Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện - Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện


Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại


Một loạt thao tác này của Lục Bắc Xuyên với công ty Triêu Tầm tất nhiên không tránh được khỏi tầm mắt của Diệp Trăn, nhưng Diệp Trăn cũng vô lực nói chuyện đạo lí với tên giấm vương này. Bây giờ cô còn đang ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, nhìn hai vạch màu đỏ trên que thử thai, có vui vẻ, cũng có phiền não.

Từng có một lần kinh nghiệm mang thai, dấu hiệu mang thai cô đã nắm chắc, thử một lần, quả nhiên là trúng.

Mới được bao lâu?

Chúc Chúc mới ba tuổi, mới qua ba năm, cô lại mang thai?

Hai năm đầu còn cùng Lục Bắc Xuyên tương kính như tân (*), nhưng một năm nay rất loạn, gần đây còn ân ái hơn, Diệp Trăn thở dài, rất là đau đầu.

(*) Tương kính như tân: Thành ngữ,  ý chỉ vợ chồng phải luôn cư xử với nhau như khách, phải tôn trọng lẫn nhau.

Cảm giác bước một chân vào quỷ môn quan của ba năm trước đây đến giờ còn hiện rõ mồn một trước mắt, sự thống khổ vượt sức chịu đựng của con người đó khiến cô thực sự không muốn nghĩ lại.

Loại đau khổ này, không phải ai cũng có dũng khí đối mặt.

Diệp Trăn ôm bụng, lâm vào trong trầm tư.

Cả ngày Diệp Trăn đều uể oải, tan tầm về nhà, nhìn một bàn đồ ăn Diệp Trăn lại không có chút cảm giác đói bụng.

Mẹ Lục nhìn Diệp Trăn trông có vẻ không khoẻ, ân cần hỏi: “Trăn Trăn, sao vậy? Sắc mặt không tốt là do mấy món này không hợp khẩu vị con à? Hay là tại làm việc mệt quá? Nếu là đồ ăn không hợp khẩu vị thì để mẹ bảo phòng bếp làm lại, còn nếu làm việc cực quá…”

“Không phải đâu ạ,” Diệp Trăn cười nói: “Chỉ là hai ngày nay không có khẩu vị thôi ạ.”

Lục Bắc Xuyên múc chén canh cho cô, nhìn Diệp Trăn sắc mặt không tốt, cũng hơi có chút bận tâm, “Ăn không vô thì thôi, đừng cưỡng ép mình nhé.”

Chúc Chúc chọc chọc bát cơm, nghe Diệp Trăn nói liền ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính mấy hạt cơm, “Mẹ, cơm của Chúc Chúc ăn ngon lắm, mẹ có muốn ăn cơm của Chúc Chúc không?”

Diệp Trăn bất đắc dĩ lấy hạt cơm trên khoé miệng bé xuống, “Mẹ ăn cơm của Chúc Chúc rồi thì con lấy gì ăn?”

Chúc Chúc rất hào phóng đẩy chén cơm trước mặt đến bên Diệp Trăn, “Không sao đâu ạ, Chúc Chúc ăn no rồi!”

Nhìn cặp mắt to tròn xinh đẹp của Chúc Chúc, Diệp Trăn xoa cái đầu nhỏ của bé, hỏi: “Hôm nay Chúc Chúc ở trường có ngoan không? Có đánh nhau với mấy bạn không đó?”

“Không có! Chúc Chúc rất ngoan, không đánh nhau với mấy bạn khác!” Nói xong, bé khí thế hào hùng nhìn mẹ Lục, “Có bà chứng kiến nha!”

“Vâng vâng vâng, Chúc Chúc nhà ta rất ngoan, bà làm chứng!” Nói đến đây, mẹ Lục cười nói: “Nhưng lần sau không được vẽ lên mặt các bạn khác, biết chưa?”

“Vẽ lên mặt? Chuyện gì vậy ạ?” Diệp Trăn nhìn về phía mẹ Lục.

“Hôm nay đi đón nó về, cô giáo nói nó dùng mấy cái bút màu vẽ lên mặt các bạn nữ, Chúc Chúc, tự cháu nói xem có phải đã làm vậy không?”

Chúc Chúc bĩu môi hiển nhiên rất oan ức, trộm nhìn lén Lục Bắc Xuyên, nhỏ giọng nói: “Bình thường mẹ vẽ lên mặt mấy cái kia rất đẹp, con cũng muốn làm Nhân Nhân xinh đẹp hơn một chút.”

“Nhân Nhân là bạn học của con sao?”

“Vâng ạ! Bạn ấy là bạn cùng bàn của con, còn nói thích con nữa.”

Diệp Trăn ném một ánh mắt kinh ngạc về phía mẹ Lục, không nhịn được bật cười, “Thích con?”

Chúc Chúc xoè ngón tay tính toán, “Không chỉ mình Nhân Nhân thích con đâu, còn có Đóa Đóa, Nhu Nhu, Phi Phi cũng thích con nha. Các bạn ấy đều thích bỏ chocolate vào trong cặp con.”

Chúc Chúc rất đáng yêu, làn da trắng mềm gió chạm qua liền đỏ, con mắt đã to còn tròn, giống như ngập nước, tính cách hoạt bát lại biết nói ngọt, hướng ngoại không sợ người lạ, ở nhà trẻ dễ dàng hoà nhập với các bạn và cô giáo. Không chỉ có cô giáo thích trẻ con đáng yêu như vậy, mà trẻ con cũng thích. Không lâu sau đã cầm tù được không ít trái tim của mọi người trong nhà trẻ.

Diệp Trăn dở khóc dở cười, “Vậy con thích các bạn ấy không?”

“Thích ạ!”

“Vậy con thích chơi với ai nhất?”

Chúc Chúc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhíu chặt lông mày vắt hết óc, cuối cùng có được một đáp án, “Con đều thích hết!”

Lời nói trẻ con vô tư, mọi người cũng không để ý.

“Nếu đều thích hết thì đừng tiếp tục tô màu lên mặt các bạn ấy biết chưa?”

“Nhưng mà Nhân Nhân cũng không cảm thấy không vui mà ạ.”

Diệp Trăn trầm mặc.

Chúc Chúc bĩu môi, “Con biết rồi, lần sau con sẽ không vẽ nữa.” Nói xong, Chúc Chúc dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn Diệp Trăn, “Mẹ, chừng nào thì mẹ sinh cho con một em gái vậy ạ?”

“Thế nào? Con cũng muốn vẽ lên mặt em à?”

Chúc Chúc ngẩn ra một lúc, sau đó bỗng nhiên lắc đầu, “Không vẽ! Con sẽ bảo vệ em thật tốt!”

Diệp Trăn xoa cái đầu nhỏ của Chúc Chúc, cuối cùng không hề nói gì.

Sau buổi cơm tối, Diệp Trăn về phòng, cảm xúc vẫn không tốt, cả tối như vậy, Lục Bắc Xuyên tất nhiên đã nhìn ra.

“Sao vậy em? Cả tối đều không thấy vui, bởi vì làm việc cực quá hả?” Lục Bắc Xuyên thấp thỏm suy đoán, có phải là vì hôm nay hắn nhúng tay vào việc của Triêu Tầm không.

Nhắc đến công việc, Diệp Trăn dùng ánh mắt hung hăng liếc hắn một cái, lật người không nói gì.

Lục Bắc Xuyên ngượng ngùng ôm lấy cô, “Chuyện ký hợp đồng với minh tinh không phải vội, bây giờ Triêu Tầm đang đầu tư vào ngành điện ảnh, em…”

Diệp Trăn lại lật người lại, mặt đối mặt nhìn Lục Bắc Xuyên.

Hiện tại cô cũng không muốn nghe Lục Bắc Xuyên nói chuyện làm ăn, mà là đặt tay của hắn lên bụng mình.

“Anh sờ thấy gì không?”

Bàn tay rộng lớn xoa lên phần bụng bằng phẳng, dường như có thể che hết cái bụng chỉ với một bàn tay.

Lục Bắc Xuyên ngốc lăng trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nhìn Diệp Trăn, hầu kết co rúm, lâu sau mới không thể tin hỏi: “Em…?”

Diệp Trăn đẩy hắn ra, lật người đi.

Dưới ánh đèn, đường cong tuyệt mỹ và đầu vai trắng nõn mượt mà càng thêm phần gợi cảm.

Lục Bắc Xuyên vịn bờ vai của cô, vẫn dán lên tai cô truy vấn: “Mang thai hả em?”

Diệp Trăn gật đầu nhẹ.

Lục Bắc Xuyên khó nhịn được vẻ vui mừng, xoa bụng, đang chuẩn bị nói, lại dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cứng đờ, ý cười trên gương mặt rơi xuống.

Hắn hôn lấy vành tai Diệp Trăn, nhớ đến cảm súc sa sút của Diệp Trăn tối nay, khàn giọng hỏi: “Em không muốn sao?”

Diệp Trăn rầu rĩ, “Em chỉ là có chút sợ hãi.”

Cảm giác của ba năm trước đây giờ vẫn còn ám ảnh cô. Quá đau. Cô cũng không biết mình có dũng khí lại lần nữa đối mặt không nữa.

Đứa nhỏ này tới quá vội vàng, Diệp Trăn căn bản không kịp chuẩn bị.

Nếu như không phải lần này kinh nguyệt đến chậm, cô cũng sẽ không đi thử.

Làm sao biết được, thật sự trúng thưởng.

“Thật xin lỗi,” Lục Bắc Xuyên ôm lấy Diệp Trăn, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Là do anh không làm tốt biện pháp phòng tránh, nếu như em không muốn, anh sẽ cùng em đi bệnh viện.”

Diệp Trăn ôm bụng, chỗ ấy vẫn bằng phẳng, hoàn toàn nhìn không ra đã xuất hiện một sinh mệnh nhỏ, Lục Bắc Xuyên nắm mu bàn tay cô, ôm thật chặt.

Ký ức ba năm trước đây ở ngoài phòng sinh không chỉ có Diệp Trăn nhớ, Lục Bắc Xuyên cũng không dám quên. Hắn thường xuyên nghĩ, một người phụ nữ có thể yêu bạn bao nhiêu, mới có thể nguyện ý vì bạn chấp nhận chuyện cực khổ như sinh con dưỡng cái? Lục Bắc Xuyên không biết Diệp Trăn yêu hắn bao nhiêu, hắn chỉ theo bản năng sợ hãi cái đêm ba năm trước đây. Ngày đó hắn ở trong phòng sinh, lúc cầm tay Diệp Trăn liền quyết định không sinh nữa.

Bây giờ Chúc Chúc đã lớn, Diệp Trăn cũng chưa từng đề cập hay nhắc với hắn về kế hoạch sinh con thứ hai. Cuộc sống hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, bây giờ đã rất tốt rồi, không cần thiết phải thay đổi cái gì.

“Em muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì chúng ta liền không sinh, có Chúc Chúc là được rồi.”

Diệp Trăn rúc vào trong ngực Lục Bắc Xuyên, Lục Bắc Xuyên khiến cô thấy vô cùng an tâm, cho cô đầy đủ sự tôn trọng và quyền lựa chọn, mà không phải một mực ép buộc cô, bắt cô làm theo ý mình.

Mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng Diệp Trăn cũng không biết mình ngủ lúc nào, sáng sớm hôm sau lúc rời giường, sắc mặt dường như càng khó coi hơn.

Dưới lầu mẹ Lục đang đút bữa sáng cho Chúc Chúc, Lục Bắc Xuyên ở bên cạnh chậm chạp ăn điểm tâm. Diệp Trăn ngồi ở trước bàn ăn, vừa cầm lấy chiếc đũa, mẹ Lục đã nhân tiện nói: “Trăn Trăn à, gần đây con có chuyện gì vậy? Tại sao sắc mặt kém như thế? Có phải là do làm việc mệt quá không? Mệt quá thì ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

Diệp Trăn để đũa xuống, “Không có gì đâu ạ, chỉ là do mang thai nên gần đây ngủ không ngon ăn không vô thôi ạ.”

“Mang thai là như thế mà, nhưng đợt con mang thai Chúc Chúc…!” Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn, ánh mắt khiếp sợ, “Con nói cái gì? Mang thai?”

Diệp Trăn gật đầu nhẹ, “Vâng ạ, mang thai.”

Mẹ Lục ném chiếc đũa trong tay ra, vội vàng ngồi cạnh Diệp Trăn, nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, trên mặt mang nụ cười rạng rỡ không thể tin, “Chuyện khi nào vậy?”

“Con cũng không rõ lắm, hai ngày nữa con sẽ đi bệnh viện kiểm tra lại.”

“Còn hai ngày nữa làm gì? Hôm nay liền đi, đi kiểm tra luôn đi con!” Nói xong mẹ Lục liền hô to: “Dì Nguyệt, tranh thủ thời gian chuẩn bị xe cho tôi, liên hệ với bệnh viện, đợi chút nữa ăn xong điểm tâm liền đến bệnh viện kiểm tra!”

Dì Nguyệt cũng nghe được tin này, vẻ mặt tươi cười, “Vâng thưa phu nhân, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay!”

Chúc Chúc cũng chạy đến bên Diệp Trăn, “Mang thai là gì vậy ạ?”

Mẹ Lục bế Chúc Chúc ngồi lên đầu gối của mình, “Mang thai chính là sẽ sinh cho con một em gái đó.”

“Em gái ạ? Em gái ở đâu vậy?”

Diệp Trăn cầm tay của bé đặt ở trên bụng mình, “Ở đây.”

Chúc Chúc ngạc nhiên nhìn bụng của Diệp Trăn, bé trừng to mắt nhìn Diệp Trăn, tay nhỏ căn bản không dám dùng sức, cứ hư hư đặt lên trên bụng Diệp Trăn, há to miệng nhỏ giọng hỏi, “Ở đây ạ?”

“Lúc Chúc Chúc còn chưa ra đời cũng ở trong bụng mẹ đó.”

Chúc Chúc nghi hoặc nửa ngày, cuối cùng xoắn xuýt đôi lông mày, ngây thơ hỏi: “Vậy… vậy sao con không nhớ gì hết ạ?”

Cả nhà cười vang.

Sau khi cười xong Diệp Trăn xoa đầu nhỏ của Chúc Chúc nói với mẹ Lục: “Mẹ, hôm nay phiền mẹ đưa Chúc Chúc đi nhà trẻ hộ con nhé, Bắc Xuyên sẽ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra.”

“Được, khi nào có kết quả phải lập tức nói cho mẹ đó.”

“Vâng ạ.”

Mẹ Lục vừa nắm tay Chúc Chúc rời khỏi phòng ăn, Diệp Trăn tính quay đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, nhưng mà lúc quay lại liền thấy một khuôn mặt phóng đại ở trước mặt, Diệp Trăn theo phản xạ ngửa ra sau, may là được một bàn tay cưỡng ép kéo lại cái ót, một nụ hôn cực nóng nhiệt liệt theo đó khắc trên môi cô.

Cô hơi ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt kinh ngạc không thua kém gì Chúc Chúc ban nãy.

“A…”

Diệp Trăn không nhịn được đỏ mặt, biểu cảm ngượng ngùng, nghĩ muốn đẩy hắn ra nói nơi này là phòng khách, còn có người nhìn đó!

Nhưng lực đạo của cô đối với Lục Bắc Xuyên mà nói, không khác gì gió thổi cây, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn bất ngờ này.

Cả phòng ăn ngoại trừ cô và Lục Bắc Xuyên ra, không có ai dám đi qua chỗ này. Ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp, có gió thổi qua, thổi bay cái màn trên cửa sổ sát đất, Diệp Trăn nhắm mắt lại.

Được rồi, nhà mình mà, hôn thì hôn đi.

Nhưng Lục Bắc Xuyên cũng không quá phận, rời khỏi khoé môi Diệp Trăn, nhỏ giọng hổn hển bên tai cô: “Vì sao lại muốn giữ con lại?”

Cô nhìn Lục Bắc Xuyên, “Bởi vì đây là con của anh, em muốn sinh con cho anh.”

Khoé mắt Lục Bắc Xuyên có chút ẩm ướt, “Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN