Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Chương 24: Đánh một trận đi
Thẩm Quyện làm xong, trực tiếp đứng dậy nộp bài thi rời đi, Lâm Ngữ Kinh thở dài, nộp bài thi lấy balo.
Một đống chocolate, thạch trái cây, bánh mì gì gì đó đều chưa ăn, chỉ ăn một ổ bánh mì, uống một hộp sữa tươi, phần còn lại bây giờ đều im lặng nằm trong balo. Cô lấy bịch đậu phộng ra khỏi balo xem một lát, đột nhiên lại có chút buồn cười.
Không phải chứ, đậu phộng Tửu Quỷ* là ý gì?
Đồ nhắm rượu à.
(*) Tửu Quỷ: ma men, sâu rượu.
Lâm Ngữ Kinh mang balo trên lưng ra khỏi cổng trường, đi đến đầu một con phố, lại thấy xe của lão Lý ở chỗ cũ.
Cô lên xe, cất tiếng chào hỏi lão Lý: “Chào bác Lý.”
“Ây, Lâm tiểu thư, ” Lý thúc vội vàng nói, bắt đầu khởi động xe, qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, “Hôm nay Mạnh tiên sinh đã về rồi.”
Lâm Ngữ Kinh nhìn ra cửa sổ xe: “Vâng, cháu biết.”
Lão Lý thở dài, không nói thêm gì nữa.
Cô bé còn nhỏ, nhưng chủ kiến rất rõ ràng, có tính cách của mình, khuyên không được, kiên ngạnh vô cùng.
*
Có thể là cảm nhận được cô không tình nguyện, đường đi tối hôm nay kẹt kín hơn bình thường, mất gần một giờ mới về đến nhà. Quan Hướng Mai không có nhà, Mạnh Vĩ Quốc ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy cô bước đến, ông tắt tivi, xoay đầu lại.
Biểu cảm ông ta u ám, sắc mặt rất khó coi.
Tim Lâm Ngữ Kinh rơi “lộp bộp”.
Mạnh Vĩ Quốc có phần tức giận quá trớn thì phải.
Buổi trưa lúc gọi điện thoại, nghe tiếng ông ta hình như không đến mức tức giận như vậy.
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái: “Con về rồi.”
Mạnh Vĩ Quốc nhìn cô: “Mày còn biết trở về?”
“Không phải người bảo con về sao.” Lâm Ngữ Kinh nói sự thật.
Mạnh Vĩ Quốc trầm mặt, đứng dậy: “Giấy xác nhận để mày trọ ở trường là do ai kí.”
“…”
Lâm Ngữ Kinh do dự một chút: “Anh trai con…”
“Vì sao nó phải kí cái đó?”
“Anh ta không muốn con trơ mặt ở nhà, ” Lâm Ngữ Kinh kiên trì đến cùng nói, “Quan hệ hai đứa con không tốt, chúng con cứ cãi nhau suốt, vì vậy con nói với anh ta con muốn trọ ở trường anh ta đáp ứng ngay —— “
Mạnh Vĩ Quốc đi về phía trước hai bước, giơ tay cho một cái tát.
Lúc ông ta giơ tay Lâm Ngữ Kinh cũng đã ngay tức khắc kịp phản ứng. Cô đắn đo một chút, vẫn quyết định không né tránh, chỉ hơi nghiêng người ra sau, đầu thuận thế ngả sang bên cạnh, giảm bớt phần lớn lực.
Cứ như thế, một cái tát kia vẫn rơi trên mặt cô, một tiếng rất chát chúa.
Lâm Ngữ Kinh không thấy đau lắm, nhưng trên mặt vẫn có loại cảm giác cháy bỏng nóng rát.
Mạnh Vĩ Quốc chỉ tay vào cô, thanh âm đè thấp xuống một chút: “Phó Minh Tu kí tên? Sao tao gọi điện thoại hỏi nó, nó lại nói mình căn bản không hề biết chuyện này? Lâm Ngữ Kinh, chẳng lẽ tao đã quá nuông chiều mày sao? Bây giờ mày còn dám nói dối? Dám lừa ba mày?”
Trong lòng Lâm Ngữ Kinh mắng Phó Minh Tu một trăm tám mươi lần.
Cô căn bản không nghĩ tới Mạnh Vĩ Quốc sẽ đi hỏi, sở dĩ cô dám nói như vậy, cũng vì cô tưởng rằng Mạnh Vĩ Quốc sẽ không đi hỏi.
Một người sĩ diện hão như ông ta, khẳng định không muốn để cho Quan Hướng Mai biết mình ngay cả con gái ruột cũng không quản được. Mà bây giờ, ông tức giận như vậy, cũng không phải là vì cô trọ ở trường, chuyện đó hẳn ông ta cũng cảm thấy bản thân không thể ngăn cấm được, nhưng hiện tại ông ta nhận thấy lời nói của mình không còn tác dụng nữa, không chỉ không còn tác dụng, mà còn bị lừa gạt.
Mạnh Vĩ Quốc cảm thấy tư cách gia trưởng uy nghiêm của mình bị khiêu khích.
Chuyện này thật quá buồn cười. Từ trước tới giờ chưa từng hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của người cha, mà hết lần này tới lần khác cứ thích giữ vững uy quyền và sức mạnh tuyệt đối của mình trước mặt con gái.
Lâm Ngữ Kinh kéo khóe miệng: “Con làm sao dám, ” cô giương mắt lên, nhìn ông ta, “Con làm sao dám lừa ba.”
“Thái độ của mày kiểu gì đấy? Mày nói láo mà còn tưởng mình có lý lắm à?”
Lâm Ngữ Kinh không nói lời nào, trầm mặc đứng ở đó.
Có người giúp việc từ phòng bếp đi ra, nhìn qua bên này mấy lần, Mạnh Vĩ Quốc tận lực đè thấp giọng nói, nhưng vẫn không có tác dụng gì, oang oang như sấm rền: “Sao hả? Tao nói mày có hai câu mà mày cũng ấm ức? Tự mày nhìn xem mày bây giờ giống cái dạng gì rồi, tranh cãi với người lớn, nói dối, tự quyết định, bình thường mẹ mày dạy mày thế này đấy à? Tao là ba mày, tao đánh mày là sai à?”
“Mẹ của tôi cũng không dạy tôi.” Lâm Ngữ Kinh nói.
“Cái gì?”
“Mẹ của tôi cũng chưa từng dạy tôi đây điều gì, không ai dạy tôi cả,” cô nhìn ông ta, “Bây giờ ông mới nhớ mình là ba tôi, ông không cảm thấy có hơi muộn sao?”
Mạnh Vĩ Quốc im lặng ba giây, sau đó như bị bứt lông trên mông sư tử, giậm chân ngay tức khắc.
Mặt ông ta trướng đến đỏ bừng, trông như giận không kìm được.
Lâm Ngữ Kinh cảm giác mình sắp phải ăn cái tát thứ hai rồi, cô để ý đến động tác của Mạnh Vĩ Quốc, có chút xoắn xuýt không biết nên tránh hay không.
Ông ta đứng ngay bên mép ghế sô pha, ở góc độ này bị vướng phải ghế quý phi, không cách nào dùng lực. Bằng không thời điểm cánh tay ông ta duỗi tới đây cô có thể cho ông ta một cú ném qua vai gì đó.
Ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu, sau khi nán lại 0.5 giây, Lâm Ngữ Kinh bỏ qua nó.
Đại khái là vì thi cử cả ngày, đại não và cơ thể cô đều có chút mệt mỏi, ngay cả sực lực phản kháng hay cãi nhau đều không có.
Cùng lắm thì chịu đựng thêm một cái tát, dù sao cũng không đau lắm.
Lâm Ngữ Kinh chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, Mạnh Vĩ Quốc lại đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt ông lướt qua Lâm Ngữ Kinh, rõ ràng chưa kịp phản ứng, dại ra trong chớp mắt, sau đó rất nhanh khôi phục biểu cảm bình tĩnh: “Minh Tu?”
Lâm Ngữ Kinh cứng đờ.
Cô cứng ngắc xoay đầu lại, thấy Phó Minh Tu đi từ trên lầu xuống, thảm mềm đã che giấu tiếng bước chân, im hơi lặng tiếng đi tới.
“Về rồi sao không nói một tiếng,” Mạnh Vĩ Quốc nhìn anh ta cười cười, “Hôm nay không có tiết trên trường?”
Phó Minh Tu: “Ừm.”
Lâm Ngữ Kinh mặt không biểu cảm nhìn anh ta.
Phó Minh Tu nhìn cô một cái, hắng hắng giọng: “Lúc trước tôi quên mất, tôi quả thực đã ký cho em ấy.”
Lâm Ngữ Kinh: “…”
Mạnh Vĩ Quốc kinh ngạc: “Con ký cho nó sao? Nhưng lúc chiều ta hỏi con —— “
“Buổi chiều quên, ” Phó Minh Tu lại nhìn Lâm Ngữ Kinh một cái, “Hai chúng tôi lúc trước ầm ĩ một trận, quan hệ không tốt, cho nên em ấy nói muốn trọ ở trường, tôi liền ký tên cho nó.”
Tình tiết vở kịch thay đổi bất ngờ, y như đi tàu lượn, nhanh đến mức Lâm Ngữ Kinh có chút không kịp phản ứng.
Mạnh Vĩ Quốc có lẽ cũng không kịp phản ứng, ông ta thu tay lại, qua nửa ngày mới “À” một tiếng: “Vậy ra con đã kí cho nó à…”
“Nếu như đã biết là tôi kí cho em ấy, vậy chuyện này cho qua đi, mấy người làm tôi đau cả đầu, ” Phó Minh Tu có chút không kiên nhẫn, dừng một chút, nhìn về phía Lâm Ngữ Kinh, “Lần trước cô mua bánh lemon tart kia ở đâu đấy?”
Lâm Ngữ Kinh ngơ ngác nhìn anh ta: “Hả?”
“Thì là cái bánh lemon tart kia đó.”
Lâm Ngữ Kinh: “Tôi…”
“Tôi không tìm thấy, ” Phó Minh Tu hết sức cáu kỉnh cắt ngang cô, “Cô dẫn tôi đi mua.”
“…”
Lâm Ngữ Kinh căn bản chưa từng mua bánh lemon tart nào không hiểu đầu đuổi đi theo anh ta ra ngoài.
Buổi tối tháng mười, không khí ẩm ướt, gió lạnh vù vù, Lâm Ngữ Kinh theo Phó Minh Tu băng qua sân sau, một chiếc xe đỗ ở cổng sân sau.
Phó Minh Tu xoay đầu lại, nhíu mày nhìn cô: “Cô và… ba của cô, có chuyện gì vậy?”
Lâm Ngữ Kinh lúc này cũng đã kịp phản ứng, vô luận là vì nguyên nhân gì, Phó Minh Tu thay đổi chủ ý, bỗng nhiên quyết định giúp cô một lần. Cô ngẩng đầu lên: “Thì như anh thấy đó.”
“Không phải, ” Phó Minh Tu có vẻ rất không hiểu nổi, giống như những gì anh ta thấy vượt qua phạm vi hình ảnh có thể tiếp nhận được, “Ông ta thường xuyên —— đánh cô?”
“… Không, ” Lâm Ngữ Kinh ăn ngay nói thật, “Lần đầu đấy, trước kia ông ta có bao giờ quản tôi đâu.”
Phó Minh Tu im lặng mà trợn mắt nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh lạnh đến độ răng cũng đang run lẩy bẩy rồi, lại cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ với anh ta, đến tầm khoảng một phút đồng hồ, Phó Minh Tu bỗng nhiên cứng rắn nói: “Không phải tôi đang giúp cô, chỉ là tôi không quen nhìn thôi.”
“…”
Lâm Ngữ Kinh xém tí nữa bật cười, cô xem như đã nhìn ra thuộc tính của người anh trai này rồi.
Cô điều chỉnh biểu cảm một chút, ngoan ngoãn ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh trai.”
Bả vai Phó Minh Tu run lên một cái, giơ tay chỉ về phía cô, cảnh cáo nói: “Lâm Ngữ Kinh, cô đừng làm tôi buồn nôn.”
“Ờ, ” Lâm Ngữ Kinh thu hồi biểu cảm ngoan ngoãn, ấn hai ngón trỏ lên khóe môi, chọc chọc lên: “Anh định mang tôi đi đâu?”
“Dẫn cô đi?” Phó Minh Tu cười lạnh một tiếng, móc chìa khóa xe trong túi quần, “Tôi có việc, cô thích đi đâu thì đi.”
Lâm Ngữ Kinh nhướng nhướng mày: “Không ăn bánh lemon tart sao?”
“Cô từng mua bánh lemon tart cái rắm ấy.”
“Vậy anh kéo tôi ra đây làm gì?”
“Tôi không gọi cô ra ông ta đánh cô tiếp thì sao?” Phó Minh Tu không kiên nhẫn phất tay áo, không muốn phản ứng với cô nữa, mở cửa xe ngồi vào trong, xe thể thao nghênh ngang rời đi.
Đèn trong sân tỏa ánh sáng xanh nhạt ảm đạm, chiếu lên mặt cỏ và vách tường tạo thành hình cánh quạt nhu hòa. Đồng hồ chưa tới bảy giờ, bóng đêm vẫn chưa bao phủ hoàn toàn. Rặng mây rực lửa phía chân trời đỏ đến phát tím, độ bão hòa giảm xuống từng lớp từng lớp mắt thường có thể thấy được, chưa tới vài phút liền thấp đến không thấy bóng dáng.
Lâm Ngữ Kinh đứng nguyên tại chỗ, hai ngón trỏ còn đang chọc khóe môi, đầu ngón tay tê lạnh đến có phần cứng ngắc.
Cô thả tay xuống, khóe môi cong một chút, hạ một chút, cuối cùng kéo thành đường thẳng tắp.
Thích đi đâu thì đi, nhưng cô quả thực không có nơi nào có thể đi được.
Cô đứng một lát, đi từ cửa sau ra ngoài. Từ lúc ăn sáng xong đến giờ chỉ ăn mỗi một chút bánh mì, uống hộp sữa tươi, dạ dày trống trơn cũng bắt đầu dấy lên cảm giác tồn tại.
Lâm Ngữ Kinh chợt phát hiện, ngay cả balo cô cũng chưa kịp tháo.
Cô lấy thanh chocolate từ trong balo ra, xé mở giấy gói, vừa ăn vừa đi lên phía trước. Sắc trời dần tối, đèn đường đều sáng lên. Dưới vòng ánh sáng màu vàng ấm áp, cô đặt từng bước từng bước lên nền đá cẩm thạch, cúi thấp đầu cắn chocolate, nhảy lên nhảy xuống giẫm vào những vòng sáng mà tiến lên trước. Đằng trước cách ba mươi mét là ngọn đèn quen thuộc, 7-11 quen thuộc.
Lâm Ngữ Kinh nhét miếng chocolate cuối cùng vào miệng, ném vỏ bọc vào thùng rác, đi vào 7-11, mua một hộp mì udon cà ri gà cốt lết.
Cô cầm lấy hộp mì mới làm nóng đi đến bàn dài bên cửa kính, mở gói, trút cà ri ra. Ăn được nửa chừng thì ngẩng đầu lên, nhìn đường phố ngựa xe như nước và người qua đường đến đến đi đi bên ngoài, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút xót xa.
Cứ như một người làm công từ nông thôn đến nội thành, xui xẻo bị ông chủ đuổi việc, lại còn bị cắt tiền lương tháng này, thuê phòng chưa đóng nổi tiền nhà lại tiếp tục bị chủ thuê đuổi ra ngoài. Vì vậy lưu lạc đầu đường, không có nơi nào để đi, hành lý bản thân mang theo chỉ có vẻn vẹn —— một túi đậu phộng Tửu Quỷ, ngồi ăn cơm hộp trong cửa hàng tiện lợi.
Trí tưởng tượng của Lâm Ngữ Kinh bắt đầu rộng mở, thở dài một hơi, vừa bi xuân thương thu mà cúi thấp đầu vừa kẹp đũa gắp mì udon cho vào miệng.
“Đinh đoong” một tiếng, cửa cảm ứng của cửa hàng tiện lợi tự động mở ra, giọng chị gái thu ngân ngọt ngào.
Lâm Ngữ Kinh không ngẩng đầu, dư quang quét thấy người kia đi tới, sau đó đến bên cạnh cô, dừng.
Lâm Ngữ Kinh xoay đầu qua, ngước lên.
Thẩm Quyện đứng ở cạnh bàn, mặt không biểu cảm.
“…”
Trong miệng Lâm Ngữ Kinh còn ngậm một sợi mì udon, cô cắn đứt mì, nhai đi nhai lại, xong, “Ô” một tiếng.
Cô đang suy nghĩ xem làm sao để nói lời xin lỗi với Thẩm Quyện, suy cho cùng, đã cho người ta leo cây* không ăn trưa với người ta rồi mà còn đuổi người ta đi, cậu tức giận như thế cũng rất bình thường.
(*) Nguyên văn là 放你鸽子: thả chim bồ câu, có ý nghĩa tương tự như cho leo cây.
“Sao cậu lại ở đây.” Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô.
“Tôi…” Lâm Ngữ Kinh chọc chọc mì udon cà ri mình mới ăn được một nửa, “Ăn tối.”
Thẩm Quyện: “Cậu không phải trọ ở trường sao?”
Lâm Ngữ Kinh hé mở miệng.
Cô không biết nên giải thích thế nào, cũng không muốn để Thẩm Quyện biết bất cứ chuyện gì về Mạnh Vĩ Quốc.
Không đợi trả lời, Thẩm Quyện chau mày xuống, lại hỏi: “Mặt cậu bị sao vậy.”
“…”
Lâm Ngữ Kinh do dự một chút, nói: “Chuyện này có chút phức tạp, nhất thời khó mà giải —— “
Cô chợt im bặt.
Thẩm Quyện đột nhiên nghiêng người lại gần, mặt dí sát vào, hơi híp mắt, ánh mắt rơi vào góc nghiêng của cô.
Làn da thiếu niên rất trắng, đôi mắt màu đen hẹp dài, lông mi dày đặc phủ thấp xuống. Đuôi mi dài, cong lên trên phát họa đường nét khóe mắt hơi xếch.
Hô hấp của Lâm Ngữ Kinh rơi mất một nhịp.
Một giây sau, Thẩm Quyện thẳng thân, giọng lạnh lẽo như kết băng: “Ai đã đánh cậu?”
Lâm Ngữ Kinh liếm liếm môi, yên tĩnh nhìn cậu, không trả lời.
Thẩm Quyện mặt lạnh đối mắt cùng cô vài giây, quai hàm bỗng khẽ nhúc nhích, dường như nghiến răng dưới.
“Được.” Cậu gật gật đầu, không nói gì nữa, quay người đi ra cửa cửa hàng tiện lợi, bỏ đi.
Lâm Ngữ Kinh nảy sinh loại rất cảm giác kỳ lạ, thở phào nhẹ nhõm pha lẫn trống rỗng mờ mịt.
Cô chớp mắt mấy cái, một lần nữa xoay đầu lại, chậm rì rì tiếp tục ăn mì.
Vừa ngẩng đầu, cô xém tí nữa bị nghẹn.
Thẩm Quyện đứng trước cửa kính thủy tinh 7-11, nghiêng người dựa vào vách ngăn, châm điếu thuốc ngậm vào miệng, trầm mặc mà cau có nhìn cô.
Hai người cách lớp thủy tinh nhìn nhau năm giây.
Thẩm Quyện cầm điếu thuốc phả ra một hơi, gảy rơi một đoạn tàn thuốc, dưới ánh sáng mờ tối không nhìn rõ tâm tình.
“…”
Lâm Ngữ Kinh thật sự muốn nói CMN cậu dứt khoát tới đây đánh với tôi một trận đi, cứ nín nghẹn như thế thật sự phiền muốn chết rồi.
Ở nhà thì bị đánh ra ngoài thì bị người ta làm mặt lạnh, mẹ nó toàn là mấy chuyện quái gì thế này, lạnh nhạt với tôi như vậy để làm gì hả.
Tôi cũng đâu cố ý cho cậu leo cây đâu chứ.
Chuyện như vậy chẳng nhẽ tôi lại muốn?
Tôi còn hận không thể khiến Mạnh Vĩ Quốc cả đời không bao giờ trở về đấy.
Bà đây chọc phải ai, là kiếp trước giết người phóng hỏa hay là hủy diệt thế giới mà gặp phải loại cha mẹ như vậy? Dựa vào cái gì mà tôi lại xui xẻo gặp phải loại gia đình như vậy chứ?
Cô hít một hơi thật sâu, đặt đôi đũa trong tay lên bàn, bỗng chốc đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Lại là một tiếng “Đing đoong”, cửa cảm ứng mở ra, cô đi về hướng Thẩm Quyện, khí thế hung hăng, cả người mang gió.
Đi đến trước mặt Thẩm Quyện, Lâm Ngữ Kinh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đánh một trận đi.”
Thẩm Quyện khựng lại.
Lâm Ngữ Kinh mấp máy môi, tốc độ nói rất nhanh, như là đang che giấu những thứ gì đó: “Cậu bị cho leo cây rồi, cậu rất khó chịu, tôi cũng khó chịu, hai người chúng ta đều không vui. Vậy rất tốt, đánh một trận đi, có thể giải quyết tất cả vấn đề.”
Thẩm Quyện rủ mắt, nhìn rõ biểu cảm trên mặt thiếu nữ, ngây ngẩn cả người.
“Tôi lúc này thật sự phiền chết rồi, toàn thân đều phiền, phiền đến muốn nhảy lầu, ” Lâm Ngữ Kinh hít hít mũi, mắt đỏ hoe nhìn cậu, “Cậu có đánh với tôi không, cậu không đánh tôi tìm người khác đấy.”
Thẩm Quyện im lặng nhìn cô vài giây, thở dài: “Đánh.”
Cậu đưa tay, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào khóe mắt ươn ướt của cô, “Tôi đánh với cậu, muốn đánh thế nào cũng được, cậu đừng khóc.”
Hết chương 24.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!