Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 35: Bá chủ trường học hai miền Nam Bắc mãnh liệt va chạm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Tôi Mộng Giữa Ban Ngày


Chương 35: Bá chủ trường học hai miền Nam Bắc mãnh liệt va chạm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Tử Tuệ nào dám nói không được. Cô ấy bị dọa chết khiếp rồi, mẹ nó điên cuồng gật đầu liên hồi, cuối cùng khóc hức hức chạy đi.

Thẩm Quyện không nhúc nhích, cậu dựa vào tường hút thuốc, nghiêng đầu tùy ý liếc qua, liền thấy Lâm Ngữ Kinh đứng dựa vào cửa.

Đường chạy 200m trong sân vận động ngoài cửa không biết có bao nhiêu nhóm nhỏ đến nơi rồi, một tiếng súng “Đoàng” vang lên, sau đó hò hét rung trời.

Dưới khán đài ở sân vận động trong nhà, vừa râm vừa lạnh. Bóng đèn công suất không cao, ánh sáng tối. Lâm Ngữ Kinh đứng ở cửa ra vào, ngược với ánh nắng ngoài cửa, càng không thấy rõ biểu cảm.

Thẩm Quyện dụi thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh, lại đợi hơn mười giây, khói thuốc tan hết, mới vẫy vẫy tay với cô.

Cậu nhìn lấy cô đi tới, hỏi: “Còn đau?”

“Vẫn ổn, ” Lâm Ngữ Kinh nói, “Tôi vừa đến đây đã thấy Văn Tử Tuệ khóc chạy ra, sao cậu lại bắt nạt cô gái nhỏ người ta?”

Thẩm Quyện lười nhác nói: “Tôi chưa bao giờ bắt nạt cô gái nhỏ.”

Lâm Ngữ Kinh nhướng mày, lui về sau một bước, đánh giá cậu một vòng từ trên xuống dưới.

Thiếu niên lười biếng dựa vào tường, vừa dụi thuốc lá, tay bỏ vào túi, rũ mắt, con ngươi trống rỗng. Bộ dạng uể oải, thờ ơ lại ngang ngạnh.

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu: “Vậy tôi còn có thể nói gì, cậu nói sao thì là vậy.”

Cô nói xong đi ra ngoài.

Hai người ra khỏi sân vận động trong phòng, trở lại vị trí lớp 10. Vương Nhất Dương vừa vặn chạy xong 200m, đang chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc, thuận tiện hưởng thụ tràng vỗ tay và lời khen ngợi đám bạn học dành cho mình.

Xem ra chạy cũng được.

Lâm Ngữ Kinh trở lại chỗ ngồi, muốn lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Cả hai lòng bàn tay cô đều được quấn băng gạt, cẩn thận để không đụng phải, động tác trông hơi ngốc nghếch.

Thẩm Quyện ngồi ở kế bên dãy phía sau cô, chếch bên cạnh. Cậu rũ mắt, vỗ vỗ vai nam sinh ngồi đằng sau Lâm Ngữ Kinh, nói: “Người anh em, đổi chỗ được không?”

Nam sinh kia ngẩn người, vội vàng gật đầu ngay, kéo một bao đồ ăn vặt sang bên cạnh, đứng lên, hai người thay đổi vị trí.

Thẩm Quyện giờ ngồi ngay sau Lâm Ngữ Kinh, một tay vịn thành ghế cô, nghiêng người cúi đầu, tiến đến bên tai cô từ phía sau: “Muốn lấy cái gì?”

Lâm Ngữ Kinh đang tốn công lục điện thoại. Bên trên dồn hai bộ đồng phục lớn, lục hơn nửa ngày cũng không tìm được, bên tai bỗng xuất hiện âm thanh làm cho càng hoảng sợ hơn. Cô xoay đầu, đối mắt với Thẩm Quyện.

Gần giữa trưa, mặt trời trên cao rực rỡ chiếu sáng, chút cảm giác lạnh sớm mai bị phơi khô queo. Ánh mặt trời dồi dào mà chói chang, cô nghiêng đầu, hướng vào ánh sáng, có chút chói mắt.

Lâm Ngữ Kinh híp mắt, nhích người ra sau, giấu đầu vào bóng râm của Thẩm Quyện đổ xuống, đưa balo cho cậu: “Điện thoại, tôi hỏi thử bạn tôi khi nào đến.”

Thẩm Quyện khựng lại.

Ban đầu động tác của cậu trông như sắp tự nhiên nhận lấy balo của cô.

Tay Lâm Ngữ Kinh cũng đã buông lỏng, balo suýt nữa rơi xuống đất, Thẩm Quyện mới kịp phản ứng đón được, rút từ trong ra hai bộ đồng phục, lấy điện thoại từ bên hông ra, đưa cho cô.

Lâm Ngữ Kinh nói cám ơn, vừa nhận lấy, động tĩnh của người xung quanh bỗng lớn hơn vừa nãy một chút.

Cô gái ngồi trước cô chỉ lên trời hỏi nam sinh bên cạnh: “Kia là cái gì nhỉ, máy bay không người lái sao? Trường chúng ta nhiều tiền thật đấy, dùng máy bay chụp đại hội thể thao?”

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu theo, nhìn sang.

Quả đúng vậy, bốn chân tám móng, một máy bay có hình dạng giống con nhện lớn màu xám bạc bay vào từ bên ngoài sân thể dục. Một chiếc lại một chiếc, tổng cộng ba chiếc, xếp thành một hàng không nhanh không chậm bay qua khán đài.

Có nam sinh nhảy vọt lên muốn bắt, nhưng chúng nó bay quá cao, đầu ngón tay khó khăn lắm mới sượt qua đường mép, chạm cũng không chạm được.

Ba con máy bay không người lái hệt như ba người bạn nhỏ lạc đường, ngơ ngác bay quanh khán đài hai vòng, như đang tìm kiếm gì đó. Cuối cùng đành bỏ qua, lảo đảo bay đến giữa sân vận động, tới gần chỗ đường chạy, xếp thành một đội hàng ngang đứng yên.

Xoạt một cái, trên thân máy bay không người lái bên trái bỗng nhiên thả xuống một bộ tranh chữ cực lớn, phối màu với biểu ngữ đại hội thể thao của mỗi lớp treo trên lan can, nền đỏ chữ vàng, chữ Khải* màu vàng kim tiêu chuẩn.

—— Gió đang thổi, mưa đang rơi, tôi đang đợi em trả lời điện thoại.

Lần này, ánh mắt những người vốn không chú ý tới máy bay không người lái nho nhỏ cũng đều bị thu hút qua.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngữ Kinh là, trường này còn rất sáng tạo đấy.

Kịp phản ứng lại cảm thấy không đúng, lời kịch này sao nhìn thế nào cũng không giống như làm ra vì đại hội thể thao.

Đang nghĩ ngợi, máy bay không người lái bên phải cũng thả xuống một bộ tranh chữ to. Đại khái vì có chút nặng, máy bay không người lái kia nhỏ bé đáng thương kia cơ còn lắc lư hai cái.

—— Cuồng vì em, si vì em, vì em “bình bịch” đâm tường lớn.

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Lần này không còn ai cảm thấy đây là do trường học bố trí rồi. Tất cả mọi người đương phỏng đoán xem là nam sinh nào đang theo đuổi em gái, theo đuổi đến kích tình dào dạt nhiệt huyết sôi trào thế kia. Vậy mà dám công khai tỏ tình trong đại hội thể thao, quả là to gan lớn mật.

Nam sinh vừa đổi chỗ với Thẩm Quyện kia có lẽ là khá hứng thú với phương diện này, có phần hiểu biết, cậu ta đứng dậy vừa vỗ tay vừa nói: “Đậu má trâu bò thật, DJI INSPIRE 2**, cái đồ chơi này tới hai vạn một chiếc.”

Không chỉ to gan lớn mật, còn cực kỳ vô nhân tính.

Tiếng vỗ tay như sấm vang khắp sân thể dục, các loại âm thanh ầm ĩ và tiếng huýt sáo liên tiếp kéo đến.

Tất cả mọi người đang chờ chiếc máy bay không người lái chính giữa sẽ thả xuống chữ gì.

Lâm Ngữ Kinh không hứng thú lắm, không tiếp tục chú ý bên đó, cúi đầu nhìn thời gian.

Mười một giờ, Trình Dật cùng Lục Gia Hành có lẽ cũng đã đến.

Cô đang nghĩ xem có cần gọi điện thoại hỏi chút không, bốn phía vốn đang xôn xao đột nhiên yên tĩnh rồi.

Lâm Ngữ Kinh mất vài giây mới nhận ra được. Cô ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt từ muôn nơi đang ập đến đây, mọi người đều đang nhìn cô.

Cô chớp mắt mấy cái, đối mặt với cô gái bên cạnh chốc lát, hỏi: “Sao vậy?”

Cô gái không nói gì cả.

Lâm Ngữ Kinh quay đầu, nhìn về giữa sân vận động, chiếc chính giữa kia, cuối cùng cũng buông tranh chữ dọc.

Kiểu chữ lớn nhất, cũng ngắn nhất, chỉ có bốn chữ.

—— Gửi Lâm Ngữ Kinh.

Lâm Ngữ Kinh: “…”

*

Lâm Ngữ Kinh dùng chân cũng biết được thứ này trăm phần trăm là do Trình Dật làm.

Cô bỗng nhiên đứng dậy ngay giữa lễ rửa mắt của mọi người, vừa khập khiễng đi xuống bậc đài vừa gọi điện cho Trình Dật. Đến cửa ra vào số 3, Trình Dật vừa khéo nhận điện thoại.

Lâm Ngữ Kinh mở miệng liền mắng cậu: “Đầu cậu bị lừa đá rồi à?”

“Gió đang thổi, mưa đang rơi, tôi đang đợi em trả lời điện thoại, ” Trình Dật vừa nhận vừa xúc động, tức khắc lớn tiếng đọc diễn cảm, ” Cuồng vì em, si vì em, vì em “bình bịch” đâm tường lớn! Gửi —— Lâm Ngữ Kinh, lãng mạn không nè?”

“Lãng mạn, ” Lâm Ngữ Kinh chân tâm thật ý nói, “Tớ rất khó hiểu, lúc tớ rời đi có cầm theo não cậu sao, làm cậu biến thành một đứa thiểu não như bây giờ?”

Trình Dật bên kia cười đến thụt tới thụt lui, giống như người bệnh thần kinh: “Tớ nhìn thấy cậu rồi, ây, có phải cậu ở cửa số 3 không đấy? Đúng y rồi nha em gái. Đồng phục Bát Trung này mặc trên người em cũng rất hạc giữa bầy gà.”

Lâm Ngữ Kinh tìm khắp nơi một vòng, ánh mặt trời chói lóa, tầm mắt hạn chế, không nhận ra người khác đang ở đâu: “Các cậu đang ở đâu thế, không đúng, cậu vào bằng cách nào?”

Cô đang đi lòng vòng tìm người, bả vai bị người ta đập một cái.

Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu lại, Trình Dật cười ngỏn ngoẻn nhìn cô, nói với điện thoại: “Chúng tớ cho bác bảo vệ chút đặc sản quê hương, hai hộp Trung Nam Hải*.”

(*) Một nhãn hiệu thuốc lá.

Lâm Ngữ Kinh mỉa mai nhìn cậu ta: “Ngài đúng là giỏi giao tiếp thật đấy, bé ngoan của trưởng bối.”

Trình Dật rất khiêm tốn khoát tay áo: “Không dám nhận, không dám nhận. Chưa quen cuộc sống ở đây đâu, vẫn phải tem tém lại.”

Cô chẳng muốn lắm lời với cậu ta nữa, hướng mắt nhìn phía sau cậu: “Con trai ta đâu?”

“Con trai người đói bụng, đi tìm quán cơm rồi. Bà mẹ cậu ta sinh chuyện vãi ra, chê đồ trên máy bay khó ăn, không động một miếng, ” Trình Dật khoanh tay, “Đi thôi, đi ăn cơm đi. Tớ thấy hạng mục buổi sáng của các cậu cũng còn xíu nữa là kết thúc rồi. Mấy lớp bên cạnh người ta đều đi gần nửa rồi, đi sớm mười phút ha?”

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu: “Tớ đi lấy túi, ” cô dừng một chút, nhìn thoáng qua lớp 10 bên kia.

Cửa số 3 bên này cách vị trí lớp 10 rất gần, mọi người cũng đang ngó sang bên này. Lưu Phúc Giang vịn trên lan can, vô cùng rõ ràng mà cứ tưởng lén lút lắm, cũng ở đó nhòm bọn họ.

Chính giữa sân thể dục, ba bức tranh chữ lớn đang ở đây đón gió bay phất phới, điên cuồng dấy lên cảm giác tồn tại.

Lâm Ngữ Kinh không thể nhịn được nữa: “Trước hết cậu có thể thu lại ba bức tranh chữ đần độn kia của cậu không hả, cậu hành tôi như vậy, buổi chiều thế nào cũng bị giáo viên lớp tôi kêu đến hỏi tôi có phải yêu sớm không cho coi.”

Trình Dật nghiêm túc đứng nghiêm, chào cô một cái, vô cùng chuẩn mực: “Tuân lệnh.”

Cô trở về cầm balo. Trình Dật móc điều khiển từ xa ra, ba máy bay không người lái nhỏ bé lảo đảo, lảo đảo ra khỏi sân vận động, kéo theo tranh chữ dài nhằng.

Bay cao, bay cao mà đi, vô cùng nhịp nhàng.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, quay người đi đến dưới đài, lên thềm đài, trở lại vị trí của mình.

Một thiếu nữ không e sợ bất cứ cái nhìn chăm chăm nào như cô, cũng bị loại ánh mắt chăm chú nhiệt liệt đồng loạt này làm có chút không được tự nhiên.

Balo và đồ đạc của cô vẫn còn ở chỗ Thẩm Quyện. Thẩm Quyện lười biếng ngồi đơ tại chỗ, mặt không thay đổi nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh cụp mắt, đối mắt cùng cậu, không biết vì sao, vẫn có chút chột dạ nho nhỏ.

Lâm Ngữ Kinh không biết mình rốt cuộc có gì phải chột dạ, chẳng qua là đầu óc còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đã bắt đầu nổi lên.

Cô im lặng, hai tay cẩn thận vịn thành ghế, hơi khom người một cái, hỏi cậu: “Có muốn cùng ăn một bữa cơm không?”

Thẩm Quyện nhướng mày, ngữ điệu không sóng không gió: “Cùng bạn trai nhỏ của cậu?”

“…”

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, Trình Dật này thật đúng là lại khiếm khuyết đến phát sợ.

Cô thấp giọng giải thích: “Không phải, tôi không có bạn trai.”

Thẩm Quyện gật đầu, vuốt vuốt điện thoại cầm trong tay: “Người theo đuổi.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh đưa tay, một phát rút lấy điện thoại của cậu, thẳng dậy, liếc cậu: “Vậy cậu có ăn không đây.”

Tay Thẩm Quyện không còn gì, ngừng lại.

Trên đùi cậu còn đặt balo của cô, kéo quai cặp đứng dậy, cong môi: “Ăn.”

*

Hạng mục cuối cùng của buổi sáng đã xong. Cách giờ nghỉ trưa còn mấy phút, có vài bạn học cũng đã đi rồi. Đại hội thể thao, giáo viên mỗi lớp đều quản khá lỏng.

Trình Dật chờ ở cửa, Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện một trước một sau đi qua.

Mới đầu Trình Dật không kịp phản ứng, còn sấn tới nói với Lâm Ngữ Kinh: “Nhan sắc đám anh em trường các cậu trông cũng được à nha.”

Lâm Ngữ Kinh cười: “Cậu nói ai được.”

“Ngay phía sau cậu kìa.” Trình Dật nói.

“À, ” Lâm Ngữ Kinh rất bình tĩnh, “Người này, Thẩm Quyện, bạn cùng bàn của tớ, cùng nhau ăn bữa cơm.”

Bước chân Trình Dật bỗng nhiên chậm lại một nhịp: “Bạn bè?”

Lâm Ngữ Kinh “Ừ” một tiếng.

Tâm tình Trình Dật rất phức tạp.

Lâm Ngữ Kinh là kiểu người gì cậu hiểu rất rõ, cậu thậm chí cũng đã chuẩn bị xong một lớp học giao tiếp mới cho cô.

Cô kết bạn với một người, phải cần thời gian rất lâu dò xét toàn bộ. Quen với Lục Gia Hành, là vì hai người này đánh nhau từ nhỏ tới lớn. Quan hệ tốt với cậu, là bởi con người cậu không có ưu điểm gì, chỉ có da mặt dày dặn.

Thẩm Quyện thoạt nhìn đều không phải hai loại đó.

Nhưng cậu ta chỉ dùng gần hai tháng, đã thân thuộc với Lâm Ngữ Kinh đến mức độ có thể mang đến ăn cơm chung với bọn họ.

Thế giới của cô đang lặng lẽ mở rộng về phía cậu ta rồi.

Trình Dật thật lòng thật dạ cảm thấy người này có chút trâu.

*

Lục Gia Hành này ăn cái gì cũng rất kén chọn. Mấy quán cơm nhỏ gần Bát Trung đó, lớn nhất là quán lẩu ở góc cuối, mà cũng chỉ có thể nói là tương đối lớn. Vì vậy lúc Trình Dật chặn một chiếc xe, đến Super Brand Mall* ở khu thương mại bên cạnh Bát Trung, Lâm Ngữ Kinh cũng không ngạc nhiên chút nào.

(*) Một trung tâm thương mại lớn ở Thượng Hải.

Đại hội thể thao, thời gian khá dư dả thoải mái. Trong khu thương mại bên này cũng có không ít bạn học mặc đồng phục Bát Trung. Ba người vào thang máy, Trình Dật nhấn tầng 5, sau đó vô cùng nhiệt tình sáp lại gần Thẩm Quyện tự giới thiệu: “Người anh em, tớ là Trình Dật, bạn thân của Lâm Ngữ Kinh. Tương phùng chính là duyên, sau này mọi người chính là bạn bè.”

Thẩm Quyện xem ra chẳng có nửa điểm ý tứ kết bạn với cậu ta, không có biểu cảm gì, lời ít ý nhiều nói hai chữ: “Thẩm Quyện.”

Trình Dật khẽ dương mày.

Anh trai nhỏ này thật cool quá đi.

Vả lại sao nhìn thế nào cũng thấy như có chút địch ý nho nhỏ, không rõ nguyên do đối với cậu đấy nhỉ.

Cũng may là cậu, tính khí tốt. Nếu đổi thành người đang ngồi trong nhà hàng kia, chắc hẳn lúc này hai người đã đánh nhau rồi.

Cả một tầng 5 tất cả đều là chỗ ăn uống, nhà hàng rất nhiều. Lục Gia Hành chọn nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên.

Nhà hàng trong trung tâm thương mại thường không có phòng bao. Nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên này cũng không có, nhưng trước mỗi bàn lớn đều được ngăn bởi tấm bình phong cao cao bằng gỗ chạm rỗng, không gian độc lập. Ba người xuôi theo bàn bên trái đi lên trước, nhìn thấy Lục Gia Hành ở phía sau tấm bình phong cuối cùng.

Thiếu niên như không xương ngồi phịch trong ghế, đang thờ ơ đảo menu. Dư quang quét thấy người tới, ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nhanh rơi trên người duy nhất cậu không quen biết.

Thẩm Quyện đứng dựa vào cạnh tấm bình phong cùng cậu ta đối mặt, hơi dương dương cằm, buông mắt.

Lâm Ngữ Kinh và Trình Dật đồng thời lui về sau hai bước.

Cô rốt cuộc đã hiểu rõ một câu, khí tràng* gặp cái là va chạm.

(*) Khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất. (đã từng chú thích)

Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây, mãi đến khi Lâm Ngữ Kinh tưởng rằng có lẽ hai người họ đã nhìn nhau đến cọ ra tia lửa tình yêu gì đó, Lục Gia Hành rốt cuộc đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem menu.

Trình Dật cúi đầu: “Không phải chứ, chuyện gì xảy ra vậy, bá chủ trường học hai miền Nam Bắc mãnh liệt va chạm?” Cậu ta thấp giọng nói, “Ồ, là cậu, cậu chính là người đã định trước trong số mệnh của tôi.”

Lâm Ngữ Kinh có phần im ắng, giơ ngón tay chỉ Thẩm Quyện: “Người này, một tay ngồi đơ dày công tôi luyện thành. Tớ nghi ngờ cậu ta có huyết thống không thuần túy, căn bản không phải người phương Nam chính gốc. Cậu ta đã lật đổ nhận thức với người phương Nam mười mấy năm qua của tớ.”

Trình Dật gật nhẹ đầu: “Cũng lật đổ tớ rồi.”

Bốn phía bàn gỗ, Trình Dật và Lục Gia Hành ngồi một bên, Lâm Ngữ Kinh với Thẩm Quyện ngồi bên kia. Phục vụ lại đem ba quyển menu tới đây, Thẩm Quyện không lật, đầu ngón tay gõ gõ cạnh bàn, nhấc mắt hỏi: “Quán các người có món gì không cay.”

Nhân viên phục vụ lật menu đến phía sau, Thẩm Quyện gật gật đầu, nói cảm ơn, ánh mắt đảo qua đồ ăn không cay trên đó.

Trình Dật rất tích cực tỏ ra thân thiện, còn cho cậu nick name: “Thẩm huynh, cậu không thể ăn cay à?”

Tay Lâm Ngữ Kinh run lên, bị xưng hô sấm động này đánh cho ngoài cháy trong non.

Thẩm Quyện trái lại không có phản ứng gì, ngón tay thon dài cầm lấy menu, lật qua một tờ: “Bạn cùng bàn của tôi không ăn.”

Trình Dật biết Lâm Ngữ Kinh lâu như vậy, thói quen ăn uống ít nhiều cũng biết chút chút, ngẩn người, nói: “Cậu ấy ăn mà, trước kia cậu ấy rất ghiền ăn cay đấy, đi cùng bọn tớ cậu ấy đều ăn mà.”

Thẩm Quyện giương mắt lên: “Hiện tại cậu ấy không ăn.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh cứ luôn cảm thấy cái người này đang nhiệt tình so đo.

Trình Dật vẻ mặt mờ mịt nhìn qua: “À…”

Lục Gia Hành cũng giương mắt, nhìn qua.

Lâm Ngữ Kinh xòe tay ra, để lộ lòng bàn tay quấn kín băng gạt: “Hôm nay tôi, không cẩn thận ngã trên bậc thềm một cái.”

Lục Gia Hành quét mắt dòm bọc băng dày cộp của cô, nhíu nhíu mày, im lặng nhìn cô: “Trên bậc thềm mà cũng ngã được, cậu thiểu não sao?”

Lâm Ngữ Kinh tập mãi thành quen, giây sau lập tức phản công: “Cậu thiểu não nhất.”

Động tác lật menu của Thẩm Quyện khựng lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Gia Hành, đầu ngón tay đỡ quyển menu đẩy lên phía trước, ngồi dựa vào ghế, híp mắt dưới: “Ai thiểu não?”

Lục Gia Hành nghiêng đầu chau mày, nhìn cậu, còn chưa nói gì.

Căng thẳng hai giây.

Trình Dật bỗng nhiên giơ cao hai tay, hét lớn một tiếng: “Tớ!”

Lâm Ngữ Kinh càng thêm hoảng sợ.

Ba người xoay đầu lại, nhìn cậu.

“… Tớ thiểu não.” Trình Dật thở dài, con tim mỏi mệt, nói.

Hết chương 35.

(*) Chữ Khải (楷书 <kǎishū>) là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN). Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay. (nguyenhaionline.com)

(**) DJI INSPIRE 2: Một mẫu flycam của DJI.

Công ty TNHH Công nghệ SZ DJI là một công ty công nghệ Trung Quốc có trụ sở tại Thâm Quyến, Quảng Đông với các cơ sở sản xuất trên toàn thế giới. Nó được biết đến như một nhà sản xuất máy bay không người lái. (Wikipedia)

 Wikipedia

Sherry: 

Sau khi beta t có thay đổi một số xưng hô B-))) 

Đến đây rồi mà còn ai chưa đọc “Đáng yêu bao nhiêu tiền một cân” thì mau mau đọc đi nhaa~

Đáng yêu như tên <3

 Wikipedia

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN