Tôi Nuôi Lớn Bá Tổng Bệnh Kiều - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Tôi Nuôi Lớn Bá Tổng Bệnh Kiều


Chương 5


 Theo dõi

Edit: Vũ Vũ

Mãi tới khi trở lại biệt thự của Phó Minh Uyên.

Đầu của tôi vẫn trống rỗng.

Anh thấy sắc mặt tôi trắng bệch thì ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ngón tay thon dài cũng nắm lấy tay tôi.

Quan tâm hò hỏi: “Tiếu Tiếu, em làm sao vậy?”

Tay tôi không chịu khống chế mà hơi run rẩy.

Vội vàng lùi lại rồi đứng dậy, hoàn toàn không dám nhìn anh.

“À…em có hơi mệt, em về phòng trước.”

Phó Minh Uyên vẫn dịu dàng như trước.

Nhưng ngay cả nhìn vào mắt anh tôi cũng không dám.

Thậm chí tôi còn chẳng có gan hỏi rốt cuộc anh là ai.

Càng không dám nghĩ tới, rõ ràng Phó Minh Uyên và tôi là hai người xa lạ, tại sao anh lại giả mạo làm bạn trai tôi?

Còn chăm sóc tận tình một người thực vật như tôi suốt ba tháng!

Lại còn đón tôi về nhà.

Nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận với tôi, ngay cả hôn môi cũng chưa từng.

Vốn dĩ đầu óc tôi đã không nhanh nhạy.

Nay gặp phải chuyện này lại càng rối hơn.

Ý nghĩ duy nhất của tôi lúc này chính là rời khỏi đây!

Tuyệt đối không thể ở lại thêm nữa.

Ai biết cái gì sẽ chờ đợi tôi chứ.

Nửa đêm.

Tôi ép sát vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Đã 3 giờ sáng.

Phó Minh Uyên muộn nhất cũng sẽ ngủ trước 12 giờ.

Bây giờ hẳn là lúc anh ngủ sâu nhất.

Tôi không mang theo gì cả.

Chỉ cầm theo điện thoại mình tự mua

Tôi thở sâu, lặng lẽ mở cửa.

Mới bước ra một bước chân thì đã thiếu chút nữa bị Phó Minh Uyên đang đứng dựa vào tương không rên một tiếng làm sợ muốn ngất xỉu.

Anh không nhìn tôi, ánh mắt ẩn trong bóng tối.

Giọng nói dễ nghe nhưng lại khiến sống lưng tôi lạnh băng vang lên.

“Tiếu Tiếu, muộn vậy còn không ngủ, em muốn đi đâu?”

Tôi cảm thấy giờ phút này bản thân như bị ai đó bóp cổ, suýt nữa hít thở không thông.

Tôi không nhịn được, run rẩy hỏi: “Sao anh biết em chưa ngủ?”

Thật sự là tôi quá sợ.

Trái tim kịch liệt nhảy lên, dường như tuỳ lúc có thể vọt ra khỏi cổ họng.

Hành lang yên tĩnh trống trải.

Phó Minh Uyên im lặng nhìn tôi.

Sau một lúc lâu mới sâu kín thở dài.

“Đèn phòng em chưa tắt, anh không biết là em quên không tắt hay là mất ngủ.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.

Đối diện với con ngươi sâu không thấy đáy của Phó Minh Uyên.

Tôi hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc lúc này trong mắt anh là gì.

“Bây giờ em sẽ về phòng tắt đèn đi ngủ ngay.”

Tôi vội vàng khoá trái cửa, sau khi tắt đèn mới dựa vào tường thở d ốc.

Nghĩ đến khả năng Phó Minh Uyên ở bên ngoài còn chưa rời đi, tôi nhanh như chớp chui vào chăn để trốn.

Lúc này mới khôi phục lại chút lí trí.

Tôi không thể ngủ được, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm tòi.

“Có người lạ nào sẽ dịu dàng cẩn thận chăm sóc một người thực vật không?”

Không có kết quả.

Tôi lại kiểm tra lần nữa.

“Người đàn ông mang một cô gái xa lạ về nhà ở, nhưng lại không làm gì cô ấy, vì sao chứ?”

Tôi nhìn thấy đáp án trong nháy mắt.

Sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại đi.

“Có lẽ người đó muốn nuôi thức ăn.”

Trong đầu tôi bắt đầu nghĩ đến các cảnh máu me trong phim kinh dị.

Lại nghĩ đến căn biệt thự của Phó Minh Uyên sẽ có mấy căn phòng thí nghiệm dưới tầng hầm hay mấy phòng hành hình.

Tôi sợ tới nỗi mềm nhũn cả người.

Tôi vốn dĩ cũng không có cái gan đi vào căn phòng bị khoá hay phòng thí nghiệm để điều tra, sợ không cẩn thận sẽ bỏ mạng.

Tôi run rẩy bò xuống giường, cảm giác không có cách nào ở thêm trong căn nhà này một giây nào nữa.

Tôi loạng choạng đi đến trước cửa sổ.

Tự hỏi nếu từ lầu hai nhảy xuống, xác xuất gãy chân sẽ là bao nhiêu.

Vất vả lắm mới nghĩ ra cách buộc quần áo thành một cái dây để leo xuống.

Đến khi trời sáng, rốt cuộc tôi cũng buộc quần áo xong.

Đang chuẩn bị bò cửa sổ để thử nghiệm.

Cốc cốc!

Đột nhiên cửa bị gõ vang.

Tôi sợ tới mức như ngừng thở đến nơi.

Mông ngồi phệt xuống đất.

Lại nghe thấy Phó Minh Uyên ở bên ngoài nói:

“Tiếu Tiếu, công ty có việc nên anh ra ngoài trước.”

Này quả thật là vui như lên trời.

Rốt cuộc tôi không cần lo lắng việc bò cửa sổ không cẩn thận sẽ té gãy chân nữa.

Tôi yên lặng nghe tiếng động cơ xe ngày càng xa.

Kích động đến nỗi lập tức mở cửa chạy.

Nhưng tôi không biết rằng, một chiếc xe đang dừng lại ở một góc khuất.

Mà Phó Minh Uyên ngồi ở ghế lái, đang nhìn tôi rời đi.

Mãi đến khi tôi lên xe bus, anh mới lẩm bẩm một câu:

“Chung quy vẫn là không nỡ để em…”

Vất vả lắm mới đi vào được phố xá sầm uất.

Tôi có cảm giác sống lại sau tai nạn.

Tôi ngồi ở trung tâm thương mại cả một ngày.

Buổi tối trung tâm thương mại muốn đóng cửa, tôi có chút mê mang.

Bây giờ tôi không có chỗ nào để đi cả.

Khi tôi gặp tai nạn, lúc đó mới tốt nghiệp đại học, còn chưa tìm được việc làm.

Sau khi xuất viện cũng không đi tìm phòng ở mà lại tới chỗ Phó Minh Uyên ăn nhờ ở đậu.

Bây giờ chỗ để nghỉ chân cũng không có.

“Người đẹp này, vừa nãy cô dùng cơm ở quán chúng tôi, cô đã rút trúng giải thưởng lớn đó là một tháng trải nghiệm miễn phí phòng tổng thống của khách sạn năm sao. Xin chúc mừng, xin chúc mừng cô.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN