1
Mấy vị giảng viên vừa ghi chép vừa kinh ngạc không ngừng. Giờ thì bọn họ đã hiểu lí do vì sao Hứa Trầm lại đồng ý đến đây dạy học, đứa học trò này ở khoa Cơ Giáp là lãng phí nhân tài.
Một hạt giống tốt thế này mà gieo ở khoa Cơ Giáp có phải là phí của giời không cơ chứ! Khoa Cơ Giáp thì có gì hay ho đâu?
Song ngành? Chính là lãng phí thời gian! Thời giờ luyện tập vớ vẩn của khoa Cơ Giáp đang làm chậm trễ việc học của đứa nhỏ. Nếu để thời gian đấy tập trung toàn bộ vào nghiên cứu cơ giáp chắc chắn đứa học trò này sẽ càng có nhiều khám phá độc đáo hơn.
Thầy Hứa Trầm nói cấm có sai!
Tuyệt đối không sai! Đứa nhỏ này trời sinh là một nhà khoa học.
Giang Nguyên để ý thấy mấy vị giảng viên ngồi phía trước cậu mấy hàng cứ thi thoảng lại quay xuống liếc nhìn cậu. Cậu sững sờ. Cứ mỗi lần ánh mắt chạm nhau, cậu lại thấy mấy vị giảng viên này giật mình cứng đờ người rồi quay đầu đi.
Giang Nguyên sờ sờ cằm, đầu mày nảy lên, kỳ cục, mấy lão này nhìn cậu làm gì?
Giang Nguyên quay sang nhìn Kỷ Dung ngồi cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Kỷ Dung, trên mặt tôi có gì không?”
Nghe thấy câu hỏi của Giang Nguyên, Kỷ Dung quay sang cẩn thận nhìn vào mặt Giang Nguyên, đột nhiên anh đưa tay lên miết nhẹ vào gò má trái sạch sẽ của cậu, trợn mắt nói láo: “Ừ, có dính ít vết lấm.”
9
Ging Nguyên cau mày, vô thức đưa tay lau gò má, Kỷ Dung cười nói: “Tôi lau cho cậu rồi.”
“Cảm ơn.” Giang Nguyên không hề nghi ngờ gì, ngược lại rất yên tâm nói: “Chẳng trách các thầy cứ quay lại nhìn tôi, hóa ra là do bọn họ thấy mặt tôi bị nhọ.”
Kỷ Dung nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyên, trầm giọng đồng ý.
…
Giang Nguyên cẩn thận nghe giảng, lúc này Kỷ Dung, người vừa mới trợn mắt nói láo, nhìn chăm chăm vào bàn tay mình, tai đỏ rực. Lòng đầy căng thẳng lén lút liếc sang Giang Nguyên ngồi cạnh, rồi lại thở dài một hơi, may là Giang Nguyên không phát hiện ra mục đích của anh.
Đầu ngón tay nóng rực như chạm vào lửa, khuôn mặt Giang Nguyên thực ra rất là sạch sẽ, anh đúng là quá vô lương tâm mới lợi dụng (để dê) cậu.
…
Sau giờ học, Giang Nguyên định đi về luôn. Thế nhưng trong lớp người đông quá, sau khi mọi người đi gần hết, cậu và Kỷ Dung đang định về cùng nhau thì thấy thầy Hứa vẫy tay với cậu, ra hiệu gọi cậu đến. Ông già này lại muốn làm cái gì đây?
Giang Nguyên bước nhanh đến trước mặt Hứa Trầm, Hứa Trầm cẩn thận ngắm nghía Giang Nguyên, sau đó nghiêm mặt nói: “Ừm, trả lời rất tốt. Xem ra khoảng thời gian này vẫn chịu khó đọc sách.”
Giang Nguyên ừ một tiếng, nghĩ một chút, cũng không thể nào tỏ ra thông thái quá được, nên cậu nói: “Có một số chỗ em vẫn chưa hiểu lắm.”
Hứa Trầm im lặng thu dọn đồ đạc, dọn xong bình tĩnh nói: “Số máy liên lạc của em là gì?”
Giang Nguyên: “?”
Sau khi trao đổi số liên lạc với Hứa Trầm, Giang Nguyên nghe thấy ông cụ bình tĩnh nói: “Không hiểu là bình thường. Nếu hiểu được hết thì còn cần thầy giáo làm gì nữa? Chỗ nào không hiểu em có thể gửi tin nhắn cho thầy, thầy đọc được sẽ trả lời.”
Giang Nguyên: “Cảm ơn…giảng viên ạ.”
Hứa Trầm: “Không phải giảng viên, là thầy.”
Giang Nguyên: “Cảm ơn thầy ạ.”
Hứa Trầm: “Ừ.”
Làm xong tất cả, Hứa Trầm rời khỏi phòng học. Giang Nguyên nhìn bóng lưng Hứa Trầm, suy nghĩ một lát. Vừa nãy lúc cậu gọi thầy, trông ông vui vẻ đến mức lông mày nhướng hết cả lên, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, vừa đi vừa hát ngâm nga, tâm trạng có vẻ không tồi chút nào.
Giang Nguyên nhìn bóng dáng người thầy rời đi, hơi buồn cười. Một lát sau, cậu cũng rời khỏi phòng học. Vừa đi đến cửa phòng, một giọng nam ồm ồm vang lên gọi cậu lại.
“Giang Nguyên, em đi với thầy đến phòng hiệu trưởng một chuyến.” Horace nói với Giang Nguyên.
“Hiệu trưởng gọi em đến văn phòng có việc gì không ạ?” Giang Nguyên tò mò hỏi.
“Em cứ đến rồi sẽ biết.” Horace cố gắng kìm nén vẻ đánh giá trên mặt, giục lại: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Giang Nguyên đành phải đi theo, để Kỷ Dung và mấy người kia về trước, cậu cùng Horace đến phòng hiệu trưởng. Horace gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói:
“Vào đi.”
Giọng người này trầm thấp, khỏe khoắn và thô to, hoàn toàn khác với chất giọng của hiệu trưởng Ike. Không phải Ike, vậy ai đang ở trong phòng?
Trong lúc Giang Nguyên đang miên man suy nghĩ, Horace đã mở cửa phòng. Cửa mở ra, cậu thấy hiệu trưởng Ike đeo kính gọng vàng ngồi đối diện với hướng của cậu, trong phòng còn có một người khác đứng quay lưng về phía Giang Nguyên.
Người đàn ông này mặc quân phục sạch sẽ gọn gàng, chiếc mũ đặt trên giá treo quần áo bên cạnh, để lộ ra mái tóc hoa râm.
Hiệu trưởng Ike nhìn thấy Giang Nguyên thì lập tức đứng dậy gọi cậu đến, đồng thời giới thiệu: “Giang Nguyên, đây là nguyên soái Alfonso, ngài ấy đến gặp em.”
Giang Nguyên sửng sốt, tất nhiên là cậu biết nguyên soái Alfonso, ngài ấy là một trong tám nguyên soái của Liên Bang, với tư cách là người đứng đầu Sao Thủ Đô, hay chính là Trái Đất, nguyên soái Alfonso thường xuyên xuất hiện trước công chúng trong những dịp ngoại giao lễ lạc cần thiết, có thể nói ngài chính là người xuất hiện nhiều nhất trong tám vị nguyên soái.
“Chào ngài, nguyên soái.”
Giang Nguyên hành lễ, sau đó mới cất lời chào.
Alfonso mỉm cười vẫy tay nói: “Không cần căng thẳng thế, tôi đến vì có chút chuyện cần nói với Ike, tiện thể muốn gặp cậu. Tôi đã xem kế hoạch cải tạo cho Thunderbolt 07, làm rất tốt. Quân bộ dự định áp dụng vào cải tạo một số cơ giáp Thunderbolt 07 và tái sử dụng chúng.”
Giang Nguyên ngạc nhiên một chút rồi gật đầu, thì ra là muốn sử dụng thiết kế của cậu.
“Nhóc con cậu đã giúp quân bộ một việc rất lớn đấy. Hầu hết những chiếc cơ giáp Thunderbolt 07 đều trong tình trạng tốt, quân bộ thực sự không muốn tiêu hủy chúng. Tuy nhiên, sức đẩy của chúng đã kém quá xa so với các thế hệ cơ giáp mới hiện tại. Chỉ bằng cách áp dụng phương án cải tạo của cậu, những chiếc cơ giáp này còn dùng được chí ít là mười năm nữa.”
Giang Nguyên khẽ mỉm cười, nghĩ thế này thì phải chăng nguyên soái muốn cho cậu chút lợi ích gì đó? Tính ra cậu đã giúp cho Liên Bang tiết kiệm được một khoản không nhỏ còn gì! Cậu từng nghe Kỷ Dung nói rằng chỉ cần các giáo sư của Viện Hàn Lâm nghĩ ra được phát kiến gì mới là nhà nước sẽ thưởng tiền cho họ, đến lượt cậu chắc cũng phải nhận được không ít đúng không?
Tuy nhiên, sau nửa tiếng nói chuyện, Alfonso không hề nhắc đến chữ “tiền” nào nên Giang Nguyên cũng chỉ đành nói suông với ông vài câu.
Nếu chỉ là một học sinh bình thường, việc được trò chuyện với nguyên soái Alfonso chắc hẳn đã là điều quá đỗi vui mừng rồi, người ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến mấy thứ thô tục như “tiền bạc”. Thế nhưng “nhà thám hiểm vũ trụ” Giang Nguyên lại khác, đừng nói là nguyên soái, đến nguyên thủ quốc gia cậu cũng nhìn thấy vô số lần rồi, còn từng mặc cả với nhau khi ngồi chung một bàn luôn.
…
Ngày cuối cùng trước khi rời khỏi Trái Đất, trong phòng, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng quần đen ngồi bên bàn ăn, nhỏ giọng trò chuyện vài câu với chàng trai ngồi đối diện.
“Phụt!” Nước Kỷ Dung vừa uống bỗng nghẹn ứ lại trong cổ họng.
“Khụ khụ…” Kỷ Dung húng hắng ho vài tiếng, che miệng lại: “Khụ… Bố bảo bố cũng đi Hoyt ấy ạ? Đi xem con thi đấu?”
Kỷ Sùng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không tin vào mắt mình của Kỷ Dung, bình tĩnh nói không hề nao núng: “Ừm, cấp trên cho bố một kỳ nghỉ, vừa khéo đúng dịp có thể đi xem con thi đấu.”
Khóe miệng Kỷ Dung giật giật, nếu bố anh đi theo, cả thế giới này sẽ biết bố anh chính là Kỷ Sùng… Anh cố gắng giữ vẻ mặt sao cho thật tự nhiên, nói: “Bố, quân bộ cho bố nghỉ phép, bố có thể đi chơi hoặc làm gì đó khác, con đã lớn rồi, không cần phụ huynh đi theo chăm sóc đâu.”
Kỷ Sùng: “Bố muốn ở cùng với con.”
Kỷ Dung nghe thấy lời Kỷ Sùng nói, giật mình sững người, mười năm trước, bố anh cũng từng nói những lời này…
“Bố ơi, khi nào bố về ạ?”
“Bố xin lỗi, việc quân bận rộn, chắc phải hai ngày nữa.”
“Nhưng mà bố ơi, con nhớ bố lắm. Có mình con ở nhà buồn ơi là buồn.”
“…Bố xin lỗi.”
“Không sao ạ, bố cũng bận mà.”
“Ừm. Ngày kia về bố nấu cơm cho con ăn nhé.”
“Dạ!”
Sau đó, đến ngày thứ ba, Kỷ Dung ở nhà đợi lên đợi xuống, đợi đến tận mười một giờ đêm bố cậu mới về. Cả ngày hôm đó nhóc Kỷ Dung không hề ăn uống gì, nhất định phải đợi Kỷ Sùng.
Kỷ Sùng về nhà cũng biết cậu nhóc chưa ăn gì, lập tức vào bếp làm cơm cho con trai. Trong lúc ăn cơm, bố vẫn một mực ngồi ăn cùng cậu, ngay cả khi mí mắt díu hết cả vào, vẫn ngồi cùng cậu. Thực ra, cậu bé Kỷ Dung khi ấy cũng biết Kỷ Sùng cực kỳ bận rộn với các công tác vùng biên giới…
“Bố ơi, bố đi nghỉ đi ạ, trông bố mệt lắm ý.”
“Bố muốn ở cùng với con.”
Ngày hôm đó, nhóc Kỷ Dung chỉ ăn cơm trong vòng 2 phút là xong. Đến sáng hôm sau, khi cậu thức dậy, bố đã đi công tác rồi. Thực ra hôm ấy bố cậu rất rất bận rộn, ông chỉ tranh thủ thời gian ít ỏi quay về gặp con trai một lát, đợi đến lúc con ngủ, ông lại phải lên phi thuyền quân đội rời đi luôn.
Bố anh rất ít khi bày tỏ tình cảm với anh, nhưng Kỷ Dung luôn biết bố rất yêu mình. Chẳng qua bố anh không giỏi biểu đạt, cũng bận rộn chết đi được.
Trước đây khi còn nhỏ không hiểu chuyện, anh còn phàn nàn một hai câu. Nhưng sau khi hiểu được ý nghĩa bộ quân phục bố đang khoác trên người, anh mới biết gánh nặng trên vai bố mình nặng đến nhường nào. Từ đó trở đi, trong lòng anh chỉ có sự khâm phục dành cho bố mình.
…
Kỷ Sùng: “Hửm? Sao con lại nhìn bố làm gì?”
Kỷ Dung lắc đầu, nhanh chóng tiêu diệt bữa cơm, rồi nói với Kỷ Sùng: “Bố đi cùng con cũng được, nhưng mà… bố có thể đừng nói cho người khác biết bố là bố của con được không?”
Kỷ Sùng hơi nhướng mày, hỏi: “Tại sao?”
Kỷ Dung nhăn nhó giải thích: “Nếu bạn bè ở trường biết, con trai của bố sẽ đổi tên từ Kỷ Dung thành “con trai Kỷ Sùng” luôn.”
Kỷ Sùng cũng biết những năm qua đám người ở căn cứ đánh giá rất cao Kỷ Dung đồng thời nghĩ cậu ưu tú như thế là chuyện đương nhiên, vì cậu là con trai của ông mà. Kỷ Sùng cũng hiểu được, với tư cách là một người bố, ông giống như một ngọn núi lớn mang lại áp lực vô hình cho đứa con trai ruột của chính mình.
Kỷ Sùng trầm giọng: “Con luôn luôn xuất sắc.”
Kỷ Dung nâng cằm: “Con biết mà!”
…
Phi thuyền đang bay giữa ngân hà đầy sao, sau ba bước nhảy vũ trụ, chiếc phi thuyền đã bay đến Hoyt. Mọi người tròn mắt ngạc nhiên khi đến nơi ở mà Hoyt sắp xếp cho đoàn của bọn họ.
“Đù móa á á!” Lưu Sơn há hốc mồm, kinh ngạc nhìn chỗ ở mà ban tổ chức ở Hoyt đã dành cho các tuyển thủ, chỗ này có hơi sang trọng quá không? Đơn giản mà lại xa hoa đến mức khoa trương.
Kiến trúc mang phong cách Hoyt rất đặc trưng, điểm khác biệt duy nhất là tất cả những tòa nhà ở đây đều có màu trắng, trắng đến mức tinh khiết, thấp thoáng điểm lóe ánh bạc sáng ngời.
Trong lúc mọi người đang lặng lẽ chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp bày ra trước mắt, phía sau chợt vang lên tiếng than khe khẽ:
“Óa má ôi, đẹp vờ cờ lờ! Đây chính là Cung Silve!”
Rất rõ ràng, những thí sinh của các nước khác cũng bị cảnh đẹp trước mặt khiến cho sững sờ, nhưng trong số họ, cũng có người biết rõ về nguồn gốc của cung điện trắng bạc này, thì thầm to nhỏ với nhau.
“Trời ơi, Cung Silve chính là cung điện xây riêng cho hoàng đế Hoyt thỉnh thoảng đến ở. Nơi này đã đẹp đến vậy, không biến hoàng cung thực sự của Hoyt trông như thế nào!”
“Cuộc sống của vua Hoyt quá là xa hoa luôn!”
Cung Silve rất lớn, tất cả các quốc gia tham dự thi đấu năm nay đều được bố trí nghỉ lại ở cung điện này. Bởi vì đây là lần đầu tiên đến nơi này nên đám Cố Bạch còn dắt Giang Nguyên với Kỷ Dung đi vòng quanh thăm quan, chụp ảnh như điên.
Ngay cả Alfonso cũng không nhịn được, đây là lần đầu tiên Cung Silve mở cửa cho người ngoài vào tham quan, ông mời Kỷ Sùng: “Cùng đi dạo loanh quanh đi.”
Kỷ Sùng xua tay: “Phong cảnh tuyết rơi ở sao North cũng không tệ, nếu ông thích cảnh kiểu như này thì sau này đến sao North mà ngắm cũng được.”
– ————