đâu. Phóng viên vây xung quanh Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn, ánh đèn từ camera nháy liên tục.
“Lục tiên sinh bà Lục, xin hỏi lần này hai người tới cục cảnh sát là vì chuyện Diệp Chấn Đình bắt cóc tống tiền sao? Đối với chuyện này anh có gì muốn nói không?”
“Lục tiên sinh, anh có thể tiết lộ một chút chi tiết về vụ án bắt cóc này không?”
“Bà Lục, lần này cô tới cục cảnh sát thật sự là để làm nhân chứng buộc tội cha mình sao?”
“Bà Lục, nghe nói, Diệp Chấn Đình bởi vì đánh bạc mà đi vay nặng lãi, cho nên tống tiền cô một trăm triệu, xin hỏi chuyện này là thật sao?”
Tất cả câu hỏi đều là chút tin đồn thất thiệt.
Lục Bắc Xuyên lạnh lùng liếc nhìn qua, không phản ứng những ký giả truyền thông này, cùng bảo vệ đưa Diệp Trăn đi vào cục cảnh sát.
Cảnh sát đưa Diệp Trăn vào căn phòng yên tĩnh để lấy khẩu cung, dựa theo thông lệ hỏi quá trình phát sinh mọi chuyện. Lúc Diệp Trăn kể đến đoạn bị Diệp Chấn Đình cưỡng ép, nhân viên cảnh sát hỏi: “Bà Lục, cô có thể miêu tả kỹ càng hơn Diệp Chấn Đình cưỡng ép cô như thế nào không?”
Diệp Trăn hồi tưởng lại tình cảnh khi ấy, “Lúc ấy Diệp Chấn Đình không biết lấy từ chỗ nào ra một con dao, đâm thương một người trong số đó, rồi ông ta quấn tôi ở trước ngực, đặt con dao đó nằm ngang ở trên cổ tôi.”
Lục Bắc Xuyên duỗi tay sang, bao bọc mu bàn tay Diệp Trăn ở trong lòng bàn tay hắn.
Lúc Lục Bắc Xuyên đi vào đã đổi cảnh tượng khác, cho nên cảnh Diệp Trăn miêu tả Lục Bắc Xuyên chưa biết, bây giờ nghe Diệp Trăn hời hợt miêu tả, một cảm xúc nghĩ đến mà sợ đột nhiên nổ tung dưới đáy lòng.
Cổ là nơi yếu ớt nhất, lưỡi đao sắc bén chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái là không biết sẽ đâm vào động mạch hoặc mạch máu nào. Nếu như ngày ấy cảm xúc của Diệp Chấn Đình chỉ hơi kích động hơn một chút thì vết thương kia sẽ lớn hơn chút, sâu hơn một chút…
Lục Bắc Xuyên không muốn nghĩ thêm.
“Vậy thân thể cô có bị thương hay không?”
Diệp Trăn nghĩ trong chốc lát, chạm vào chỗ cổ bị che khuất, “Có, trên cổ tôi có một vết thương nhỏ, là bị dao của Diệp Chấn Đình quẹt qua nên bị thương.”
“Vậy có thể nhờ bà Lục chụp ảnh lấy chứng giúp chúng tôi không?”
Diệp Trăn rất phối hợp, “Được.”
Khẩu cung tiến hành khoảng hơn một giờ, không rõ chi tiết lắm, Diệp Trăn nói rõ toàn bộ những gì mình biết, bao gồm cả chuyện ba mươi triệu mua đứt quan hệ của Diệp Trăn và Diệp gia, với cả chuyện Diệp Chấn Đình đánh bạc đi vay nặng lãi.
“Vô cùng cảm ơn bà Lục đã phối hợp, cô yên tâm, chuyện này cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ điều tra tới cùng.”
Diệp Trăn mỉm cười ra hiệu cảm ơn. Lúc đang chuẩn bị rời khỏi cục cảnh sát, đằng xa lại nghe được một tiếng ồn, đó là chỗ hai người vừa mới bị đám phóng viên bao vây, chỉ là bây giờ người bị phóng viên bao vây lại là Diệp Tình và mẹ Diệp.
Nhưng nghĩ đến cũng đúng, Diệp Chấn Đình xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Tình và mẹ Diệp không có khả năng tiếp tục giả làm đà điểu (1) không xuất hiện được.
(1) Khi gặp nguy hiểm, đà điểu sẽ vùi đầu xuống cát đợi nguy hiểm qua đi. Mọi người thường sử dụng chuyện này để nói về những người buông xuôi, phó mặc, không quản, phớt lờ và không dám đối diện với vấn đề đang gặp phải.
Thật vất vả chen qua một đám phóng viên truyền thông mới vào được cục cảnh sát, vừa nhìn thấy Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn, mẹ Diệp cũng không nghĩ được quá nhiều, nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Trăn, hỏi: “Trăn Trăn, chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ nghe nói cha con bắt cóc con?”
Diệp Trăn nhẹ gật đầu, “Vừa mới lấy khẩu cung xong, những gì nên nói tôi đều đã nói rồi.”
“Không thể nào!” Mẹ Diệp lập tức phủ định, “Trăn Trăn à con nghe mẹ nói, chắc chắn là con hiểu lầm rồi, mặc dù cha con không đáng tin cậy, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ đối với chuyện như thế này, ông ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phạm pháp đâu. Hay là con hiểu lầm cha rồi?”
Nhân viên cảnh sát bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chỗ này là cục cảnh sát, nhỏ giọng một chút đi!”
Lục Bắc Xuyên thấp giọng nói: “Diệp phu nhân, nếu như bà có nghi vấn gì có thể đi hỏi cảnh sát, vợ của tôi không có có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi của bà.”
“Bắc Xuyên, có phải là cha Trăn Trăn đòi tiền con không?” Mẹ Diệp hấp tấp nói: “Con đừng hiểu lầm, ông ấy cũng chỉ muốn thử vì quá tuyệt vọng mà thôi, chắc chắn lúc ấy ông ấy vội quá không kiếm nổi 40 triệu trả nợ cho nên mới tìm con. Chúng ta là người một nhà mà, sao có thể coi là tống tiền được.”
Lục Bắc Xuyên không dấu vết kéo Diệp Trăn ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn mẹ Diệp, “Diệp phu nhân, xin hiểu rõ một chút, bất kể quan hệ giữa người bắt cóc và người bị bắt cóc như thế nào đi chăng nữa thì bắt cóc tống tiền vẫn là sự thật.”
“Sự thật? Chấn Đình chỉ muốn gặp con gái mình uống chút trà mà thôi, sao lại thành bắt cóc rồi?” Khoảng thời gian này gặp quá nhiều chuyện, nhìn mẹ Diệp già đi không ít, tinh thần uể oải suy sụp, rất tiều tụy, đáy mắt thâm quầng và nếp nhăn bên khóe mắt cũng không thể che giấu được.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá.
Đầu tư thất bại, công ty bị thu mua, Diệp Chấn Đình nghiện đánh bạc, Lục phu nhân dùng ba mươi triệu mua đứt quan hệ giữa Diệp Trăn và Diệp gia, Diệp Chấn Đình lấy ba mươi triệu đi đánh bạc còn vay nặng lãi.
Diệp gia ngày càng suy bại, xảy ra đủ chuyện khiến mẹ Diệp lao lực quá mức.
Bây giờ còn nghe nói Diệp Chấn Đình bị vào tù vì bắt cóc tống tiền, mẹ Diệp suýt chút nữa đã không bình thường được.
Diệp Chấn Đình là trụ cột trong nhà, nếu ông ta thật sự phải vào tù, vậy về sau làm sao mà sống được.
Huống chi Diệp Chấn Đình còn nợ nặng lãi 40 triệu, coi như bán tất cả bất động sản trong nhà đi cũng không gom đủ 40 triệu!
Đáy mắt bà rưng rưng nhìn Diệp Trăn, “Trăn Trăn, mẹ biết con hận mẹ, nhưng đó là cha con kia mà. Ông ấy chưa từng làm ra chuyện có lỗi với con, vì sao con cứ phải dồn ông ấy vào đường cùng chứ!”
Mẹ Diệp vẫn luôn mồm chỉ trích, giống như Diệp Trăn đã thật sự làm ra chuyện gì đáng trách lắm.
Diệp Tình bước lên phía trước đỡ lấy mẹ Diệp, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trăn được bảo vệ sau lưng Lục Bắc Xuyên, vẻ mặt phức tạp vụt qua, nhưng càng nhiều hơn chính là sự ghen ghét.
Sao cô ta có thể không ghen ghét.
Rõ ràng là hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng lối đi của hai người lại hoàn toàn ngược lại, Diệp Trăn không cần làm cái gì cũng đã tự nhiên được Lục Bắc Xuyên giải quyết mọi chuyện, mà mình tỉ mỉ lên kế hoạch, lại vẫn rơi đến tình trạng bây giờ.
Tình yêu, sự nghiệp, gia đình, những thứ vốn nên thuộc về cô ta tất cả đều đã bị hủy hoại.
Diệp Tình thở sâu, kiềm chế đủ loại cảm xúc dưới đáy lòng, giọng điệu mười phần bất đắc dĩ nói với Diệp Trăn: “Trăn Trăn, chúng ta nói thế nào vẫn là người một nhà, có cùng huyết thống. Đến đây là đủ lắm rồi, đừng có mà quá đáng.”
“Lúc Diệp tiên sinh Diệp phu nhân nhận lấy ba mươi triệu kia, chúng ta đã không còn là người một nhà nữa rồi. Bắt cóc tống tiền là hành động trái pháp luật, tôi không thấy tôi quá đáng chỗ nào!”
Mẹ Diệp cầm chặt lấy tay Diệp Tình, rất đau lòng với sự vô tình của Diệp Trăn, “Diệp Trăn, bất kể như thế nào thì ông ta vẫn là cha con. Sao con có thể… sao có thể làm như vậy!”
Diệp Trăn được Lục Bắc Xuyên bảo vệ sau lưng nghe vậy liền bật cười.
“Thứ nhất, Diệp Chấn Đình bắt cóc tống tiền là hành vi đã được xác minh, nhân chứng vật chứng đều có, nếu như bà không phục thì có thể đi hỏi cảnh sát. Thứ hai, ba mươi triệu mua khi ấy đã mua quan hệ giữa tôi với Diệp gia, là Diệp phu nhân bà và Diệp tiên sinh đồng ý. Tôi không thấy tôi đã làm sai điều gì về vụ này.”
“Ông ấy tốt xấu gì cũng là cha của con, con không thể cho ông ấy một cơ hội sao?”
Diệp Trăn lạnh lùng, không có chút xúc động nào, “Thật xin lỗi, đây là vụ án hình sự, cũng không phải chỉ cần tôi cho ông ta cơ hội là thoát tội được.”
Mẹ Diệp phẫn hận nhìn Diệp Trăn, nước mắt liên tục rơi xuống từ hốc mắt, bà nắm chặt tay Diệp Tình, giận dữ mắng mỏ Diệp Trăn, “Lúc trước tao không nên sinh ra mày! Đáng lẽ ra tao nên bóp chết mày từ lúc mày vừa được sinh ra mới phải!”
Từ lúc nào Diệp gia bắt đầu xuống dốc?
Mẹ Diệp suy nghĩ hồi lâu, dường như là từ khi Diệp Trăn thay Diệp Tình gả cho Lục Bắc Xuyên.
Từ đó về sau, Diệp gia dường như bị vận rủi quấn người, làm gì cũng không thuận lợi. Diệp Chấn Đình đầu tư thất bại, Diệp Tình cũng không nóng không lạnh trong giới giải trí. Cho đến tận bây giờ, Diệp Chấn Đình vào tù, chỉ còn lại bà ta và Diệp Tình sống nương tựa lẫn nhau.
Mà Diệp Trăn lại sống rất tốt!
Được hưởng thụ cuộc sống giàu sang vốn không thuộc về nó ở Lục gia.
Diệp Trăn trào phúng, “Lúc trước bà sinh ra tôi có trưng cầu ý kiến của tôi sao?”
“Mày…”
Diệp Tình ngăn cản, tận tình khuyên nhủ: “Trăn Trăn, em cũng bớt tranh cãi đi, thông cảm cho mẹ một chút.”
“Tôi không còn gì muốn nói với hai người nữa, hôm nay tới cục cảnh sát chỉ để lấy khẩu cung mà thôi, lấy khẩu cung xong chúng tôi cũng nên đi rồi.”
Nói xong, Diệp Trăn liền siết chặt tay Lục Bắc Xuyên muốn rời khỏi đây.
“Cho nên, mày quyết tâm không chịu buông tha cho cha mày?”
“Tôi nói rồi, thứ Diệp tiên sinh xâm phạm chính là pháp luật, thứ lỗi cho tôi không thể làm gì.”
“Được…” Mẹ Diệp cười lạnh, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, nhìn về phía Lục Bắc Xuyên.
“Lục Bắc Xuyên, cậu nghe cho kỹ đây. Lúc trước khi cậu hôn mê vì bị tai nạn xe, người Lục lão tiên sinh muốn gả cho cậu là Diệp Tình!” Mẹ Diệp giống như khinh thường, chỉ vào Diệp Trăn, “Đáng lẽ vợ của cậu phải là Diệp Tình mới đúng! Diệp Trăn chỉ là mạo danh thay thế chị nó mà thôi!”
“Mẹ!” Diệp Tình hình như hơi khó xử, nhỏ giọng ẩn nhẫn khuyên nhủ: “Chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
“Tại sao không thể nhắc lại? Tại sao không thể nhắc lại! Lời mẹ nói chính là sự thật!” Bà ta nhìn Lục Bắc Xuyên, sắc mặt điên cuồng, như điên dại, “Lục Bắc Xuyên, cậu nhìn kỹ đi, đáng lẽ Diệp Tình mới là vợ của cậu, Diệp Trăn chỉ là chim khách chiếm tổ tu hú mà thôi!”
Mười ngón tay Lục Bắc Xuyên đan xen Diệp Trăn, trên ngón tay còn có thể thấy rõ hai chiếc nhẫn kim cương, hai người đứng tại một chỗ, lại rất xứng đôi.
“Tôi không nhìn về quá khứ, tôi chỉ quan tâm hiện tại.”
Những ngày qua Lục Bắc Xuyên cũng thấy được mấy chuyện “Hoàng tử và Cô bé lọ lem” trên mạng viết, nói cái gì mà Diệp Trăn được gả cho mình là Diệp Trăn may mắn.
Nhưng chỉ có mình Lục Bắc Xuyên biết rõ. Mặt tốt của Diệp Trăn, người khác không thấy được một phần mười ngàn.
Lúc hắn còn là người thực vật, tất cả mọi người đều lòng mang quỷ thai, chỉ có mình Diệp Trăn là một lòng mong mỏi hắn tỉnh lại, cũng chỉ có cô tin chắc mình có thể tỉnh.
“Lục Bắc Xuyên, cậu xem Diệp Tình đi,” Mẹ Diệp kéo Diệp Tình đến trước mặt Lục Bắc Xuyên, vội vàng nói: “Cái gì nó cũng biết! Nó biết đánh đàn dương cầm và kéo đàn violon. Từ nhỏ thành tích nó đã ưu dị, nó là bảo bối của tôi là sự kiêu ngạo của tôi! Chỉ có Diệp Tình mới xứng đôi với cậu. Còn Diệp Trăn cái gì cũng không biết, làm sao xứng!”
Diệp Tình xấu hổ, trên mặt hiện rõ mấy phần tức giận, oán trách: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
Đáy mắt Lục Bắc Xuyên như có hàn ý lướt qua.
“Diệp Trăn đã từng chính miệng nói với tôi và Diệp Tình, muốn “trả vật lại về chủ cũ”, lúc trước nó bảo Chấn Đình đưa nó đi xuất ngoại chỉ vì muốn rời khỏi cậu, chuyện trên lễ cưới cũng là kế hoạch của Diệp Trăn. Nó làm nhiều chuyện như vậy, tất cả đều là bởi vì nó không yêu cậu, chỉ muốn rời khỏi cậu thôi!”
“Cậu cho rằng tại sao nó còn ở bên cậu? Còn không phải là thấy Lục Bắc Xuyên cậu có tiền có thế hay sao! Nếu không, nó đã sớm chạy rồi!”
Mi tâm Lục Bắc Xuyên nhíu chặt, cắn chặt răng hàm khiến cho bên mặt hắn căng cứng, sắc mặt nặng nề đến đáng sợ.
“Còn nữa, cậu biết Lâm Trạm không? Năm đó Trăn Trăn thích Lâm Trạm bao nhiêu cậu biết không? Nó vụng trộm mặc quần áo đẹp đẽ của Diệp Tình đi gặp Lâm Trạm còn tưởng rằng tôi không biết…”
Lục Bắc Xuyên không muốn nghe nữa, hắn nắm chặt tay Diệp Trăn, nhanh chân rời khỏi cục cảnh sát, từ xa còn có thể nghe thấy tiếng khóc rống của mẹ Diệp.
—— “Chỉ có Tình Tình của tôi mới xứng với cậu!”
Một quãng đường trầm mặc.
Sau khi lên xe, Lục Bắc Xuyên bỗng nhiên đặt Diệp Trăn ở chỗ ngồi phía sau. Diệp Trăn còn chưa kịp nói cái gì, trước mắt đã bị che khuất, một khuôn mặt không có gì có thể bắt bẻ mặt được bỗng phóng đại trước mặt, đôi môi bị Lục Bắc Xuyên ra sức gặm cắn, răng môi quấn lấy nhau. Lực đạo kia khiến cô suýt chút nữa đã bị ngạt thở.
Diệp Trăn vô ý thức nghiêng đầu muốn tránh, nhưng Lục Bắc Xuyên lại ra sức giữ chặt sau đầu cô không cho phép cô động, lại càng không cho cô trốn, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn không được báo trước này.
“A ——” Diệp Trăn hung hăng đẩy Lục Bắc Xuyên ra, ra sức thở hổn hển, căm tức nhìn Lục Bắc Xuyên, “Anh làm gì vậy!”
Quả thực là điên rồi!
Diệp Trăn tức giận nhìn mình trong gương. Kiểu tóc lộn xộn, sắc mặt đỏ bừng, nhìn qua có vẻ rất chật vật.
“Anh nổi điên gì thế!” Tay Diệp Trăn run run chỉnh lại kiểu tóc, tim đập rộn lên.
Vừa rồi ở cục cảnh sát vẫn bình thường mà, tại sao đột nhiên lại…
Lục Bắc Xuyên chán nản ngồi ở một bên không nói gì, thở hổn hển mấy cái ổn định cảm xúc.
Những lời mẹ Diệp nói Lục Bắc Xuyên đều biết rõ, hắn biết Diệp Trăn không yêu hắn. Nhưng biết là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.
Diệp Trăn ở chung với hắn là bởi vì đứa bé, bởi vì một tờ hôn thú, có rất nhiều nhân tố, nhưng chưa từng bao chứa tình yêu.
Hắn muốn khiến Diệp Trăn yêu hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn, yêu bản thân Lục Bắc Xuyên hắn, không trộn lẫn những nhân tố khác, chỉ có hắn và Diệp Trăn.
Diệp Trăn hạ cửa sổ xe xuống, một cơn gió mát chui vào từ bên ngoài, khiến cơ thể khô nóng của hai người nhất thời tỉnh táo lại, đại não hỗn loạn được nghỉ ngơi.
“Anh rốt cuộc bị sao vậy?” Diệp Trăn nhìn hắn, ngỏ giọng nói: “Là bởi vì những lời bà ấy nói sao?”
Người Diệp Trăn nói tất nhiên là chỉ mẹ Diệp.
Lục Bắc Xuyên dựa vào phía sau một lát, nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi hô hấp hoàn toàn bình ổn, lúc này mới mở to mắt nhìn về phía Diệp Trăn, cảm xúc áy náy dần lan tràn dưới đáy mắt.
“Thật xin lỗi.”
Diệp Trăn thực sự không muốn thấy ánh mắt này của hắn, chỉ qua loa nói: “Không sao.”
Vừa dứt lời, Lục Bắc Xuyên dồn cô vào một góc, mặt đối mặt ôm cô, dựa đầu lên bờ vai Diệp Trăn, hỏi cô: “Tại sao em chọn ở lại Lục gia?”
Diệp Trăn cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười.
Còn có thể là bởi vì cái gì nữa.
“Anh thật kỳ quái, hỏi vấn đề này làm cái gì?” Diệp Trăn nghĩ sơ qua, cho là lời nói mẹ Diệp đã kích thích hắn, dù sao lúc trước mình đúng là đã từng có tiền án chạy trốn hắn.
“Em trả lời anh đi, vì sao?”
Diệp Trăn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, “Con cũng có rồi, chịu đựng thôi chứ sao.”
Cả người Lục Bắc Xuyên cứng đờ, sau đó khàn giọng hỏi cô: “Chỉ bởi vì con thôi sao? Nếu như không có con…”
Diệp Trăn liếc mắt. Nếu như là hai năm trước, cô đã sớm chạy, không chạy là bởi vì Lục thiếu gia hắn bắt lấy cô không cho cô chạy.
Người ta thường nói lâu ngày sinh tình, Diệp Trăn cũng không xác định mình và Lục Bắc Xuyên có ‘tình’ hay không. Sống chung hai ba năm, những việc lớn nhỏ cô làm tất cả đều có bóng dáng của Lục Bắc Xuyên. Lục Bắc Xuyên giống như đã dung nhập vào cuộc sống của cô, trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô. Cô cũng đã tạo thành thói quen mỗi tối đều có Lục Bắc Xuyên bên cạnh, có đôi khi Lục Bắc Xuyên không trở về, cô sẽ trằn trọc ngủ không được.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ.
“Lục tiên sinh, giả thiết của anh không có đâu. Chúc Chúc cũng đã hai tuổi rồi, bây giờ muốn nhét nó trở về chỉ sợ cũng không được.”
Lục Bắc Xuyên trầm thấp cười một tiếng, giống như thở dài, “Nếu như ban đầu anh không cản em lại ở sân bay thì bây giờ em sẽ ở bên cạnh Lâm Trạm sao?”
Diệp Trăn nhếch lông mày, làm sao lại lôi chuyện cũ ra rồi?
“Lục tiên sinh, sao anh giống bình dấm chua vậy, chỉ toàn nói chuyện không thể nào.” Nói xong, Diệp Trăn cũng thở dài, “Nếu như lúc trước anh không ngăn em, chắc bây giờ em vẫn còn đang sống trong một thành phố nào đó cực khổ kiếm ăn để nuôi sống đứa con ngốc nghếch kia rồi!”
Diệp Trăn nghĩ, nếu như lúc trước thật sự đi rồi, tình hình bây giờ là gì dù là ai cũng không thể đoán trước được.
“Nói may mắn nhưng cũng không hẳn là may mắn, rốt cuộc mọi chuyện đều đã qua rồi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.” Diệp Trăn nhận ra Lục Bắc Xuyên hôm nay dường như đang kiếm cớ, có chuyện lại không nói, “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì thế?”
Lục Bắc Xuyên nhếch môi, hai mắt nhắm nghiền dường như đang suy nghĩ cái gì, hầu kết nhấp nhô, đây là biểu hiện của việc hắn khẩn trương.
“Nếu như là bởi vì lời nói của Diệp phu nhân thì anh hoàn toàn không cần để ý đâu. Anh biết mà, bà ấy chỉ cố tình khích bác ly gián (2) mà thôi. Chuyện lúc trước em cũng thẳng thắn với anh rồi mà, anh nên tin tưởng em.”
(2) Khích bác ly gián: Nói khích, trêu tức nhằm chia rẽ nội bộ.
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên sáng rực nhìn cô, “Anh tin em.”
“Vậy là được rồi.”
“Nhưng có một câu anh vẫn muốn hỏi em.”
Diệp Trăn nhìn hắn, thấy lông mày dài rậm và lông mi hắn có chút rung động.
Đây là một đôi mắt rất đẹp, chuyên chú, sáng ngời có thần, có thể chứa đựng vạn vật, nhưng giờ phút này chỉ chứa một mình Diệp Trăn.
“Em nói em ở lại Lục gia là bởi vì Chúc Chúc và tờ hôn thú kia,” Lục Bắc Xuyên ngập ngừng nói, giống như đang cân nhắc nên nói thế nào.
Diệp Trăn không hề chớp mắt nhìn hắn, mỉm cười, “Đương nhiên không chỉ có vậy. Còn mẹ nữa, bà ấy là người mẹ tốt nhất trên đời này.”
Lục Bắc Xuyên ra vẻ ảm đạm, sắc mặt suy sụp tinh thần.
Diệp Trăn ghé vào lỗ tai hắn, thì thầm, “Còn có anh.”
Nghe được một câu nói kia, tâm tình tĩnh lặng của Lục Bắc Xuyên bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt, hắn cần dùng hết sức mới có thể làm cho mình bình tĩnh trở lại.
“Em mới nói cái gì?”
Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên, cười lặp lại, từng câu từng chữ, “Còn có anh.”
Cô không biết cái này có được tính là yêu hay không, nhưng những đoạn ký ức kia, từng li từng tí đều chứa bóng dáng Lục Bắc Xuyên, nếu như quãng đời về sau không có hắn chắc chắn sẽ không quen.
Ba chữ này, dường như đã khiến Lục Bắc Xuyên được tái sinh.
Hắn là lý do Diệp Trăn ở lại, mặc dù không phải duy nhất.
Hầu kết Lục Bắc Xuyên nhấp nhô, cúi người đè xuống, Diệp Trăn dùng lòng bàn tay chặn môi Lục Bắc Xuyên lại, thân hình lui về sau, “Đừng, em vừa tô son xong.”
Lục Bắc Xuyên thuận thế hôn một cái vào lòng bàn tay cô, “Son môi là anh mua cho em.”
“Cho nên?”
Lục Bắc Xuyên rướn người lên, hôn lên môi cô, quét sạch mỗi một phân tấc, cuối cùng còn làm trôi hết son môi của cô. Lúc sau mới thoả mãn cười nói: “Anh muốn được đền đáp.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!