Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 116: Trại mồ côi Tình Thương (36)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn


Chương 116: Trại mồ côi Tình Thương (36)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 116: Trại mồ côi Tình Thương (36)

Edit: Thanh + Beta: Siêu

Cô bé lẳng lặng nhìn nhóc Bạch Lục: “Anh cũng từng có lúc như vậy nhỉ, khi một người nói dối quen mồm chuyên lừa kẻ yếu lại đột nhiên đối xử tốt với anh, anh sẽ vẫn… vẫn nghĩ xem hắn có mục đích gì…”

“… Việc bọn họ vô duyên vô cớ dành cho anh đồ tốt giống như một con bọ cạp xinh đẹp có cái đuôi chứa độc, ong mật có ngòi đốt, khi anh nuốt vào sẽ luôn nghĩ xem thứ độc này khi nào sẽ đâm thủng trái tim mình? Rốt cuộc vì sao hắn lại tốt xử với mình? Hắn có thể phản bội mình không?”

“Chẳng phải anh cũng vậy với kẻ lừa đảo luôn nói dối như Bạch Liễu à? Nhóc Bạch Lục? Tối hôm qua trước khi anh ta sẵn sàng chết vì anh, trước khi anh biết anh ta là một bản thân khác, anh có thật sự tin tưởng anh ta sẽ tốt xử với anh không?”

“Trong suốt thời gian đó, anh vẫn luôn muốn thử mà phải không?”

Nhóc Bạch Lục mím môi, nhóc không trả lời câu hỏi này của Lưu Giai Nghi.

Lưu Giai Nghi cười nhạo một tiếng: “Anh và tôi giống nhau, từ khi sinh ra đã không tin bất kì loại người nào, tôi cũng không ngừng thử đi thử lại trong cái vòng lặp này. Nhưng tôi không giống anh, đối phương cũng là chính mình.”

Em dừng lại một chút, tiếng hít thở mỏng manh dần, giọng điệu mê man: “Tôi mãi mãi sẽ không biết anh tôi nghĩ gì, vì tôi không phải anh ấy. Anh ấy mang dòng máu của người đàn ông kia, anh có giọng nói giống người đàn ông sinh ra tôi, tôi vĩnh viễn không thể ngừng nghi ngờ anh ấy. Mỗi khi tôi nghe giọng anh, tôi không nén được nỗi hận thù trong lòng. Nhưng khi anh ấy mỉm cười gọi tôi là Giai Nghi, khi đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ không khống chế được mà nghĩ rằng – nếu anh ấy có thể sống lâu hơn một chút, ở cùng tôi nhiều hơn một chút thì tuyệt quá.”

“… Dù cho anh ấy đã phản bội tôi, kể với tên kia bán đứng tôi, nhưng nếu anh ấy vẫn có thể luôn mỉm cười và luôn làm anh của tôi như trước kia thì tốt thật.”  m thanh của Lưu Giai Nghi nhỏ dần,  dường như em đang chìm trong hồi ức nào đó.

“Thế giới này cũng chỉ có mỗi người này, chỉ có người mang tôi ra khỏi tất cả là khác.” Lưu Giai Nghi thẫn thờ thì thầm: “… Nhưng dù tôi có cố gắng trăm ngàn lần tin tưởng anh ấy, dù cho anh ấy có hứa hẹn điều gì, tôi vẫn không kiềm chế được mà nghi ngờ anh ấy, giống như anh ấy cũng không khống chế được mà phản bội tôi.”

“… Dù cho hôm trước anh ấy có khóc lóc thề thốt nói tôi đừng ra ngoài, nói đây là lần cuối cùng. Nhưng đến hôm sau, chỉ cần người đàn ông sinh ra tôi đánh anh ấy, anh ấy sẽ đi tìm tôi khắp nơi, khóc lóc cầu xin tôi đi ra. Chờ khi tôi ra rồi, anh ấy sẽ run rẩy nắm tay tôi, đưa tôi đến cho người đàn ông kia đánh… Dù là lần thứ bao nhiêu, đều sẽ như vậy.*

Lưu Giai Nghi khiến bản thân trông rất yếu ớt, lộ ra nụ cười mà một bé gái ngoan ngoãn nên có như em đã tự mình luyện tập nhiều lần: “Chúng ta không thể xác định người rất quan trọng đối với mình có thể quay sang phản bội mình không, cho nên khống chế đối phương mới là lựa chọn tốt nhất. Xem xét những việc anh làm hiện tại, hẳn là anh cũng có lựa chọn giống tôi đúng không? Nhóc Bạch Lục?”

“Không, anh và em không giống nhau.” Nhóc Bạch Lục nhẹ nhàng phản bác Lưu Giai Nghi: “Anh lựa chọn bị anh ta khống chế.”

Lưu Giai Nghi ngẩn ra.

“Bạch Liễu, cũng chính là một “anh” khác, trước khi chúng ta trốn đi, đối với HP chỉ có 50% kì quái của em, anh ta đã nói cho anh hai suy đoán để anh tự mình lựa chọn.” Nhóc Bạch Lục bị Lưu Giai Nghi tiếp cận quá gần, cậu nhóc không thể không cúi đầu nhìn mu bàn chân đã sớm bị Lưu Giai Nghi giẫm lên.
Nhóc Bạch Lục rũ mắt, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Suy đoán thứ nhất là em ở bên ngoài trúng một loại nấm độc khiến HP giảm đi. Đối với suy đoán này thì anh ta đưa ra được khá nhiều chứng cứ có thể chứng minh, nhưng nó lại không hợp lý ở chỗ – suy đoán này không giải thích được vì sao HP của Lưu Hoài cũng bị giảm.”

Vẻ mặt của Lưu Giai Nghi hơi đanh lại, giống như nghĩ đến điều gì, bàn tay cầm búp bê chậm rãi siết chặt lại, nhưng giọng điệu vẫn bình thản, em nhìn nhóc Bạch Lục: “Thế cho nên? Suy đoán thứ hai là gì?”

“Suy đoán thứ hai chính là- ” nhóc Bạch Lục nhẹ giọng nói: “Anh ta đoán em là một người chơi cũ, kỹ năng cá nhân, tỷ lệ tử vong và HP có liên quan đến nhau khiến hệ thống không thể không giảm giá trị tồn tại của em, anh ta cũng đoán cho anh tên một người chơi.”
Nhóc Bạch Lục cúi đầu nhìn thẳng Lưu Giai Nghi, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Anh nhớ em được gọi là – Phù Thủy nhỏ phải không?”

Hô hấp của Lưu Giai Nghi ngưng trệ vài giây.

“Vậy vì sao lúc ấy anh còn dừng lại cứu tôi?!” Mặt nạ bé ngoan của Lưu Giai Nghi cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, biểu cảm của em dường như có thêm chút hung ác, dữ tợn, còn xen lẫn chút hoảng loạn: “Anh biết rõ tôi là Phù Thủy nhỏ, vì sao anh còn dừng lại? Vì sao đêm nay anh còn đi vào phòng học này! ang không sợ tôi sẽ gϊếŧ chết anh sao?!”

“Bởi vì một “anh” khác nói với anh, muốn anh tận lực giữ lại mạng sống của em.” Bạch Lục bình tĩnh mà nhìn thẳng Lưu Giai Nghi: “Đây là một lựa chọn tựa như canh bạc, nếu em không phải Phù Thủy nhỏ, mà lúc đó em lại trúng độc ho ra máu. Nếu anh không cứu em, vậy em sẽ chết. Mà một “anh” khác lại tiêu tiền mua mạng của em, cho nên ít nhất em không thể chết trong tay anh. Đây là đạo đức nghề nghiệp của một kẻ lang thang như anh.”
Tay Lưu Giai Nghi hơi run lên, nước mắt em trào ra, không giấu nổi kinh ngạc mà nhìn nhóc Bạch Lục vẫn duy trì vẻ bình tĩnh đến tận bây giờ: “Anh biết rõ… anh biết rõ… Đêm nay anh đến đây là đi tìm chết à?! Không phải anh đoán được sao?! Vì sao anh còn muốn tới?!”

Nhóc Bạch Lục nhẹ giọng nói: “Nếu đêm nay anh chết trong tay em, chỉ có thể chứng minh rằng ngay từ đầu anh đã đoán sai mà thôi. Khi anh lựa chọn cứu em cũng đã ấn định cái chết chính là kết cục của anh, cho nên đêm nay dù anh có tới hay không cũng vẫn như vậy thôi.”

“Nhưng nếu em không phải Phù Thủy Nhỏ, đêm nay anh đến thì có thể cứu được em.” Nhóc Bạch Lục bình tĩnh nói: “Từ góc độ lợi ích của một giao dịch, dù em có phải Phù Thủy Nhỏ hay không, vì em không rơi vào khả năng kia thế nên đêm nay anh vẫn cần phải đến đây một chuyến.”
Lưu Giai Nghi đột nhiên khom người che miệng ho sặc sụa. Chất lỏng màu xanh lục, tỏa ra mùi nấm từ kẽ tay em chảy ra.

Em bắt đầu ho sặc sụa, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ khuôn mặt của em đang dần mất đi huyết sắc, vì cơn ho quá mức kịch liệt nên nước mắt sinh lí nhanh chóng trào ra. Nhưng em vẫn giống như một con thú nhỏ ngoài mạnh trong yếu, kiên trì trừng nhóc Bạch Lục, giơ con búp bê bị xé toạc cả chân tay lẫn đầu kia uy hϊếp cậu nhóc.

Bạch Lục coi như không nhìn thấy, tiến lên dùng một bàn tay nâng Lưu Giai Nghi còn đang nôn từng ngụm chất lỏng nấm, không cảm xúc bình luận một câu: “Xem ra cả hai suy đoán của Bạch Liễu đều đúng, tuy rằng em hộc máu là giả, nhưng em thật sự bị trúng độc ở trại mồ côi, cũng đúng là Phù Thủy Nhỏ, lúc đó hộc máu là em dùng đạo cụ nào đó để ngụy trang nhỉ?”
“Tôi thật sự sẽ gϊếŧ anh đó nhóc Bạch Lục.” Lưu Giai Nghi hung ác đẩy tay nhóc Bạch Lục đang đỡ em, nhưng trong ánh mắt cô nhóc lại vì ho mà chảy nước mắt, che đi nước mắt yếu ớt bên má em: “Khụ khụ, tôi vừa rồi nói chuyện với anh chỉ vì kéo dài thời gian chờ kỹ năng CD mà thôi. Giờ thời gian CD đã hết, anh không thể chạy thoát được đâu nhóc Bạch Lục!”

【Hệ thống thông báo: Kỹ năng cá nhân (Thuốc độc và thuốc giải) của Lưu Giai Nghi đã kết thúc CD (thời gian đóng băng sau khi dùng), có thể tiếp tục sử dụng.】

【Hệ thống bông báo: Phù Thủy, đêm nay bạn có một lọ thuốc độc và một lọ thuốc giải, bạn muốn dùng thuốc độc hay thuốc giải?】

Nhóc Bạch Lục im lặng nhìn Lưu Giai Nghi.

Trong mắt Lưu Giai Nghi đầy sương mù, em quay đầu không nhìn nhóc Bạch Lục, mím chặt môi rồi cắn răng nói: “… Tôi không tin mấy người muốn cứu tôi! Mấy người đều là kẻ lừa đảo! Trên thế giới này sẽ không có ai đột nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với tôi! Ngay cả anh tôi đối xử với tôi tốt như vậy, cũng chỉ vì bản thân mình thôi!”
Em vẫn luôn hiểu rõ Lưu Hoài đối xử tốt với em phần lớn xuất phát từ áy náy, mà áy náy thì sinh ra từ phản bội, là thứ tình cảm không đáng nhắc tới nhất.

Lưu Giai Nghi nhắm hai mắt, khóe mắt còn có chút nước thoáng qua:【Đêm nay tôi muốn dùng thuốc độc】

Quanh người Lưu Giai Nghi là một làn khí đen mù mịt, vặn vẹo, những đoạn ren đen bao phủ toàn bộ cơ thể em, tay cô bé cầm một cái bình thủy tinh lớn, thon dài, cổ tròn chứa một viên bi lăn lộc cộc, phả ra làn khói đen.

Làn khói màu đen lượn lờ, dính như râu bạch tuộc quấn lấy cái chai, vây quanh thân hình nhỏ gầy của Lưu Giai Nghi.

Con ngươi xám xịt của em xuyên qua làn chai rỗng nửa trong suốt, như vương nước mắt nhìn Bạch Lục, khóe miệng em chảy một giọt máu đen, tựa dòng máu bị nguyền rủa cấm kỵ: “Cứu tôi là lựa chọn sai lầm nhất của anh, nhóc Bạch Lục.”
“Tôi chưa bao giờ là một bé ngoan biết nhớ ơn hay báo đáp gì cả, tôi là một kẻ không từ thủ đoạn.” Em hung tợn nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không cảm kích vì anh cứu tôi!”

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng kỹ năng cá nhân (Công kích võ trang của Phù Thủy) ——】

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi tiến vào quá trình biến hóa hình thái kĩ năng cá nhân – trạng thái《Sách quái vật: Phù Thủy Cấm Kỵ bị nguyền rủa》】

“Anh cũng không.” Bạch Lục giương mắt nhìn Lưu Giai Nghi, dường như hình như đã sớm tiếp nhận kết cục hiện tại, thản nhiên nói: “Kỹ năng của em khá giống anh, anh là kẻ lang thang em là phù thủy, chúng ta nhìn qua đều như kẻ bị Thượng Đế vứt bỏ.”

Lưu Giai Nghi cắn môi dưới, lạnh lùng phản bác nhóc Bạch Lục: “Tôi không tin Thần có tồn tại!”
Nhóc Bạch Lục tỏ vẻ thông cảm gật đầu: “Anh cũng không tin, trại mồ côi này nói những đứa trẻ không tin vào Thần sẽ bị trừng phạt và đày xuống địa ngục. Thế nên Lưu Giai Nghi, sau khi em gϊếŧ anh, chúng ta gặp lại nhau dưới địa ngục đi.”

“Nhưng Lưu Giai Nghi” Nhóc Bạch Lục bình tĩnh: “Mộc Kha hoàn toàn không biết chuyện của em, em không cần gϊếŧ nhóc ấy.”

Lưu Giai Nghi nắm chặt tay nhìn nhóc Bạch Lục thật lâu, lâu đến mức cậu nhóc cho rằng cô bé thông minh này sẽ không bỏ qua cho Mộc Kha vốn đã thấy có gì đó không đúng.

Cuối cùng Lưu Giai Nghi cũng khô khốc mở miệng: “… Được, chờ khi cửa phòng học mở, tôi sẽ cho các người mười phút để chạy trốn.”

Nhóc Bạch Lục nhắm hai mắt lại, cậu nhóc mở hai tay, hít sâu một luồng khí đen này, sau đó chậm rãi thở ra. Đầu đã hơi choáng váng, nhóc Bạch Lục từ từ mở to mắt nhìn Lưu Giai Nghi cầm thuốc độc tiến lại gần.
“Tôi vẫn không hiểu… vì sao anh muốn cứu tôi.” Lưu Giai Nghi chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa đầu vào vai nhóc Bạch Lục đã nhíu mày mất sức ngồi trên mặt đất vì độc sương mù, lông mi run rẩy giống như một cô em gái đang bất an, giọng nói mang chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng dò hỏi.

Nếu không phải tay kia của Lưu Giai Nghi còn đang cầm chiếc bình không ngừng tỏa khí đen, người khác nhìn vào sẽ tưởng em mới là người trúng độc.

Khóe miệng nhóc Bạch Lục từ từ chảy xuống một dòng máu đen, lại bị cậu nhóc nuốt ngược lại, bình đạm mở miệng: “Thật ra anh cũng không biết vì sao anh muốn cứu em.”

“Có thể là… một đứa nhóc làm chuyện xấu lâu rồi, đột nhiên có người muốn anh thử làm đứa trẻ tốt.” Nhóc Bạch Lục khó có dịp buồn rầu thở dài: “Quả nhiên anh không hiểu nổi giá trị của chuyện này. Rõ ràng làm người tốt chả có ích gì, bản thân còn phải gánh chịu biết bao điều xấu.”
Trán Lưu Giai Nghi tựa lên vai nhóc Bạch Lục, em nhắm hai mắt, hốc mắt hơi hồng hồng, khớp hàm lặng lẽ cắn chặt, cố hết sức không để nước mắt chảy ra: “Tên vô lại rõ ràng biết hết mọi chuyện, vốn không cần làm thế, vì cứu tôi mà đi đến bước đường này, tôi sẽ không cảm tạ anh, tuyệt đối không cảm tạ anh, tôi còn hư hơn anh…”

Nhóc Bạch Lục ngửa đầu nhìn trần nhà.

Ý thức của cậu nhóc dần trở nên mơ hồ, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được hơi ấm từ trước ngực nơi Lưu Giai Nghi đang dựa vào.

Nhóc Bạch Lục nghi hoặc, vì suy yếu nên tốc độ nói chậm đi, mở miệng hỏi em: “Lưu Giai Nghi, không phải em đến lừa anh à? Không phải là anh thắng sao… Không phải em gϊếŧ chết được anh như mong muốn sao? Em nên vui vẻ chứ, sao lại khóc?”

Lưu Giai Nghi im lặng thật lâu, sau đó châm biếm một câu, âm thanh phát ra pha lẫn tiếng nức nở: “Bởi vì anh làm tôi khóc ngốc như này… Đồ Bạch Lục ngu ngốc!”
【Hệ thống thông báo: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng một lọ thuốc độc với tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu】

【Hệ thống cảnh cáo: Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu đã trúng độc buff tầm trung! HP sẽ giảm xuống nhanh chóng!! Cảnh cáo!”】

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Kiến nghị mọi người đọc xong rồi mới xả hết cảm xúc tích góp rồi mắng tôi hoặc nhân vật đều được, cảm ơn cảm ơn, bố gì đó đều ok, không công kích đến người thân tôi ở ngoài đời là được (hèn mọn).

Người quen của tôi đã mắng tôi một lượt rồi, nhưng phó bản này tôi đã viết xong, mọi người mắng cũng không thay đổi được đâu, chỉ có thể chỉnh được một ít thôi, nhân vật và cốt truyện đã định sẵn rồi. Vì thế nên xin ai không thích đọc hãy kịp thời quay đầu bỏ truyện, dù sao đọc truyện thì đừng khiến bản thân không vui, có rất nhiều người viết tốt hơn tôi, hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ là quan trọng nhất, sau này có duyên thì gặp lại, không cần cãi nhau ở bình luận đâu! Có thể mắng tôi nhưng xin đừng cãi nhau, cảm ơn cảm ơn! (chắp tay trước ngực)
Chuyện xưa đều là hư cấu bậy bạ, chỉ là một trò chơi, không liên quan chút nào đến hiện thực, mong mọi người không nhập tâm quá độ (hèn mọn)1️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 116: Trại mồ côi Tình Thương (36)

Fanart Lưu Giai Nghi (Phù Thủy Nhỏ)

Weibo @ 不会画画的熹微

1️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 116: Trại mồ côi Tình Thương (36)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN