Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 112: Trại mồ côi Tình Thương (32)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn


Chương 112: Trại mồ côi Tình Thương (32)


Edit: Thanh + Beta: Sơ Tình

Nhóc Mộc Kha bị nhóc Miêu Phi Xỉ đẩy ra nhưng vẫn muốn che chắn trước mặt Lưu Giai Nghi. Bằng tuổi này gia đình đã dạy cậu phải biết bảo vệ phái nữ, mà rõ ràng người sai là Miêu Phi Xỉ. Cậu cảnh giác, to gan giang hai tay chắn trước mặt Lưu Giai Nghi: “Miêu Phi Xỉ, tôi nói rồi! Anh không chạy được chả liên quan gì đến chúng tôi cả! Nếu anh dám làm gì Giai Nghi, có tin là tôi nói với Bạch Lục không!”

Việc cùng nhau chạy trốn và bị bỏ lại khiến nhóc Mộc Kha nhanh chóng tự mình rút ngắn khoảng cách tâm lý với Lưu Giai Nghi. Bây giờ, cậu đã coi Lưu Giai Nghi như cô em gái yếu đuối giống mình, lại cần mình che chở cho.

Cậu tự biết mình không thể phản kháng lại Miêu Phi Xỉ, tuy nhóc Mộc Kha không rõ hai nhóc con kia đã thỏa thuận gì với Bạch Lục, nhưng rõ ràng Bạch Lục có thể khống chế Miêu Phi Xỉ, cho nên bạn nhỏ Mộc Kha vô sự tự thông (*) mà nghĩ đến chuyện mách tội.

* Raw là 无师自通 – vô sự tự thông: không cần ai dạy cũng tự biết, không cần ai hướng dẫn cũng tự hiểu.

Mộc Kha trợn tròn mắt, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa có sức thuyết phục: “Anh không dám làm trái lời Bạch Lục đúng không? Nếu ngày mai Bạch Lục biết anh đối xử với bọn tôi như vậy, anh nghĩ rằng bản thân sẽ được yên sao?”

Bước chân của nhóc Miêu Phi Xỉ hơi khựng lại, vẻ mặt cậu nhóc thoáng cái trở nên dữ tợn hơn. Nó đẩy nhóc Mộc Kha ra: “Hiện tại tao cũng được yên thân đâu! Cút ngay cho tao! Hôm nay tao nhất định phải lấy con mù này ra làm món khai vị, mày mà cản thì tao ăn luôn cả mày đấy!”

Mộc Kha nhìn hai con mắt đỏ lừ của Miêu Phi Xỉ, không khỏi run cầm cập, mà Lưu Giai Nghi lại đột nhiên gọi to: “Cô ơi! Cô ơi!”

Cô nuôi đi vệ sinh ngang qua hành lang, vô tình nghe thấy tiếng kêu của Lưu Giai Nghi, cô ta hơi thiếu kiên nhẫn đẩy cửa vào: “Các em làm sao nữa vậy?”

Thấy Mộc Kha định mách tội mình, nhóc Miêu Phi Xỉ trợn mắt tranh nói trước. Thằng nhóc đứng lên, cười hì hì với cô giáo: “Thưa cô, em xảy ra xung đột nhỏ với Mộc Kha và Miêu Cao Cương, bọn em có đánh một trận.”

Nhóc Mộc Kha nghe vậy thì ngẩn ra, nhưng rất nhanh sắc mặt cậu nhóc tối sầm lại. Nhóc Mộc Kha đứng dậy nói to: “Em và Miêu Cao Cương không có xung đột gì với Miêu Phi Xỉ cả! Là cậu ta một mình bắt nạt…”

“Là xảy ra xung đột!” Nhóc Miêu Phi Xỉ gào lên chặn ngang câu nói của Mộc Kha. Nó nheo mắt, khóe miệng nhếch lên chẳng có ý tốt, chậm rãi quay sang nhìn cô nuôi: “Thưa cô, nếu tiếp tục nhốt em và hai đứa nó chung với nhau, em sợ bọn em sẽ đánh tiếp mất. Nhỡ có ai xảy ra chuyện thì không hay đúng không ạ? Em đánh không mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ, em nhớ hình như Mộc Kha còn mắc bệnh tim nữa? Em đá nó hai cái, nó mà gặp vấn đề gì thì biết làm sao?”

Đây là hành động uy hϊếp trắng trợn, nhóc Mộc Kha tức đến mức mặt đỏ bừng cả lên. Cậu nhóc còn muốn phản bác, nhưng cô nuôi nghe xong thì nhăn mặt, cau mày nói: “Cũng đúng, vậy tách mấy đứa ra đi.”

Cuối cùng nhóc Miêu Phi Xỉ cũng vừa lòng cười đáp: “Cô ơi, vừa nãy lúc đánh nhau Miêu Cao Cương còn bắt nạt Lưu Giai Nghi nữa, nhưng em không bắt nạt bạn nữ.”

Nhóc Mộc Kha tức đến mức hai con ngươi trông như muốn lòi ra, vội vã nhảy cẫng lên hai cái: “Có cái rắm!!” Đây là lời thô tục nhất nhóc nói ở độ tuổi này.

“Trẻ con tí tuổi đầu đã đòi đánh nhau.” Cô nuôi nhìn thoáng qua một chốc rồi kết luận: “Vậy để em và Lưu Giai Nghi ở cùng nhau, nhớ phải ngoan ngoãn, đừng có gây rắc rối cho cô.”

Cuối cùng nhóc Mộc Kha cũng tìm được cơ hội để xen vào: “Nhưng cô ơi, là cậu ta bắt nạt…”
Ngoài mặt nhóc Miêu Phi Xỉ cười cười nhưng trong lòng thì không, thằng nhóc liếc nhìn Mộc Kha: “Tốt nhất mày nên nghĩ kĩ rồi hẵng nói nha Mộc Kha. Tao với Miêu Cao Cương bất hòa nên không thể ở chung, hoặc mày ở chung với tao, hoặc để Lưu Giai Nghi ở chung với tao. Mày nghĩ kết cục khi tao với mày ở cùng nhau sẽ là gì?”

Ánh mắt cậu ta mang theo cơn khát máu trần trụi làm toàn thân Mộc Kha nổi da gà, lùi hai bước liền. Nhưng nhóc nhìn qua Lưu Giai Nghi vừa nãy mới gọi cô, hiện giờ cô bé hãy còn thở dốc. Cậu nhóc cắn chặt răng, vừa định nói mình sẽ ở chung phòng với Miêu Phi Xỉ.

Đúng lúc này, Lưu Giai Nghi bỗng chậm rãi đứng lên. Tay cô bé sờ soạng hai lần rồi đặt lên bàn tay cô nuôi chìa ra với em, cô bé cúi đầu che đi biểu cảm của mình: “Cô ơi, chúng ta đi thôi.”

Nhóc Mộc Kha sốt ruột giậm chân: “Giai Nghi! Em đừng đi!”
Lưu Giai Nghi nghe thấy tiếng gọi, quay đầu “nhìn” Mộc Kha hơi nở nụ cười, mi mắt cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng lại xen lẫn niềm vui nho nhỏ: “Không cần lo cho em, em có cách.”

Nhóc Mộc Kha ngẩn ra một lúc, theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Nụ cười vừa rồi của Lưu Giai Nghi làm nhóc thấy rất lạ, sống lưng chợt lạnh buốt —— Nhóc cảm giác Lưu Giai Nghi dường như biết Miêu Phi Xỉ sẽ làm như vậy, cố ý để cô nuôi cho bọn họ bị nhốt chung một phòng.

Và cô bé mặc cho Miêu Phi Xỉ làm thế.

Mộc Kha nhớ tới lời đề nghị gϊếŧ chết cô nuôi lúc chạy khỏi trại mồ côi của cô bé, làm vậy có thể kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng đã bị Bạch Lục bác bỏ, nói rằng gϊếŧ mấy NPC gì đó của trại mồ côi không dễ dàng. Mộc Kha nghe không hiểu lắm, song Lưu Giai Nghi nhanh chóng nói, nếu xảy ra chuyện có thể đẩy cho bọn Miêu Phi Xỉ gánh mà?
Trên người Lưu Giai Nghi tỏa ra khí chất vừa tàn nhẫn vừa ngây thơ. Em thông minh, nhạy bén, hành động chính xác, trừ việc không nhìn thấy thì cô bé hoàn toàn có thể sánh ngang với tên nhóc mưu mô Bạch Lục kia.

Kế hoạch chạy khỏi trại mồ côi đêm đó là do cô nhóc và Bạch Lục cùng lập nên.

Quy luật kiểm tra phòng, vị trí chìa khóa và những nơi có thể trốn đều được cô bé mù Lưu Giai Nghi thăm dò kĩ lưỡng chỉ trong một ngày. Em chỉ tốn một phút ngắn ngủi để lừa giáo viên ra ngoài, thậm chí cô bé còn nung nấu ý định gϊếŧ chết cô nuôi, phòng ngừa lúc tỉnh lại cô ta đuổi theo. Nhưng nhóc Bạch Lục im lặng trong chốc lát rồi nói, tuy cậu cũng nghĩ như vậy nhưng điều đó không ổn, gϊếŧ người quá mất thời gian.

Mộc Kha nhìn bóng dáng hai người Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi bị cô nuôi đưa đi xa dần, trong lòng vẫn còn thấp thỏm.
Dù Lưu Giai Nghi có thông minh thế nào thì vẫn chỉ là một cô nhóc, em còn yếu ớt như vậy. Khoảng cách chênh lệch thể lực với Miêu Phi Xỉ không thể dùng trí lực bù lại được.

Aaaa làm sao bây giờ! Nhóc Mộc Kha thấy mình điên mất —— nếu có Bạch Lục ở đây thì tốt rồi!

Cô nuôi nhốt nhóc Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi vào một phòng học thủ công mỹ nghệ khác.

Lưu Giai Nghi yên lặng ngồi xổm ở góc phải phòng học. Hôm qua cô nhóc còn làm dở dang búp bê trong này, nên vài mảnh vải vụn ở đầu vẫn còn đây. Em ngồi nhặt từng mảnh, sửa sang lại đầu nó, đột nhiên tay em bị kim đâm vào chảy ra một giọt máu tươi.

“A! Chảy máu rồi!” Lưu Giai Nghi khẽ kêu lên, cô bé đưa ngón tay lên miệng, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt mờ mịt như chứa cả làn sương mênh mông, có chút tiếc nuối nói: “… Hơi lãng phí, đây là máu có thể cứu anh trai mà.”
Từ lúc bước vào phòng, Miêu Phi Xỉ không ngừng nuốt nước bọt. Cậu nhóc bước từng bước đến gần Lưu Giai Nghi. Gương mặt hiện lên biểu cảm dữ tợn mà hào hứng, giống như kẻ bị bỏ đói gần chết lần đầu nhìn thấy bữa tiệc lớn hoành tráng.

Khi Lưu Giai Nghi tự đâm mình, một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay trắng nõn, “miếng mồi” hấp dẫn như vậy khiến nhịp tim và hô hấp của Miêu Phi Xỉ tăng nhanh, nó bước đến sau lưng Lưu Giai Nghi.

“Em đang xem gì vậy, Giai Nghi?” Miêu Phi Xỉ đã sẵn sàng để bắt đầu bữa ăn của mình một cách tốt nhất, gã thăm dò chiếc hộp vải của Lưu Giai Nghi.

Hôm qua Lưu Giai Nghi ru rú trong góc một mình, vừa cười vừa mân mê cái rương này cả ngày. Nhưng cuối cùng chỉ lấy ra một con búp bê xấu xí, đường may thô sơ, không giống như búp bê bình thường, cảm giác chỉ kéo một phát là có thể đứt…
Có điều hôm qua gã cũng thấy Lưu Giai Nghi xin cô nuôi một cây kim, nhưng cô nói không thể đưa vật nguy hiểm thế cho người mù như em nên không cho. Vậy kim cô bé dùng để may búp bê lấy đâu ra…

Cuối cùng Miêu Phi Xỉ cũng nhìn được bên trong chiếc rương kia, đồng tử co rút. Lưu Giai Nghi mỉm cười rạng rỡ quay đầu lại, em nghiêng đầu: “Không có kim khâu nên em đành phải dùng kim tiêm để may búp bê anh trai ạ.”

Trong rương phủ đầy những mảnh vải khác loại, bên dưới là kim tiêm dính máu, một cái trong đó còn cắm lên đầu con búp bê thành phẩm, như muốn xuyên thủng qua.

Mà con búp bê kia đang mặc bộ quần áo giống hệt Miêu Phi Xỉ hiện tại.

“Đẹp không? Em làm búp bê đó.” Lưu Giai Nghi từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt tái nhợt của em là nụ cười ngây thơ trong sáng. Cô bé đưa con búp bê giấu ở sau lưng đến gần, trên tay còn cầm một ống tiêm, từng bước áp sát Miêu Phi Xỉ: “Dựa vào việc trò chơi cấp hai có tỉ lệ tử vong khoảng 50%, ít nhất phải mất 1,6 đứa trẻ mới có thể cứu được một người chơi. Một mình em không đủ máu để cứu anh trai rồi, làm phiền anh Miêu Phi Xỉ thương xót hiến chút máu vậy.”
Miêu Phi Xỉ lùi về sau nửa bước, ngã đập mông xuống đất. Nhóc ta vừa điên cuồng đạp hai chân để lùi về sau vừa gào thét: “Cô ơi!! Cô ơi cứu con!!!”

【Thông báo hệ thống: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng đạo cụ [Không gian tĩnh lặng], chẳng ai có thể nghe được bất kì âm thanh gì trong không gian này, mong người chơi hãy cố gắng hết sức!】

【Thời hạn sử dụng: Một tiếng.】

【Thông báo hệ thống: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng đạo cụ [Không gian ma thuật], đây là không gian riêng tư của người chơi, chỉ những người bạn cho phép mới có thể vào, và chỉ những người bạn cho phép rời đi mới được ra ngoài. Bạn chính là pháp sư thống trị không gian này!】

【Thời hạn sử dụng: Một tiếng rưỡi.】

【Thông báo hệ thống: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng thuốc lỏng hóa cơ bắp, tuyến thân phận phụ của người chơi Miêu Phi Xỉ mất đi khả năng điều khiển cơ bắp và cử động…】
Lưu Giai Nghi đang chăm chú sử dụng đạo cụ trên giao diện của mình, hệ thống không ngừng đưa ra hàng loạt thông báo và câu lệnh mới:

【Thông báo hệ thống: Người chơi Lưu Giai Nghi, kỹ năng cá nhân của bạn trong 《Trại mồ côi Tình Thương》 tương đối đặc biệt, để đảm bảo tính cân bằng của trò chơi, xin hạn chế những điều sau đây ——.】

【Một: Trói chặt HP của bạn và người chơi Lưu Hoài liên quan đến du͙ƈ vọиɠ trung tâm của bạn.】

【Hai: Bạn đang rơi vào trạng thái trúng buff nấm độc, HP vẫn đang giảm xuống, hãy chú ý hồi phục HP của mình kịp thời.】

(Lưu ý: Buff không phải do hệ thống sắp đặt, vì người chơi trong hiện thực tự mang buff độc vào nên hệ thống chỉ sử dụng một phần rất nhỏ của buff để hạn chế người chơi.)

【Ba: Thời gian hồi chiêu của kỹ năng cá nhân Thuốc giải của bạn từ 1 tiếng kéo dài đến 6 tiếng】
【Bốn: Bạn là người chơi trẻ em sở hữu máu phù hợp nhất để nuôi dưỡng Linh chi máu, không cần quan hệ huyết thống, bạn cũng có thể nuôi ra Linh chi máu chữa khỏi bệnh nan y cho bất cứ nhà đầu tư nào. Máu của bạn gọi là [Máu vạn năng], có thể làm nguồn máu chính của Linh chi máu cho bất cứ nhà đầu tư nào.】

(Lưu ý: Sau khi người chơi nhà đầu tư khác giải mã được manh mối cơ bản của trò chơi, hệ thống sẽ đưa ra một số thông tin hướng dẫn thích hợp cho người chơi này, cho họ biết rằng máu của bạn là máu tốt nhất để nuôi dưỡng. Tất nhiên, trên cơ sở bảo vệ quyền riêng tư của bạn, chúng tôi sẽ không tiết lộ đầy đủ danh tính.)

【Năm:……】

Khoảnh khắc Lưu Giai Nghi tắt giao diện cuối cùng, cô bé có thể thấy logo vương miện lấp lánh bên cạnh bảng thông tin cá nhân của mình:
【Thành viên cao cấp của công hội Vương Miện Quốc Vương: Người chơi hạng nhất trên bảng xếp hạng Tân tinh.】

【Tên thân phận kỹ năng: Phù Thủy Cấm Kỵ bị nguyền rủa.】

Sau khi Lưu Giai Nghi đóng giao diện, cô nhóc rũ mi nhìn Miêu Phi Xỉ không ngừng giãy giụa trên mặt đất.

Nhóc Miêu Phi Xỉ xụi lơ trên sàn như bãi bùn lầy. Cậu nhóc ngửa cổ thở hồng hộc, phát ra chút âm thanh vụn vặt, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

“Không ai có thể nghe thấy tiếng anh kêu cứu đâu, Phi Xỉ.” Lưu Giai Nghi ngồi xổm, nghiêng đầu chớp chớp mắt “nhìn” nhóc Miêu Phi Xỉ sợ đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa: “Trước đó em có xem qua TV nhỏ của anh, nghe nói anh thích ăn thịt trẻ em từng miếng một?”

“Em cũng rất thích châm từng cây một vào tĩnh mạch anh để lấy máu.” Lưu Giai Nghi nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Anh từng thấy thỏ con bị lấy máu từ lỗ tai chưa? Cuối cùng nó có thể chết khi bị tiêm không khí vào từ chỗ đó, nghe nói chết rất đau đớn, giống như cách chết vì ngạt thở một nửa vậy. Em còn có một con hamster nhỏ, là anh trai em tặng ấy. Em muốn dùng nó để làm thực nghiệm.”
“Tiếc là nó quá yếu ớt, em đùa chút mà chết mất rồi, em đã khóc rất thảm thiết đấy.” Lưu Giai Nghi âu yếm vuốt ve đầu nhóc Miêu Phi Xỉ, giọng em rất nhẹ nhàng: “Anh có muốn làm hamster nhỏ của em không?”

Trên mặt nhóc Miêu Phi Xỉ toàn là nước mắt. Cậu ta nhìn ống kim sắc bén lóe sáng trên tay Lưu Giai Nghi, lắc đầu đầy sợ hãi.

“Hamster nhỏ không có quyền từ chối đâu.” Lưu Giai Nghi cười tủm tỉm nói: “Em bắt đầu nha.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN