Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Chương 82: Cậu còn học được gì sau lưng tớ rồi?
Ngày mai khai giảng, nhớ lúc đầu Thẩm Quyện có nói tối nay sẽ về trường, liền lén lút chạy ra ngoài tìm cậu.
Studio của Thẩm Quyện có phòng cất bia rượu, có điều Lâm Ngữ Kinh không thích hãng đó lắm. Bình thường cô toàn tự mua, vất vả xách theo cả túi đồ ăn vặt đi về hướng ngõ cũ.
Thật sự đã quá lâu không đến rồi, cô đứng ở giao lộ tối om, thậm chí còn có chút cảm giác xa lạ bỡ ngỡ.
Chỉ là chút cảm giác bỡ ngỡ đó đã hoàn toàn biến mất vào thời điểm nhìn thấy người kia đứng trước cửa.
Lâm Ngữ Kinh vốn còn cảm thấy tính khí của mình trải qua hai năm qua mài giũa đã càng ngày càng tốt.
Cuộc sống vốn chẳng thể toàn vẹn như ý, có gì đâu mà phải tức giận?
Phần nhiều phiền muộn nảy sinh đều là do chính chúng ta nghĩ không thông, bản thân không có cách nào tự buông tha cho mình.
Thế nhưng nếu không phải bản thân không vượt qua được, mà là có người nhất định không chịu buông tha cho chúng ta thì sao?
Vậy thì cũng đừng buông tha cho hắn.
Thoạt đầu Lâm Ngữ Kinh cũng không nhận ra người này là Nhiếp Tinh Hà. Cô mới chỉ gặp hắn ta một lần, trong lúc vội vàng chẳng thể nhìn một cái là nhận ra hắn ngay.
Nhưng đến khi hắn ta dứt lời, thì dù có là tên ngốc cũng đoán ra được.
Lâm Ngữ Kinh thật sự không hiểu nổi người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.
Cô túm cổ áo hắn lôi ra ngoài. Nhiếp Tinh Hà động đậy ngay lập tức, hắn ta giơ tay nắm lấy cổ tay cô, nhưng rồi mau chóng kịp phản ứng, chỉ động một chút rồi không hề nhúc nhích, mặc cho cô kéo. Biểu cảm lúc đầu chỉ có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền biến thành lặng thinh không tiếng động.
Hắn buông tay xuống, đánh giá cô, lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Tôi đã gặp cậu rồi đúng không?”
Lâm Ngữ liếc hắn một cái, trở tay đóng cửa studio lại, lôi Nhiếp Tinh Hà đến cổng sắt.
Nhiếp Tinh Hà thoạt trông yếu đuối thế kia, thế mà lại chẳng hề lo sợ: “Ồ, là cậu.” Hắn cười cười, dịu giọng nói: “Lâm Ngữ Kinh?”
Lâm Ngữ Kinh không tò mò tại sao cậu ta biết tên cô. Cô mím môi túm tóc hắn, “Bang” một tiếng đập mặt hắn ta lên cánh cửa.
Nhiếp Tinh Hà không thốt ra một tiếng.
Lâm Ngữ Kinh nắm tóc hắn kéo mạnh lên trên, nhìn hắn mà nói: ” Mày vừa định đánh trả, đúng không? “
“Vì sao mày phải chịu đựng? Mày muốn chọc giận Thẩm Quyện, cho nên cố ý nói ra những lời đó, sau đó thế nào? Lại tố cáo anh ấy cố ý xâm phạm?” Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, “Mày nghĩ mày có thể thành công sao?”
“Cậu cảm thấy tôi cần phải thành công à?” Nhiếp Tinh Hà nâng tay, chậm rãi lau máu mũi, ống tay áo theo động tác đó trượt xuống, trên cánh tay có một dấu vết màu đỏ, “Chỉ cần chuyện này có tồn tại, nó sẽ không thể quay lại, đội xạ kích của nó cũng sẽ không cần nó nữa.”
Hắn ta cười cợt: “Không cần ồn ào quá lớn, giống như lần trước là được.”
Lâm Ngữ Kinh chưa kịp suy nghĩ, lực chú ý một lần nữa bị câu nói của cậu ta kéo về, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống, bắt lấy đầu cậu ta lần nữa đặt trên cửa sắt lạnh lẽo.
Hai người nói xong hai câu này chưa được bao lâu, cửa nhỏ của studio bị mở ra, Thẩm Quyện đứng ở cửa.
Lâm Ngữ Kinh ngước mắt, nghiêng đầu nhìn qua.
Nhiếp Tinh Hà nói đúng, chỉ cần Thẩm Quyện động thủ thì cậu sẽ kết thúc ngay. Chuyện tuyển thủ đánh người này có nghĩ cũng đừng nghĩ, vô luận là vì bất kì nguyên nhân nào.
Cô thờ ơ nhìn cậu, giọng điệu có phần thô bạo: “Đi vào.”
Thẩm Quyện ngẩn người, trở tay đóng cửa, trực tiếp đi tới.
Lâm Ngữ Kinh thậm chí còn không muốn để Nhiếp Tinh Hà xuất hiện trong vòng năm mét xung quanh Thẩm Quyện, cô ném phắt hắn ra. Nhiếp Tinh Hà lảo đảo hai bước, vịn vào cột điện ngoài cổng để ổn định bước chân.
Lâm Ngữ Kinh đã thấy rõ vệt đỏ kia trên cánh tay cậu ta.
Hình như là bị cái gì đó cắt phải, miệng vết thương dữ tợn, máu thoạt nhìn mới đông lại chưa lâu. Cậu ta thậm chí còn không thèm băng bó vết thương, dạng vẻ như chẳng phải việc gì to tát.
Cô nheo mắt.
Thẩm Quyện đã đi tới.
Lâm Ngữ Kinh chạy nhanh đến kéo cậu lại, vội la lên: “Thẩm Quyện.”
Trầm Quyện nghiêng đầu.
“Quên đi.” Lâm Ngữ Kinh hít sâu một hơi, “Tạm thời quên đi, cậu ta chính là cố ý tới tìm cậu, cậu không thể qua đó.”
Thẩm Quyện không nói gì.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Chúng ta khóa cổng lớn lại, không cho cậu ta vào.”
Cậu dừng một chút, sau một lúc lâu mới nặng nề đáp lại.
Lâm Ngữ Kinh đi qua đó đóng cổng. Cổng lớn kiểu cũ, then cửa sắt to bằng nửa cổ tay Lâm Ngữ Kinh. Cô đưa tay cài kĩ hai cái chốt cửa trên dưới, xong mới quay đầu, đi tới kéo tay cậu nhéo nhéo: “Cứ làm như không nhìn thấy hắn, hôm nay trừ tớ ra ai cũng không tới.”
Thẩm Quyện đổi lại nắm lại tay cô, cụp mắt: “Được.”
*
Lúc này tâm trạng của Vương Nhất Dương rất phức tạp.
Cậu ta im lặng như gà ngồi trên sô pha, ngó ngó Thẩm Quyện, lại dòm dòm Lâm Ngữ Kinh ngồi bên cạnh cậu, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lâm Ngữ Kinh đã trở về.
Cậu ta thế nào cũng chưa từng nghĩ tới Lâm Ngữ Kinh sẽ ra sân bằng phương thức như vậy, đột nhiên trở về vào lúc này.
Nhưng bây giờ biết phải làm sao đây!
Thẩm Quyện đã có người yêu rồi đấy!!
Đây còn không phải là ép người anh em của cậu ta phải chọn một trong hai sao?
Vương Nhất Dương tưởng tượng thôi cũng thấy phát sầu. Trong lòng cậu ta dĩ nhiên ít hoặc nhiều vẫn nghiêng về phía Lâm Ngữ Kinh hơn, dù sao mọi người đều quen biết cả rồi. Thế nhưng chị dâu mới cũng đâu có làm gì sai chứ?
Người ta đang yêu đương, mối tình đầu dựa vào cái gì mà giữa chừng nói quay lại liền quay lại, má nó cũng thật quá tổn thương đi.
Hơn nữa Thẩm Quyện cũng không phải là người như vậy.
Vương Nhất Dương vẫn vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của cậu ta. Chỉ là nhất thời cảm thấy tiếc nuối, nếu Lâm Ngữ Kinh về sớm một tháng thì đã không có chuyện gì rồi.
Cậu ta thở dài, nhìn Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện ngồi kề bên nhau trên sô pha. Mu bàn tay đang để sau người của Lâm Ngữ Kinh lén lút vươn qua, đầu ngón tay khẽ cào cào lưng Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện mặt không đổi sắc đưa tay ra sau lưng theo, một phát bắt lấy tay cô, nắm lại.
Tay Lâm Ngữ Kinh cựa quậy.
Tay Thẩm Quyện không buông ra.
Hai người lén lút giở trò sau lưng.
Vương Nhất Dương: “…”
Vương Nhất Dương hết chỗ nói.
Mấy người tưởng ông đây mù, ông đây không nhìn thấy hả?
Vương Nhất Dương cảm thấy như vậy thật không tốt.
Cậu ta vốn là người miệng mồm thẳng tuột, nói chuyện luôn không cân nhắc nhiều, lại uống một chút rượu, cau mày nhìn Thẩm Quyện, kề đầu đến, hạ giọng, tưởng rằng chỉ có hai người nghe thấy nhưng không biết có phải vì uống nhiều rượu hay không mà âm lượng lại to đến nỗi ai cũng nghe được: “Tớ cảm thấy cậu như vậy không được tốt lắm, cậu định nói chuyện với bạn gái cậu thế nào hả?”
Lâm Ngữ Kinh nhướng mày.
Đối với chỉ số IQ này của cậu ta, Tưởng Hàn cũng phục luôn rồi, câm nín mắng một câu: “Tên đần.”
Thẩm Quyện không biểu cảm nhìn cậu ta: “Tôi lấy cho cậu một cái loa nhé.”
Vương Nhất Dương chưa kịp phản ứng lại, vẫn ré lên: “Cậu cho tớ loa làm gì?”
“Để cậu cầm đi trên đường la một vòng, báo cho một số người còn chưa biết.” Thẩm Quyện nói.
Vương Nhất Dương ngây ngốc nhìn cậu.
Tưởng Hàn thật sự không nhìn nổi nữa, giơ tay túm đầu cậu ta kéo ra ngoài: “Được rồi Quyện gia, cậu lo chuyện của mình đi, mặt hàng này để tớ đưa về giúp cậu.”
Vương Nhất Dương và Tưởng Hàn đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện. Lâm Ngữ Kinh ngồi trên sô pha giương mắt nhìn cậu: “Bạn gái?”
“Để tớ nghĩ đã.” Thẩm Quyện nói.
Lâm Ngữ Kinh trừng cậu: “Cậu nghĩ cái gì.”
Thẩm Quyện dựa ra sô pha, lười biếng nói: “Nghĩ xem phải nói với bạn gái thế nào.”
Vẻ mặt cậu thả lỏng, còn có tâm trạng nói giỡn với cô, trông có vẻ không bị Nhiếp Tinh Hà làm ảnh hưởng gì cả.
Lâm Ngữ Kinh vẫn không yên tâm, bị người ta chặn trước cửa tìm phiền phức, với tính cách của tên Thẩm Quyện này không phải nói quên là quên.
Cô ngồi trên sô pha nhìn cậu thu dọn bữa tiệc ăn uống của bọn Vương Nhất Dương, quay đầu lại: “Cậu…”
Lâm Ngữ Kinh biết cậu muốn hỏi gì, đá giày xuống nằm thẳng trên sô pha, an nhàn như một tiểu quý bà: “Tớ buồn ngủ rồi.”
Thẩm Quyện buồn cười nhìn cô: “Được rồi, không đuổi cậu nữa, vào trong ngủ.”
Lâm Ngữ Kinh mở to mắt, nằm ngang trên sô pha nhìn cậu: “Tớ muốn ngủ ở đây.”
Thẩm Quyện nói: “Tớ phát hiện cậu rất thích sô pha của tớ nhỉ? Lần nào đến đều giành ngủ chỗ này.”
“Tớ cảm thấy sô pha nhà cậu vô cùng có cảm giác tuổi thơ.” Lâm Ngữ Kinh kéo cái thảm lông nhỏ màu xám của cậu, thuận miệng nói hưu nói vượn: “Tấm thảm này của cậu giống y như đúc cái mà bà nội tớ đã dệt cho tớ khi tớ còn bé.”
Thẩm Quyện đi đến trước sô pha, từ trên cao nhìn cô: “Lâm Ngữ Kinh.”
Lâm Ngữ Kinh ôm thảm lông, nhắm hai mắt lại, miễn cưỡng hừ một tiếng: “Ừ?”
“Cậu đang canh chừng tớ à?” Thẩm Quyện hỏi.
Lâm Ngữ Kinh mở choàng mắt.
Cô hắng giọng, từ từ bò dậy từ sô pha: “Tớ hơi sợ cậu…”
“Sợ ban đêm tớ trốn cậu đi tìm Nhiếp Tinh Hà.” Thẩm Quyện hơi nghiêng đầu, “Tớ tìm nó làm gì, đập nó một trận à?”
Lâm Ngữ Kinh nhớ tới vết thương trên tay Nhiếp Tinh Hà, do dự một lát, hỏi: “Bây giờ cậu ta, còn bị bố cậu ta đánh không?”
“Đánh thế nào được.” Thẩm Quyện bước qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo thảm lông nhỏ phủ lên chân và bàn chân của cô, “Bây giờ còn đang ở trong đó, chung thân.”
Lâm Ngữ Kinh hơi há miệng: “Vì chuyện gì vậy.”
Thẩm Quyện nhìn cô một cái.
Ba ngày sau khi Lạc Thanh Hà nhặt Nhiếp Tinh Hà về, cảnh sát nhận được báo án của hàng xóm.
Trong căn phòng nhỏ cũ kĩ chỉ có mười mấy mét vuông của Nhiếp gia, người phụ nữ nằm trên mặt đất không biết ngừng thở từ khi nào. Giữa hè, trong căn phòng kia nồng nặc mùi, hàng xóm bấy giờ mới nhận thấy khác thường, báo cảnh sát.
Cha Nhiếp Tinh Hà lẩn trốn một tháng trời, cuối cùng vẫn bị bắt về, nhận tội vô cùng dứt khoác, còn nói hối hận nhất chính là để thằng nhãi Nhiếp Tinh Hà chạy thoát, chưa thể đập chết chung.
Biểu cảm của Nhiếp Tinh Hà lúc đó rất bình tĩnh.
Sảng khoái, thống khổ hay sợ hãi, tất cả đều không có. Mặt cậu ta không chút cảm xúc, tâm trạng chẳng mảy may xao động mà đứng ở đó. Đến khi mọi người nhìn qua, cậu ta bỗng nhiên mím môi, rũ mắt xuống. Quanh năm suốt tháng bị ngược đãi làm cho suy dinh dưỡng, so với đứa trẻ cùng tuổi thì thấp hơn nhiều, trên người toàn là vết thương, thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối.
Thẩm Quyện nói đơn giản hai câu với Lâm Ngữ Kinh, vô cùng ít lời nhiều ý, lo cô sợ hãi. Nếu có thể, cậu chẳng muốn cho cô biết một tí gì việc này.
Ngoài ý muốn, Lâm Ngữ Kinh vô cùng ổn định mà nghe hết, sau khi tiêu hóa một chút mới bình tĩnh hỏi cậu: “Cậu có cảm thấy tinh thần cậu ta có vấn đề không?”
“Nó có bệnh, cậu nhìn ra được à?” Thẩm Quyện sờ hộp thuốc lá trên bàn trà, theo thói quen rút ra một cây, nhưng rồi dừng lại.
Từ sau khi lên đại học, Lâm Ngữ Kinh chưa từng thấy Thẩm Quyện hút thuốc, hoặc là cậu không hút trước mặt cô.
Thật ra cô còn rất thích xem cơ. Cậu có thói quen nheo mắt, cắn điếu thuốc ngửa đầu lên, cần cổ kéo dài, trông vừa suy sụp vừa gợi cảm.
Cậu đẩy điếu thuốc trở lại, vừa định ném hộp thuốc lên bàn trà, Lâm Ngữ Kinh đã đưa tay tiếp lấy, rút ra một cây đưa cho cậu: “Ông chủ Thẩm, muốn làm gì cứ làm, đừng nhịn.”
Thẩm Quyện không nhận.
Vì thế Lâm Kinh Ngữ cúi đầu, tự mình cắn lấy.
Thẩm Quyện nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng người mò bật lửa trên bàn. Một tiếng nhỏ vang lên, ánh lửa lập lòe nhảy nhót. Cô ngậm điếu thuốc kề đến, đốm lửa hồng lóe lên, nhen lửa.
Ánh lửa nhỏ ấm áp phủ lên hàng mi dài rậm một vòng ánh sáng.
“Cậu có kể chuyện của cậu ta với người nhà cậu không?” Lâm Ngữ Kinh hỏi.
“Không có.” Thẩm Quyện nhìn thẳng vào cô, nói, “Chuyện không có chứng cứ, nói thế nào?”
Lâm Ngữ Kinh thả lại bật lửa lên trên bàn trà, ngả người ra sau, hơi nâng cằm nhả ra một làn khói, do dự nói: “Thẩm Quyện, tớ thấy tên Nhiếp Tinh Hà này ——”
Có khuynh hướng tự ngược thì phải.
Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, vẫn là không nói ra.
Nhiếp Tinh Hà phản ứng rất nhanh. Khoảnh khắc cô chạm vào cổ áo hắn, hắn ta cũng đã kịp phản ứng, hơn nữa sức lực không hề nhỏ. Hắn ta không phải không có sức phản kháng như bề ngoài, thậm chí còn có tính nguy hiểm rất cao.
Đối với những bệnh nhân tâm thần không gây tổn hại cho người khác, pháp luật không can thiệp, để bệnh nhân tự nguyện nhập bệnh. Nhưng nếu có bằng chứng cho thấy người đó có khuynh hướng tự làm hại mình, hoặc có hành vi trực tiếp gây thương tổn cho chính mình hay cho người khác, thì có thể sẽ bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng điều này hoàn toàn chỉ là phỏng đoán của cô. Sau khai giảng Thẩm Quyện cực kỳ bận, bài vở và cả chuyện bên phía Dung Hoài đều phải gấp rút chạy, Lâm Ngữ Kinh không muốn làm cậu phân tâm.
Lâm Ngữ Kinh hoàn hồn, gật gật đầu: “Cậu ta quả thực là có bệnh.”
Thẩm Quyện không nói chuyện, nhìn cô.
Khi đang ngẫm nghĩ gì đó, cô có thói quen nghiêng đầu cau mày, thỉnh thoảng cắn môi. Hộp thuốc này là Tưởng Hàn để lại, rất nặng đô. Thế mà động tác của cô lưu loát tự nhiên lại thuần thục, mày cũng không nhíu một cái.
Thẩm Quyện đưa tay rút lấy điếu thuốc của cô, dụi tắt ném vào gạt tàn thuốc, nghiêng người áp xuống, thấp giọng hỏi: “Cậu còn học được gì sau lưng tớ rồi?”
Vấn đề cậu hỏi không đầu không đuôi, Lâm Ngữ Kinh có chút mờ mịt: “Hả?”
Thẩm Quyện híp mắt: “Một tay tháo dây lưng, hút thuốc lá, cô tiểu Lâm bây giờ dường như cái gì cũng thành thạo nhỉ?”
Lâm Ngữ Kinh kịp phản ứng: “À…”
Cô chớp chớp mắt: “Không nghiện, chỉ vô tình thôi, thời điểm phiền muộn.”
Thẩm Quyện nặng nề nhìn cô, lát sau thở dài: “Mẹ nó chứ trước mắt cậu tớ toàn phải nhẫn nhịn, thế mà rốt cuộc tự cậu đi học thói xấu?”
“Cho nên tớ mới nói với cậu, đừng nhịn.” Lâm Ngữ Kinh nở nụ cười, “Hơn nữa chuyện này sao lại là học thói xấu chứ?”
“Nicotine có hại cho sức khỏe.” Thẩm Quyện đứng dậy, giơ tay xoa đầu cô, “Vào trong ngủ đi tiểu cô nương, không cần canh tớ, tớ không có thói quen đi chơi ban đêm.”
*
Một tháng mười qua đi, Thẩm Quyện đúng là bắt đầu bận rộn. Cái Dung Hoài bảo cậu tham gia chính là giải đấu bắn súng của sinh viên thế giới, vào giữa tháng ba. Thẩm Quyện có năm tháng để luyện tập.
Dùng năm tháng để tìm lại thứ đã đánh mất trong bốn năm, muốn lấy lại cảm giác trước kia gần như là chuyện không thể nào.
Cậu đã lãng phí bốn năm tốt nhất.
Lâm Ngữ Kinh cũng rất bận, bọn cô năm nhất đã bắt đầu học chuyên ngành. Khoảng thời gian cái gì cũng đơn giản lúc vừa nhập học đã qua rồi, về sau chỉ thấy càng ngày càng khó, ngày nào cũng ngồi ê mông ở thư viện học muốn trọc đầu.
Còn rất nhiều việc khác phải làm. Trong lúc này cô có gọi cho Ngôn Hành mấy lần, hỏi xin ý kiến về tình huống của Nhiếp Tinh Hà, lại tìm Phó Minh Tu nhờ tìm hiểu.
Nhiếp Tinh Hà không đi học, tốt nghiệp cấp ba thì vào học ở một trường trung cấp nghề, bây giờ là giáo viên mầm non ở trường mẫu giáo. Bình thường quan hệ cá nhân khá đơn giản, độc lai độc vãng*, không có bạn bè, cũng chưa từng nảy sinh xung đột với người khác.
(*) Để chỉ những người làm gì cũng chỉ có một mình, không hay cùng bạn bè hay người thân.
Hoàn toàn không có liên hệ với thân thích của bố, bên mẹ chỉ còn một người cậu. Mỗi tháng Nhiếp Tinh Hà đến nhà cậu mình hai lần, ăn một bữa tối.
Nhà mẹ hắn ta họ Ninh, có một người em họ, tên là Ninh Viễn.
Lâm Ngữ Kinh có loại cảm giác: “Chà…”
Cho nên Ninh Viễn cái gì cũng biết, lúc ấy mới chán ghét Thẩm Quyện đến tột cùng. Cho nên Nhiếp Tinh Hà cũng biết cô, thậm chí còn biết cô tên Lâm Ngữ Kinh.
Như vậy xem ra quan hệ giữa hắn và người em họ này còn rất tốt.
Chỉ là không biết có bao nhiêu phần chân thành trong mối quan hệ tốt này.
Lâm Ngữ Kinh chờ hơn một tuần, nếu Nhiếp Tinh Hà đã sốt ruột như vậy khi biết Thẩm Quyện trở về đội xạ kích, hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ qua đơn giản như thế.
Chấp niệm của hắn với Thẩm Quyện rất sâu, chính là cái kiểu chỉ cần mày không tốt là tao an tâm rồi, làm sao có thể để cậu yên ổn trở về huấn luyện.
Nhiếp Tinh Hà sẽ không bỏ qua cho Thẩm Quyện. Ngày nào hắn ta tự do thì Lâm Ngữ Kinh vẫn chưa thể yên lòng.
Vì thế Lâm Ngữ Kinh ra sức nỗ lực để trở thành một đóa hoa giao thiệp, để Lý Lâm kéo cô vào nhóm khối của Bát Trung. Nhóm lớn ngàn người, người lớp nào cũng có. Lâm Ngữ Kinh còn đặc biệt quan sát một chút, Ninh Viễn cũng ở trong này.
Cô khoác một bí danh nhỏ, giả mạo Vương Nhất Dương ở trong nhóm chat phát biểu cả đống câu kiểu như: “Lúc Thẩm Quyện huấn luyện thực sự cmn quá đẹp trai, ông đây muốn cong rồi.” Phản ứng kinh hoàng của mọi người trong nhóm chat kéo dài đến tận giữa tháng mười. Sau một tuần điều chỉnh, việc huấn luyện của Thẩm Quyện dần đi vào quỹ đạo.
Cô đã chờ được một cuộc gọi đến từ một số lạ.
Nhiếp Tinh Hà rốt cuộc đã không nhịn được nữa.
Trước khi nhận điện thoại, Lâm Ngữ Kinh thở dài, thầm nghĩ mày mà còn nhịn thêm chút nữa thì bà sẽ chủ động gọi đến bảo mày tan học ở lại, trực tiếp đến nhà trẻ của mày chặn lại.
Hết chương 82.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóm chat QQ của khối – khóa 1X Bát Trung ——
[ Lớp 10 – Vương Nhất Dương ]: Đệch mẹ, papa tao đẹp trai quá đi!
[ Lớp 10 – Vương Nhất Dương ]: Đệch mẹ!!! Thẩm Quyện đẹp trai vc á!!!!!
[ Lớp 10 – Vương Nhất Dương ]: Ôi, Thẩm Quyện đúng là thần xạ thủ trời sinh, chính là một người sinh ra vì xạ kích mà.
[ Lớp 10 – Vương Nhất Dương ]: A a a a a a a tại sao Thẩm Quyện có thể đẹp trai như thế, ông đây phải cong, tôi phải chơi gay với cậu ta, đừng ai cản tôi.
[ Lớp 10 – Lý Lâm ]: Người anh em…?
[ Lớp 10 – Tống Chí Minh ]:???? Không muốn sống rồi à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!