Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ - Chương 35: 35: Đàn Anh Omega
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ


Chương 35: 35: Đàn Anh Omega


Giang Nguyên đẩy cánh tay Kỷ Dung trên vai mình ra, hỏi anh: “Nãy cậu nói bậy cái gì đấy? Lại còn bồ nhí Alpha.

Muốn chọc tôi cười chết à?”
Kỷ Dung: “…” Anh không nói bậy.
Mấy bạn học bên cạnh tiếp lời vào câu chuyện, nháy mắt với Giang Nguyên: “Giang Nguyên, cậu chẳng hiểu gì cả, Kỷ Dung chỉ muốn em trai cậu tức chết thôi!”
“Một Alpha như Kỷ Dung, tui đảm bảo Omega trên toàn thế giới nhìn thấy đều kích động!”
Dương Khải cười khúc khích, nháy mắt với Giang Nguyên rồi nói: “Trong mấy bộ phim thần tượng AO cũng hay diễn thế này lắm.

Cậu nghĩ mà xem, một Alpha mà toàn bộ Omega trên đời đều mơ ước lại nói trước mặt người yêu cũ của cậu rằng anh ấy thích cậu, thích đến mức muốn l@m tình nhân của cậu ấy.

Người yêu cũ của cậu chắc chắn là tức chết cmnl!”
Giang Nguyên: “…” Không biết đám bạn học của cậu đã xem những phim não tàn kiểu gì…!
Ờm…nhưng mà Kỷ Dung cũng xem á?
Giang Nguyên nhìn Kỷ Dung bằng ánh mắt cảm thông, cậu có nên khuyên Kỷ Dung…xem ít mấy phim não tàn kiểu tổng tài bá đạo A và tiểu kiều thê O đi không, xem nhiều ảnh hưởng đến chỉ số IQ của cậu ấy mất.
Kỷ Dung thấy Giang Nguyên nhìn mình bằng ánh mắt quai quái như đang tỏ ra từ ái với một đứa trẻ thiểu năng, anh do dự hỏi nhỏ: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Giang Nguyên không nhịn được cúi đầu cười: “Không có gì.”
Kỷ Dung nhìn thấy nụ cười đột ngột của Giang Nguyên thì ngu ngơ không hiểu gì cả, tai sao Giang Nguyên lại cười vui vẻ đến thế, nhưng mà…Giang Nguyên cười rộ lên…trông đẹp thật đấy.
Diệp Nam Phong đứng cạnh nghe thấy đám Alpha Dương Khải nói thế khóe miệng giật giật: “…” Anh là một Omega đích thực, anh phản đối suy nghĩ này!
Diệp Nam Phong đang định combat chợt nghe thấy một âm thanh đầy nghi ngờ vang lên: “Anh họ, Giang Nguyên, Kỷ Dung, sao mọi người đều đứng ở cổng trường thế? Ơ…!sao cổng trường hôm nay đông người vật?

Giang Nguyên: “Anh họ?”
Kế Dương chạy lên hai bước, một tay quàng qua bả vai Diệp Nam Phong, cười nói: “Đúng rồi, lần trước tui kể cho cậu nghe đó, anh họ của tui!”
Kế Dương nháy mắt với Giang Nguyên, Giang Nguyên lập tức hiểu được vị trước mặt chính là người anh họ Omega mà Kế Dương nhắc đến chính là vị anh họ được Kế Dương mua cho thuốc ức chế dùng suốt 10 năm kia.
Sau đó, Kế Dương giới thiệu Giang Nguyên và Kỷ Dung với Diệp Nam Phong: “Anh họ, đây là Giang Nguyên và Kỷ Dung.

Em và Giang Nguyên gặp nhau trên tàu vũ trụ.”
Diệp Nam Phong hoàn toàn không ngờ người tình cờ gặp ở cổng trường lại là bạn của em họ anh, anh tự giới thiệu: “Diệp Nam Phong.”
Đám Alpha xung quanh: Anh đẹp trai có cái tên hay quá!
Bạch Minh đưa tay sờ cằm.

Sao lại có cảm giác như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhỉ? Ở đâu ta? Tên này nghe quen lắm, nhưng cậu chắc chắn mình không quen biết người này.

Nếu đã từng gặp khuôn mặt này chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu cũng nhận ra ngay, dù sao vị này cũng…đẹp trai quá!
“Đúng rồi, sao các cậu lại đứng hết ở cổng trường thế?” Kế Dương lặp lại câu hỏi vừa nãy.
Giang Nguyên kể lại chuyện vừa xảy ra ở cổng trường cho cậu nghe, Kế Dương nghe xong mặt như thấy quỷ, đúng là khiến cậu được mở mang tầm mắt rồi.

Đáng tiếc là cậu không được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.
Mấy người trò chuyện với nhau vài câu, trong nhà ăn đã hết đồ ăn nên cả đám kéo nhau ra ngoài ăn trưa.
Trong lúc ăn trưa, Giang Nguyên và Kỷ Dung ngồi cùng một chỗ, Diệp Nam Phong và Kế Dương ngồi cùng một chỗ.
Mùi thơm cửa thịt nướng bốc lên sau đó nhanh chóng tràn ngập trong gian phòng riêng.
Ăn được một lúc, Kế Dương dùng tay đụng nhẹ vào tay Diệp Nam Phong, nhỏ giọng hỏi: “Anh họ, năm nay anh có về nhà không?”
“Không về”.

Diệp Nam Phong trả lời không cần suy nghĩ luôn.
Kế Dương cũng không để ý, mấy người chậm rãi gắp thức ăn lên ăn.

Được một lúc, Kế Dương đột nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn Diệp Nam Phong bên cạnh, hỏi: “Anh họ, uống cái thuốc đó thực sự có thể xét nghiệm ra à?”
Diệp Nam Phong: “Anh bốc phét đấy.”
Khóe miệng Kế Dương co rút: “Anh họ, anh đúng là giỏi nói phét thật, dọa con người ta rồi…!Lỡ như cậu ta đồng ý đến phòng xét nghiệm thì phải làm sao? Anh xin lỗi người ta thật à?”
Diệp Nam Phong vỗ vào đầu Kế Dương: “Muốn ăn đòn à?”
Kế Dương tủi thân xoa đầu: “Anh họ, em hỏi nghiêm túc mà.

Anh đừng ra tay đột ngột thế được không! Em cũng có tự trọng, sẽ phản kháng đấy!”

Diệp Nam Phong liếc Kế Dương một cái, nhướng một bên mày, khinh thường nhìn cậu ta: “Phản kháng? Mày thắng được anh chắc?”
Kế Dương bị hỏi lại, trong lòng thật xót xa.

Anh họ cậu dù là Omega nhưng khả năng chiến đấu lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.

Chấp cả khác biệt thể chất, dù bây giờ cậu có cao hơn Diệp Nam Phong, cậu cũng chưa bao giờ đánh thắng được anh ấy hết.
Người anh họ này của cậu là Omega đầu tiên được nhận vào trường Quân Sự Đệ Nhất, cũng là Omega duy nhất đỗ vào khoa Cơ Giáp của trường.

Sức chiến đấu của anh còn đè bẹp cả một đám Alpha chứ đừng nói là cậu.

Cậu chỉ là một con gà què, đánh nhau với anh họ chỉ cần vài phút là bị hạ đo ván.
Thậm chí năm đó, anh họ cậu còn tốt nghiệp khoa Cơ Giáp với vị trí đứng đầu lớp.
Ở bên cạnh Diệp Nam Phong, từ nhỏ cậu chỉ có thể là bên bị đánh, đánh không lại Diệp Nam Phong.

Trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không.
Kế Dương chồm lên: “Em không đánh được, nhưng Kỷ Dung và Giang Nguyên chắc chắn đánh được!”
Diệp Nam Phong nhìn Kỷ Dung và Giang Nguyên.

Hai đứa này đúng là có khí chất ưu tú, cánh tay lộ ra một lớp cơ bắp mỏng, hiển nhiên thể chất cực tốt.

Thế nhưng khi đánh nhau, anh không cho rằng hai người này có thể đánh lại được.

Hồi đó, đám Alpha khoa Cơ Giáp bị anh đánh đến ch ảy nước mắt, đám đó đến giờ thấy anh trong quân đội vẫn còn xấu hổ giả vờ không biết anh cơ mà.

Huống hồ là bạn cùng lớp với Kế Dương.
Diệp Nam Phong cầm ly nước lên uống vài ngụm: “Kế Dương, hai nhóc khoa Chế Tạo này mà đòi đánh với anh á? Sợ là chuyện này vỡ lở ra người ta lại nói anh mày bắt nạt chúng nó.”
Kế Dương lè lưỡi với Diệp Nam Phong: “Ai bảo họ học cùng lớp với em đâu? Người ta học khoa Cơ Giáp!”
Diệp Nam Phong ngạc nhiên: “Khoa Cơ Giáp?”
Kế Dương kiêu ngạo hất cằm: “Đúng thế, nói ra thì anh còn là đàn anh cùng khoa của bọn họ đó.”
Giang Nguyên đang định nói anh họ Kế Dương là Omega sao lại cùng khoa với bọn họ, nhưng giây tiếp theo, cậu đã nhớ ra đúng là khoa bọn họ đã nhận một Omega vào sáu năm trước!
Anh họ của Kế Dương hóa ra lại là Omega duy nhất thi đỗ vào trường họ, cậu thật sự không ngờ luôn.
Bên kia, nhóm Bạch Minh cũng tìm được một nhà hàng vào ăn.

Đang ăn, Bạch Minh đột nhiên dùng tay vỗ mạnh vào đầu, nói: “Lúc nãy tui cứ nhớ đến cái tên Diệp Nam Phong sao nghe quen quen thế không biết, rốt cuộc tui cũng nhớ ra rồi!”
Dương Khải liếc cậu ta, nói đùa: “Làm sao? Thấy trai đẹp là kích động lưu luyến nhớ mãi không quên chứ gì?”
Bạch Minh trợn mắt nhìn Dương Khải, ánh mắt như muốn nói: Cậu cho là ai cũng như cậu chắc, tui là người nghiêm túc nha.
Bạch Minh không thèm để ý đến Dương Khải, nói tiếp: “Sáu năm trước, trường mình có một Omega trúng tuyển vào khoa Cơ Giáp.

Omega đó tên là Diệp Nam Phong!”
Cả đám:???
– —-
Ê chương có anh Diệp ngầu mà sao ngắn dị tác giả ơi???.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN