Tôi Quên Mất Lý Do Tự Sát Mất Rồi
Chương 1: Người chứng kiến và người tự sát
Tôi từ tầng cao nhất nhảy xuống, vừa vặn ngã xuống trước mặt một gã đeo kính, hắn hiển nhiên là bị kinh sợ, trừng lớn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị hắn trừng đến khó chịu, nhìn cái gì, chưa thấy soái ca nhảy lầu bao giờ à?
Kết quả là cháu trai này nhẹ buông tay, sách vở trong ngực hắn rơi xuống, còn có mấy bài thi bay thẳng vào mặt tôi, nhanh chóng bị máu nhuốm ướt.
Trong lòng tôi đem mười tám đời tổ tông nhà cháu trai này chửi toàn bộ, sau đó bỗng nhiên ý thức được, hình như tôi quên mất lý do tự sát mất rồi.
Tuổi còn trẻ, mới đầy 18 tuổi, là một cậu ấm vô lo vô nghĩ, sắp tốt nghiệp trung học, có điều tôi căn bản không thèm để chuyện thi đại học vào trong mắt, cho nên không thể vì áp lực học tập mà tự sát được.
Ngũ quan coi như đẹp trai, từng được em gái lớp dưới chặn đường tỏ tình, trước mắt có một bạn gái cùng tuổi đang quen nhau.
Quan hệ bạn bè hài lòng, có một đám anh em thân thiết thường trốn tiết đánh Dota.
Gia đình hòa thuận, hôn nhân cha mẹ mỹ mãn, mỗi tháng đúng giờ gửi phí sinh hoạt cho tôi, có một chị gái đang học đại học.
Như vậy… Vì sao tôi lại tự sát?
Tôi từ dưới đất bò dậy, đứng ở dưới tầng, nhìn xe cấp cứu mang thi thể tôi đi, người tới kẻ lui không cảm nhận được mà xuyên qua cơ thể tôi.
Lãnh đạo trường đấm ngực dậm chân, hận tôi sao lại vào trường tự sát, ảnh hưởng tới danh dự trường khỏi nói, học sinh nhất định sẽ đem chuyện này truyền ác, năm sau nhập học sẽ mất giá rất nhiều.
Xe cảnh sát cũng thuận theo chạy tới, ánh mắt của mọi người đều chuyển đến người mặc quân phục cảnh sát suất khí, chỉ có một gã đeo kính tận mắt thấy tôi nhảy lầu kia cách đó không xa cẩn thận nhìn tôi.
Tôi thử dò xét phất tay về phía hắn, hắn kinh sợ lùi lại vài bước, đụng phải một người qua đường.
Khóe miệng tôi co giật, sao vai nam chính biến thành linh hồn gặp phải không phải thiếu nữ thông linh đa sầu đa cảm mà lại là cái gã đeo kính căm phẫn trừng ai ai kia hả!!!
Tuyệt không muốn cùng kẻ này kéo bất kỳ quan hệ gì! Lão tử không muốn cùng một gã trạch nam bốn mắt trình diễn tiết mục tình người duyên ma!!
Không nhịn được hướng gã đeo kính dựng ngón tay giữa, sau đó suất khí xoay người, bước nhanh về phía cổng trường, đuổi nhanh phía xe cấp cứu, không biết bác sĩ tâm địa đen tối sẽ xử lý thi thể của tôi như thế nào, trong bệnh viện cũng có thể tình cờ gặp cha mẹ, mẹ tôi cùng chị đại khái sẽ thương tâm khóc ngất đi, cha tôi thì sẽ tâm tình kích động cường điệu nhiều lần “Con trai tôi tuyệt đối không tự sát”.
Ai biết tôi vừa mới bước ra cổng trường, thì lại bắn về phía lớp học.
… Gì thế này?
Nâng cao tinh thần vận may, tập trung toàn bộ sức mạnh vào hai chân, tôi dùng tốc độ 800 mét bứt phá về phía cổng trường, ra tới phía cổng trường thì bị thắng lại, dừng lại, tôi còn đang ở dưới tầng dạy học.
Đi vòng qua tường vây trường học, tôi nỗ lực như lúc trước trốn tiết ra ngoài mà bò ra, chân mới đạp lên hàng rào thì lập tức về tới lớp học.
… Way sờ ma?
Sao lại không ra được?
Lẽ nào như trong phim ảnh, chết ở nơi nào, sẽ bị vĩnh viễn ngủ ở nơi đó, cuối cùng lưu lạc thành oán linh?
Không không, điện ảnh đều là gạt người. Đều là đạo diễn cùng biên kịch nói bừa chế ra.
Mới không có quỷ hồn oán linh gì đó, chết là chết, hóa thành một đống xương hôi, theo gió mặc bay, hoặc là chôn sâu lòng đất, mới sẽ không… Vậy tôi hiện tại là cái tình huống gì vậy hả trời!
Thật sự mãi mãi cũng không thể rời đi sao?
Vĩnh viễn, bị vây ở nơi mà tôi chỉnh chỉnh sững sờ ba năm, phiền chán cùng cực, phát thệ sau khi tốt nghiệp không bao giờ trở về cái gọi là trường cũ sao?
Rõ ràng nửa tháng sẽ tốt nghiệp.
Khoan đã nào.
Nếu trong phim ảnh diễn không hoàn toàn là giả, tình huống như vậy thông thường người chết không biến thành linh hồn, mà trực tiếp luân hồi tái thế, trừ phi có tâm nguyện chưa hoàn thành, hoặc là khúc mắc vướng bận.
Có phải là chỉ cần tìm ra lý do tôi tự sát, có thể hóa giải nội tâm tôi oán kết, có thể rời trường học chết tiệt này đi đầu thai tái thế?
… Bất quá, nên làm sao tìm được?
Một, tôi là quỷ, con người bình thường không nhìn thấy cũng sờ không được tôi, càng không nghe thấy lời tôi nói.
Hai, tôi đánh mất ký ức trước khi tự sát, đối với tất cả đều không có đầu mối.
Chán nản co quắp ngồi ở sàn xi măng, mặt trời-sama nướng mặt đất, tôi lại không cảm nhận được nhiệt độ.
Chờ chút, tôi thật giống như quên mất điểm gì đó.
—— gã đeo kính.
【 Người chứng kiến 】
Tôi tin rằng tôi có thể nhìn thấy anh ấy.
Người kia là học trưởng lớp 12 Giang Dương.
Xác thực nói, là quỷ hồn học trưởng Giang Dương lớp 12.
Vẻn vẹn nửa ngày, tên của anh đã truyền khắp mỗi một góc trường học.
Mỗi người đều thảo luận anh, lãnh đạo trường khẩn cấp tổ chức hội nghị, cửa trường phong bế, tất cả đều là vì anh ta.
Tôi chính mắt thấy anh tự sát, thậm chí có mấy giọt máu văng lên giày tôi, tôi cho là đó đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ chuyện tiếp theo càng làm cho tôi tuyệt vọng.
Cận thị hơn trăm độ, có lúc gần ngay trước mắt tôi cũng thấy không rõ, cư nhiên có thể lại nhìn rõ bóng người anh.
Rõ ràng bị té máu thịt be bét, rõ ràng đã chết, rõ ràng thi thể cũng bị cấp cứu xe tha đi, anh lại lông tóc không hao tổn đứng đang dưới lầu dạy học, còn hướng tôi hỏi thăm một chút.
Mặt trời lớn như vậy, lại chiếu rọi không ra bóng của anh.
Anh đứng ở trong đám người qua lại, thỉnh thoảng bên ngoài có người vô tri vô giác xuyên qua thân thể của anh.
Tôi hoảng loạn chạy trốn.
Nhất định là duyên cớ mấy ngày ngủ không ngon giấc, liên tục thức đêm dễ dàng hoa mắt.
Tôi yên lặng an ủi mình.
“Muốn thi điểm tối đa sao?” Cùng buổi tối ngày tự học, lúc tôi đang chuyên tâm ôn tập chuẩn bị ứng phó qua mấy ngày thi tháng, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam trêu tức.
Trong lòng đột nhiên bay lên dự cảm không tốt, tôi cương cứng lưng, chậm rãi quay đầu, quả nhiên, Giang Dương đang đứng bên chỗ ngồi của tôi, hướng tôi như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười: “Có thể hay không giúp anh một việc?”
Phản xạ có điều kiện, tôi rít gào lên té xuống chỗ ngồi.
Giang Dương đứng tại chỗ nhíu mày lại, bĩu môi nói: “Làm gì mà như con gái vậy!”
“Tiền Tiểu Đạo! Cậu gào cái quỷ gì! Quấy rối đến học tập của lớp!Ghi tội! Tan học đi tìm giáo viên chủ nhiệm!” Kỷ luật uỷ viên dùng sức vỗ bàn một cái, nguyên bản phòng tự học an tĩnh lập tức đưa tới một trận cười trộm.
Tất cả mọi người không nhìn thấy anh.
Tất cả mọi người đã cho tôi là người điên.
Tôi run lẩy bẩy chống bàn đứng lên, ngồi trở lại chỗ, đem đầu chôn trong sách tham khảo, làm sao cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Này.”
“Này!”
“Này, em đeo kính,” Giang Dương ngồi chồm hỗm xuống tiến vào bàn của tôi, đưa đầu nhìn chăm chú tôi, không nhịn được lên tiếng gọi tôi, “Em có thể lên một tiếng không hả hỗn đản!”
Tôi dùng sức che lỗ tai, sau đó đột nhiên đứng lên, cúi đầu chạy ra khỏi phòng học.
Tôi đem mình khóa trái trong phòng vệ sinh, hai tay ôm đầu ngồi xổm ở trên bồn cầu, trong miệng nói thầm “Nam mô a di đà phật”.
Giang Dương rất nhanh tìm đến tôi, cách cửa thở dài: “Anh nói này, nào có ai trốn quỷ lại trốn trong nhà vệ sinh? Nhóc đang tự tìm đường chết à?”
“Không được vào!” Tôi hét lớn, âm thanh run lẩy bẩy, “Xin anh!”
Giang Dương trở nên trầm mặc, tựa hồ suy nghĩ gì đó.
Qua rất lâu, lâu đến tôi cho là anh đã đi rồi, mới thận trọng mở ra cửa, kết quả tầm mắt chính đối diện với anh đang dựa trên bồn rửa tay. Gương trên tường không phản chiếu bóng anh.
Tôi khóc không ra nước mắt chuẩn bị đóng cửa lần thứ hai, Giang Dương mở miệng nói: “Anh chỉ muốn xin nhóc giúp một chuyện.”
Ngữ khí nhu hòa rất nhiều. Có lẽ nói, chen lẫn là một chút bất đắc dĩ.
“Trên thế giới này, không, ít nhất trong ngôi trường này, giống như chỉ mình nhóc là có thể thấy được anh.” Giang Dương bất đắc dĩ nhếch môi, “Cho nên có thể giúp anh chỉ có mình nhóc.”
Phảng phất như mở màn một bộ phim điện ảnh kỳ ảo.
Lại như mở đầu một bộ tiểu thuyết.
Tôi cách khe cửa nhỏ bé, cùng học trưởng Giang Dương lớp 12 tự sát biến thành quỷ hồn bốn mắt nhìn nhau.
Ngoại trừ không có bóng, anh dường như cũng không đáng sợ như vậy.
“Tôi quên mất lý do tự sát của mình” một câu ngữ điệu thoải mái như “Tôi quên mang bút chì 2B”, anh cười nói, “Nhóc giúp anh tra nha.”
Đèn điện hơi yếu vụt sáng hốt diệt trong nhà WC, bốn phía xung quanh hiện lên như màn ảnh phim kinh dị, cuối cùng tôi ý thức được trốn vào phòng vệ sinh chính mình ngu cỡ nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!