Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2) - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)


Chương 17


Đây là một kiểu trí tuệ đó, chẳng biết có ai hiểu được không.

Là thế này, rõ ràng là tôi muốn nỗ lực hết sức, nhưng lại nói mình chỉ hơi cố gắng một chút thôi. Như vậy sau này lỡ như không thành công thì cũng không mất thể diện lắm, còn nếu làm được — oa! Việc đó chắc chắn sẽ làm mọi người ngạc nhiên vui mừng.

… Loại trí tuệ vô dụng này chiếm hết đầu óc tôi rồi.

Trở lại công ty, mặc dù tôi vẫn làm việc hệt như trước, nhưng tâm tình tích cực đó thể hiện ra một vẻ rất khác. Không tới mấy ngày, Tiểu Đới đã phát hiện ra sự “khác thường” của tôi.

Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm tôi đã bò dậy theo Tiểu Đới đi kiểm tra khu xưởng mới hoàn thành, để chuẩn bị sẵn sàng cho việc tuần sau các ban ngành liên quan sẽ tới kiểm tra, thêm nữa là sắp xếp để đưa dây chuyền sản xuất mới vào.

Nói là dây chuyền sản xuất mới, thật ra cũng không hẳn, đó là thiết bị đã qua sử dụng được mua từ một nhà sản xuất module quang điện ở Thành Đô. Tất nhiên là bản thân các thiết bị không có vấn đề gì, mua hàng trong nước không những tiện lợi hơn mà còn tiết kiệm được chi phí vận chuyển từ nước ngoài về.

Nói tới việc này, hầu hết các thiết bị sản xuất module quang điện hiện nay đều được nhập khẩu, tương tự với tình trạng bên ngành thiết bị y tế cao cấp, nhưng dần dần rồi cũng sẽ được thay đổi, ít nhất trước mắt là trong nước đã sản xuất được các thiết bị hỗ trợ.

Bận rộn cho tới trưa, buổi trưa tôi và Tiểu Đới cùng ăn cơm hộp trong khu xưởng. Lười đi đến khu vực trung tâm của quản lý nhà máy, chúng tôi tìm bừa một chỗ cầu thang khá sạch sẽ ở phân xưởng để ngồi ăn, cực kỳ tùy ý.

Tiểu Đới ngó dáo dác vào hộp cơm của tôi, nhìn như có ý đồ bất lương. Tôi ngồi xa ra một chút, lấy tay chắn lại, cảnh cáo anh ấy: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Mặt Tiểu Đới tràn ngập vẻ oan ức, “Chỉ nhìn xem cô ăn gì thôi mà nói lung tung gì vậy, tổng giám đốc Lâm nghe được thì sao? Kể cả anh ấy không biết thì danh dự của tôi không quan trọng à?”

Nói gì cũng vô dụng, tôi lại ngồi xa ra một chút.

Ăn mấy miếng cơm, Tiểu Đới đột nhiên nói: “Bà chủ nhỏ, tôi phát hiện ra mấy ngày nay cô nghiêm túc hơn hẳn.”

“Chẳng lẽ lúc trước tôi không nghiêm túc à?”

“Lúc trước?” Tiểu Đới “hơ” một tiếng, “Dù cô có bị bắt đi họp thì cũng ngồi vẽ chó chó mèo mèo trên laptop.”

“…”

“Ngắm nghía bạn trai, tiện tay vẽ hình bạn trai mà nhìn không ra gì cả.”

?

Cái này thì tôi không đồng ý đâu, “Lúc họp hành tổng giám đốc Lâm đẹp trai như vậy, sao có thể nói là nhìn không ra gì.”

“Tôi nói cô vẽ xấu ấy.” Tiểu Đới hộc máu, “Cô xem, cô cũng bảo là người ta trông rất đẹp trai, những gì anh ấy nói cô chẳng nghe vào câu nào.”

“Anh đừng bêu riếu tôi! Tôi học được rất nhiều đó!”

Không muốn để ý tới anh ấy, nhưng ăn được vài miếng cơm lại thấy không phục, tôi quay đầu nói với Tiểu Đới: “Anh chờ đó, tôi sẽ chứng minh sinh viên tài giỏi của đại học A hơn hẳn trường J các anh!”

Tiểu Đới ngẩng đầu lên từ hộp cơm, vẻ mặt hơi hoang mang rồi chuyển ngay sang khiếp sợ: “Cô phát thư khiêu chiến đấy à?”

“Đúng thế!”

Tiểu Đới dừng đũa lại, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới hỏi tôi: “Bà chủ nhỏ, tổng giám đốc Lâm có nói với cô là tôi đến từ vùng núi xa xôi ở phía Tây, thi được vào trường ở Thượng Hải?”

“Không có nói.”

“Quê tôi…” Ánh mắt anh ấy hơi trống rỗng, “Không có gì cả, đến trường tiểu học phải đi đường núi mất vài giờ. Khi tôi bé, trường học và nhà đều hay mất điện, chắc cô không thể tưởng tượng ra… Cô không cần thương hại tôi.”

Tôi sửng sốt một chút, rồi vội vàng lắc đầu: “Không có không có, tôi thề từ tận đáy lòng tôi không hề thương hại anh. Dù sao bây giờ anh tươi sáng hoạt bát xán lạn như này tôi cũng chẳng thấy chỗ nào mà thương hại.”

Tiểu Đới: “…”

Vẻ ưu tư thẫn thờ của anh ấy không duy trì nổi nữa, đành kết thúc câu chuyện qua loa: “Tóm lại là những người đầu thai ở gia đình tốt vùng đất tốt như các cô sẽ không hiểu. Một mình tôi thì thôi, nhưng trong nhà còn có cha mẹ em gái, không liều mạng sao được. Trước đây ở công ty nước ngoài, tiền lương khá cao, cũng tương đối thoải mái. Nhưng là người Trung Quốc, ở công ty nước ngoài thì tương lai cũng chỉ được đến vậy, thấy giới hạn rồi, không bằng ra ngoài lăn lộn!”

Nói xong anh ấy và một miếng cơm lớn.

Biểu cảm của tôi bỗng chốc khó tả: “Mặc dù vậy, nhưng chúng ta là công ty chính quy, không đến nỗi dùng từ “ra ngoài lăn lộn” để hình dung chứ.”

“Nói nhầm nói nhầm. Bà chủ nhỏ, ý tôi đang nói với cô là, phát thư khiêu chiến với tôi, chút cố gắng này của cô còn kém xa. Tổng giám đốc Lâm của chúng ta một ngày ngủ bốn năm tiếng, cô nghĩ tôi ngủ bao nhiêu?”

Tôi: “…Tôi nói đùa chút thôi mà, ăn đi ăn đi, đừng xem là thật nhé.”

Lúc trước đúng thật là đùa giỡn thôi, nhưng bây giờ…

Hừ ~ xem thường tôi à, trở về tôi sẽ âm thầm cố gắng!

Lúc này chị Trần – giám sát kỹ thuật của khu nhà máy mới – cũng cầm hộp cơm, đi đến bậc thang ngồi xuống, mở hộp cơm ngồi ăn chung với chúng tôi. Vị giám sát này là được thuê tới từ Thành Đô cùng với dây chuyền sản xuất, một chị đại hiên ngang oai hùng hơn ba mươi tuổi, mới đến được mấy ngày đã trở thành fan của nhà ăn công ty chúng tôi.

Quả nhiên mới ăn một miếng, chị ấy đã khen ngay: “Món thịt lợn hầm này ngon quá, nhà bếp công ty chúng ta đúng là không tệ, sau này tôi khó giữ dáng nổi rồi.”

“Chị Trần không cần giảm cân đâu ạ.” Tôi khen một câu lại lập tức giúp bạn trai giành công, “Đồ ăn là năm ngoái tổng giám đốc Lâm tới rồi cho cải thiện đấy.”

Tiểu Đới cũng mới biết luôn, “Vậy sao? Xem ra tổng giám đốc Lâm của chúng ta rất quan tâm tới đời sống của nhân viên công ty.”

“Có lẽ là tự anh ấy thích ăn?”

“Có lý, chúng ta không thể đánh giá cao nhân tính được.”

Chị Trần: “… Văn hóa công ty?”

Ặc…

Ánh mắt khiếp sợ của chị Trần biến thành sáng tỏ rất nhanh, “Đã học, đã hiểu.”

Đến Tiểu Đới còn nhận ra tôi trở nên chăm chỉ, Lâm Tự Sâm lại chậm chạp không phát hiện ra, tôi thấy hơi bất mãn. Buổi tối Lâm Tự Sâm làm xong việc của anh thì đón tôi đến nhà anh ăn cơm. Trên bàn ăn tôi ríu ra ríu rít kể chuyện mình muốn PK với Tiểu Đới, sau đó chất vấn anh: “Anh không thấy là gần đây em rất cố gắng à?”

Lâm Tự Sâm rất bình tĩnh: “Tất nhiên là thấy.”

“Vậy sao anh lại thờ ơ thế?”

“Đâu có, anh mừng thầm.”

“…” Trên mặt anh làm gì có tí “mừng” nào?

Biểu cảm của tôi có vẻ hơi tủi thân, Lâm Tự Sâm không nhịn được cười, “Chuẩn bị phần thưởng cho em rồi, ăn xong anh đưa cho.”

Còn có phần thưởng?

Có bạn trai đúng là tốt thật, tôi ăn vội ăn vàng cho xong, mắt long lanh chờ anh phát thưởng. Nhưng mà lúc tôi nhận lấy một chồng “phần thưởng” thật dày do Lâm Tự Sâm đưa tới…

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ.

Lãng mạn… cái búa á.

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tự Sâm, “Anh biết phần quà này của anh tương tự với cái gì không?”

Lâm Tự Sâm khẽ nhướng mày lên.

“Tương tự với, yêu đương thời cấp ba thì tặng [5 năm cao khảo 3 năm mô phỏng], yêu đương thời đại học thì tặng [Bí kíp vượt qua kỳ thi cấp sáu]. Nên là anh có tâm trạng gì khi tặng em cái này chứ —“

Tôi đưa tập giấy được đóng thành quyển trong tay lên trước mắt anh, [Kế hoạch đề xuất phát triển Song Viễn giai đoạn 5 năm]?”

“Như vậy thì sao cơ?” Lâm Tự Sâm chẳng nhận thức được sai lầm của mình chút nào, còn muốn thuyết phục tôi, “Đây là tự anh viết, mấy cái em vừa kể đều là sách in.”

Anh tự viết thì sao hả? Cũng có phải thư tình đâu!

“Hơn nữa không phải em vừa nói muốn âm thầm cố gắng để thắng Tiểu Đới à, cái này chẳng giống với việc yêu đương trong tiểu thuyết võ hiệp rồi tặng bí kíp võ công sao?”

Ấy…

Hơi hơi bị thuyết phục!

Tôi yên lặng buông đôi tay đang giơ lên xuống, nhìn lại vào tập sách thật dày đó, cảm thấy hoàn toàn khác vừa rồi. Bây giờ nó lóe lóe kim quang, tên mới là [Trở thành sếp cấp tốc trong ba ngày], [Gây khó dễ cấp trên khi mới đi làm].

“Được rồi.”

Tôi xoay người chiếm lấy chiếc ghế salon thoải mái nhất trong nhà anh, bắt đầu đọc ngay.

Kết quả là chính Lâm Tự Sâm lại thấy không thích hợp, đứng ngơ tại chỗ mấy giây, “Chỉ vậy thôi à?”

“Em chính là rất dịu dàng rất hiền lành rất dễ dỗ… Ôi, anh tránh ra nào, đi làm việc của anh đi.” Đến mắt tôi cũng lười liếc anh, chỉ đưa tay đẩy anh một cái.

Cơ mà đẩy chẳng được còn bị người ta bắt lấy bàn tay, “Ít nhất em phải nghe xem phần kế hoạch này từ đâu ra chứ.”

“À, anh nói đi.”

Cô gái quyết tâm xây dựng sự nghiệp rất xa cách lạnh lùng, dù cho bàn tay đã bị người ta nắm lấy,

“Đây là năm ngoái sau khi anh tới Song Viễn được một tháng thì trình kế hoạch này lên với Thịnh Viễn, sau khi ông ngoại xem xong thì lập tức đồng ý tăng vốn đầu tư để mở rộng quy mô sản xuất.”

“Khoan đã! Chẳng phải anh nói là viết cho em à? Lừa dối thiếu nữ ngây thơ?”

“Vốn chỉ có tầm hai mươi trang, em xem xem bây giờ bao nhiêu?”

Tôi lật tới cuối cùng, năm mươi ba trang.

“Vậy nên mấy hôm nay không chỉ có em bận việc, anh đã bổ sung rất nhiều thứ vào đây, em cứ xem cho kỹ.”

Thể hiện xong sự cố gắng vất vả của mình, rốt cuộc anh cũng hài lòng đi làm việc của riêng anh.

Ôi… tổng giám đốc Lâm bây giờ trừ thỉnh thoảng trong lúc làm việc, thì chẳng còn cao ngạo thâm trầm chút nào nữa.

Đôi khi thật là nhớ ngày xưa…

Tôi nghiêm túc đọc bản kế hoạch.

Chương mở đầu nói về quá khứ và hiện tại của ngành quang điện cũng như tình trạng kinh doanh của công ty. Vì gần đây đã có thêm hiểu biết với mảng này nên tôi đọc rất nhanh, cho đến phần sau về triển vọng tương lai cũng như bố cục chiến lược sau này, tốc độ của tôi mới chậm lại.

Đọc một hồi, tôi mới rõ tại sao Lâm Tự Sâm lại nói mấy ngày nay anh bổ sung thêm rất nhiều thứ vào đây. Bởi vì có lúc tôi đọc đến chỗ nào thấy không hiểu lắm, vừa định đặt câu hỏi, lại có thể thấy bên dưới là chú thích của anh. Ông cụ Thịnh đã chinh chiến thương trường bao năm hẳn không cần những lời chú thích này, chỉ có loại gà mờ trong kinh doanh (hiện giờ thôi) như tôi đây mới cần.

Đọc xong bản kế hoạch một lượt, tôi khép tập giấy lại, không khỏi choáng váng vì tham vọng mà Lâm Tự Sâm biểu lộ trong đó. Gia tăng kinh phí R&D, mở rộng về phía Tây…

Vừa từ từ tiêu hóa nội dung, tôi vừa không khỏi nghĩ tới vấn đề khác.

Lâm Tự Sâm nói phần kế hoạch kinh doanh này trình cho ông cụ Thịnh vào năm ngoái, ông ấy lập tức đồng ý tăng thêm mức đầu tư. Như vậy biểu hiện rõ là ông ấy nhất trí với phán đoán của Lâm Tự Sâm về khuynh hướng phát triển trong tương lai của toàn bộ ngành này. Vậy thì ông cụ Thịnh giao toàn bộ cổ phần Song Viễn cho Lâm Tự Sâm, thật ra không phải là một kiểu đuổi đi? Còn tại sao những người khác trong nhà họ Thịnh lại vui mừng, đại loại vì thấy lợi nhuận hai năm nay của Song Viễn không bằng lúc trước, cảm thấy nơi đó chẳng có tiền đồ gì cả.

Cơ mà bọn họ nghĩ vậy cũng chẳng có gì lạ. Thịnh Viễn là tập đoàn quy mô lớn như vậy, Song Viễn phải phát triển đến mức nào mới có thể đạt tới quy mô ngang hàng chứ.

Nói đến thì, cái tên Song Viễn này cũng hơi lỗi thời, hiển nhiên là ghép tên của công ty bố tôi và Thịnh Viễn vào cùng nhau, mang nặng bóng dáng của bọn họ.

Suy nghĩ miên man, đột nhiên tôi nảy ra ý nghĩ, thấy hưng phấn mà nói: “Lâm Tự Sâm, chúng ta có thể đổi tên công ty không? Song Viễn nghe hơi cũ, nghe như hợp nhất Thịnh Viễn và Viễn Trình vào ấy.”

Lâm Tự Sâm ngẩng đầu lên từ sau bàn làm việc, “Thịnh Viễn và Viễn Trình là hai tên tuổi lớn ở đồng bằng Trường Giang(*), không cần vạch rõ giới hạn đến vậy.”

(*) Đồng bằng Trường Giang hay đồng bằng sông Dương Tử: đề cập đến các vùng nói tiếng Ngô, tức Thượng Hải, miền nam Giang Tô và miền bắc Chiết Giang. – wikipedia.

“Có lý, chỉ là hơi đáng tiếc. Vừa rồi em nảy ra ý tưởng, nghĩ ra một cái tên trời định, cảm thấy dùng nó sẽ siêu siêu may mắn.”

Lâm Tự Sâm hứng thú: “Tên gì vậy?”

“Quang Tự.” Tôi nâng giọng nhất mạnh một chút, giải thích, “Chính là lấy chữ trong tên chúng mình gộp vào, dù sao cũng là chúng mình làm việc mà. Ưu tiên phụ nữ nên tên em đặt trước, tuyệt đối không có ý áp chế anh đâu.”

Lâm Tự Sâm chẳng cần cân nhắc gì đã thay lời luôn, “Được đấy, đổi đi.”

Tôi cười thầm trong lòng: “Không dựa vào tên tuổi lớn nữa à? Chắc không phải vì đặt tên hai chúng ta chung một chỗ nên anh mới đổi ý chứ?”

“Em nghĩ nhiều rồi. Đơn giản vì tên này rất thích hợp thôi.” Mặt Lâm Tự Sâm cực kỳ đứng đắn, “Quang là năng lượng, Tự là vật dẫn, Quang Tự có thể hiểu là hấp thụ và lưu trữ ánh sáng mặt trời, rất khớp với ngành nghề của công ty. Ừ, Hi Quang, tên em đặt rất có linh khí.”

Tôi trợn tròn hai mắt.

Tên tôi đặt có linh khí không thì tôi không biết, còn anh thì rất biết nói bừa luôn!

Cứ như vậy, đời sống sự nghiệp của tôi trở nên tích cực muôn màu, tất nhiên tôi chỉ là một đứa mới tốt nghiệp ra trường siêu bình thường, tuyệt đối không có khả năng làm ra việc gì kinh thiên động địa, mà chỉ là tích lũy từng chút từng chút một.

Cứ bận rộn mãi như vậy, cho đến một ngày, Lâm Tự Sâm đột nhiên hỏi tôi: “Lần trước em nói, Thịnh Hành Kiệt và bạn cùng phòng hồi đại học của em ở bên nhau phải không?” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN