Tôi Rất Có Tiền Nha - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
223


Tôi Rất Có Tiền Nha


Chương 5


Cả tối, Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý không nói chuyện với nhau câu nào. Ngược lại mọi người ở đây đều có thể nhìn ra, Triệu Chí Huy cố ý để Trịnh Diệc Đồng ngồi cạnh để tiếp Thích Trình Diễn.

Nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, Thích Trình Diễn đột nhiên gọi Quan Tri Ý.

Quan Tri Ý cũng tự ngốc, cô kinh ngạc mà nhìn về phía anh…… Nhưng chờ nhìn đến ánh mắt anh, cô liền phản ứng lại. Khi còn nhỏ cô làm chuyện gì sai, khi bị anh tóm được ánh mắt anh sẽ giống như thế này y đúc!

Quan Tri Ý lập tức buông lỏng chén rượu trong tay.

Sau khi Lưu Vân nhìn Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý một vòng, duỗi tay kéo kéo áo Quan Tri Ý, thấp giọng nói: “Ngẩn người làm gì, còn chưa qua đi.”

Quan Tri Ý ngượng ngùng mà đứng dậy, một bên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn qua.

Thích Trình Diễn chưa cho cô lời đáp lại, chỉ là lúc Quan Tri Ý đi đến bên cạnh anh, anh cười nhàn nhạt với Hoàng Chí An một chút, “Hoàng tổng, tôi đã từng xem qua phim truyền hình của Quan tiểu thư, đột nhiên nhớ tới có một ít vấn đề muốn hỏi một chút, quấy rầy mọi người uống rượu rồi, không ngại chứ?”

Sự sắc bén trêи mặt đã thu, nhưng ngữ khí lại vẫn như cũ làm người ta cảm thấy áp bách.

Hoàng Chí An nào dám để ý, vội vàng nói, “Sẽ không sẽ không, ngài có việc gì thì cứ nói. Không nghĩ tới, Thích tổng đã từng xem qua phim truyền hình của Tri Ý rồi.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng ở đây căn bản không ai tin. Đừng nói Thích Trình Diễn sẽ xem phim của Quan Tri Ý có hình tượng ngốc bạch ngọt đó, nếu như thật sự biết, thì làm gì có vấn đề gì muốn hỏi chứ.

Rõ ràng chỉ là tìm một cái cớ mà thôi.

Sắc mặt của mọi người ở đây nhất thời khác nhau, Triệu Chí Huy cũng choáng váng, ông ta không nghĩ tới Thích Trình Diễn sẽ không hứng thú với Trịnh Diệc Đồng, mà lại có ý với Quan Tri Ý.

“Trịnh tiểu thư, không biết có tiện đổi chỗ không?” Thích Trình Diễn nhìn về phía Trịnh Diệc Đồng bên cạnh mình.

Sắc mặt Trịnh Diệc Đồng thay đổi, cuối cùng cũng đứng lên: “…… Đương nhiên.”

“Cảm ơn.”

Quan Tri Ý dưới sự kinh ngạc và hâm mộ của mọi người mà ngồi xuống bên cạnh Thích Trình Diễn.

“Tới tới tới, Hoàng tổng, tôi mời ông một ly nhé.” Triệu Chí Huy vì tránh sự tẻ ngắt, lại bắt đầu khuấy động bầu không khí. Những người khác ở đây kinh dị nhìn Thích Trình Diễn cùng Quan Tri Ý, nhưng rốt cuộc cũng không dám nhìn nhiều, lại nói cười cùng người khác uống rượu và nói chuyện phiếm.

“Uống nhiều quá sao.” Thấy tầm mắt mọi người không dừng ở bọn họ nữa, Thích Trình Diễn mới hỏi nói. Đại khái vì tránh cho người khác nghe được đối thoại của bọn họ, anh cúi người ghé đến gần bên cô mà hỏi, giọng nói rất thấp.

Quan Tri Ý nhìn sườn mặt anh, lắc nhẹ đầu: “Vẫn ổn ạ.”

Thích Trình Diễn lại có chút nghiêm túc: “Mặt đều đỏ lên cả rồi, còn dám nói vẫn ổn.”

Quan Tri Ý không hé răng.

“Em tới chỗ này làm cái gì?”

Quan Tri Ý sợ anh hiểu lầm, vội vàng nói: “Người đại diện mang em tới, em chính là…… Chính là muốn lộ mặt, để lần sau đi thử vai.”

“Em muốn đóng《 Triều Dã 》sao?”

“Vâng.” Quan Tri Ý tò mò, “Anh thì sao? Người đại diện của em nói anh muốn đầu tư?”

“Khả năng là vậy.”

“À……”

“Về sau phải chú ý một chút, rốt cuộc không chỉ là tới lộ mặt ăn một bữa cơm, mà vẫn có cái gì đó.”

Quan Tri Ý sờ sờ mặt, trong lòng hiểu ý của Thích Trình Diễn. Thật ra mới vừa rồi Hoàng Chí An không ngừng ép cô uống rượu, tay chân cũng bắt đầu có chút không quy củ, cô cũng đã cảm thấy không khoẻ.

Quan Tri Ý có chút xấu hổ, bàn tay trộm lôi kéo ống tay áo Thích Trình Diễn: “Vậy, cái đó…… Anh đừng nói cho anh ấy nhé.”

“Nguyên Bạch?” Thích Trình Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, “Còn sợ bị cậu ta lải nhải?”

“Sợ anh ấy tức giận……”

Nói thật thì, đừng nói Quan Nguyên Bạch tức giận, chính anh cũng có chút lửa giận.

Quan Tri Ý từ nhỏ đã lớn lên dưới mí mắt anh, anh đối xử với cô giống như em gái mình, cho nên hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của Quan Nguyên Bạch nếu nhìn thấy cảnh này.

Cô nhóc sao có thể làm gì ở chỗ người người rối loạn như vậy chứ.

“Ngoan ngoãn ngồi im, đừng uống rượu nữa.” Thích Trình Diễn nói.

Quan Tri Ý gật gật đầu.

Thích Trình Diễn thấy cô an phận mà ngồi, lúc này mới tiếp tục cùng người khác nói chuyện.

Nửa tiếng sau, Thích Trình Diễn phải rời đi.

Triệu Chí Huy tiến lên mời anh một chén cuối cùng, “Thích tổng, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

“Đương nhiên.” Thích Trình Diễn nói xong thì hơi gật đầu với những người khác, “Mọi người cứ uống đi, tôi đi trước.”

“Chào ngài chào ngài.”

……

Một đám người ân cần đứng dậy, chỉ có một người còn vững vàng mà ngồi ở chỗ.

Thích Trình Diễn đi một bước, quay đầu lại: “Ngẩn người làm gì.”

Mọi người nhìn theo hướng của Thích Trình Diễn, nhìn về phía Quan Tri Ý.

Quan Tri Ý cảm giác say đến nỗi hơi có chút buồn ngủ, ngước mắt liền thấy tầm mắt của mọi người trong phòng dừng ở trêи mặt của mình. Cô sửng sốt một chút, chậm rãi nhìn về phía Thích Trình Diễn, “Anh đang nói chuyện với tôi sao?”

Thích Trình Diễn cười nhạt: “Không phải vừa rồi Quan tiểu thư nói mình có việc phải đi sao, vừa khéo thì đi chung đi.”

“……” Một mảnh yên tĩnh.

Quan Tri Ý ho nhẹ, nhìn về phía Lưu Vân đối diện. Đương nhiên là cô đang trưng cầu ý kiến của người đại diện nhà mình, nhưng mà đại khái thì Lưu Vân bị kinh ngạc rồi, nhất thời cũng quên nói chuyện.

Lại nói tiếp nghệ sĩ dưới trướng cô (Lưu Vân) có rất nhiều, Quan Tri Ý hoàn toàn không phải là người duy nhất mà cô phải để bụng. Cho tới nay, cô đều cảm thấy cô gái nhìn mềm như bông này là người có nguyên tắc rất cao, cô cho rằng cô bé không có ý gì, cũng không có dũng khí đập nồi dìm thuyền.

Nhưng hiện tại…… Quan Tri Ý lại có một chân cùng Thích Trình Diễn?

Đó là Thích Trình Diễn dó, ngay cả Trịnh Diệc Đồng có gia thế và bối cảnh tốt đến nỗi có thể mang vốn vào đoàn làm phim cũng phải kính nể, khi nào thì vị này nhà cô trầm tĩnh không hot lại khiến người ta nhìn bằng con mắt khác rồi?

“Chị Vân, em đi trước nhé?” Quan Tri Ý thấy cô vẫn luôn không nói chuyện, cho rằng cô không đồng ý, vì thế hỏi xác nhận một chút.

Lưu Vân này nào dám giữ người, sau khi lấy lại tinh thần lập tức nói: “…… Được, vậy, khi nào về đến nhà thì gọi điện thoại cho chị.”

Mắt Quan Tri Ý sáng lên: “Vâng!”

Có thể về đến nhà hay không, hay là về nhà ai, đó là tiếng nói nơi đáy lòng mọi người hiện tại.

Quan Tri Ý không nghĩ nhiều như vậy, cô cũng không muốn bị giữ lại ở đây mà tiếp tục uống rượu nữa.

Quan Tri Ý đi theo Thích Trình Diễn ra khỏi cửa ghế lô, cửa đóng lại, mọi người đều có biểu tình khác nhau.

Triệu Chí Huy cùng Lưu Vân vừa nhìn nhau, ở trong mắt chính là tiền tài và ích lợi.

Sắc mặt Hoàng Chí An có chút lạnh xuống, nhưng hiển nhiên không dám nói cái gì. Hôm nay ông ta coi trọng Quan Tri Ý, nhưng ai biết được, trêи đường lại mọc ra một (1) Trình Giảo Kim.

Sắc mặt Trịnh Diệc Đồng thì càng kém, ban đầu cô ta không định tham gia bữa tiệc này, nhưng sau khi nghe nói Thích Trình Diễn sẽ đến, cô ta mới nhờ Triệu Chí Huy an bài một chút. Tối nay cô ta tới căn bản không phải vì một vai diễn gì, bởi vì nhân vật kia vốn dĩ đã là của cô ta. Hôm nay cô ta đến, chỉ là vì muốn kéo quan hệ cùng Thích Trình Diễn mà thôi, nhưng cô ta không nghĩ tới thế mà bị một người lấy mất ngay trước mặt.

**

Đi ra ghế lô, trợ lý của Thích Trình Diễn đi tới, anh ta liếc nhìn Quan Tri Ý một cái, đem áo khoác khoác ở trêи người Thích Trình Diễn.

“Em thường xuyên đi ra ngoài ăn cơm cùng người đại diện sao?” Thích Trình Diễn hỏi.

Quan Tri Ý lắc đầu: “Từ trước tới nay còn một lần như vậy nữa, nhưng sau lần đó chị Vân cũng không mang theo em nữa, chị ấy cảm thấy em sẽ không…… Nhưng mà chính em cũng không nghĩ tới việc muốn đi.”

“Không tính là quá ngốc.”

Quan Tri Ý sờ sờ mũi: “Lần này cũng là vì…… Khụ, thật sự muốn nhân vật đó.”

“Nhân vật nào.”

“Chiêu Dương.” Quan Tri Ý nói xong lại nói, “Nói như vậy hẳn là anh cũng không biết.”

Thích Trình Diễn hơi hơi nhướng mày: “Đúng thật không biết.”

“Vâng……”

“Tiểu Ngũ, muốn anh giúp không?” Thích Trình Diễn ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

Quan Tri Ý ngước mắt nhìn anh một cái, trực tiếp xong xuôi: “Anh sẽ giúp em mới là lạ.”

Khóe miệng Thích Trình Diễn hơi hơi nhếch: “Sao em lại biết, đêm nay kèm theo việc em đi ra ngoài cùng anh, mọi người bên trong đều cho rằng anh đã hướng về em.”

Quan Tri Ý nghĩ đến ý nghĩ trong đầu mình, cũng tự có chút ngượng ngùng. Nhưng mà cô hiểu rất rõ, Thích Trình Diễn chỉ giúp cô giải vây mà thôi, nhưng mà để nói đến giúp cô đi cửa sau mà lấy các vai diễn linh tinh, anh sẽ không làm vậy.

Không phải anh không thể, mà là anh không muốn.

“Nếu anh giúp em, anh em biết không phải là xong rồi sao.”

Thích Trình Diễn gật gật đầu, đồng ý nói: “Đúng thật, sau khi về nước anh còn có nhiều việc cần nhờ anh em giúp, không thể đắc tội cậu ta được.”

Xì…… Rõ ràng là anh cũng giống anh ấy mà thôi.

Quan Tri Ý trong lòng ghét bỏ một phen, trêи mặt lại là ngoan ngoãn nói: “Em cũng không cần giúp, nếu là của em thì chính là của em, không phải của em thì chính là do em không đủ tư cách. Hơn nữa từ trước em đã thề ở trước mặt bọn họ là không cần người khác giúp em cũng có thể tự làm, em không thể vả mặt chính mình được.”

Thích Trình Diễn hơi im lặng chút: “Thích như vậy sao?”

“Thích.” Quan Tri Ý nghiêm túc nói, “Cực kì.”

Ánh mắt của cô gái trước mặt rất bắt mắt, phảng phất từ trong miệng nói ra thứ mà cô ấy trân quý nhất.

Trong nháy mắt Thích Trình Diễn cảm thấy mềm lòng, anh cũng không biết sao Quan Nguyên Bạch có thể tàn nhẫn như vậy, thật sự mặc kệ cô mà không hỏi gì.

Thích Trình Diễn trầm mặc một lát, lúc vừa định nói gì nữa, đột nhiên nhìn đến vẻ mặt đang nghiêm túc của Quan Tri Ý biến thành vẻ mặt hoảng loạn.

“Anh, anh của em!”

Cô lập tức trốn ra đằng sau anh.

Thích Trình Diễn nhìn theo tầm mắt của cô, quả nhiên thấy ở chỗ ngoặt của hành lang có một đám người đi ra, đi đầu là Quan Nguyên Bạch, lúc này anh đang cùng người bên cạnh nói cái gì, hiển nhiên là chưa nhìn thấy bọn họ.

“Trình, anh Trình Diễn! Em đi xuống lầu trước đây!” Quan Tri Ý lập tức ấn thang máy bên cạnh.

Thật là bất lợi mà, hôm nay Quan Nguyên Bạch lại ở khách sạn này thật!

Cô không muốn bị anh bắt gặp ở đây, bằng không anh lại đi tìm hiểu nguồn gốc, biết hôm nay cô tới để làm gì, chắc chắn sẽ đem cô về mắng một hồi mất.

Nhưng mà thang máy giống như đối nghịch với cô, cứ ngừng ở lầu một một hồi lâu, cũng không có ý định đi lên.

Mắt Quan Tri Ý thấy sắp bị Quan Nguyên Bạch phát hiện, quay đầu liền muốn đi tới hành lang ở hướng khác.

“Đừng chạy.” Mới vừa xoay người, cả người đã bị một chiếc áo từ đâu che đậy lên đầu.

Quan Tri Ý theo bản năng liền muốn xốc áo ra, nhưng giọng nói Thích Trình Diễn lại từ đỉnh đầu truyền tới, “Không muốn bị phát hiện thì ngoan ngoãn, đừng nói chuyện.”

Quan Tri Ý nhéo áo anh, nhỏ giọng nói; “Như vậy không phải càng dễ bị phát hiện hơn sao……”

“Còn không tin anh hả? Trước kia em gặp rắc rối không phải lúc nào anh cũng giúp em qua mặt Nguyên Bạch sao?” Giọng nói Thích Trình Diễn mang theo ý vị vui đùa.

Trợ lý bên cạnh nhìn anh một cái, trong mắt có sự kinh ngạc chợt lóe qua.

Anh ta (trợ lý) là người mà Thích Trình Diễn mang theo từ công ty nước ngoài về, đã đi theo Thích Trình Diễn lâu như vậy, đã từng thấy anh uống rượu, đã từng thấy anh xáo trộn lĩnh vực kinh doanh, cũng đã từng thấy anh kϊƈɦ thích lòng người. Thân thiện, khiêm tốn, khách khí…… Anh ta vẫn luôn biết, phần lớn những biểu hiện này đều là giả dối.

Một người thật sự chân chính ôn hòa mềm mại, sao có thể khiêng một ngọn núi lớn như Thích thị được chứ.

Nhưng hôm nay, đối mặt với cô gái trước mắt, trợ lý lại cảm thấy mọi cảm xúc của Thích Trình Diễn đều chân thật.

Sự chân thật khó mà có được.

“Trình Diễn?” Quan Nguyên Bạch đã đã đi tới, anh liếc mắt nhìn người bên cạnh Thích Trình Diễn một cái, đã bị màu khoác màu đen che kín, “Cô đây là?”

Thích Trình Diễn bình tĩnh mà à một tiếng, đem vai người bên cạnh ôm lại: “Một người bạn làm nghệ sĩ, uống nhiều quá, không tiện bị người khác nhìn thấy.”

“……”

Đột nhiên bị Thích Trình Diễn ôm qua, cả người Quan Tri Ý cứng đờ.

Đại khái là vì nhìn không thấy gì, cô cảm thấy thần kinh của mình đều tập trung vào xúc giác và khứu giác, giờ phút này bốn phía là độ ấm cũng như hương vị trêи người anh, quen thuộc tới nỗi dọa người.

Cũng không biết có phải đầu óc bị gì hay không, Quan Tri Ý đột nhiên hơi hơi ngửa đầu, đưa chóp mũi đến gần áo anh, lén lút ngửi một chút.

Ừm…… Trêи người anh có hương vị giống như khi còn nhỏ. Mát lạnh, dễ ngửi khiến cô cảm thấy an tâm.

Mặt cô có chút nhiệt.

Quan Tri Ý ngẩn người, lập tức cúi thấp đầu. Cô đang làm gì đây? Từ khi nào mà còn ngửi trộm mùi của người ta……

Bên ngoài áo khoác lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Quan Nguyên Bạch nhìn rõ ràng đây là thân hình của một người phụ nữ, có chút ngoài ý muốn. Anh cũng hiểu Thích Trình Diễn, có thể để cậu ta che chở một người phụ nữ như vậy chắc là một người quan trọng, hơn nữa tư thế này hơi thân mật, không giống như chỉ là bạn.

Quan Nguyên Bạch trong lòng hiểu rõ, hơi hơi mỉm cười: “Muốn tôi giúp không, cho mọi người một lối đi khác?”

Thích Trình Diễn ôm Quan Tri Ý chính là muốn để cho Quan Nguyên Bạch sinh ra ảo giác, lúc này thấy đã đạt được mục đích, nói thẳng: “Không cần đâu, chúng tôi tự xuống lầu là được, xe đã chờ sẵn rồi.”

“Được thôi.”

Đinh —

Lúc này thang máy đã tới.

Thích Trình Diễn mang theo người đi vào thang máy, nói với Quan Nguyên Bạch: “Tôi đi trước. “

Quan Nguyên Bạch không nghi ngờ nói với anh: “Ừm.”

CHÚ THÍCH:

1, Trình Giảo Kim: Ý bảo kì đà cản mũi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN