Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 32: Cho đứa con trai khác mặc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Tôi Mộng Giữa Ban Ngày


Chương 32: Cho đứa con trai khác mặc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Ngữ Kinh không phải đứa trẻ ngoan, lần đầu tiên uống rượu là trộm từ trong nhà.

Lâm Ngữ Kinh nhớ như in. Ngày đó cô thi đứng nhất khối, hiệu trưởng thông báo biểu dương toàn trường, cô cầm phiếu điểm trở về tìm Lâm Chỉ. Lâm Chỉ chê cô quá ồn, tiện tay cầm mô hình địa cầu trên bàn đập vào người cô.

Sau này Lâm Ngữ Kinh mới biết được, hôm đó là ngày kỉ niệm kết hôn của Lâm Chỉ và Mạnh Vĩ Quốc.

Mô hình địa cầu kia quá nặng, nện lên bắp chân cô, xanh một mảnh. Lâm Ngữ Kinh một mình trốn trong chăn lén lút khóc, khóc xong lau sạch nước mắt, tiện tay cầm bình rượu trong tủ chén, chạy đến nhà Lục Gia Hành.

Trình Dật lúc ấy cũng ở đây, Lục Gia Hành tùy tiện mang từ phòng bếp ba cốc bia lớn tới đây. Ba người bạn nhỏ khóa cửa lại, vây thành một đám trong phòng cậu ấy, mở bình rượu Lâm Ngữ Kinh đem đến.

Rượu nho trắng La Romanee-Conti*, một chai tương đương bốn vạn nhân dân tệ, bị bọn họ đổ vào cốc bia, ừng ực ừng ực một hơi tiêu diệt phân nửa.

(*) Một hãng rượu vang nổi tiếng của Pháp.

Chẳng bao lâu sau Trình Dật đã gục rồi, cuối cùng còn lại Lâm Ngữ Kinh và Lục Gia Hành.

Lâm Ngữ Kinh xoa xoa phần bắp chân xanh tím. Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, mắt ướt đẫm, khóc đến nỗi hơi sưng.

Dưới tác dụng của men rượu, cô cảm giác đến cả đầu ngón tay của mình cũng run lên, nhưng ý thức lại rõ ràng đến đáng sợ.

Thậm chí còn rõ rệt hơn bình thường, sâu sắc, nhạy bén, như một cái tát cuối cùng đánh tỉnh người đương giả vờ ngủ kia.

“Lục Gia Hành, tôi không muốn làm Lâm Ngữ Kinh nữa.” Lâm Ngữ Kinh khàn giọng nói.

Mắt hoa đào của thiếu niên chau lên, nhìn cô một cái, không nói lời nào. Qua thật lâu, mới nhàn nhạt nói: “Cậu không quyết định được, cho cậu làm người nào, cậu phải làm người đó.”

Cuối cùng hai người giết sạch cả một bình rượu. Đến phút cuối, cả người Lâm Ngữ Kinh vẫn tỉnh táo, chẳng qua mắt nặng trĩu, mệt đến chỉ muốn ngủ, lại khó chịu đến muốn khóc.

Cho nên cô luôn cảm thấy, tửu lượng của mình vẫn rất tốt.

Mấy lon bia nồng độ thấp kia, vẫn chưa đến mức làm cô suy nghĩ không rõ ràng.

Do vậy, Lâm Ngữ Kinh không biết còn có nguyên nhân nào có thể giải thích cho loại phản ứng hưng phấn quá độ của cô tối hôm nay không.

Trong phòng rất yên tĩnh, đèn sàn độ sáng thấp, lúc trước là nhu hòa, bây giờ là mập mờ.

Lâm Ngữ Kinh chống cằm, nửa người trên áp lên bàn trà. Thẩm Quyện ngồi trên ghế, vươn người tới trước, cứ như vậy nhìn cô. Âm thanh khàn khàn, là phỏng màng nhĩ, mài đến độ khiến người vô thức muốn rụt cổ.

Hai người kề sát gần nhau, gần như là khoảng cách chóp mũi đối chóp mũi. Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy trong đáy mắt sâu thẳm của Thẩm Quyện, là bản thân vừa mông lung lại mơ hồ.

Cô khẽ nghiêng đầu xuống, lòng bàn tay áp lên khuôn mặt nóng hổi, liếm môi dưới, cũng thấp giọng hỏi: “Vậy, say rồi có thể kêu?”

Giọng thiếu nữ mềm mại, bờ môi căng mọng mà ướt át, mắt hồ ly hơi xếch, không chớp mắt nhìn cậu.

Tiểu hồ ly vị thanh niên ngây ngô tự mình lén lút chạy xuống núi, không chút kiêng kỵ mà hồn nhiên bất giác câu dẫn đàn ông.

Thẩm Quyện bỗng chốc đứng lên, hít một hơi thật sâu, một lần nữa ngồi vào ghế.

Động tác có chút mãnh liệt, bật dậy rồi ngồi lại vào ghế.

Cổ tay cậu khoác lên thành ghế, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh cười cười, cũng thẳng người, giơ ngón tay gõ gõ bàn trà: “Lấy bia ra đi, tôi còn tỉnh táo được khoảng hai ba lon nữa, nhiều hơn nữa tôi cũng không uống.”

Với tửu lượng của mình cô tính rất chuẩn xác.

Thẩm Quyện nhìn cô, tâm tình tối tăm khó hiểu: “Tôi thấy cậu bây giờ cũng đã không tỉnh táo rồi.”

Cô bỗng nhiên đứng lên, cao cao tại thượng, rũ mắt xuống nhìn cậu: “Cậu biết tại sao không?”

“Vì sao.” Thẩm Quyện nói.

Lâm Ngữ Kinh đi tới trước hai bước, men theo bàn trà vòng qua, bước chân vô cùng ổn định: “Bởi vì tôi phải ——” cô đập vỡ dạng vẻ say rượu, “Đi xối nước, tỉnh người một chút.”

Thẩm Quyện: “…”

Cho tới bây giờ Thẩm Quyện chưa từng nghe thấy một cô gái nhỏ nói tôi đi xối nước bao giờ.

Cậu nghe thấy một tiếng vang nhỏ do đóng cửa phòng rửa tay, thở dài một hơi, đầu ngón tay xoa nhẹ vành mắt dưới, cảm thấy đầu hơi đau.

Thẩm Quyện cho rằng thường ngày Lâm Ngữ Kinh rất khó trị. Thiếu nữ chán chường hỏa khí cực lớn, lóc xương mình làm nhà lao nhốt kín bản thân trong đó, nói dối thuận miệng đến mức gần như không có một lời thật lòng.

Hơn nữa, đối với những chuyện xảy ra bên mình, vô cùng không tim không phổi.

Ví dụ như đến bạn cùng bàn của mình mà cô cũng chưa từng động tâm.

Thẩm Quyện nóng nảy chừng vài ngày, khí áp liên tục xuống thấp, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

*

Mười phút sau, Lâm Ngữ Kinh đi ra từ phòng rửa tay, sắc mặt như thường, hoàn toàn bình tĩnh.

Đến lúc cô đóng cửa phòng rửa tay rồi, đến trước bàn trà, vòng qua, ngồi vào ghế sô pha, kéo gối tựa sau lưng, ngang người qua, nằm xuống.

Thẩm Quyện: “…”

Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt lại, có thể còn ngại một chiếc gối tựa chưa đủ cao, lại kéo thêm cái nữa, gối lên góc, tiện thể điều chỉnh vị trí gối tựa một cái, làm cho mình nằm thoải mái hơn chút.

“Bạn học Thẩm, ngủ đi, ngủ một giấc ngày mai lại là khởi đầu mới. Chuyện gì cũng đều sẽ qua.” Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt nói.

“…”

Thẩm Quyện thật sự không biết cô rốt cuộc là tỉnh hay không tỉnh.

Cậu nhấc chân đạp bàn trà qua bên kia một cái, đứng lên đến bên cạnh ghế sô pha: “Đứng dậy.”

Lâm Ngữ Kinh làm như không nghe thấy, vẫn nằm thẳng tưng không nhúc nhích.

“Lâm Ngữ Kinh.” Thẩm Quyện cảnh cáo.

“…”

Lâm Ngữ Kinh chậm rì rì, bất đắc dĩ mở mắt ra. Mắt của cô hơi ửng đỏ, lúc nhìn cậu không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút tủi thân.

“Cậu muốn đuổi tôi đi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Quyện lại bắt đầu nhức đầu: “Không phải, bên trong có phòng ngủ, lên giường mà ngủ, hôm nay tôi mới đổi ga giường. Cậu muốn rửa ráy, trong toilet cũng có đồ rửa mặt dùng một lần.”

Lâm Ngữ Kinh chậm chạp đứng lên: “Cậu không phải là nam sao?”

Thẩm Quyện đứng thẳng nhìn cô: “Cậu thấy sao.”

“Cậu đúng là vậy đó, ” Lâm Ngữ Kinh ngồi xuống, nói, “Giường nam sinh, tôi lại có thể tùy tiện ngủ sao?”

Thẩm Quyện nhíu mày, nghiêng người ra sau: “Thế nào, giường đàn ông cũng ảnh hưởng tới tốc độ xuất kiếm của cậu à?”

Lâm Ngữ Kinh lắc đầu: “Tôi ngủ giường cậu, không phải tôi còn phải chịu trách nhiệm sao?”

“…”

Thẩm Quyện sững sờ trong nháy mắt, hầu như không kịp phản ứng.

“Tôi còn phải giặt ga giường cho cậu.” Lâm Ngữ Kinh nói tiếp.

Thẩm Quyện: “…”

*

Lâm Ngữ Kinh vào toilet tắm rửa một cái. Studio này của Thẩm Quyện mặc dù tọa ở khu dân cư cũ kĩ, diện tích cũng không tính là lớn, tuy nhiên chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Trong phòng ngủ có toilet độc lập, hẳn là phòng chuyên dụng chỉ dành riêng cho ông chủ Thẩm. Phòng tắm còn không nhỏ, chia khu khô ướt, vô cùng có cảm giác thiết kế. Trên mặt tường màu xám thẫm khảm khối thủy tinh lớn, không có vật chắn có thể trông thấy bồn rửa tay và bồn cầu bên ngoài.

Những giọt nước ngưng tụ tụ tập trên thủy tinh, sau đó chậm chạp chảy xuống, để lại một vệt nước mơ hồ.

Lâm Ngữ Kinh đưa tay, duỗi ngón tay vuốt dọc theo vết trượt.

Nước ấm áp tưới xuống, chảy vào đôi mắt, cay cay xót xót, người cũng tỉnh táo hơn không ít.

Cô quả thực chính là đang lợi dụng rượu ngấm trên đầu, dưới trạng thái cực độ hưng phấn, để không phải kiêng dè gì cả.

Cô không muốn về, Thẩm Quyện cũng không nói gì, cho cô ở lại đây.

Cô ăn nói hàm hồ, Thẩm Quyện cũng không tức giận, cứ như vậy thuận theo tính cách của cô.

Khiến cô nảy sinh một loại cảm giác, có phải cô ở bên cạnh cậu thì có thể tùy hứng buông thả không.

Lâm Ngữ Kinh bỗng dưng nghĩ tới hai chữ.

Dung túng.

Cô bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ thêm.

Từ ngữ như vậy, đặt trên người lão đại bá chủ trường học, thật sự có chút không hợp rồi, hoàn toàn không tương xứng.

Lâm Ngữ Kinh không có đồ để thay, tắm xong vẫn mặc bộ kia, cũng may bằng vải bông mềm mại rất thoải mái.

Đồ rửa mặt dùng một lần ở chỗ Thẩm Quyện rất đầy đủ, khăn mặt bàn chải đánh răng gì đó đều có. Lúc Lâm Ngữ Kinh sấy tóc khô một nửa, đội khăn lông mới đi ra, nhìn thấy Thẩm Quyện đang ngồi trên ghế sô pha làm bài tập.

“…”

Lâm Ngữ Kinh trợn to hai mắt, nghĩ là mình nhìn lầm rồi.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Quyện ngẩng đầu lên.

Lâm Ngữ Kinh vừa khéo đi qua, thấy ngòi bút của cậu dừng ở đề trắc nghiệm cuối cùng, “Xoạt” cái khoanh vào C. Sau đó nhanh như bay quét hết đề lớn một lần, lại lật sang trang, dùng ba phút xem xong tất cả đề lớn, động đến đâu viết đáp án đến đó. Sau khi tiện tay tính xong hai mẫu đề cho điều kiện thì khép bài tập lại, ngẩng đầu lên: “Đi ngủ?”

Lâm Ngữ Kinh kịp phản ứng: “Cậu vừa mới làm bài tập à?”

Thẩm Quyện cười: “Cô nhóc à, tôi cũng không phải loại không học bài mà đi thi có thể làm bài được gì đó đâu.”

Lâm Ngữ Kinh mặt không biểu cảm nhìn cậu, chỉ chỉ chính mình: “Tôi, cũng chỉ nhỏ hơn cậu nhỏ một tí tuổi, không phải cô nhóc.”

“Hai tuổi.” Thẩm Quyện nói.

Lâm Ngữ Kinh mờ mịt: “Cái gì?”

“Cậu đi học lúc sáu tuổi đúng không?” Thẩm Quyện hỏi.

“À, đúng thế.” Lâm Ngữ Kinh nói.

“Vậy tôi đây lớn hơn cậu hai tuổi, ” Thẩm Quyện đứng dậy, đưa tay xoa nhẹ đầu cô. Tóc vừa gội xong chưa được sấy khô, còn có chút ẩm ướt, sờ lên thì càng mềm, “Ngủ đi cô nhóc, sau này đừng có ỷ vào tửu lượng mình tốt mà cứ uống như vậy.”

Cậu dừng một chút, cụp mắt xuống: “Uống xong còn mẹ nó gọi người ta muốn điếc.”

*

Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc vẫn khăng khăng ngủ ở ghế sô pha. Thẩm Quyện ôm chăn ga gối đệm tới cho cô, lại mở một chiếc đèn sàn tối nhất, mới đi vào phòng.

Hai ngày nay cậu chẳng ngủ nghỉ được bao nhiêu. Nhiều việc, thiếu thời gian, lại bồi Lâm Ngữ Kinh náo loạn cả đêm, có chút đau nửa đầu.

Thẩm Quyện xốc áo lên cởi ra, tiện tay ném vào sọt quần áo bên cạnh, đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.

Trong phòng tắm nóng ẩm ngột ngạt. Hơi nước chưa tan lượn lờ xung quanh, trên mặt tường thủy tinh còn lăn tăn mấy giọt nước chưa khô, bên cạnh bồn rửa tay có một dấu chân ướt sũng.

Hơn 10 phút trước còn đang đứng ở chỗ này đấy. Suýt chút nữa những hình ảnh tưởng tượng ra đã không khống chế được mà hiển hiện trong đầu.

Cậu nhắm mắt lại, đứng dưới vòi sen, một tay chống lên mặt tường, thở dài.

*

Lâm Ngữ Kinh tỉnh dậy lúc năm rưỡi sáng, chính là thời điểm mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Trời mới tờ mờ sáng, xuyên qua song cửa vuông hẹp phía trên kệ có thể thấy được bầu trời lúc còn đương tối mịt mù.

Cô nằm thẳng trên ghế sô pha, như thường lệ dây dưa hồi thần đôi lát, mới lề mề ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, ngáp một cái, trở mình xuống đất.

Bàn chải đánh răng cô dùng hôm qua đã đặt trong toilet phòng Thẩm Quyện. Lâm Ngữ Kinh nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng kín, quyết định vứt bỏ. Cô đến toilet bên ngoài bóc một bộ mới, rửa mặt xong đi ra ngoài.

Ngõ cũ vào sáng sớm rất náo nhiệt, là khung cảnh Lâm Ngữ Kinh đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy. Ra phía ngoài là hàng quán bán lẻ, mùi thơm của các loại điểm tâm sáng lan tỏa. Sữa đậu nành bánh mì dẹt* và bánh quẩy vàng óng giòn rộm. Cơm cuộn* với nhân bánh quẩy, cải muối và trứng muối. Cắn vào một cái là khoang miệng đầy ắp hương vị tươi ngon, so với cơm nắm chỉ có cơm trong canteen quả thực là hai loại đồ ăn.

Lâm Ngữ Kinh mua mỗi thứ một chút, vừa ăn vừa về. Lúc cô đi không khóa cửa, trở về trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, lắng đọng giấc ngủ ấm áp suốt đêm cùng mùi rượu thoang thoảng quẩn quanh.

Lâm Ngữ Kinh đem đồ ăn sáng đặt trên mặt bàn, gấp gọn chăn màn, lại tiện tay xé tờ giấy trắng viết vài lời, mới quay người ra cửa.

Cô lấy balo đi về nhà. Mới giờ này, chắc Mạnh Vĩ Quốc và Quan Hướng Mai vẫn chưa thức dậy.

Kết quả vừa vào cửa, đã phát sinh sai sót.

Vừa khéo gặp phải Phó Minh Tu xuống lầu.

Lâm Ngữ Kinh sợ hết hồn, đứng ở cửa, há to miệng.

Phó Minh Tu cũng ngây người, đứng ở đầu cầu thang nhìn cô. Lâm Ngữ Kinh đong đưa cánh tay trước sau hai cái, thở hổn hển hai cái, giành nói trước: “Chào buổi sáng anh trai! Không khí bên ngoài trong lành ghê, bình thường anh có chạy bộ buổi sáng hả?”

Phó Minh Tu nhíu mày nhìn cô, lại nhìn bộ quần áo ở nhà trên người cô, hắng giọng một cái: “Lát tôi đưa cô đi.”

Thiếu nữ một lần nữa được sủng mà lo.

Phó Minh Tu rất nghiêm túc giải thích: “Dù sao tôi cũng phải về trường, tiện đường.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh giờ đây đã thông suốt toàn bộ. Phó Minh Tu này, mặc dù bản tính thiếu gia hơi nồng, nhưng con người không xấu, hơn nữa còn là loại miệng nói không nhưng cơ thể lại bảo có.

Không chừng còn là một tên trắng ngọt ngốc tính cách cáu kỉnh. Trong lòng nghĩ gì đều ghi hết trên mặt, nửa điểm cũng không giống mẹ mình.

Lâm Ngữ Kinh đã ăn sáng rồi, tùy tiện ăn quả trứng luộc cho xong, kéo vali nhỏ ra ngoài với Phó Minh Tu.

Trước khi đi Quan Hướng Mai còn cười nói với Mạnh Vĩ Quốc: “Anh xem kìa, hai trẻ thật thân thiết.”

Lúc cô tới trường trong phòng học vẫn chưa có mấy người, tất cả đại biểu môn còn chưa tới. Lâm Ngữ Kinh ngồi vào chỗ, rút di động ra, nhìn thấy một tin nhắn mới.

Cô vốn tưởng là của Thẩm Quyện, kết quả không phải, tin này đến từ Trình Dật.

Mùa thu bên Đế Đô đến khá nhanh, đại hội thể thao cũng sớm hơn bên này một chút. Ở bên kia, đại hội thể thao của Phụ Trung đã kết thúc, lớp bọn Trình Dật có tổng điểm đứng thứ nhất, gửi hình tới đây.

Cậu ta bá cổ Lục Gia Hành ngửa mặt chụp. Vẻ mặt Lục Gia Hành không kiên nhẫn, giơ tay lên định che camera. Tiếc là không che được, chỉ lộ ra một ngón tay.

Trình Dật: [ Kình muội, bên các cậu có tổ chức đại hội thể thao không?]

Lâm Ngữ Kinh hồi âm: [Chưa, tuần này.]

Trình Dật này có lẽ vừa mới bò dậy từ giường chưa bao lâu, xoắn xuýt giữa đến trường và không đến trường, trả lời rất nhanh: [Thứ mấy, mở mấy ngày, anh trai muốn trốn học tìm em đi chơi quá.]

Lâm Ngữ Kinh cười đáp: [Hai ngày thứ năm thứ sáu thì phải, sau đó có hai ngày nghỉ.]

Đợt 1 tháng 10* Trình Dật vốn dĩ muốn tới, ai dè bị bắt đi du lịch với cả nhà. Một bé thiếu niên trừ bỏ việc học ra thì cái gì muốn làm cũng khó mà làm, dồn nén đến nóng nảy. Hệt như một chú chim nhỏ khát vọng tự do bỏ trốn khỏi trường học.

(*) Ngày Quốc khánh của Trung Quốc. (kì nghỉ dài trước đó)

Trình Dật: [ Đây chẳng phải vừa vặn quá rồi à. Tớ cùng cậu ngốc bốn ngày, nhân tiện xem xem đồng chí hoa khôi lớp chúng ta mấy tháng không gặp có cao lên chút nào không ta.]

Trình Dật: [Aida tớ đã nói với cậu rồi, học kỳ này đàn em lớp 10 có mấy em xinh lắm luôn đấy. Địa vị thiếu nữ xinh đẹp nhất trường Phụ Trung của cậu có khả năng không giữ được rồi.]

Lâm Ngữ Kinh để điện thoại di động xuống, cười đến nằm bò trên bàn.

Đang cười, bàn bị người ta gõ gõ.

Cô ngẩng đầu, trông thấy Thẩm Quyện, cầm điện thoại di động đứng lên đưa nhường chỗ cho cậu, cũng không ngẩng đầu mà trả lời tin nhắn.

Thẩm Quyện liếc mắt nhìn cô, đi vào ngồi xuống.

Lâm Ngữ Kinh cũng ngồi xuống, ngón tay lách cách gõ chữ, vẫn luôn cười.

Thật ra thường ngày cô cũng thích cười, với ai cũng cười, cong cong mắt nhìn vào bạn. Mặt bên trái có một lúm đồng tiền nhỏ rất nông, thoạt nhìn sẽ khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chọt thử.

Nhưng thường ngày, nụ cười này không có gì trong mắt cả, không có nội dung gì.

Thỉnh thoảng có lúc thực sự cười, sẽ làm người ta cảm thấy trong lòng mềm mại vô cùng.

Ví dụ như hiện tại.

Không biết nói chuyện với ai, cười toe như hoa mặt trời, mà còn là chữ “hoa mặt trời” in hoa.

Thế này không còn khiến người ta thấy phi thường mềm mại nữa rồi, không chỉ không mềm mại, mà còn rất chướng mắt.

Cảm xúc vui sướng nảy sinh khi Thẩm Quyện thấy đồ ăn sáng đặt trên bàn lúc sáng giờ đây đã hết queo. Cậu cụp mắt xoay đi, nghiêng đầu tựa vào tường.

Lâm Ngữ Kinh đánh chữ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu: “Đại hội thể thao của Bát Trung người ngoài trường vào được không?”

“Có lẽ được, ” Thẩm Quyện nhìn cô một cái, nói, “Đại hội thể thao không quản nghiêm, mặc bộ đồng phục liền vào được.”

Thật bình thường cũng không quản nghiêm. Chỉ cần khoác đồng phục Bát Trung, nhìn trông giống học sinh chút, cổng trường đều cho bạn tùy ý vào.

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, bỗng nhiên xoay người lại: “Bạn học Thẩm, hôm đại hội thể thao đó, cậu có thể cho mượn bộ đồng phục dùng chút không?”

Thẩm Quyện ngừng một chút: “Làm gì.”

“Tôi có người bạn muốn tới, ” Lâm Ngữ Kinh giải thích, “Chỉ, muốn mượn của cậu mặc một chút, cậu ta vào được cổng trường sẽ trả ngay cho cậu.”

“Nam?” Thẩm Quyện hỏi.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy vấn đề này hệt như nói nhảm: “Nữ chẳng lẽ không mặc của tôi được sao?”

Thẩm Quyện im lặng vài giây, híp híp mắt, kéo dài giọng hỏi: “Cậu mượn quần áo của tôi, cho đứa con trai khác mặc?”

Hết chương 32.

(*)

Bánh mì dẹt (大饼)

Cơm cuộn tên ting anh là Cifantuan

Cơm cuộn (粢饭团): tên tiếng anh là Cifantuan. Món ăn sáng này được yêu thích ở Thượng Hải, Hong Kong và Đài Loan. Cơm nóng được cuốn ngoài nhân và bọc giấy bóng thành dạng tương tự sushi. Cơn cuộn có thể có nhân ngọt hoặc mặn: từ vừng tới thịt lợn, nấm hay rau củ muối.

 Cơn cuộn có thể có nhân ngọt hoặc mặn từ vừng tới thịt lợn nấm hay rau củ muối

Đây là loại có nhân giống miêu tả trong truyện.

Đây là loại có nhân giống miêu tả trong truyện

Cơm cuộn tên ting anh là Cifantuan

 Cơn cuộn có thể có nhân ngọt hoặc mặn từ vừng tới thịt lợn nấm hay rau củ muối

Đây là loại có nhân giống miêu tả trong truyện

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN