Thú được triệu hồi – Trinh Bắc thân thiết chào hỏi, Văn Phong Tẫn cười lạnh một tiếng: “Là ngươi, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?” Dứt lời gã gầm lên, chuẩn bị dùng một chiêu vả chết Trinh Bắc.
Vương Tiểu Mị nhanh chân vồ tới mà Trinh Bắc càng xua tay nhanh hơn: “Lần này tôi không tới trộm mộ mà để mật báo!”
Mật báo?
Vương Tiểu Mị chớp mắt: “Ý gì?”
“Đừng nghe nó nói bậy, người này có thể tránh được Mộc Nhị, thủ đoạn chắc chắn không đơn giản đến thế. Tiểu Mị huynh tránh ra, ta không muốn làm liên lụy huynh, tin ta, ta sẽ giải quyết nhanh nhất có thể.” Lúc Văn Phong Tẫn nhìn Trinh Bắc cứ như nhìn một con rắn độc, sau đó gã quay đầu dịu dàng vuốt tóc Vương Tiểu Mị.
Nhưng Vương Tiểu Mị biết ‘giải quyết’ trong miệng gã đàn ông chắc chắn chả phải thứ tốt lành gì, khéo Trinh Bắc chết mà chẳng còn cọng lông chân nào trên người mất!
“Mộc Nhị? Thằng nào thế?” Trinh Bắc xua tay nói: “Êu đừng thế chứ, em tới báo ân thật mà! Hai anh là chủ mộ sống mấy ngàn tuổi kia đúng không, haha, em về kể với anh trai em, ổng bảo khéo hai anh chính là ma quân và đại sư huynh tự tử vì tình được khắc trên bia mộ.”
Cậu ta chỉ Vương Tiểu Mị đang điên cuồng cọ chóp mũi Văn Phong Tẫn nhằm trấn an gã.
“Nhưng em không sợ bánh chưng lớn, hơn nữa trông anh Tiểu Mị không xấu, các anh đã cứu anh trai em thì coi như là ân nhân của em, tuy không thể đào mộ các anh nữa nhưng vẫn có thể cảnh báo một tiếng!”
“Tự tử vì tình, ma quân..?” Vương Tiểu Mị híp mắt nhìn chằm chằm cái ót Văn Phong Tẫn.
Thân thể gã bánh chưng cứng đờ, ho nhẹ: “Bia mộ bên ngoài là do người ta khắc bậy, huynh đừng tin.”
Bia lớn như vậy thằng cha con mẹ nào dám khắc lung tung? Vương Tiểu Mị thở dài ôm đầu, thôi quên đi, nhật ký hắn còn chưa xem hết, thằng chả này chắc chắn vẫn còn che giấu gì đó!
Bánh chưng chứ có phải mèo đâu mà giấu như giấu cứt!
Nhưng có điều Vương Tiểu Mị thực sự rất quan tâm tới tin tức lớn trong miệng Trinh Bắc, hắn giữ chặt Văn Phong Tẫn, mở miệng hỏi: “Cậu nói ai muốn tới đào mộ bọn tôi? Còn nữa sao lần nào cậu cũng rơi đúng lúc tôi làm chuyện trọng đại vậy…?”
Làm hắn tưởng hắn có kỹ năng triệu hồi Trinh Bắc khi đi ị…
Văn Phong Tẫn đứng giữa, eo bị Vương Tiểu Mị ôm chết không làm được gì, cũng không tránh khỏi vòng ôm của hắn, lạnh nhạt nhìn Trinh Bắc: “Con vật nhỏ, trả lời câu của sư huynh ta.”
“Con vật nhỏ?!” Trinh Bắc trợn mắt chỉ mặt mình: “Em 24 rồi thưa anh!”
Vương Tiểu Mị trợn lại: “Tôi 1300 được chưa? Còn gã kém 1300 một tí, so tuổi thì tụi này chung mâm với ông tổ nhà cậu được đấy!”
Trinh Bắc: “…”
“…Rồi, hai người là nhất.” Trinh Bắc gãi đầu, hít một hơi rồi bảo: “Thực ra em…”
“Không được tiến thêm.” Văn Phong Tẫn liếc cậu ta: “Nếu ngươi muốn đi đầu thai sớm thì xin mời.”
Mấy tay trộm mộ hầu như đều thuộc dạng xảo trá, bỏ mạng oan uổng cũng vì coi thường kẻ hiểm ác.
Mộ cung hàng ngàn năm tuổi quả thực đã từng có rất nhiều người tiến tới thiền điện, lúc chúng bị Văn Phong Tẫn bắt lại sẽ không chút ngần ngại từ bỏ tôn nghiêm con người quỳ xuống cầu xin sự sống. Nhưng chỉ cần gã đàn ông nương tay, đối phương sẽ nhanh chóng phản công, thậm chí lấy cả bạn bè lên làm mồi tế quái vật.
Trinh Bắc sợ Văn Phong Tẫn rụt cả cổ, đôi mắt bánh chưng lớn quá ác độc, quá âm u. Đừng trông cậu ta dám nói chuyện ngang hàng với bọn họ mà bị lừa, Trinh Bắc thực sự sợ sắp chết!
Đây chính là cương thi một nghìn ba trăm tuổi trong truyền thuyết, là con cương thi được xưng tụng Ma Quân!
Nhưng mà…
Trinh Bắc nhớ tới mục đích khi tới đây, nuốt nước miếng cố gắng khiến cho bản thân thật tự nhiên, cứng đờ nói: “Em không có ác ý thật mà…không em ném balo nhé?”
Cậu ta vừa nói xong, Văn bánh chưng hừ một tiếng, nở nụ cười cho sự ngu đần của Trinh Bắc: “Được, ngươi tốt nhất cởi cả áo khoác, ném luôn con dao trong giày cùng đống bùa chú xuống.”
“…Đệt má sao anh biết!” Trinh Bắc trợn mắt há mồm che ngực, không đánh đã khai.
Văn Phong Tẫn mượn cơ hội trào phúng cậu ta trước mặt bạn đời: “Tiểu Mị huynh xem nó kìa, đám trộm mộ tên nào cũng như nhau, huynh đừng tin chuyện ma quỷ chúng nói.”
Vương Tiểu Mị dở khóc dở cười: “Phong Tẫn, xem cậu ta nói gì đã.”
Văn Phong Tẫn hừ nhẹ quay đầu bực bội nhìn chằm chằm Trinh Bắc.
Vương Tiểu Mị há mồm ngáp: “Anh em cậu mau nói đi, tôi buồn ngủ quá. Quan tài còn đang mở nắp, tôi sợ mấy con sâu bò lúc nhúc vào.”
“Này…sắp có người tới quật mả anh lên rồi mà anh còn ngủ được?!”
“Không thì sao? Cậu có biết một năm bao nhiêu nhiêu người đến không? Nếu có thể thu phí thì tôi đã mở luôn khu du lịch rồi!” Mẹ kiếp mấy ngôi mộ trong Thiền Điện đếm nhiều không xuể.
Mộc Nhị (quái vật nước trông giống bà chị Sadako) – khi thấy kẻ trộm sẽ khóc lóc cảnh báo để Mộc Nhất nhai đầu người rồi mang balo về như chuột tha thức ăn, nhiều lúc con thằn lằn mà Vương Tiểu Mị còn tưởng con hamster không đấy!
“Tôi bảo mấy người đọc nhiều tiểu thuyết teenfic quá à đâu mà cả ngày chỉ nghĩ tới đi đào mộ người ta, còn tưởng thế nào, cả lũ học hành chưa tốt đã vội vàng tới tặng mạng cho Mộc Nhị.”
Thỉnh thoảng Vương Tiểu Mị đang ngủ ngon bị tiếng khóc ầm mộ của Mộc Nhị đánh thức, hắn vội vàng dậy hóng hớt xem có pha hành động nào giống phim truyền hình không thì Văn bánh chưng lớn đã bảo: “Ngủ đi, xong rồi.”
Vương Tiểu Mị cạn lời nhìn Trinh Bắc: “Chơi game đánh Boss cũng chả chăm đến vậy.”
Trinh Bắc bị xỉ vả, vò đầu bứt tai đáp: “Ai bảo chỗ hai anh giàu quá làm chi.”
Vương Tiểu Mị căm giận bất bình: “Mồm hư, giàu đâu? Cậu sống trong nền văn minh nhân loại, ngày ngày xem anime ăn khoai tây chiên, đói quá thì làm thêm hộp cơm tự sôi ngon sô zách!”
Còn bọn này? Ủa đến cái TV điện thoại còn chả có, phải đốt nến sống qua ngày! Ăn cơm càng không, muốn ăn phải nhặt rác lên nấu, khổ hơn thời kỳ đồ đá huhuhu…
“Anh, anh còn biết lên mạng xem anime hả?”
“Không thì sao, cấm cả cương thi lên mạng à?”
“À…nhưng anh buộc tóc bằng Ngư Châu, một viên đủ cho anh phè phỡn cả đời.”
“…”
“…”
Vương Tiểu Mị và Trinh Bắc nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ.
Haiz, nếu không phải ở giữa còn Văn Phong Tẫn mặt đen như đít nồi hai người thực sự muốn tặng nhau cái ôm trìu mến.
“Không thì tôi đưa đồ cho cậu, cậu bán lấy tiền rồi làm cho tôi cái cột anten, mạng internet máy chơi game gì đó…”
“Được được, em mua cả xe tải đồ ăn vặt nhá!”
“Ồ, anh em tốt!”
“Hế hế, add Wechat đi buôn chuyện cho dễ.”
“Được được, nhưng mà tôi không có di động.”
“Lần sau tới em mang cho anh.”
“Huhuhu, em trai tốt!”
Trong lúc hai thanh niên chuẩn bị vồ vào nhau anh anh em em, Văn Phong Tẫn tức giận xách cổ áo Vương Tiểu Mị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư huynh!”
Hắn giật mình nhớ ra anh chồng vẫn còn đang ở, radar nguy hiểm kêu ‘tặc tặc tặc’ vội vàng câm miệng.
Hắn cười ha hả hai tiếng, ngoan ngoãn nháy mắt ayoo với Văn Phong Tẫn, gã bánh chưng hừ hừ cho có, gương mặt trắng lên trông thấy: “Đừng nói mấy chuyện luyên thuyên.”
“Người ta biết rồi.” Vương Tiểu Mị trộm lè lưỡi, hỏi thêm Trinh Bắc vài vấn đề.
“Không nói chuyện khác, sao cậu có thể trốn được cả Mộc Nhị vào đây? Còn trùng hợp rơi trúng nhà xí tôi đang ngồi?”
Trinh Bắc xấu hổ gãi tóc: “Em có biết Mộc Nhị là ai đâu, nhưng mà nãy em thấy hình như có người theo, vừa quay đầu lại đã chả còn gì. Thế là em cứ đi thôi, sợ bị đánh quá nên chạy kết quả vồ ếch ngã xuống chỗ lạ! Ui dồi, lúc đó em còn tưởng mình chết chắc rồi cơ, ngờ đâu hóa ra là chỗ lạc lần trước… hehe, sau đó lăn đến đây.”
“Khiếp em không ngờ em may vậy luôn, gặp được cả hai anh!”
“…” Vương Tiểu Mị lạnh mặt nhìn Văn Phong Tẫn: “Anh tin không?”
Văn Phong Tẫn ngẩng mặt nhìn trời: “Thiền Điện và nhà xí đều do Tượng Nhân xây nên, có khả năng lúc đó bọn chúng mượn cớ xây nhà làm một lối đi bí mật hòng trốn thoát khiến Mộc Nhị chưa nắm kịp bản đồ. Tên này ăn may rơi chúng con đường đó, kết quả thoát chết.”
Hơn nữa Văn Phong Tẫn không biết nghĩ tới cái gì, mặt xoắn lại với nhau: “Sau khi sư huynh ly thế ta đã từng gặp một loại người như con gián, đánh không chết giết không xong, trông thì có vẻ xui xẻo nhưng cuối cùng đều chuyển nguy thành an, hoàn thành thử thách!”
“…”
Anh giai, người anh nói không phải là con gián…
Mà là nam chính đó anh hiểu không!!!
Đù má!
Vương Tiểu Mị nhìn Trinh Bắc: “Người anh em, độ may mắn của cậu tỉ lệ nghịch với cái tên.”
Trinh Bắc xấu hổ gãi đầu: “Ha ha, cảm ơn vì lời khen.”
“Lần này em tới chủ yếu để thông báo tuần sau có một tổ chức trộm mộ…”
Tiếp theo, Trinh Bắc nghiêm túc giải thích mọi chuyện cho hai người. Câu chuyện bắt đầu khi gia đình cậu ta – tiệm đồ cổ có chút tiền mở ở thành phố A xuất hiện một truyền nhân tức là anh cả Trinh Bắc, người có một đôi mắt thần, đảo qua là có thể phán đoán đúng giá cả của đồ cổ, ngầu hơn cả máy móc! Một ngày nọ đối thủ bỗng nhiên tìm tới đưa một cái hộp, vì lòng hiếu kỳ nên anh trai Trinh Bắc mở ra, kết quả bị độc mù mắt.
Bọn họ vốn định bắt hung thủ lại đánh chết nhưng anh trai Trinh Bắc không chịu, cuối cùng người kia đưa cho họ một cái bản đồ để bọn họ đi tìm Ngư Châu.
Sau khi bọn họ về, Trinh Bắc kể lại chuyện khiến anh trai cậu ta và tên hung thủ mừng như điên, liên tục hỏi han tung tích chủ mộ.
Còn muốn dụ dỗ Văn Phong Tẫn và Vương Tiểu Mị ra ngoài nói chuyện.
Trinh Bắc hoang mang nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người mới phát hiện anh trai cậu ta và hung thủ muốn cùng nhau xuống mộ.
Cậu ta nắm chặt tay nói: “Anh cả tôi từ bé đã si mê đám cổ vật và mộ địa, tôi còn phát hiện anh ấy phái người đến đây mấy lần nhưng đều thất bại!”
“Chả hiểu tên mặt chết kia cho anh tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà hôm trước ảnh đích thân tập hợp anh em, bảo là phải tự mình tìm hiểu!”
“Tôi đứng ngoài nghe lén tên mặt chết nói xuống đây không tìm bảo vật mà nhắm tới của quý của chủ mộ!”
Vương Tiểu Mị: “…” Của quý?!
Hắn nheo mắt nhìn gã bánh chưng: “Gì đây? Anh gieo vạ cho thằng nào mà để nó vượt ngàn dặm cắt của quý của anh xuống?!”
Văn Phong Tẫn: “…”
Không đợi Văn Phong Tẫn giải thích, Trinh Bắc đã vội vàng nói: “Không phải của quý đấy, là tim! Tên đó nói trái tim chủ mộ có thể khiến người ta trường sinh bất tử sống thọ cùng trời đất!”
Lịt pẹ, moi tim???
Hết chương 24