Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Chương 61: Không ai có thể tốt hơn cậu
Đầu đông, khí lạnh vù vù tràn vào qua cửa sổ. Không mở điều hòa, trong phòng lạnh lẽo.
Ngón tay và đôi môi của Thẩm Quyện đều lạnh băng, tiếp xúc với da thịt tạo nên kích thích đến muốn run cả người, một bàn tay khác đặt sau cổ cô vuốt ve tựa như vỗ về.
Cả người Lâm Ngữ Kinh đều bị sự dịu dàng ấy bao quanh.
Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cảm nhận được ngón tay của cậu, hơi thở của cậu, mùi hương của cậu, hòa lẫn mùi nước khử trùng và mùi thuốc lá, một loại cảm giác sạch sẽ hỗn độn.
Cô mở mắt ra, Thẩm Quyện đang nhìn cô, cơ thể lùi lại dựa ra sau kéo dãn chút khoảng cách, tay dời khỏi phần ót, xoa xoa tóc của cô.
Trạng thái của cậu không tốt lắm, quầng mắt có màu xanh đen nhàn nhạt, mí mắt hơi cụp xuống, có phần mệt mỏi.
Vừa nãy cô đều không chú ý.
Lâm Ngữ Kinh giơ tay lên, dùng mu bàn tay chùi chùi hai mắt. Chỉ mất mấy phút, trạng thái mờ mịt trống rỗng gần như tuyệt vọng kia đã được khống chế bảy tám phần.
Cô thanh thanh cổ họng khàn khàn, do dự một chút, hỏi: “Cậu đi bệnh viện? Cậu của cậu còn…”
Cô nói được một nửa, dừng lại.
Thẩm Quyện đưa tay, sờ sờ khóe mắt còn hơi đỏ của cô: “Không được tốt lắm, thật ra cũng không khác mấy so với suy nghĩ của tớ. Ông đã nằm rất lâu rồi, khả năng miễn dịch gì đó cũng phải thấp hơn bình thường, vốn dĩ thân thể cũng không tốt lắm, phổi nhiễm trùng, tim bắt đầu suy yếu.”
Lâm Ngữ Kinh ngồi đờ tại chỗ, há miệng không nói nên lời, môi trắng bệch, không biết nên nói gì cho phải.
Thẩm Quyện tiếp tục nói: “Tớ gặp phải Nhiếp Tinh Hà.”
Lông tơ tóc gáy Lâm Ngữ Kinh đều dựng lên cả rồi. Sự tồn tại của người tên Nhiếp Tinh Hà này hoàn toàn vượt qua phạm vi tiếp nhận của cô, thậm chí khi vừa nghe thấy cái tên này, cô đã cảm thấy cả người lạnh run.
“Cậu ta có phải lại định làm chuyện xấu không? Cậu ta nói gì với cậu sao?” Cô khẩn trương mà bắt lấy tay cậu, “Bất luận cậu ta nói cái gì cậu cũng đừng nghe, cậu đừng để bị ảnh hưởng.”
“Tớ sẽ không dễ dàng bị ai ảnh hưởng như vậy, cậu đừng bận tâm chuyện này.” Một tay Thẩm Quyện xoa nhẹ dưới thái dương, ngón tay lướt theo mái tóc mềm mại của cô, quấn lấy đuôi tóc của cô, kéo một lọn đến, cuốn cuốn từng vòng trên đầu ngón tay mà ngắm nghía, “Tớ nói với cậu những điều này, là vì tớ muốn cậu biết, cái gì tớ cũng có thể nói hết cho cậu.”
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.
Thẩm Quyện rũ mắt, giọng nói hơi khàn khàn mỏi mệt: “Cậu cũng thế, dù là chuyện làm cậu vui hay không vui, chỉ cần cậu nói với tớ, tớ sẽ luôn lắng nghe.”
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.
Cô căn bản không thể nói với Thẩm Quyện.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Ngữ Kinh sớm đã như vậy, cô không giỏi thổ lộ, cũng đã thành thói quen từ lâu, không phải nói đổi thì đổi ngay được.
Mà sau khi Thẩm Quyện nói với cô những chuyện này, cô lại càng không mở miệng được.
Chính cậu cũng có rất nhiều chuyện, cậu của cậu, Nhiếp Tinh Hà, từng cái từng cái một đè lên người cậu. Cô không muốn khiến cậu lại phải gánh thêm một người là cô. Chuyện của cô thì phải do bản thân cô xử lý, không lý nào lại đẩy xuống cho cậu.
Huống chi, mâu thuẫn và vấn đề giữa cô và Lâm Chỉ, không chỉ đơn thuần là vì một Thẩm Quyện.
Cậu có chuyện của cậu, cô cũng có. Nếu xem chúng như một bảng biểu nho nhỏ, mỗi việc được hệ thống theo mức độ quan trọng của nó, thì ít nhất là ngay lúc này đây, nó đều xếp trước “Mối quan hệ này của bọn họ”.
Không ai có thể vứt bỏ cuộc sống của bản thân, sống theo cách muốn làm gì thì làm.
Chí ít thì hiện giờ không thể.
Lâm Ngữ Kinh hít sâu một hơi, đứng dậy: “Tớ đi đây.”
Thẩm Quyện không lên tiếng, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt tăm tối âm u.
Lâm Ngữ Kinh mím mím môi, thấp giọng nói: “Cậu ngủ sớm một chút, tớ đi rồi cậu phải ngủ luôn đấy, không cho thức khuya.”
Thẩm Quyện vẫn không lên tiếng, tìm được hộp thuốc lá trên bàn trà, gõ ra một điếu, cắn trong miệng.
Lông mi đen nhánh buông xuống, không nhìn rõ tâm trạng.
Lâm Ngữ Kinh hít hít mũi, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Quyện ngẩng đầu lên, nhìn cô đi tới cửa, kéo cửa ra, hàm răng ghìm điếu thuốc cọ xát hai cái, lại rút ra, ném qua một bên.
Thẩm Quyện tức giận đến trực tiếp bật cười.
Cậu cảm thấy mình đã dùng hết kiên nhẫn cả đời này, từng tí từng tí thăm dò vào thế giới của cô, nhưng vẫn không thể nào mở được lớp vỏ bọc của cô.
Lần nào cũng vậy, thời khắc cậu tưởng mình đã thành công, cô lại rụt người trở lại.
“Lâm Ngữ Kinh.” Cậu nâng mắt lên, ngửa người ra sau, tựa lên tay vịn ghế sô pha, “Cậu định cứ đẩy tớ ra ngoài như thế cả đời sao?”
Lâm Ngữ Kinh khựng một chút, xoay người lại nhìn cậu, bỗng nhiên gọi cậu một tiếng: “Thẩm Quyện.”
“Có thể tớ phải quay về nhà rồi.”
Thẩm Quyện nheo mắt lại.
“Tớ phải về nhà.” Lâm Ngữ Kinh lặp lại lần nữa.
Thẩm Quyện rốt cuộc đã ý thức được gì đó, ngón tay vô thức giơ lên, ngồi thẳng người, nặng nề nhìn chằm chằm cô: “Có ý gì?”
“Ý tứ chính là, có thể cậu phải đổi bạn cùng bàn, sau đó bắt đầu một đoạn yêu xa, cho tới khi tốt nghiệp.” Lâm Ngữ Kinh muốn cố gắng để giọng cho mình nghe nhẹ nhàng một chút, “Thật ra cũng không lâu lắm đâu, nhiều nhất là một năm… rưỡi thôi?”
Thẩm Quyện đã nghe rõ.
Sự khác thường của cô trước cổng trường, chuyện ngày hôm nay, và lời cô muốn nói.
Thật ra cậu nên sớm nhận ra được.
Thẩm Quyện nhắm mắt lại: “Tớ không đồng ý.”
Lâm Ngữ Kinh nhẹ giọng nói: “Bạn trai, có một số việc không phải cậu có thể quyết định được, tớ cũng không thể, cậu cứ xem như tớ đã dùng trước cơ hội cậu cho tớ.”
“Con người tớ không dũng cảm lắm đâu, rất nhiều lúc đều sẽ muốn trốn tránh, tớ cũng không biết liệu có một ngày nào đó tớ sẽ chạy mất không nữa.”
Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng tớ đã nhớ kỹ lời cậu nói rồi.”
Thẩm Quyện nhìn cô, ánh mắt hơi mơ hồ, cổ họng khản đặc: “Nói cái gì.”
“Cậu có thể cho phép tớ bỏ đi một lúc, nhưng cậu sẽ kéo tớ trở lại.” Cô chớp chớp mắt, cố giữ nước mắt không rơi xuống, “Cậu không thể vứt bỏ tớ, cậu sẽ không buông tay.”
*
Lúc Lâm Ngữ Kinh trở lại trong nhà không có ai. Mạnh Vĩ Quốc và Quan Hướng Mai đều không có ở đây, Phó Minh Tu đã về trường lúc chiều, cô lên lầu ngồi xuống giường, ánh mắt trống rỗng.
Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Quyện, toàn bộ lý trí đã đánh mất của Lâm Ngữ Kinh cũng đã bắt đầu về lại. Cả người cô dần dần tỉnh táo.
Lâm Chỉ cứng rắn và cố chấp thế nào, cô rõ ràng hơn bất cứ ai.
Cô không thể ngang ngạnh hơn bà.
Giúp cô chuyển trường, quyền nuôi dưỡng, dẫn cô đi, những chuyện như vậy đối với bà mà nói dễ như trở bàn tay.
Một cô nhóc mười sáu tuổi có thể làm cái gì đây? Điên loạn phản kháng sao? Tuyệt thực sao? Trốn học bỏ nhà đi sao?
Không có cách nào.
Thật ra tỉnh táo suy ngẫm lại, sự việc cũng chưa đến nỗi gay go như vậy.
Cô hiện giờ đang học lớp 11, chuyển sang nơi khác, kết thúc học kỳ sau của lớp 11, lên lớp 12.
Nhiều nhất cũng chỉ cần một năm rưỡi.
Lúc này Lâm Ngữ Kinh không thể chọc giận Lâm Chỉ. Hiện giờ Lâm Chỉ phản đối, chỉ là vì cô còn nhỏ tuổi. Yêu cầu của bà chính là cô bây giờ nhất định phải toàn tâm toàn ý học tập, bất kể là gì, chỉ cần có khả năng ảnh hưởng đến thành tích của cô, bà đều sẽ ngăn cản.
Thế nhưng một khi náo loạn cá chết lưới rách với Lâm Chỉ, không chỉ không mang đến bất cứ kết quả nào, biết đâu Lâm Chỉ còn có thể bắt đầu phản đối Thẩm Quyện?
Không thể hành động theo cảm tính.
Hiện giờ cô phải tạm thời thuận theo.
Một năm rưỡi thôi mà, không có gì ghê gớm, bọn họ có điện thoại, có thể gọi video, cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thể gặp mặt.
Những thứ này đều không phải vấn đề, sở dĩ nguyên nhân khiến Lâm Ngữ Kinh chống cự như thế, là vì cô cảm thấy bất an.
Một năm rưỡi, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đối với cô mà nói, thực sự là dài đằng đẵng.
Cô không có lòng tin có thể duy trì loại liên hệ mỏng manh này mà không bị khoảng cách ảnh hưởng. Cô không biết Thẩm Quyện có thể kiên trì hay không, cô thậm chí còn không biết sau một năm rưỡi bản thân sẽ trở nên như thế nào.
Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt lại mò tìm di động từ trên giường, lướt lướt lung tung cả nửa ngày mới mở đến số điện thoại của Lâm Chỉ.
Cô gọi tới, Lâm Chỉ nhận rất nhanh. Bên phía bà yên tĩnh, không có âm thanh gì.
“Tôi nghĩ xong rồi.” Lâm Ngữ Kinh khẽ khàng nói, “Tôi cũng không muốn sống cùng ba tôi, tôi về với bà.”
Lâm Chỉ nghe vậy có hơi kinh ngạc: “Mẹ không ngờ con lại nghĩ thông nhanh như vậy.”
“Tôi có quyền lựa chọn sao?” Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh hỏi.
Lâm Chỉ trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Tiểu Ngữ, lúc này con có thể giận mẹ, hoặc hận mẹ. Mẹ thừa nhận, những năm này mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nhưng mẹ dù sao cũng là mẹ con, mẹ không thể ngồi yên không để ý đến.”
“Mẹ cũng từng trải qua tuổi trẻ, rất nhiều chuyện đều sẽ dần phai nhạt. Bây giờ con cảm thấy sự việc oanh oanh liệt liệt như thế đấy, nhưng thời gian trôi qua, con sẽ nhận ra, không có chuyện gì là không thể quên. Chờ sau này con gặp được một cậu bé tốt hơn, con sẽ phát hiện mình lúc nhỏ kiên trì như vậy là ấu trĩ đến thế nào.”
Lâm Ngữ Kinh nằm thẳng trên giường, im lặng chốc lát.
“Ừm.” Cô nói, “Tôi biết rồi.”
*
Lâm Ngữ Kinh không ngờ tốc độ của Lâm Chỉ lại nhanh như vậy, cứ như sợ cô đổi ý vậy.
Bà nhanh chóng đến nói rõ với Mạnh Vĩ Quốc mục đích của mình, Mạnh Vĩ Quốc mới đầu còn cố ra vẻ ầm ĩ với bà một trận, cuối cùng đương nhiên không từ chối, chuyện này liền quyết định như thế.
Lâm Ngữ Kinh giống như một bóng quả cao su, bị người ta đá đến, lại đá đi.
Thời điểm nghĩ đến ví dụ này, cô thậm chí còn có chút buồn cười, ngay cả cảm xúc khổ sở cũng không có.
Khóc cũng không khóc nổi nữa rồi.
Thủ tục chuyển quyền nuôi dưỡng không thể xong nhanh như vậy. Trước tiên Lâm Chỉ giúp cô làm một loạt thủ tục chuyển trường.
Mà toàn bộ quá trình này, Lâm Ngữ Kinh đều không xuất hiện.
Lâm Chỉ có một căn nhà ở thành phố A. Lâm Chỉ chuyển hết đồ đạc của cô tới đó, cửa bị khóa trái, điện thoại bị tịch thu, cô đã bị nhốt trong nhà, hoàn toàn tách biệt với xã hội như thế hai ngày.
Lâm Ngữ Kinh không chống đối không ầm ĩ. Buổi tối ngày thứ hai, cô thừa dịp Lâm Chỉ tắm rửa, lén lút lấy điện thoại của mình từ tủ quần áo trong phòng ngủ của bà.
Trong nhà không có mạng, SIM cũng bị rút ra, nhưng những thứ trong điện thoại vẫn còn đó.
Đầu tiên Lâm Ngữ Kinh mở lịch sử trò chuyện với Thẩm Quyện. Thật ra hai người họ trò chuyện không nhiều, bình thường đều ở chung với nhau cả ngày ở trường, hai ngày nghỉ lại mỗi người bận mỗi việc riêng, cả hai cũng không phải kiểu quá dính người, nhiều nhất là buổi tối trước khi ngủ sẽ tán gẫu vài câu.
Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng chạy về phòng, lấy máy ảnh ra, chụp lại từng tấm từng tấm những ghi chép trò chuyện của bọn họ, sau đó mở album ảnh ra.
Ảnh của cô cũng không nhiều, mấy tấm gần đây nhất đều là đồ ăn.
Kéo lên trên nữa, là ngày cô và Thẩm Quyện bị Lưu Phúc Giang gọi vào văn phòng ấy.
Thiếu niên trong ảnh đứng ở hành lang, mặc áo khoác đồng phục màu trắng trên người, không kéo dây kéo, có phần cà lơ phất phơ, cằm dán băng keo cá nhân hình gấu con hoạt hình màu xanh da trời, biếng nhác mà buông mí mắt, dáng vẻ lơ mơ buồn ngủ, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính.
Con ngươi đen nhánh, khóe mắt hơi xếch, ngay cả độ cong lông mi rũ xuống cũng đẹp.
Thời điểm Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy tấm hình này rốt cuộc cũng sụp đổ.
Cô cầm điện thoại ngồi xổm trên sàn nhà, vành mắt đỏ lên từng chút từng chút một.
Ngày thứ ba, Lâm Ngữ Kinh thuyết phục Lâm Chỉ, để cô có thể tự đến Bát Trung thu dọn đồ đạc của mình.
Lâm Chỉ đưa cô đến cổng trường. Xuống xe, Lâm Ngữ Kinh không còn tâm tư nào khác, vội vàng chạy thẳng một đường từ cổng trường đến cửa phòng học, không thể chờ thêm giây phút nào nữa mà ba chân bốn cẳng chạy lên lầu bốn, chạy đến cuối hành lang.
Muốn gặp cậu.
Dù thế nào cũng phải gặp cậu một lần cuối.
Cửa phòng học mở, bên trong lại hiếm có dịp không một ai nói chuyện, đang làm bài kiểm tra nhỏ môn vật lý.
Lâm Ngữ Kinh đứng bên tường cạnh cửa ra vào, bỗng nhiên lại có phần chùn bước.
Cô hít sâu một hơi, đi tới trước hai bước, bước vào phòng học, gõ nhè nhẹ lên cửa.
Vương khủng long quay đầu lại, nhìn cô, gật gật: “Vào đi.”
Lâm Ngữ Kinh xoay người, nhìn sang chỗ ngồi của mình.
Vị trí của Thẩm Quyện trống trơn, trên bàn vẫn là tình trạng giống như lúc cậu về nhà hôm thứ sáu, tùy tiện bày hai cuốn sách, một cây bút.
Lâm Ngữ Kinh nhớ tới cậu khi đó, cầm lấy hai tờ đề thi, tiện tay xếp lại nhét vào trong balo, nhếch khóe môi nhìn cô, cười đến có chút lưu manh, kề sát vào cô thấp giọng hỏi: “Cùng nhau về nhà?”
Rõ ràng là rất gần, chỉ là chuyện mới xảy ra mấy ngày trước, tại sao lại bỗng nhiên lạ lẫm đến thế.
Lâm Ngữ Kinh khịt khịt mũi, cắn môi, nỗ lực khống chế khát vọng bật khóc của mình, đi tới bên cạnh chỗ ngồi của mình, chậm chạp thu dọn từng quyển sách một.
Cô lục đến quyển sách lúc trước, quyển sách được cậu kẹp đơn xin ở kí túc xá.
Lâm Ngữ Kinh đem quyển sách kia đặt lên bàn Thẩm Quyện, sau đó lén lút lấy đi cuốn đó của cậu.
Cô mở tờ đầu tiên ra, bên trên viết hai chữ lớn —— Thẩm Quyện.
Cô còn nhớ dáng vẻ của Thẩm Quyện lúc viết cái tên này, lười nhác ngồi nghiêng người tựa trên mặt tường, xoạt xoạt xoạt mà đề bút viết lên giấy. Tư thế viết chữ không chuẩn cho lắm, ngón cái sẽ móc nhẹ lên đầu ngón trỏ.
Lâm Ngữ Kinh lấy quyển sách kia của cậu nhét vào balo mình. Lục sâu vào trong hộc bàn, tìm được một cây kẹo que bị cô bỏ quên trong góc.
Lúc trước cô mua vì dỗ Từ Như Ý, mua một nắm lớn, toàn bộ đều nhét trong đó. Lúc không có việc gì thì lấy một cái ra ngậm ăn, cô cứ tưởng mình đã ăn hết cả rồi.
Kết quả không biết thế nào, hóa ra vẫn còn thừa một cái.
Que màu trắng, giấy kiếng bọc lấy viên kẹo, màu trắng mịn.
Vị mật đào.
Cô vốn cứ tưởng không có cây vị mật đào.
Cô nhớ mình đã chọn mỗi loại một cây, vị mật đào kia cô đã đưa cho Thẩm Quyện.
Lâm Ngữ Kinh hơi chớp mắt, nước mắt lại bất chợt dâng lên, “Tanh tách” một tiếng rơi xuống mặt bàn.
Cô cầm cây kẹo que kia, đặt trên bàn Thẩm Quyện.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh. Buổi sáng đầu đông, ánh mặt trời yếu ớt mà đẹp đẽ, chiếu lên trên người hầu như không cảm nhận được nhiệt độ.
Thời điểm cô đến đây là tháng chín.
Dưới bầu trời phương nam, Lâm Ngữ Kinh giẫm lên cái đuôi của mùa hè, đi đến thành phố xa lạ này. Trong lúc đang bất an và hoảng loạn, đã gặp được một thiếu niên dưới ánh dương chói chang của mặt trời mùa hạ.
Một thiếu niên kiêu ngạo, lười nhác tùy tiện, khoa trương lại dịu dàng.
Lúc cậu nhìn thấy một đứa bé chạy đến trên lối đi bộ, sẽ theo bản năng mà hơi khom lưng giơ tay bồng lên, rất tự nhiên mà bảo bọc một lát, dịu dàng lại tinh tế.
Cũng sẽ đứng dưới ánh đèn sáng ngời trong sân bóng rổ, xoay người cười nói với cô “Quyện gia không gì không làm được”, ngạo nghễ khắp người.
Cậu vĩnh viễn luôn tỏa sáng, vĩnh viễn không chịu khuất phục.
Cậu có linh hồn kiên định nhất.
Lúc Lâm Chỉ nói với Lâm Ngữ Kinh, sau này cô sẽ gặp được người tốt hơn, Lâm Ngữ Kinh đã không mở miệng phản bác.
Thật ra trong lòng cô nghĩ thế nào, tự bản thân cô biết, Lâm Chỉ cũng hiểu rõ.
Chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Thẩm Quyện đã khiến cô cảm thấy mình đã gặp được phong cảnh tốt nhất đời này.
Cô sẽ không gặp được người như vậy nữa.
Không ai có thể tốt hơn cậu.
Hết chương 61.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!