Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ - Chương 28: 28: Đây Đúng Là Chuyện Vui!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ


Chương 28: 28: Đây Đúng Là Chuyện Vui!


Hứa Trầm đẩy kính trên sống mũi, ánh mắt tò mò nhìn Giang Nguyên: “Cậu…!không phải sinh viên khoa Chế Tạo à?”
Giang Nguyên trả lời không cần nghĩ gì luôn: “Không ạ.”
Hứa Trầm nheo mắt lại, tiến lên một bước, mở bản ghi chép số liệu của phiên bản thử nghiệm, vừa xem qua dữ liệu, ông vừa nhớ lại những gì Giang Nguyên đã nói với Lưu Chính.

Ông không khỏi thấy kinh ngạc, trước đây, ông đã từng nghe Rhodes, học trò của mình nhắc đến cấu trúc AR-18, lúc đó ông chỉ nghiên cứu nó một thời gian ngắn.

Lúc nãy nghe thấy kế hoạch cải tiến của Giang Nguyên, dựa trên kinh nghiệm phong phú của ông, ông có thế đánh giá được ngay phương án này là khả thi.
Thậm chí khi ông nhìn thấy những dữ liệu thử nghiệm này, ông vẫn bàng hoàng như cũ.
Phương án cải tiến của Giang Nguyên đã giải quyết hoàn mỹ những vấn đề còn tồn đọng trong dữ liệu thử nghiệm, đồng thời còn có thể nâng cấp hiệu quả chiến đấu của cơ giáp Thunderbolt 7 một cách hợp lý.

Về mặt lý thuyết, đây chính là giải pháp tốt nhất.

Ngay cả để ông làm thì cũng chỉ được đến thế này thôi.
Ông là người có kinh nghiệm cực kỳ phong phú trong việc chế tạo cơ giáp, bởi vậy, ông thường xuyên phải đưa ra phương án tốt nhất.

Nhưng sinh viên trước mặt ông tuổi đời chỉ chưa đến hai mươi.

Có lẽ trong chuyện này vô tình có một số hiểu lầm nhỏ, nhưng ông chắn chắn kết luận được rằng sinh viên đang đứng trước mặt ông có tài năng phi thường trong lĩnh vực chế tạo cơ giáp.
Thấy vẻ mặt trầm tư của ông cụ khi xem số liệu thử nghiệm, Giang Nguyên cũng không ngắt ngang dòng suy nghĩ của ông mà quay sang nói với Lưu Chính: “Đàn anh, anh còn phải báo cáo tiến độ đề tài, bọn em không làm phiền anh nữa.

Bất cứ lúc nào cần anh gọi cho em là được.

Chỉ cần em không có tiết học thì sẽ đến ngay.”
Nói xong, Giang Nguyên nhẹ nhàng quay sang chào Hứa Trầm, Rhodes: “Tạm biệt các thầy.!”
Hứa Trầm hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Giang Nguyên.

Đứa nhỏ này nhìn thấy ông mà vẫn giữ được bình tĩnh đến thế, đôi mắt ông liếc qua mấy sinh viên năm cuối và đám Kế Dương, im lặng nhìn mấy người họ.
Điềm tĩnh và tự chủ, đúng là một đứa trẻ không tồi, không tồi một chút nào.
Lúc Giang Nguyên nhìn thấy ông lão, cậu đúng là thấy trông ông quen quen thật.

Nhưng cậu không thể nhớ ra mình đã gặp ông ấy ở đâu, cũng lười không muốn hỏi Alphonse.
Bạn học cùng ký túc với Kế Dương nhìn thấy Hứa Trầm, bậc thầy chế tạo cơ giáp, dù lưu luyến không muốn rời đi một chút nào, nhưng họ đều biết giáo sư Rhodes đưa ngài ấy đến đây chủ yếu là vì thiết kế của Lưu Chính đang trong quá trình thử nghiệm.

Rhodes nói tạm biệt, bọn họ cũng ngoan ngoãn chạy lấy người!
Vừa rời khỏi viện nghiên cứu.
“Trời đất ơi, đó chính là đại sư chế tạo cơ giáp Hứa Trầm.” Marin cảm thán.
Adelman tóc vàng chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, không hề che giấu vẻ phấn khích khác thường hiện lên trên khuôn mặt: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp được, người thật!!!”
Kế Dương không nói thêm một lời nào, vành tai cậu đỏ bừng đầy hưng phấn.

Cậu lập tức lấy máy liên lạc ra gửi tin nhắn thoại: “Ba, con gặp được Hứa Trầm, bậc thầy chế tạo cơ giáp! A a a a a a! Con gặp được người thật rồi!!!”
Giang Nguyên nghe thấy cái tên Hứa Trầm, rốt cuộc cũng nhớ ra mình nhìn thấy ông lão này ở chỗ nào.

Chân dung ông cụ được in ngay trang đầu tiên của sách điện tử cơ bản dành cho lớp chế tạo cơ giáp.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn của ba sinh viên khoa Chế Tạo, Giang Nguyên cười nói: “Có nhất thiết phải hào hứng thế không?”
“Giang Nguyên, cậu không hiểu đâu!” Kế Dương dùng tay dứt tóc ở hai bên tai, miệng nói: “Ví dụ hôm nay người cậu nhìn thấy không phải là ngài Hứa mà là Kỷ Sùng, chiến thần ấy, cậu chắc chắn cũng sẽ phấn khích như tụi tui thôi!”
Giang Nguyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu quả quyết nói: “Tôi không thế đâu.”
Kỷ Dương nghe thấy lời nói của Giang Nguyên, khóe miệng giật giật, quay đầu lại, dùng khuỷu tay huých Kỷ Dung, nói: “Kỷ Dung, cậu nói xem!”
Kỷ Dung trả lời câu hỏi của Kế Dương không chút do dự: “Tôi cũng không,”
Có lẽ anh sẽ nhìn kỹ Kỷ Sùng, sau đó gọi “Bố”, chứ không thể nào kích động như thế này được.

Dù gì thì anh cũng nhìn khuôn mặt Kỷ Sùng từ khi còn là một đứa trẻ đến tận năm mười tám tuổi, muốn phấn khích cũng không phấn khích nổi.
Kế Dương: “…”
Marin và Adelman khinh bỉ nhìn Giang Nguyên và Kỷ Dung.

Dám cá nếu nhìn thấy thật chắc chắn hai tên này sẽ kích động hơn bất kỳ ai.

Đám người khoa Cơ Giáp này, đồ đạo đức giả!
Thôi thôi bỏ qua, mọi người đều là bạn thân rồi, không chấp bọn họ.
“Tranh thủ hôm nay không có tiết, bọn mình ra ngoài chơi cho vui đi? Dù sao cũng rảnh rỗi mà.”
“Được đó, từ hồi nhập học tui còn chưa đi chỗ nào khác!”
Mấy người bạn vừa trò chuyện rôm rả vừa rời khỏi trường, tùy ý đi loanh quanh.
Bên này, đám Giang Nguyên vừa rời đi, Hứa Trầm cau mày nói với Rhodes: “Cứ làm theo phương án đứa nhỏ kia nói, trong vòng một tuần tới ta sẽ đến xem kết quả và báo cáo số liệu của các cậu!”
Rhodes không dám qua loa, liên tục cam đoan với ông sẽ hoàn thành cải tạo trong vòng một tuần, đồng thời tiến hành thử nghiệm lấy số liệu, chứng minh các lí luận của Giang Nguyên.
Hứa Trầm cũng hỏi Lưu Chính về trường hợp của Giang Nguyên, ông khẽ cau mày: “Giang Nguyên…”
Cái tên này trước giờ ông chưa từng nghe thấy, rõ ràng không phải con người bạn nào của ông hết.
Hứa Trầm âm thầm nghĩ, sau đó rời đi.
Lưu Chính bối rối, theo ý kiến của ngài Hứa và thầy Rhodes, phương án cải tiến của Giang Nguyên hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng…!Giang Nguyên là một sinh viên khoa Cơ Giáp lại có khả năng chế tạo cơ giáp luôn ư?
Sau khi nhóm Giang Nguyên rời khỏi trường, cả đám đi thẳng đến trung tâm mua sắm và giải trí lớn nhất gần đó.

Trong phạm vi mấy trường học quanh đây muốn giải trí thì chỉ có thể đến chỗ này thôi.

Sau khi đi dạo loanh quanh và mua vài bộ quần áo…
“Các cậu muốn ăn gì không?” Adelman hỏi xong liền dừng lại, ánh mắt nhìn về mấy thiếu niên tụ tập ở phía xa.
Một cậu trai trong số bọn họ nhận ra Adelman, đi về phía bên này kêu to: “Adelman?”
“Vâng, đàn anh Mục An, là anh ạ.

Trùng hợp quá.” Adelman nhìn chàng trai trẻ trước mặt.

Mục An là đàn anh trước đây của cậu, cũng là Omega trong lòng cậu.

Thế nhưng tình cảm của cậu chưa kịp chớm nở đã bị bóp ch3t, vì Mục An có một người bạn trai Alpha.
Mục An cười nói: “Em thay đổi nhiều quá, vừa nãy anh suýt không nhận ra đấy.” Sau đó Mục An liếc nhìn đám Giang Nguyên, mỉm cười: “Năm nay em cũng vào đại học rồi nhỉ, đây là bạn cùng lớp của em à?”
Adelman gật đầu: “Vâng ạ.”
Adelman và Mục An trò chuyện với nhau, mấy chàng trai đi cùng Mục An nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, nghe nói Adelman và bạn cậu đều là sinh viên trường Quân Sự Đệ Nhất, nhịp tim của bọn họ vốn đã rộn ràng nay lại càng gia tốc đập nhanh hơn.
Mặc dù Giang Nguyên không nhạy cảm với pheromone, nhưng vì có đứa em trai nuôi Thu Cảnh Minh nên ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã nhận ra mấy người này đều là Omega.
Mục An bị đám “chị em” kéo lại, nhỏ giọng nói vài câu rồi quay người mời đám Adelman đi ăn tối.
“Lúc trước em đi ăn tối với anh, còn bị đàn anh Lý đánh đó!” Adelman do dự nói.
Mục An: “Anh quên bảo em, bọn anh chia tay từ lâu rồi.

Hắn không dám quản nữa đâu.”
Adelman nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng, vô thức hỏi: “Chia, chia tay á? Tại sao lại…”
Mục An nhún vai: “Gã đó lừa anh ngoại tình với Omega khác.”
Adelman lập tức nghe được tiếng nhịp tim mình tăng lên, máu nóng dường như cũng chảy nhanh hơn, đàn anh chia tay với bạn trai rồi!
Tình yêu thời thanh xuân phút chốc sống dậy từ sâu thẳm trái tim cậu, Adelman vội vàng nói: “Đi ăn, bọn em đều đang rảnh!”
Adelman nhanh chóng chạy sang chỗ đám Giang Nguyên, vứt não đi nói toẹt ra: “Là anh em thì đi ăn cùng nhau! Vì hạnh phúc cả đời của tôi!”
Những người anh em:???

Mấy chàng trai trẻ vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu nói về việc Mục An chia tay.
“Sao tự dưng đàn anh biết anh ta ngoại tình thế?” Adelman tò mò hỏi Mục An.
Mục An nghẹn giọng: “Sau khi tốt nghiệp, bọn anh yêu xa.

Tháng trước, anh đến tìm gã, phát hiện trong máy liên lạc của gã có cài app Lover.”
Vẻ mặt Adelman đầy thắc mắc: “Lover?” Cái này thì liên quan gì đến ngoại tình?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Adelman, Mục An giải thích: “App Lover dùng để dự đoán thời kỳ động d*c.

Anh mở ra xem thì thấy nhật ký thời kỳ động d*c trong này không giống của anh.

Sau đó anh hỏi gã, gã thú nhận.”
Mục An tức giận giơ nắm đấm chửi bới: “Lũ Alpha chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
Lúc này, Mục An mới ý thức được ở đây có không ít Alpha, đàn em của anh cũng là một Alpha luôn, anh nhìn Adelman: “Xin lỗi em, anh không có ý nói bọn em đâu!”
Adelman gật đầu: “Em biết mà, đàn anh.”
Giang Nguyên nghe Mục An nói, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Lúc yêu xa, Alpha thật sự dễ dàng ngoại tình thế ạ?”
Mục An không cho Giang Nguyên cơ hội nào, trực tiếp đồng ý, cười khúc khích: “Yêu xa là thế đấy, Omega chúng ta có thể tiêm thuốc ức chế, cố gắng kiềm chế cơn đau khi động d*c.

Quay đầu lại đã thấy Alpha đi tìm vui nơi khác rồi! Ôi, cứ nghĩ đến là tức hết cả mình!”
“Thế à…” Giang Nguyên sờ sờ cằm.
“Giang Nguyên, em hỏi cái này, người yêu của em là Alpha à?” Mục An nhìn Giang Nguyên, anh biết Giang Nguyên là Beta.

Phải biết rằng Beta và Alpha yêu nhau, nếu tình cảm không đủ sâu sắc thì rất dễ chia tay vì khả năng ngoại tình càng cao hơn.
Giang Nguyên khẽ gật đầu.
Mục An đồng cảm nhìn cậu: “Giang Nguyên, em phải cẩn thận kẻo đỉnh đầu xanh mượt đấy!”
Giang Nguyên: “…” Em không sợ xanh, em sợ không xanh!
Hôm nay, Kỷ Dung không nói nhiều, nghe Giang Nguyên hỏi thế, trong bụng nghĩ rằng Giang Nguyên sợ bị lừa dối, lòng anh cảm thấy khó chịu, cúi đầu giấu đi vẻ cô đơn trong ánh mắt.
Sau bữa tối, Adelman lưu luyến không muốn chia tay Mục An quá sớm, cậu ta lại đòi đi hát.

Đám Giang Nguyên biết Adelman muốn theo đuổi Mục An, vì đề cao nguyên tắc giúp ai thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Phương, nên đồng ý với ý kiến đi hát, còn rủ cả đám Mục An đi cùng luôn.
Nhờ có khuôn mặt của Giang Nguyên và Kỷ Dung khoa Cơ Giáp chào hàng, mấy Omega kia miễn cưỡng đồng ý đi karaoke với họ.
Hát được khoảng một tiếng, Giang Nguyên thấy hơi buồn chán nên đứng dậy ra khỏi phòng hít thở không khí một lát.
Ra đến ban công, Giang Nguyên ngồi trên ghế nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Nơi họ đến hát là một khu trung tâm thương mại sầm uất nhộn nhịp, phía trên quán kara là một khách sạn, có rất nhiều cặp đôi ra vào.
Giang Nguyên vừa ngồi xuống, Kỷ Dung đã đi ra, ngồi đối diện cậu.
“Cậu đang hát, ra ngoài làm gì?” Giang Nguyên hỏi.
Kỷ Dung: “Cậu thì sao?”
Giang Nguyên: “Ra ngoài hít thở tí không khí trong lành, bên trong ngột ngạt quá.”
Kỷ Dung: “Tôi cũng vậy.”
Giang Nguyên liếc nhìn Kỷ Dung, trầm giọng nói: “Kỷ Dung, cậu là Alpha, cậu có thể đứng ở lập trường Alpha nói cho tôi nghe xem…”
“Hmmm…!lúc yêu xa có phải Alpha rất dễ dàng ngoại tình không?”
Kỷ Dung nghe thấy Giang Nguyên hỏi, mặt biến sắc: “Tôi không rõ.”
Giang Nguyên nghĩ rồi hỏi: “Nếu là cậu thì sao? Nếu cậu yêu xa, cậu sẽ phản bội, lừa gạt đối phương ư?”
Lòng Kỷ Dung đau như bị dao đâm, nặng nề nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm thế!”
Giang Nguyên nghe thế thì hơi thất vọng, nhưng cậu quản lí biểu cảm rất tốt, không để lộ cảm xúc của mình.

Kỷ Dung ngồi cạnh thấy thế, tay nắm chặt, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không, nhưng người khác thì chưa chắc đã không.”
Giang Nguyên ậm ừ, đúng lúc này, máy liên lạc của cậu vang lên tiếng bíp.

Giang Nguyên mở lên thì thấy cuộc gọi đến của Thu Cảnh Minh.
“Alo, Cảnh Minh, có chuyện gì đó?” Giang Nguyên nhận cuộc gọi, hỏi.
“Anh, anh đang ở đâu?”
Nghe được giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Thu Cảnh Minh trong máy, Giang Nguyên cau mày.

Cậu hoàn toàn không cho rằng đứa em nuôi này là người yếu đuối mềm mại, cái giọng nói này ngọt ngấy như sáp luôn rồi.
“Anh đang ở trường ạ?” Thu Cảnh Minh cầm máy liên lạc, kéo hành lý bước ra khỏi cảng hàng không.
Giang Nguyên sửng sốt, nói: “Không, anh đang đi hát với bạn ở khu W, không ở trong trường.

Sao thế?”
“Anh ơi, em đang ở Trái Đất.” Giọng nói thì thào của Thu Cảnh Minh lại vang lên.
Giang Nguyên nhướng mày, việc em trai nuôi của cậu là một Omega yếu đuối cần được bảo vệ đã được nguyên chủ khắc sâu vào tâm trí: “Em đến Trái Đất à? Bố mẹ có đi cùng em không?”

“Không, chỉ có mình em thôi.” Thu Cảnh Minh nghẹn ngào nói.
Giang Nguyên nghe thấy tiếng khóc kìm nén của Thu Cảnh Minh, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn.

Cậu biết Thu Cảnh Minh rất thích khóc, nhưng không ngờ mới nói vài câu đã khiến Thu Cảnh Minh sắp khóc rồi.

Anh hạ giọng nói: “Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện này, em đang ở đâu đấy? Giờ anh qua đón em!”
Thu Cảnh Minh nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Giang Nguyên, theo thói quen c ắn môi dưới: “Em, em gọi taxi rồi…”
Giang Nguyên nghe thấy Thu Cảnh Minh đã gọi taxi, giờ đi qua cũng không kịp, hơn nữa Thu Cảnh Minh cần thu xếp chỗ ở, trường Quân Đội Đệ Nhất toàn là Alpha, cậu không thể để Thu Cảnh Minh ở lại đó.

Thu Cảnh Minh còn sắp vào kỳ động d*c rồi, cậu trầm giọng: “Anh chia sẻ vị trí của anh cho em, em bảo taxi đưa sang đây đi, anh sẽ đặt phòng cho em.

Đợi em đến có gì thì nói…
Giang Nguyên cúp điện thoại, đứng dậy.

Kỷ Dung nhìn cậu, hỏi: “Ai đấy?”
Giang Nguyên nghiêm mặt nói: “Em trai tôi, không biết nó có chuyện gì, tôi đoán là nó cãi nhau với bố mẹ nên bỏ nhà đến Trái Đất rồi…!Bình thường thì không sao, nhưng mấy ngày nữa là nó tròn mười tám, sắp đến kỳ động d*c đầu tiên, thế mà lại ra ngoài một mình!”
“Tôi lên tầng đặt phòng cho nó đã.” Giang Nguyên nói.
“Tôi đi với cậu.” Kỷ Dung nói.
Hai người từ ban công đi vào, chào hỏi đám Mục An, kể sơ qua chuyện của Thu Cảnh Minh.

Mục An và các Omega khác lập tức lên tiếng.

Giang Nguyên mà dẫn theo một Alpha như Kỷ Dung đến gặp em trai chắc chắn sẽ khiến em trai cậu không được thoải mái đâu! Có Mục An và những “chị em” khác ở đây, họ có thể giúp một tay.
Giang Nguyên chần chừ một chút rồi gật đầu.

Những người khác cũng ngừng hát, Kỷ Dung và Giang Nguyên lên tầng đặt phòng trước, đặt xong thì xuống chờ Thu Cảnh Minh ở sảnh khách sạn cùng mọi người.
Sau khi rời khỏi cảng hàng không, Thu Cảnh Minh lên xe ngay.

Không hiểu sao lúc này cậu lại có cảm giác khó chịu trong người, giống y như lúc cậu đến kỳ động d*c hai tiếng sau khi uống thuốc.
Không, cậu đang có thai rồi, sẽ không mỗi tháng trong lúc mang thai.
Là một Omega, cậu được học tất cả các kiến thức s1nh lý của Omega từ khi còn nhỏ, cậu hiểu rất rõ ràng những biểu hiện này.

Tuy nhiên, cậu hoàn toàn không biết kỳ động d*c của cậu đã bị rối loạn sau khi cậu dùng thuốc, vì vậy, lúc này cậu mới có dấu hiệu tiến vào kỳ động d*c chính thức.
Tài xế lái xe là Beta, ông có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, không khỏi cau mày muốn nhắc nhở.

Nhưng nghĩ đến địa điểm khách tới là khách sạn, tài xế không muốn nói nhiều, ông chỉ thở dài trong lòng: “Bọn trẻ bây giờ chơi bời sành sỏi thật.”
Đợi một lát, chiếc taxi dừng lại trước mặt Giang Nguyên.

Thu Cảnh Minh vừa mở cửa xuống xe, mùi Omega ngọt ngào lập tức tỏa ra trong không khí.
“Cậu có ngửi thấy mùi gì không?” Marin khịt khịt mũi.
“Tôi thấy như có mùi pheromone của Omega!”
“Em trai Giang Nguyên…”
Giang Nguyên cũng ngửi thấy mùi ngọt ngào thoang thoảng, chuông cảnh báo trong lòng reo vang.
Dường như không ngửi thấy mùi gì trong không khí, Kỷ Dung đánh giá Thu Cảnh Minh từ trên xuống dưới.
Omega này trông chẳng giống Giang Nguyên chút nào.

Cao khoảng hơn 1m75, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đường nét mềm mại, dáng vẻ dịu dàng dễ thương điển hình của một Omega.
Đám Mục An cũng ngửi thấy mùi trong không khí, sắc mặt Mục An thay đổi, lo lắng nói với Giang Nguyên: “Giang Nguyên, hình như em trai em sắp vào kỳ động d*c!”
Giang Nguyên nghe thấy Mục An nói, sắc mặt tái ngợt, vô thức tiến lên hai bước, cởi áo khoác bao lấy Thu Cảnh Minh.

Thấy mấy Alpha quanh đó vẫn bình thường, cậu nh ỏ giọng hỏi mấy Omega nhóm Mục An: “Các cậu có mang thuốc ức chế theo không?”
“Có đem này!” Mục Anh lấy ra một ống thuốc ức chế, nói với Thu Cảnh Minh: “Em trai Giang Nguyên, đi với anh nhé, anh tiêm thuốc ức chế cho em.

Em không biết mình đang vào kỳ động d*c ư? Em có biết đi ra ngoài trong kỳ động d*c nguy hiểm đến mức nào không?”
Thu Cảnh Minh nghiến răng lắc đầu nói: “Không, em không động d*c.”
Mục An dùng tay vỗ nhẹ lên trán Thu Cảnh Minh: “Nhóc ngốc nghếch, em mới lớn không hiểu gì đâu.

Cố lên, trước khi pheromone đạt đến đỉnh điểm anh sẽ tiêm thuốc ức chế cho em, em sẽ ổn thôi.”
Vừa nói, Mục An vừa nhìn Giang Nguyên: “Giang Nguyên, bố mẹ em sao thế? Sao có thể để một Omega đang động d*c đi ra ngoài một mình thế này?”
Giang Nguyên lắc đầu, Giang Thiên Tắc có khi không biết gì về Omega, nhưng Phương Thi là người rất cẩn thận, sao có thể để đứa nhỏ như Thu Cảnh Minh ra ngoài một mình?
“Không cần, em không động d*c!” Thu Cảnh Minh kiên định nói.
Mục An: “Thằng nhóc này chắc học tiết s1nh lý không tử tế à.

Được rồi, đi thồi…”
Thu Cảnh Minh giơ tay đẩy ống thuốc ức chế trong tay Mục An ra: “Thân thể của em, tự em biết rõ!”
“Cảnh Minh, người em đang có dấu hiệu sắp động d*c rồi…” Giang Nguyên kiên nhẫn dịu dàng nói.
Thu Cảnh Minh lắc đầu, vẻ mặt như sắp khóc: “Anh, em có thai rồi…”
Thình lình nghe thấy câu này của Thu Cảnh Minh, Giang Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên ngớ người.

Sao cậu mới đi học chưa đầy một tháng, em trai nuôi bị người ta làm cho to bụng rồi?
Á cái lùm má! Thằng chó nào?
Giang Nguyên xiết chặt hai nắm tay, bẻ ngón tay rôm rốp: “Đứa nào? Thằng khốn nào làm ra chuyện này? Anh giúp em xử lí nó!”
Thu Cảnh Minh rơi nước mắt: “Anh ấy không phải thằng khốn…”
Giang Nguyên nghe được câu này thì sửng sốt, có vẻ Thu Cảnh Minh thích đối phương rồi, còn nói đỡ cho người ta nữa.
“Anh ơi, em xin lỗi.

Hai tuần trước, khi em đang ở nhà, anh Thụy đến gặp em, không ngờ đúng lúc ấy em lại động d*c…”
“Vì pheromone AO hấp dẫn, bọn em không tự kiềm chế được.

Thực ra đứa trẻ trong bụng em là của anh Thụy.”
“Anh, có gì anh cứ mắng em đánh em, em chỉ cầu xin anh đừng trách anh Thụy, cũng tác thành cho em với anh Thụy!”
Giang Nguyên: “!!!”
Thấy vẻ mặt kinh hoàng của Giang Nguyên, đám Mục An không dám ho he gì, trong lòng âm thầm suy đoán mối quan hệ giữa “anh Thụy” và Giang Nguyên, nghe hai người nói chuyện, rõ ràng quan hệ giữa “anh Thụy” và Giang Nguyên không bình thường chút nào!
Kỷ Dung đột ngột xen vào: “Anh Thụy mà cậu nói chính là Tống Di Thụy đúng không?”
Thu Cảnh Minh nghe thấy Kỷ Dung nhắc đến Tống Di Thụy cũng không thấy ngạc nhiên.

Giang Nguyên nhắc đến Tống Di Thụy với bạn bè là chuyện bình thường.
Cậu ra quay sang nhìn Kỷ Dung, Alpha cao lớn đẹp trai trước mặt có sức hấp dẫn tuyệt đối với tất cả các Omega.

Tuy nhiên, sau vài giây kinh ngạc, Thu Cảnh Minh chỉ khẽ gật đầu với Kỷ Dung.
Kỷ Dung trợn tròn mắt.

Trong một giây này, yếu hầu của anh thắt lại, nhịp tim lại bùm bùm tăng nhanh.
Đầu Giang Nguyên xanh rồi!
Xanh lè luôn!
Anh, anh không được phép cười! Không được cười! Bình tĩnh.
Quá tuyệt vời, anh mừng chết đi được!
Kỷ Dung cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Để che giấu nụ cười của mình, Kỷ Dung hơi cúi đầu, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
“Giang Nguyên, Tống Di Thụy không phải là bạn trai Alpha của cậu à?” Kế Dương nghe thấy tên Tống Di Thụy, hỏi lại theo bản năng.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn Giang Nguyên với ánh mắt đồng cảm.
Trời ơi, Giang Nguyên thật đáng thương làm sao!
Không biết sau này Giang Nguyên sẽ nhìn mặt em trai mình kiểu gì đây.
Mọi người không khỏi suy nghĩ miên man.
Thu Cảnh Minh nuốt nước miếng, chờ Giang Nguyên lộ ra vẻ tuyệt vọng đau đớn.

Giang Nguyên nhất định rất tức giận, muốn bóp ch3t cậu ta luôn.

Dù sao hiện tại trong bụng cậu ta cũng đang mang đứa con của Tống Di Thụy, còn Tống Di Thụy trước giờ vẫn là vật trong túi Giang Nguyên.
Trong lúc Thu Cảnh Minh thấp thỏm suy đoán, Giang Nguyên cúi đầu dùng tóc che mặt, vẻ mặt u ám như đang nén một cơn giận khủng khiếp.
Thu Cảnh Minh c ắn môi dưới, khuôn mặt tỏ vẻ ngây ngô nhỏ giọng giải thích: “Anh ơi, em thực sự xin lỗi…!Thực ra trước giờ người em thích vẫn là anh Thụy.

Nếu không phải xảy ra chuyện này, cả đời em sẽ giấu kín tình cảm này trong lòng như một bí mật không nói ra.

Em nghĩ mình cứ một mình ở vậy cả đời cũng được…”
“Thế nhưng bây giờ em đã có con rồi, em không muốn bỏ đứa bé này, thế nên…”
Thu Cảnh Minh vừa nói chuyện vừa quan sát Giang Nguyên, thấy thân thể Giang Nguyên run lên, cậu ta nghĩ bụng Giang Nguyên ắt hẳn đã tức giận đến run rẩy rồi, trên mặt cậu ta lộ vẻ đáng thương, nhưng trong lòng đắc ý vô cùng.
Thế nhưng Giang Nguyên cúi đầu cũng không phải là vì tức giận đến run người, mà là vì cậu vui quá không ngậm được miệng, nhưng lại phải nhịn cười, chịu đựng…!Nhịn quá khiến người cậu cứ run từng đợt.
Đầu Giang Nguyên cậu xanh mượt rồi!
Đây đúng là chuyện vui!
– ——–
Đúng là được cả đôi trẻ, cùng vui mừng khi (Giang Nguyên) bị cắm sừng =)))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN