Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Sếp - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Sếp


Chương 11


11.

Sáng hôm sau, sếp mắc mưa bị ốm.

‘Lâm An An, mang ít thuốc tới đây hộ tôi.’

Giọng nói khàn đặc…vẫn rất quyến rũ.

Thuốc gì?

Lại không trả lời.

Không còn cách nào, tôi đành đến hiệu thuốc mua ít thuốc thường dùng.

Đến cổng nhà Tạ Dữ, ấn chuông mấy lần cũng không có ai đáp lại.

Không lẽ ngất rồi sao.

Tôi thử nhập mật mã mà hồi trước anh ấy nói cho tôi khi tôi lấy đồ hộ anh.

Cửa mở ra, một con rắn nhỏ màu đen lộ ra từ chiếc bể thủy tinh to ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm tôi, thè lưỡi “xì xì”.

Gương mặt Tạ Dữ không được tự nhiên đỏ lên.

Nghe tiếng mở cửa, hàng lông mi Tạ Dữ chớp chớp.

Hé mắt ra nhìn, thấy tôi, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của Tạ Dữ, cởi bỏ bề ngoài của kẻ tư bản gian ác, giống mỹ nam ngủ say, tôi thấy thương xót.

“Cần đi bệnh viện không?”

Tôi khẽ hỏi.

Tạ Dữ:

“Hừ Hừ.”

?

Cũng may tôi có thể nghe được lòng anh nói rằng:

‘Không cần đi bệnh viện.’

Đã sốt mê man rồi, không đi bệnh viện không được.

Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy nhưng đã đánh giá thấp sức nặng của anh.

Hai người ngã một đống trên thảm, Tạ Dữ ai oán mở to mắt.

‘Gọi điện cho bác sĩ Tần.’

Bị Tạ Dữ đè lên người, chóp mũi anh ấy dán vào má tôi còn hai tay tôi đỡ eo anh ấy.

Dáng người rất đẹp.

Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe được tiếng lòng của anh ấy:

‘Cô ấy mềm mại quá…”

Giở trò lưu manh gì đấy, tôi đang định đẩy anh ra, chạm đến nhiệt độ cơ thể anh lại rụt tay về.

Bỏ đi, so đo gì với một người đang sốt mê man chứ.

Khi bác sĩ Trần đến, nhìn tôi và Tạ Dữ chồng lên nhau, ra sức lau mồ hôi.

Giày vò cả buổi sáng, gương mặt đỏ bừng của Tạ Dữ cũng đỡ một ít.

Tôi chủ động ra trận, xuống bếp hầm một nồi cháo cho Tạ Dữ.

Canh lửa không chuẩn lắm nên cháo hơi cháy.

Tôi lặng lẽ đổ phần đen xuống dưới đáy, tự lừa dối mình.

Tạ Dữ nhìn bát cháo tôi bưng ra, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ỉu xìu nghĩ:

‘Lâm An An xuất thân từ nuôi heo chuyên nghiệp sao?’

Mặc dù ghét bỏ nhưng Tạ Dữ vẫn cau mày ăn hết.

Vừa ăn vừa ọe trong lòng khiến tôi sinh ra cảm giác áy náy khi đã ngược đãi bệnh nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN