Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Tôi Mộng Giữa Ban Ngày


Chương 21


Hình như tao đã không cẩn thận bắt gặp gian tình của lão đại

Kì thi tháng xếp ngay sau quốc khánh, tiết cuối cùng kết thúc, tất cả mọi người đều hớn ha hớn hở, hận không thể chạy một đường như điên ra khỏi cổng trường, mạnh mẽ chui về nhà, riêng mỗi Lâm Ngữ Kinh ngồi nguyên tại chỗ, thong dong, thong dong thở dài.

Hiếm khi Thẩm Quyện lên lớp đầy đủ như tuần này, phải nói là lần đầu tiên từ lúc khai giảng đến nay, cả tuần người này không bỏ một tiết học nào, ngay cả giờ tự học cũng lên đầy đủ. Hết giờ tan học, cậu mang cặp xách tựa như rỗng tuếch của mình, đứng dậy, hứng thú dào dạt nhìn Lâm Ngữ Kinh mày mặt ủ rũ ngồi bên cạnh: “Sao vậy?”

“Tôi không muốn nghỉ, ” Lâm Ngữ Kinh cụp mắt, thở dài nói, “Tôi muốn học tập, sao không thể học tập mãi mãi chứ, học tập là chuyện tốt đẹp nhất đấy.”

“…”

Trong lúc nhất thời Thẩm Quyện vậy mà không biết trả lời thế nào, tới tận bây giờ cậu chưa từng thấy học sinh cấp ba nào có ý thức tự giác kinh khủng như vậy.

Thẩm Quyện nhìn cái người tang thương từ trên xuống dưới, một thiếu nữ từ bàn chân đến sợi tóc mà đều tràn đầy mất hứng, yên lặng trong chốc lát, cất giọng chậm chạp hỏi: “Cậu là muốn học tập, hay là không muốn về nhà.”

Lâm Ngữ Kinh lại than: “Không muốn về nhà.”

“Hửm?” Thẩm Quyện hỏi, “Tại sao không muốn về nhà.”

Lâm Ngữ Kinh thở dài lần thứ ba, vừa định lên tiếng, bỗng ngừng lại, an tĩnh vài giây, ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.

Thẩm Quyện ngồi trên mép bàn học, ngước cằm tựa vào tường, lông mi rũ rượt rủ xuống, không buồn đếm xỉa mà cầm điện thoại chơi.

Gần đây cô có hơi thân thiết với Thẩm Quyện.

Thân thiết đến mức, lúc cô đối thoại với cậu ngay cả ý thức đề phòng cơ bản nhất cũng biến mất tự lúc nào, quá trình này diễn ra quá tự nhiên, tự nhiên đến chính cô cũng không cảm giác được.

“Bởi vì nhà tôi ở lâu đài quỷ, về đến nhà sẽ bị cưỡng ép luyện tập ma pháp.” Lâm Ngữ Kinh thuận miệng nói nhảm.

Thẩm Quyện không nói chuyện, yên lặng nhìn cô vài giây, cong môi cười cười, hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng gõ điện thoại trong tay lên đầu cô: “Về thôi, bạn cùng bàn nhỏ.”

Lâm Ngữ Kinh vô thức che lên nơi bị di động cậu gõ qua, dòm cậu đứng dậy, ngáp một cái đi ra ngoài phòng học.

Lâm Ngữ Kinh liếc mắt, cũng bắt đầu cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Đi tới cửa, Thẩm Quyện bỗng nhiên dừng bước, ngoảnh đầu: “Đúng rồi.”

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu: “Hả?”

“Cả mười một ngày tôi đều ở tại studio.” Thẩm Quyện nói.

“À, ” Lâm Ngữ Kinh rất hoang mang, không rõ cậu nói với cô cái này làm gì, cũng chỉ có thể nói tiếp, “Không ra ngoài chơi sao?”

“Có gì hay mà chơi, ” Thẩm Quyện hạ mắt xuống, nhàn nhạt nói, “Khi nào nhàm chán, có thể đến chỗ tôi ngồi một chút, tôi đều ở đó.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh không biết có phải bản thân quá nhạy cảm hay không, cứ luôn cảm thấy những lời này của cậu có ý là “Khi nào cậu không có chỗ để đi, có thể đến chỗ của tôi”.

Thẩm Quyện này, tuy rằng ngày nào nhìn cũng cà lơ phất phơ, chuyện gì cũng không để ý, nhưng chắc chắn cậu ta là một người rất tinh tế. Một câu “Không muốn về nhà” vừa nãy của Lâm Ngữ Kinh chất chứa quá nhiều cảm xúc, cậu ta nhất định đã hiểu.

Vào lần thứ hai gặp nhau tại cửa ra vào cửa hàng tiện lợi 7-11, Lâm Ngữ Kinh đã phát hiện ra điểm đó.

Vị giang hồ cực kỳ tàn nhẫn thâm trầm này nói đến đánh nhau lại có một nguyên tắc rất khác người, một nguyên tắc ngầm có phần ôn nhu.

Chẳng hạn như, khi hai nhóm người bọn họ đánh nhau, cậu không muốn thấy quần chúng ăn dưa vô tội – người bạn nhỏ Lâm Ngữ Kinh bị liên lụy vào, rất tự nhiên ngăn cản giúp cô.

Chẳng hạn như, cậu để ý thấy quần chúng ăn dưa vô tội bị mất cơm nắm, mua một cái bồi thường cho cô.

Chẳng hạn như, thời điểm ăn lẩu ngoài trời, nhất định đã nhìn ra chút phòng bị và chần chừ nho nhỏ của cô với bọn họ, vì vậy cậu úp ly của cô, giúp cô lấy coca.

Loại tinh tế ôn nhu vô thức này, thực chất là lộ ra từ trong cốt tủy, là biểu hiện của một người có giáo dưỡng có gia giáo, là một loại ảnh hưởng được tiếp thu một cách vô tri vô giác. Cậu chắc hẳn là người có một gia đình rất hạnh phúc, hoặc là từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu thương ấm áp của người thân bên cạnh.

Lâm Ngữ Kinh sắp xếp túi xách được một nửa sách lại buông xuống, ngồi dựa vào ghế, thở dài.

“Thật tốt, ” cô nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, “Có người yêu thương thật tốt.”

Người trong lớp đều đã đi hết, chỉ còn lại mỗi mình cô, cả tầng lầu đều tĩnh lặng. Trên bãi tập ngoài lầu dạy học ngẫu nhiên có vài học sinh băng qua, thuận theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể trông thấy xa xa là phòng học sáng đèn từ lầu dạy học phía Bắc của khối 12, tựa như một khối sắc màu rực rỡ bị cắt thành từng ô nhỏ.

Phòng học trống trơn, trong không khí pha lẫn mùi mực giấy, cùng với một chút mùi vị cô quạnh.

Học cả một ngày, xem như cũng có chút mệt nhọc, Lâm Ngữ Kinh gục đầu xoa xoa phần dưới mắt, âm thanh rì rầm trầm thấp như muốn hòa tan vào bầu không khí yên tĩnh nơi đây: “Tôi cũng muốn.”

*

Mười một ngày này của Ngữ Kinh cũng trôi qua rất yên ổn, dù Thẩm Quyện nói có thể đến studio của cậu ngồi một chút, nhưng cô cũng không định đến đó thật.

Người ta có bận hay không, có thuận miệng nói hay không còn chưa biết, mà quan trọng nhất là hết mười một này sẽ phải thi tháng, cuộc thi đầu tiên của Lâm Ngữ Kinh tại ngôi trường này. Không biết thi cử ở Bát Trung độ khó ra sao, cũng không biết ngây ngây ngô ngô qua một kì nghỉ thì chỉ số thông minh và trình độ của mình có thoái hóa hay không, cho nên cô vẫn là thành thành thật thật ở trong nhà xem sách.

Phó Minh Tu rốt cuộc cũng chịu về nhà, lúc Lâm Ngữ Kinh tan học về anh ta đã ở nhà rồi, người đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách chơi điện thoại, nghe tiếng cô về cũng không nhìn qua bên này, trên mặt chất đầy biểu cảm không quan tâm, nhưng nhìn thế nào cũng thấy có vẻ cứng ngắc.

Lâm Ngữ Kinh thấy người này rõ ràng không muốn nhìn thấy mình, phân vân giữa chào hỏi và không chào hỏi vài giây, cuối cùng lựa chọn theo ý nguyện của anh ta, thu hẹp tầm nhìn, không nói bất cứ điều gì, chuẩn bị đi lên lầu.

Từ sau chuyện lần trước, tâm tình của cô đối với Phó Minh Tu có chút phức tạp.

Lâm Ngữ Kinh vẫn luôn là người không e dè bất cứ ác ý hay địch ý của ai, nhưng nếu như trong loại địch ý này đột nhiên trộn lẫn một chút thiện ý, cô chắc chắn sẽ có loại cảm giác không xác định được.

Kết quả vừa đi tới trước vài bước, Phó Minh Tu đột nhiên ngước đầu lên, cau mày nhìn cô: “Cô không thấy tôi à?”

“…” Lâm Ngữ Kinh nói, “Thấy.”

Khoảng cách giữa lông mày của Phó Minh Tu rất nhanh đã bị anh nhăn đến không còn: “Vậy sao cô làm như không nhìn thấy thế?”

“…”

Lâm Ngữ Kinh đột nhiên cảm thấy, nhiều năm như vậy Quan Hướng Mai cũng không dễ dàng gì, đứa con trai này của bà ta quả là hiếm thấy, rõ ràng lớn lên rất đàn ông, nhưng vở kịch nội tâm lại phong phú y như một tiểu công chúa.

Được rồi.

Kinh gia chiều anh.

Lâm Ngữ Kinh lên tiếng chào hỏi, không muốn chấp nhặt với anh ta, kiên nhẫn hỏi: “Anh trai còn chuyện gì không?”

Phó Minh Tu nhìn cô, vẻ mặt biểu lộ “Tôi có chuyện muốn nói”, cứ thế cứng nhắc 10 giây, một câu cũng không nói.

Lâm Ngữ Kinh quay người định đi lên lầu, kết quả vừa đi tới đầu bậc thang, lại bị gọi lại: “Đợi một chút.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh đứng nguyên tại chỗ nghiến răng một cái, thở ra một hơi, xoay người lại.

Phó Minh Tu nhìn cô: “Cô đừng tưởng là tôi đã chấp nhận cô, tốt nhất cũng đừng nên có những tâm tư không đứng đắn gì đó.”

Lâm Ngữ Kinh nhìn cái người y như động kinh kia, thiếu chút nữa đã không nhịn được cười. Tự đáy lòng cô rất muốn bảo anh ta đi đến khoa tâm thần gì đó, xem liệu có phải vì gần đây bố dượng mang con gái vào nhà đã làm cho áp lực của anh ta quá lớn, dẫn đến tinh thần có chút vấn đề gì đó hay không.

“Tâm tư không đứng đắn gì cơ?” Lâm Ngữ Kinh hỏi.

“Công ty của Phó gia, các người nghĩ cũng đừng nghĩ.” Phó Minh Tu sắc mặt âm trầm.

Lâm Ngữ Kinh bật cười.

Trên người thiếu nữ còn đang mặc đồng phục, vừa đeo cặp sách vừa kéo vali nhỏ, mắt hồ ly xinh đẹp cong cong theo nụ cười, vô cùng thích thú: “Anh trai yên tâm, công ty nhà mấy người tôi chắc chắn sẽ không thèm, tôi lấy cái công ty làm gì, mỗi ngày đi sớm về muộn mệt mỏi như chó. Để anh làm chứ, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền, ” Lâm Ngữ Kinh chỉ vào anh ta, lại chỉ chỉ vào mình, “Tôi chịu trách nhiệm hết tiền thì đến đòi anh, dù sao cũng là anh em mà, vẫn phải giúp đỡ nhau chút chứ.”

“…” Phó Minh Tu khó tin nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh búng tay với anh ta một cái, vừa nhảy nhót vừa ngâm nga khúc dân ca lên lầu.

Để lại một mình Phó Minh Tu đứng đờ tại chỗ, trợn mắt nhìn bóng lưng của cô, biểu cảm ăn phân.

*

Ngày thi tháng đó, Lâm Ngữ Kinh dậy thật sớm.

Đi thi vốn không cần phải đến trường sớm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Phúc Giang trải nghiệm cảm giác lớp của mình thi kì thi chính thức đầu tiên, trong lòng ông rất kích động, ngoài kích động ra còn có chút bất an. Vì vậy buổi tối ngày trước đó đã dặn dò trong nhóm lớp, hẹn thời gian để tất cả mọi người đến trường cùng lúc, ông giảng thêm mười phút sinh học cho mọi người trước khi thi.

Nhóm lớp vốn vô cùng náo nhiệt, tràn ngập “Ôi, game mới ra là cái tụi bây đang chơi á hả?” “Download tối qua, chơi mười phút xóa, tao hoa cả mắt với 3D.” “K gia có phải đã ra style thu đông rồi không?” “Tao xem rồi, màu tương phản nhau xấu kinh khủng” “Các anh em, trận đấu đã bắt đầu rồi, hôm nay đi đến chỗ khác đánh vịt, con em mày, tụi bây có đi xem không.”

—— vân vân… dù sao trừ học tập ra thì trong nhóm lớp chủ đề gì cũng có, nhưng sau khi ông nói câu đó xong bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như chết chóc, dường như cái nhóm tám trăm năm không ai xâm phạm này lần đầu tiên loãng ra như nhóm chết.

Lúc ấy Lâm Ngữ Kinh rất tò mò, đến sáng thứ hai đó lớp các cô cuối cùng sẽ có mấy người tới.

Lâm Ngữ Kinh đến nhà ăn trước cổng trường mua đồ ăn sáng, cô còn đặc biệt mua hai túi sữa đậu nành, trong đó một túi vị óc chó. Dẫu sao cũng là thi cử mà, cô Tiểu Lâm cực kỳ yêu thương học trò mua cho Thẩm Quyện – học trò duy nhất của cô, để cậu ấy bổ não.

Chứ không nhỡ đâu thi vật lý không được bốn phần mười, thì chẳng phải là đập bể bảng hiệu của cô à?

Lúc vào phòng học Lưu Phúc Giang đang tinh thần sung mãn đứng trước bục giảng, mấy người ở phía dưới có thể đếm trên đầu ngón tay. Hiện trường giờ phụ đạo trước khi thi không đến mười người không hề ảnh hưởng tẹo nào tới sự nhiệt tình của Lưu Phúc Giang, thời điểm trông thấy Lâm Ngữ Kinh, ông biểu lộ vẻ tươi cười hớn hở phát ra từ nội tâm: “Tốt, Lâm Ngữ Kinh cũng tới, các bạn học, chúng ta có tổng cộng chín người, cái này gọi là gì? Cái này gọi là lớp giáo dục nhỏ*, kiểu này chất lượng giảng dạy vô cùng cao, em xem trường Thập Cửu Trung kế bên kìa, là cái trường tư nhân quý tộc đó, bây giờ người ta toàn là giảng bài theo kiểu giáo dục nhỏ này, hiệu quả đặc biệt tốt —— “

Lâm Ngữ Kinh: “…”

(*) Nguyên văn là 小班化教学 – lớp giáo dục nhỏ: một hình thức tổ chức giáo dục với số lượng học sinh ít, có lợi cho sự phát triển hài hòa và toàn diện cho mỗi cá nhân. (baike)

Lưu Phúc Giang dùng khoảng bảy phút đồng hồ để biểu dương tinh thần học tập tích cực của chín vị bạn học đang ngồi đây, còn lại ba phút giảng một đề sinh học lớn, sau đó lớp giáo dục nhỏ tạm thời gồm chín tinh anh giải tán tại chỗ, mọi người bắt đầu chuyển bàn, chuẩn bị bố trí phòng thi.

Phòng thi cuối cùng ở lầu một, phòng học của ban xã hội. Đi vào trong, bầu không khí ở phòng học ban xã hội tạo ra cảm giác không hề giống với ban tự nhiên. Báo bảng phía sai phòng học được làm khéo léo xinh đẹp, chữ và hình vẽ dày đặc chi chít, nhìn qua là biết dụng tâm chuẩn bị.

Ngay trước bảng đen treo một bộ chữ thư pháp cực to, thể chữ vô cùng tiêu sái đẹp mắt ——

Hôm nay tay nắm dây dài

Khi nào sẽ trói Thương Long?*

(*) Trích trong bài thơ “Thanh bình nhạc – Lục Bàn sơn” của chủ tịch Mao Trạch Đông. Bài thơ được sáng tác lúc chủ tịch Mao vượt núi Lục Bàn. Trong câu thơ trên, dây dài ý chỉ vũ trang cách mạng, Thương Long ý chỉ phái phản động Quốc Dân đảng, đứng đầu là Tưởng Giới Thạch.

Lâm Ngữ Kinh hồi tưởng lại báo bảng lớp cô một chút, chỉ có Lý Lâm dùng phấn trắng viết mấy chữ to đùng ngang qua —— Xuân thu mời dùng trà hoa cúc, thanh nhiệt giải độc lại hạ hỏa.

Bên dưới cùng còn dùng phấn vàng vẽ lên một bông cúc nhỏ.

—— Mười bốn chữ và một đóa hoa, choáng hết trọn một tấm bảng đen, để lớp các cô không phải thấp thỏm lo âu sẽ giành được thành tích vẻ vang – đứng thứ nhất từ dưới tính lên trong cuộc thi báo bảng tháng này nữa.

Cuộc thi hôm nay, nhà trường không bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục, vì vậy mọi người cơ bản đều mặc quần áo của mình. Cuộc sống ở trường học cũng cũng chỉ có loại ngày này mới được không mặc đồng phục, vì vậy tất cả mọi người đều cho phép mình xõa. Phòng thi cuối cùng lại càng đặc biệt, loại quần áo gì cũng có.

Nữ sinh phía trước Lâm Ngữ Kinh còn mặc tất lưới viền ren, ngồi xuống xong cởi áo khoác dài ra, để lộ một đai đeo nhỏ bên trong. Thời tiết tháng mười đã dần chuyển lạnh, nhiệt độ trong phòng học thấp hơn bên ngoài một chút, âm u giá lạnh, Lâm Ngữ Kinh nhìn cô ấy thôi mà cũng thấy lạnh.

Mười phút trước kỳ thi, Thẩm Quyện xuất hiện ở cửa phòng học. Phòng thi ầm ĩ yên tĩnh trong nháy mắt.

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, Thẩm Quyện mặc áo hoodies trắng và quần jean đen, quần jean bao lấy đôi chân vừa dài vừa thẳng, ngay cả mũ áo hoodies cũng là kiểu dáng đơn giản nhất, mặt trên trắng như tuyết, không có bất cứ hình vẽ nào. So sánh với đám anh em thô bạo trong phòng thi với cả đống jacket da, trang phục cởi xe máy, thì đây quả thực quá giống người thiếu niên thanh xuân.

Nhưng có điều khí chất của người này chẳng hề giống thiếu niên một xíu nào, chỉ mặc áo hoodies trắng đơn giản thế kia mà cũng có thể tỏa ra vẻ nghênh ngang không buồn để ý đến ai.

Lâm Ngữ Kinh cũng không biết vì sao.

Có thể là vì Quyện gia quá ghê gớm.

Lão đại không chỉ nổi trong khối, mà còn là nhân vật rất có tiếng tăm trong trường. Cậu ta cực kỳ tự nhiên đón nhận cái nhìn chăm chú lễ phép của đám người. Con người này đi thi mà bút cũng không đem, vẻ mặt lãnh đạm rũ mắt, tay không đi đến hàng cuối cùng, biểu cảm thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng, rất phù hợp với hình tượng nhân vật bá chủ trường học của cậu.

Nhưng Lâm Ngữ Kinh biết rõ, cậu chỉ là dậy quá sớm, bây giờ vẫn còn hơi buồn ngủ, người tương đối mơ màng.

Bình thường tiết đầu tiên cậu đều gục xuống bàn ngủ bù, nhưng là hôm nay kì thi, cậu dĩ nhiên không thể ngủ bù.

Lâm Ngữ Kinh đem túi sữa đậu nành có bỏ thêm vụn hạt óc chó cho cậu, sữa đậu nành bán ở nhà ăn Bát Trung đều được đóng gói giống như túi hút thạch trái cây*, nắp vặn đôi khi rất khó xoay. Buổi sáng Lâm Ngữ Kinh thích uống sữa đậu nành, thỉnh thoảng vặn không ra sẽ nhờ Thẩm Quyện giúp cô mở một cái.

(*) 

Vì vậy Thẩm Quyện liền híp mắt nhận lấy, cũng không cần nhìn, vô cùng tự nhiên mà vặn mở, sau đó vô cùng tự nhiên mà đặt trên bàn cô, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh, lười biếng ngáp một cái.

Đám quần chúng ăn dưa phòng cuối cùng:… Cái đ*ch?

Lâm Ngữ Kinh cũng vô cùng tự nhiên mà nói tiếng cám ơn, nhận lấy hút hai ngụm, hút đến miệng toàn là vị óc chó, thật đúng là có vụn hạt óc chó.

Cô mới kịp phản ứng, “A” một tiếng, lấy túi sữa đậu nành ngậm trong miệng ra, xoay đầu nhìn hắn: “Đây là tôi mua cho cậu đấy.”

Thẩm Quyện cũng “A” một tiếng, thanh âm buồn ngủ trầm thấp, nằm sấp lên bàn: “Vậy để chỗ đó đi, lát nữa tôi uống.”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Đám quần chúng ăn dưa phòng cuối cùng:… Cái?!?!? Đ*ch?!?

Nữ sinh mang tất lưới viền ren hàng trước nhanh nhảu quay người cúi đầu xuống, lấy điện thoại di động ra cạch cạch gõ chữ: [Hình như tao đã không cẩn thận bắt gặp gian tình của lão đại.]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN