Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 119: Trại mồ côi Tình Thương (39)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn


Chương 119: Trại mồ côi Tình Thương (39)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 119: Trại mồ côi Tình Thương (39)

Edit: Ana + Beta: Huyên

Bạch Liễu bị nhóc Mộc Kha cúp máy thì thất thần vài giây.

Hình như đứa nhóc nào cũng không thích cậu hết… Từ nhỏ đến lớn cậu cứ chưa bao giờ được trẻ con yêu thích.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót vội vã của y tá, tiếng bước chân đang hướng về phía thang máy. Rõ ràng có chuyện gì đó làm bọn họ phải tập trung lại.

Ánh mắt Bạch Liễu trầm xuống: “Có bệnh nhân tỉnh lại rồi.”

“Không trùng hợp như vậy chứ…” Sắc mặt Mộc Kha trở nên nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu. “Chẳng lẽ đôi cha con kia đẫ tỉnh lại?”

Buổi sáng, 7 giờ 30 phút, lầu hai, phòng chăm sóc đặc biệt.

Da trên người Miêu Cao Cương bị bỏng thành mảng đỏ mảng đen, khi được y tá nâng lên gã không khỏi ho sặc sụa. Quay đầu nhìn về phía bên kia, trên giường còn có Miêu Phi Xỉ đang hôn mê, gã âm thầm cắn răng — ngay cả khi gã chặn phần lớn công kích thay Miêu Phi Xỉ, đứa con trai da dày này của gã vẫn bị tụt HP nặng hơn gã.

Không những thế, HP của gã bị hao tổn không hề thấp.

Miêu Cao Cương khó khăn tựa đầu lên gối, ánh mắt tối tăm nhìn HP trên bảng giao diện của mình:

[Hệ thống thông báo: HP của người chơi Miêu Cao Cương là 23]

Chỉ đợt này thôi mà Bạch Liễu đã có thể lấy hơn một nửa HP của gã. Cho dù đang thi đấu league, Miêu Cao Cương ỷ vào thuộc tính kháng của mình cao, gã chỉ bị thương nhẹ vài lần.

Đầu gã đau như muốn nứt ra há mồm cắn thuốc khôi phục thể lực lẫn tẩy trắng tinh thần, biểu cảm trên mặt tôi tăm không rõ. HP của gẫ chỉ còn 23, không biết HP của Miêu Phi Xỉ sẽ còn thấp hơn tới bao nhiêu.

Nghĩ đến điều này, nét mặt Miêu Cao Cương liền lạnh tanh.

Cái thằng điên Bạch Liễu này, cậu ta hoàn toàn không muốn sống mà kiếm máu của bọn họ, rút được của họ giọt nào thì rút giọt đấy.

Nhìn vậy thôi cũng đủ hiểu Bạch Liễu đã dứt khoát từ bỏ con đường qua cửa từ nhà đầu tư này, đặt tất cả ưu thế lên đứa trẻ kia. Giờ bọn họ quyết đấu chơi chết Bạch Liễu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, việc cấp bách cần làm đó là kiếm đủ máu để qua màn rồi gϊếŧ luôn Bạch Liễu và thằng nhõi con kia của cậu.

Nghĩ ngợi xong xuôi, Miêu Cao Cương dùng điểm tích lũy mua băng gạc quấn quanh vết thương vẫn còn đang rỉ máu trên người mình, rồi lại quấn cho Miêu Phi Xỉ. Động tác nhẹ nhàng đánh thức Miêu Phi Xỉ, gã nhe răng trợn mắt tỉnh lại, hoa mắt váng đầu đỡ lấy thanh giường, được Miêu Cao Cương và y tá đỡ lấy.

Miêu Phi Xỉ vẫn còn đang mơ màng thì đã bị ông bô nhà mình nhét thuốc tẩy trắng tinh thần lẫn thuốc khôi phục thể lực vào mồm. Vừa mới tỉnh lại đã bị bắt uống đống chất lỏng đấy khiến Miêu Phi Xỉ túm lấy cạnh giường nôn khan vài cái, gã lau miệng xong đầu óc mới tỉnh táo được một chút.

“Phi Xỉ, HP của con đang là bao nhiêu?” Miêu Cao Cương vừa thấy Miêu Phi Xỉ tỉnh táo lại lập tức nhíu mày hỏi.

Miêu Phi Xỉ click mở giao diện thuộc tính, không nhịn được chửi thề một tiếng, mặt mày đen lại: “Mẹ nó, chỉ còn 11 điểm.”

“… Điểm quá thấp.” Miêu Cao Cương nhíu chặt hai hàng lông mày lại. “Cha đang nghĩ nếu HP của con đủ cao thì chúng ta chơi chết Bạch Liễu rồi qua trại trẻ mồ côi, nhưng chỉ cần lúc con đối chiến mất đi 2 điểm HP thì chỉ số sẽ dưới 10 ngay, đây là con số [Biết trước cái chết].

[Biết trước cái chết] là cách nói của khán giả trong league, hay còn gọi là [Giá trị kề cận cái chết]. Trong đối kháng league, khi HP của một người chơi trong đó giảm xuống một giá trị nào đó, hệ thống sẽ gửi thông báo [Giá trị kề cận cái chết] cho người đấy. Mục đích để cảnh báo người chơi rằng mạng sống của anh ta đang gặp nguy hiểm, cho dù là đấu đội hay bị quần ẩu đều có thể tước đi sinh mạng của họ một cách dễ dàng.
Người chơi bị tụt HP đến ngưỡng này sẽ bị loại, nhanh chóng bị kéo ra khỏi sân. Vì thế nên HP còn chừng đó đồng nghĩa là khán giả đã biết trước cái chết. Cũng vì vậy mà thông báo [Giá trị kề cận cái chết] của hệ thống lại được gọi là [Biết trước cái chết].

[Giá trị kề cận cái chết] của Miêu Phi Xỉ là 9, mà Miêu Cao Cương lại có chỉ số kháng cao, không dễ bị “làm gỏi” nên ngưỡng của gã là 1.

Miêu Phi Xỉ chạm nhẹ vào vết thương đang chảy máu đầm đìa, đau đến hít hà, gã vừa đau lại còn tức. “Gái mẹ nó biết trước cái chết, thằng nhãi Bạch Liễu thuộc tính cấp F tới league còn chưa thấy qua lần nào. Giá trị kề cận cái chết của bố mày đều nhằm vào người chơi top cao trong league, nó làm đéo gì xứng để được con…”

“Thằng lỏi đấy còn chưa từng đấu league, giao diện chỉ mới cấp F, có thể công kích làm HP của con sắp rớt xuống giá trị kề cận cái chết, cũng làm HP của cha rớt xuống quá nửa chỉ trong một đợt đánh.” Miêu Cao Cương rất bình tĩnh mà đập tan những lời nhục mạ lải nhải của Miêu Phi Xỉ. “Con không thấy thằng nhóc đấy đáng sợ à?”
Miêu Phi Xỉ nhe răng sửng sốt.

Miêu Cao Cương hít sâu một hơi: “Có lẽ chúng ta tìm nhầm đối tượng để Marketing rồi. Con mở giao diện hệ thống ra xem đi, chúng ta phải từ bỏ việc dùng nó để marketing rồi nhanh chóng qua màn thôi. bằng không hai cha con ta sẽ bỏ mạng trong trò chơi này.”

Miêu Phi Xỉ nhíu mày mở bảng giao diện hệ thống, nhìn thấy trên màn hình đang hiện dòng thông báo màu đỏ:

[Thông báo ấm áp từ hệ thống: Ngày mai thứ năm, ngày bị bệnh nặng, nếu chưa có Linh chi máu kịp thời chữa khỏi bệnh nan y cho người chơi nhà đầu tư thì đến 0:00 sẽ có thêm buff (Bệnh nặng), buff (Bệnh nặng) sẽ làm HP của người chơi tự động giảm từ từ xuống, mời người chơi đẩy nhanh tốc độ qua màn]

Nét mặt Miêu Cao Cương nghiêm trọng: “[Bệnh nặng] này là [debuff] cưỡng chế làm suy yếu HP của chúng ta. Dựa theo bài đồng dao kia, [Thứ sáu] chúng ta sẽ bị [bệnh chết]. có nghĩa là tới [Thứ sáu] chúng ta sẽ bị [debuff] này hút hết HP. Theo tình hình hiện tại, HP cực kỳ quý giá với cha con ta, nhưng với thằng nhãi Bạch Liễu ngay từ đầu đã từ bỏ con đường này, HP chả quan trọng gì với bọn họ, có thể tùy tiện lãng phí.
Miêu Cao Cương cúi người về phía trước, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào Miêu Phi Xỉ đang ngây người: “Bởi vì bọn họ không trông cậy vào con đường qua màn từ nhà đầu tư này, con hiểu không Phi Xỉ? Tất cả bọn họ, bao gồm cả Lưu Hoài đều lựa chọn hi sinh bản thân để bảo vệ đám nhóc kia.”

“Còn chúng ta lại lựa chọn bản thân, gϊếŧ bọn họ không có ý nghĩa gì với chúng ta hết. Bởi hi vọng và du͙ƈ vọиɠ của bọn họ đang ở trên một bản thân khác.”

Ánh mắt của gã tối lại: “Chỉ có gϊếŧ chết đám con nít kia, rút hết máu bọn nó mới là việc đầu tiên chúng ta nên làm để qua màn, con hiểu chưa Phi Xỉ? Đừng đâm đầu vào Bạch Liễu nữa, trước hết làm chính sự đã.”

Miêu Phi Xỉ bất đắc dĩ nghiến răng gật đầu.

Miêu Cao cương thở phào nhẹ nhõm. Miêu Phi Xỉ rất hay xúc động dễ giận. May thay nó vẫn nghe lời gã mỗi khi gặp chuyện liên quan đến sống chết của hai cha con, đây cũng là lý do gã luôn cưng chiều, dung túng, thậm chí là giúp Miêu Phi Xỉ làm xằng làm bậy – Đứa nhỏ này vẫn luôn là bé ngoan nghe lời cha.
Chỉ cần không nghe lời mẹ nó nói là được.

Miêu Phi Xỉ cũng quả thật là nghe lời cha mình. Khi nhìn thấy cha vì bệnh của mẹ ngày càng năng mà đau khổ, khi cha muốn gϊếŧ quách mụ đàn bà làm liên lụy cả nhà, khi cha muốn đi tìm người phụ nữ khác tốt hơn nhưng lại sợ bị mẹ phát hiện sẽ không thể lấy được nhà và di sản của mụ đàn bà này. Miêu Phi Xỉ bé nhỏ đã đích thân làm người hùng của cha, kết thúc thứ đã luôn dày vò cuộc sống của cha gã.

“Lần này chúng ta phải sống sót, biết không Phi Xỉ?” Miêu Cao Cương vừa nhỏ nhẹ nói vừa vuốt ve mặt Miêu Phi Xỉ – người đang dựa vào lòng gã. Giá trị tinh thần giảm xuống dưới 20 lại bị cưỡng chế phục hồi khiến trạng thái của Miêu Cao Cương không được bình thường. Đây là di chứng của việc giá trị tinh thần giảm quá mạnh.
Miêu Cao Cương cố gắng hô hấp như bình thường, hít sâu thở đều, ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong đang giấu giếm sợ hãi, bạo lực, điên cuồng, nói những lời vô cùng vặn vẹo: “Đến con mụ già kai mà chúng ta còn có thể chiến thắng, không có gì mà không thể thắng được nữa.”

Miêu Phi Xỉ được băng vải quấn khắp người, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn Miêu Cao Cương, suy yếu làm gã thoạt trông ngoan ngoãn hơn hẳn.

Trong nháy mắt trước mặt Miêu Cao Cương hiện lên một chiếc TV bị mất tín hiệu, Miêu Phi Xỉ đang ngồi trên giường bệnh bỗng đổi thành người đàn bà chết không nhắm mắt, tử khí trầm trầm.

Người phụ nữ không chịu khép mắt, vô hồn nhìn ly nước phía trước cửa sổ, bà nằm trên giường bệnh vặn vẹo mở to miệng, cằm của bà ta đụng đến phần ngực, lộ ra cổ họng đen hun hút — Bên trong thì không có đầu lưỡi.
Đầu lưỡi đã bị Miêu Phi Xỉ ăn mất.

Bị đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời cha ăn mất.

Miêu Phi Xỉ nhỏ bé đứng ngay mép giường của mẹ, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn đầu lưỡi nhô ra nhẹ nhàng lượn một đường gợn sóng ngon miệng trong ly nước khi đang uống nước sôi của mẹ gã, mà ánh mắt thèm thuồng dao động theo gợn sóng trong ly của đứa nhỏ này dần dần hợp lại với ánh mắt của Miêu Phi Xỉ trên giường bệnh.

Miêu Cao Cương giật mình hoảng hồn, đẩy mạnh kẻ đang tựa vào người gã. Miêu Phi Xỉ bị đẩy đến nỗi đau xót, khó hiểu không kiên nhẫn nhìn Miêu Cao Cương: “Cha, cha đang làm gì vậy?”

Miêu Cao Cương miễn cưỡng nở nụ cười: “Không, không có gì, trạng thái tinh thần của cha đang không tốt lắm.”

Xoay người uống cạn lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, bởi vì di chứng nên giá trị tinh thần không hề ổn định.
Hiện tại Miêu Cao Cương vô cùng rõ ràng đây là di chứng gã gặp khi giá trị tinh thần giảm xuống dưới 20. Nhưng gã không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận – gã đã bắt đầu không phân biệt rõ thực tại và hư ảo, sợ hãi trong tiềm thức đang dần ăn mòn đại não gã, đây là khúc dạo đầu cho việc sắp phát điên.

Phải nhanh chóng rời khỏi trò chơi này mới được. Miêu Cao Cương cắn răng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Gã đưa tay lau mồ hôi trên mặt, ép bản thân bình tĩnh lại.

Miêu Cao Cương quay người nhìn y tá: “Hôm nay chúng tôi cần qua trại mồ côi làm thủ tục nhận nuôi tầm mấy giờ?”

Y ta khó xử nói: “Bởi vì bệnh viện tư nhân bị nổ làm rất nhiều nhà đầu tư bị thương, việc ghép đôi hôm nay ở trại mồ côi bị hủy bỏ.”

Sắc mặt Miêu Cao Cương trầm xuống: “Nhưng ngày mai chúng tôi bị [bệnh nặng], không thể để bọn tôi ghép đôi trước được sao?”
“… Có thể, nhưng nói trước với hai vị, vì đề phòng bọn trẻ bỏ trốn nên trại mồ sẽ không mở cửa, nếu hai người muốn qua đó, chỉ có thể đi bằng đường hầm thông giữa bệnh viện và trại mồ côi.” Y tá giải thích, ánh mắt có phần né tránh.

“Bình thường sẽ đưa thẳng những đứa trẻ đã được rửa tội đến bệnh viện thông qua đường hầm này. Nhưng gần đây có nhiều nhà đầu tư bệnh nặng khiến việc [ghép đôi] buộc phải thực hiện. Chỉ là các ngài đã tìm được đứa trẻ phù hợp với mình, các ngài có thể trực tiếp đi qua con đường này để nhận đứa trẻ.”

Miêu Cao Cương thở phào một hơi: “Cửa vào đường hầm ở đâu?”

Y tá quỷ dị mà trầm mặc hai giây: “Ở phía dưới lối thoát hiểm ạ.”

———————

“Bạch Liễu, sao anh biết cửa vào của đường hầm nằm ở phía dưới lối thoát hiểm?” Mộc Kha hoang mang sợ hãi hỏi. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường phòng bệnh, cẩn thận nói: “Hiện tại đã hơn 8 giờ sáng, đến 9h đám Đứa trẻ dị dạng kia mới hoàn toàn biến mất, bây giờ chúng nó hẳn là còn lượn lờ ở cửa vào đường hầm, chúng ta phải qua đó thật sao?”
Mộc Kha nhìn Lưu Hoài đã bị chặt mất hai tay và cổ tay áo nhuốm đầy máu của Bạch Liễu. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn thành thật nói: “Tôi không có bất kì khả năng công kích nào, trạng thái của các anh cũng không tốt, nếu cứ đi như vậy, lỡ như xung đột chính diện với đám quái vật trẻ con kia sẽ rất dễ mà chết đấy, hơn nữa nếu như phán đoán của anh là sai, cửa thông đạo không nằm dưới lối thoát hiểm thì chúng ta qua đó nộp mạng rồi.”

Khi nói, ánh mắt của Mộc Kha vô cùng nghiêm túc, cậu xếp bằng hai chân lại, nắm lấy gấu áo chồm người về phía Bạch Liễu: “Nhóc Bạch Lục chết rồi. Anh không thể nào tự tiện đánh cuộc như vậy được. Chúng ta không thể làm điều gì mạo hiểm nữa. Chỉ cần anh sai một li, người đầu tiên chết trong chúng ta là anh đó, HP của anh chỉ còn 0.5.”
“Tôi không chắc chắn 100%.” Bạch Liễu vẫn vô cùng bình tĩnh. “Nhưng tôi nắm chắc hơn 90% là nơi đó.”

Bạch Liễu nhìn lướt qua Mộc Kha: “Có hai lí do để dẫn đến kết luận này. Thứ nhất, nếu có một đường hầm giữa bệnh viện với trại mồ côi thì chức năng chủ yếu của nó là để vận chuyển trẻ em. Mà nhóc Mộc Kha cũng nói với tôi rằng – đi đi lại lại trong đường hầm toàn là những đứa trẻ quái vật bị rút máu, mà nơi có nhiều đứa trẻ quái vật nhất chính là lối thoát hiểm.

Cậu từ từ duỗi ngón tay thứ hai ra: “Thứ hai, Mộc Kha, cậu còn nhớ trại mồ côi chúng ta đã đến trong hiện thực không?”

Mộc Kha ngẩn ra, gật đầu.

Bạch Liu nói tiếp: “Chẳng phải cô nuôi đã nói với chúng ta rằng cô nhi viện bị thu hẹp quy mô sao? Sau khi trở về tôi đã nghiên cứu bản vẽ thiết kế của trại mồ côi này lúc trước đây và hiện tại. Phía trước trại mồ côi này cũng có nhà thờ, sau này bị bỏ đi xây thành bệnh viện. Cậu đoán xem lối thoát hiểm trên tầng một của bệnh viện nằm ở đâu?”
Mộc Kha nín thở nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu lại vô cùng bình thản nói ra đáp án: “Vị trí đặt tượng thần được xây dựng trong nhà thờ lúc ban đầu giống hệt như lối vào và lối ra của đường hầm này trong trò chơi.”

“Chúng ta không thể rời đi lúc 9 giờ sao?” Mộc Kha cau mày. “Sau 9 giờ sẽ an toàn hơn với anh hơn.”

“Đối với tôi thì đúng là như thế.” Bạch Liễu đứng dậy, cầm lấy cái roi xương thật dài múa vài đường làm nóng cơ thể.

Sắc mặt Bạch Liễu nhợt nhạt, nhưng ánh mắt thì không hề dao động liếc nhìn Mộc Kha đang ngồi dưới đất: “Nhưng đối với một cậu khác thì chưa chắc. Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ hẳn đã tỉnh lại, bọn họ sẽ không đến truy bắt chúng ta. Bởi vì bọn họ biết chúng ta không qua màn bằng con đường [Nhà đầu tư]. Gϊếŧ chết chúng ta chẳng có ích lợi gì, chỉ thêm lãng phí HP. Nếu tôi là Miêu Cao Cương thì tôi sẽ lập tức đi đến trại mồ côi lấy máu của đám trẻ kia.”
“Mà nhóc Mộc Kha vừa gọi điện đã nói với chúng ta rằng cửa lớn của cô nhi viện không hề mở, có nhiều khả năng Miêu Cao Cương sẽ không đi vào bằng cửa chính. Mà tất nhiên y tá trong bệnh viện này biết rõ đường hầm vận chuyển trẻ con. Nếu y tá nói cho Miêu Cao Cương biết, thì khả năng lớn bọn họ cũng sẽ đi bằng con đường này đến trại mồ côi.”

Bạch Liễu rũ mắt, nhìn xuống nơi gấu áo mà Mộc Kha đang nắm: “Nói cách khác nếu chúng ta không đi nhanh thì đồng nghĩa với việc nhóc Mộc Kha sẽ bị mai phục. Vậy thì cậu cũng sẽ nguy hiểm như tôi thôi, hẳn cậu cũng biết điều này nhỉ?”

Mộc Kha mấp máy môi, cúi đầu yếu ớt phản bác: “Vậy thì liên quan gì chứ, tôi cảm thấy việc cần ưu tiên hàng đầu là đảm bảo mạng sống của anh. Anh chỉ còn 0,5 HP, tôi còn tới 6 điểm.”
“Nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói chuyện này Mộc Kha.” Vẻ mặt Bạch Liễu hờ hững.”Tay cậu đang run, sợ đến như thế rồi thì đừng nói nhảm nữa. Đứng dậy, đi trước nói sau, hoàn cảnh chúng ta đã tệ đến nỗi không thể tệ hơn rồi –”

Bạch Liễu cúi đầu cầm roi khẽ gõ vào trán Mộc Kha. Cậu ngơ ngác sờ trán nhìn Bạch Liễu, mà ánh mắt Bạch Liễu nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Mộc Kha à, hoàn cảnh tệ không có nghĩa là chúng ta sẽ thua. Đặc biệt là khi thua sẽ khiến tôi phải trả một cái giá rất lớn. Vậy nên, tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để chiến thắng trò chơi này.”

________________________________

CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠCH LIỄU!!!!!!!!!!!!! HÔM NAY BÃO CHƯƠNG Á NHAAAAAA1️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 119: Trại mồ côi Tình Thương (39)
fanart Bạch Liễu – artist: enjio

1️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 119: Trại mồ côi Tình Thương (39)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN