Tôi Rất Có Tiền Nha - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Tôi Rất Có Tiền Nha


Chương 70


Edit: Towf

Beta: Chang

Sau khi hai người kết thúc, Quan Tri Ý đã kiệt sức.

Tắm rửa xong, Thích Trình Diễn nằm ở bên cạnh cô, tóc mềm xõa ra.

“Anh muốn ở lại Thượng Hải mấy ngày?” Quan Tri Ý mềm yếu không xương mà rúc ở trong ngực anh, thấp giọng hỏi câu.

“Ngày mốt đi.”

“À.” Quan Tri Ý nói, “Chiều mai em phải về đoàn phim, mãi cho đến tối.”

“Không có việc gì, em bận thì cứ làm việc đi, không cần phải lo cho anh.”

“Ừm……”

Thích Trình Diễn nói: “Gần đây em có gặp Tiêu Nhiên không?”

“Anh ấy sao, gặp ạ, đoàn làm phim của em và anh ấy ở chung khách sạn.” Quan Tri Ý nói xong đột nhiên mở mắt, “Có phải anh xem được những tin đó rồi hay không.”

Tin tức về cô anh luôn chú ý, tin tức lúc trước của cô và Tiêu Nhiên cũng không trốn được khỏi mắt anh.

Thích Trình Diễn nói, “Thấy rồi, không phải còn lên hot search trên Weibo sao.”

“À…… Đều là fans chụp thôi ạ, account marketing lấy đi rồi nói bừa một chút.”

Thích Trình Diễn biết bọn họ không có gì, chỉ là nhìn thấy trên mạng có nhiều người khen CP này đáng yêu, thậm chí còn có thể viết bừa ra một đoạn, xem mà đau cả mắt.

“Hả? Ca ca.” Quan Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh, duỗi tay dúm mặt anh, “Không phải là bởi vì việc này, anh mới chạy tới Thượng Hải chứ.”

Thích Trình Diễn ho nhẹ: “Anh có việc thật.”

“À

Thích Trình Diễn nắm mặt cô, “Như nào, ở trong mắt em anh chính là bình dấm chua sao.”

Quan Tri Ý hàm hồ nói: “Anh cũng không phải chưa từng làm qua việc này……”

Thích Trình Diễn híp híp mắt, cúi đầu ngăn chặn miệng cô, câu lấy đầu lưỡi.

Chạm một cái như vậy, lại không cầm lòng được mà hôn một hồi lâu, hôn đến nỗi thân thể nóng lòng muốn thử. Quan Tri Ý cảm giác được phần kia của anh có phản ứng, lập tức lui ra sau, như chú mèo nhỏ mà hừ hừ: “Từ bỏ đi……”

Mới vừa rồi lăn lộn lâu như vậy, cô cũng không dám lại lặp lại một lần nữa.

Thích Trình Diễn nằm nghiêng nhìn cô, đôi mắt cô vẫn hồng, vừa rồi khóc tới nỗi tàn nhẫn.

Vì thế lòng anh hơi có chút trắc ẩn, dừng một hồi mới nói: “Không động tới em nữa, ngủ đi.”

Quan Tri Ý nói: “Vâng, nhưng mà anh còn chưa ăn cơm đâu. “

“Không có việc gì, anh gọi cơm hộp.”

“Vâng.”

“Em có muốn ăn gì không, anh gọi cho em ăn luôn.”

Quan Tri Ý lắc đầu, đem chăn kéo cao lên, ậm ừ nói: “Không ăn, mệt, muốn ngủ.”

Thích Trình Diễn cười một chút, sờ sờ đầu cô: “Được.”

Ngày hôm sau lúc 10 giờ sáng, Quan Tri Ý tỉnh lại, lúc này Thích Trình Diễn đã rời giường. Cô mơ mơ màng màng mà bò từ trên giường dậy, tới phòng tắm rửa mặt.

Sau khi ra ngoài tìm một vòng, phát hiện Thích Trình Diễn ở thư phòng. Anh đang ngồi trước máy tính, họp online.

Đại khái là nghe được tiếng bước chân, anh ngước mắt nhìn thoáng qua lúc cô đang vào cửa, Quan Tri Ý thấy anh nhìn lại đây, vội vàng liền lui ra ngoài, để tránh quấy rầy anh cùng người khác nói chuyện công việc.

“Trên bàn để bữa sáng rồi đó, ăn một chút lót bụng trước đi.” Đột nhiên anh mở miệng.

Quan Tri Ý sửng sốt, mấy cấp dưới trong video cũng nhìn về phía Boss nhà mình.

Thích Trình Diễn cũng không cảm thấy có cái gì, thấy cô đứng ở đó phát ngốc, hỏi: “Làm sao vậy, không thích ăn cái đó sao?”

Quan Tri Ý vội lắc đầu, cô còn không biết bữa sáng là gì đâu.

Nhưng Thích Trình Diễn thấy cô lắc đầu cho rằng cô không thích ăn, anh tháo một bên tai nghe xuống, nói: “Chờ anh mười phút, anh nấu cho em món khác.”

Quan Tri Ý hơi hơi hé miệng, muốn nói không phải ý này. Nhưng lại ngại bên cạnh anh còn có người khác, cũng không dám nói gì, chỉ chạy nhanh từ thư phòng ra.

Thích Trình Diễn thấy người rời đi mới đeo tai nghe một lần nữa, nhìn về phía màn hình.

Mà lúc này, mấy giám đốc trong màn hình đều trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi ông chủ của bọn họ cũng ôn nhu quá mức rồi…… Cho tới bây giờ bọn họ mới biết thì ra anh còn có thể dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với ngưởi khác.

“Không thích ăn cái đó sao?”“Nấu cho em món khác?”

Lại còn tự mình xuống bếp?

Ừm, có thể để anh như vậy, chắc là vị bạn gái mà tin tức vẫn hay đăng rồi!

Trong lòng mấy giám đốc kia đều lén ăn bát quái đến nỗi kích động, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra.

“Thất thần làm cái gì?” Thích Trình Diễn nhíu mày, “Bộ phận thị trường tiếp tục nói đi.”

Giám đốc bộ phận thị trường lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “À, vâng Thích tổng.”

……

Thời gian của Thích Trình Diễn thật sự chuẩn, mười phút sau đúng lúc cuộc họp kết thúc.

Anh đi từ thư phòng ra, Quan Tri Ý đang ngồi ở bàn ăn sáng.

“Không phải không thích ăn sao? Sao không đợi anh.”

“Em chưa nói em không thích ăn, em nói là không phải em không thích ăn.” Quan Tri Ý uống sữa bò, nói, “Vừa rồi bên anh nhiều người quá, em ngại nói chuyện.”

Thích Trình Diễn ngồi xuống ở bên cạnh cô: “Có cái gì mà phải ngại.”

“Anh đang họp mà……”

“Không sao, đều là người một nhà.” Thích Trình Diễn duỗi tay lau một chút vụn bánh mì dính trên miệng cô, “Hơn nữa em là bà chủ, em nói, bọn họ dám có ý kiến gì.”

Bà chủ……

Đáy mắt Quan Tri Ý hàm chứa ý cười, thấp mắt nói: “Vâng!”

Giữa trưa khoảng 12 giờ, Lưu Vân tới đón người, Quan Tri Ý về đoàn phim đóng phim, Thích Trình Diễn đi làm. Quan Tri Ý rất bận, cho nên sau đó Thích Trình Diễn cũng không tới đoàn phim quấy rầy cô, kết thúc công việc xong liền trực tiếp trở về.

Một tháng sau, thời gian đóng máy chỉ còn một chút nữa.

Giữa trưa hôm nay, sau khi Quan Tri Ý ăn cơm trưa ở đoàn phim xong vẫn luôn ở phòng nghỉ không ra ngoài, Mao Mao ở bên ngoài đợi một hồi lâu không thấy bóng dáng cô đâu, liền đi vào tìm cô, kết quả nhìn thấy cô đang nôn ở trong WC.

“Chị Tri Ý! Chị làm sao vậy?”

Quan Tri Ý súc miệng: “Dạ dày không thoải mái.”

“Không có việc gì chứ? Nghiêm trọng không ạ? Chúng ta đi bệnh viện khám thử đi.”

Quan Tri Ý có chút sợ làm chậm tiến độ của đoàn phim: “Bên đạo diễn……”

“Để em và chị Lưu Vân nói một tiếng, báo cho bọn họ.” Mao Mao nói, “Thân thể quan trọng hơn, gần đây chị cũng không nghỉ ngơi tốt, vẫn nên đi bệnh viện xem đi.”

“Ừm……”

Mao Mao đi theo cô ra cửa, còn cầm lấy áo lông vũ phủ thêm cho cô: “Hôm nay rất lạnh, chị đừng để bị cảm.”

“Được.”

Cuối cùng Mao Mao và Lưu Vân cùng đưa Quan Tri Ý tới bệnh viện, kiểm tra một phen xong thì đúng thật là dạ dày có vấn đề, được bác sĩ kê thuốc xong mới về từ bệnh viện.

Trên đường về, đúng lúc nhận được điện thoại của Thích Trình Diễn. Quan Tri Ý rúc cả người trong áo khoác to, rầm rì mà làm nũng với anh.

Nhưng nghe thấy Thích Trình Diễn sốt ruột mà nói muốn bay qua, cô lập tức không làm nũng nữa mà hơi oán giận: “Em chỉ thuận miệng nói với anh thôi…… Bác sĩ đã kê thuốc rồi, không có việc gì.”

Thích Trình Diễn vẫn không yên tâm: “Lúc trước đã nói với em rồi, không cần luôn khống chế thức ăn, ăn bữa nay bỏ bữa mai, dạ dày em chịu được sao.”

Quan Tri Ý bĩu môi: “Anh không cần dạy em nữa đâu.”

Thích Trình Diễn nghe ngữ khí của cô mềm như bông, vừa tức giận lại vừa đau lòng: “Còn một tuần nữa là đóng máy rồi phải không.”

“Vâng……”

“Ngày mai anh tới, đến lúc đó anh sẽ tìm em.”

“Không cần không cần, thật đó!” Quan Tri Ý nói, “Chỉ là một việc nhỏ thôi, em về ngay ấy mà, trở về tìm anh luôn được chứ.”

Thích Trình Diễn nói: “Em thì yên tâm mà anh còn chưa yên tâm……”

“Vậy anh liên hệ với Lưu Vân đi, bảo chị ấy báo cáo mỗi ngày cho anh.” Quan Tri Ý nói, “Chị ấy là cấp dưới của anh, không dám lừa gạt anh đâu.”

Lúc sau Quan Tri Ý khuyên một hồi lâu, cuối cùng đánh mất tâm tư muốn bay qua của Thích Trình Diễn.

Một thời gian sau, đoàn phim đóng máy, cô và nhân viên công tác cùng tới sân bay, chuẩn bị về.

Trước khi lên máy bay, Lưu Vân vội vàng tới đây đem điện thoại đẩy đến trước mặt cô: “Tri Ý, ngày đó em tới bệnh viện mặc áo lông vũ của ai, mà to như vậy.”

Quan Tri Ý không hiểu chị ấy có ý gì, “Cái gì ạ?”

“Tự em xem đi.”

Quan Tri Ý nhận điện thoại, rũ mắt nhìn, trên màn hình, một tiêu đề lớn hiện trước mắt cô: Thực hư chuyện Quan Tri Ý mang thai.

Tiêu đề này thật dễ làm người ta kinh hách……

Mà mấy đoạn chữ ở đây đại khái có ý là có người ở đoàn làm phim nói rằng cô có thai, cả ảnh đi bệnh viện cũng truyền ra, trong ảnh chụp, cô mặc áo lông che bụng, tay còn thường xuyên xoa và che bụng……

Quan Tri Ý xem xong đều ngốc: “Tin nay…… Đủ thái quá đấy.”

Lưu Vân nói: “Gần đây trong giới không có gì mới mẻ, các phóng viên cũng nỗ lực nhiều lắm.”

Quan Tri Ý bất đắc dĩ mà cười cười: “Mấy người này thật nhàm chán, còn lên hot search…… Bọn họ muốn mười tháng sau em biến ra một đứa trẻ sao.”

Lưu Vân nói: “Em thích vậy, cũng có thể nỗ lực.”

“Nếu em thật sự sinh một đứa, chắc người khóc là người đại diện của em rồi.”

“……”

Trong giới tin tức bắt đầu lan đi không ít, Quan Tri Ý và Lưu Vân cũng chưa đem tin này để vào mắt. Hơn nữa sắp check in rồi, bọn họ liền không quản chuyện này, nghĩ xuống máy bay rồi đăng Weibo phủ nhận một chút là được.

Nhưng mà, ở bên đế đô này cũng có nhiều người không rõ lý do. Quan Nguyên Bạch ở nhà nhìn thấy tin tức này, thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên sô pha lên.

“Là thế nào đây……”

Dù anh biết những tin tức trên mạng không chắc chắn là thật, nhưng cũng có chút lo lắng. Cho nên lập tức liền gọi cho Quan Tri Ý, kết quả điện thoại của cô lại đang ở trong trạng thái tắt máy.

Lấy trình độ nhọc lòng của Quan Nguyên Bạch với Quan Tri Ý, sao anh có thể để như vậy. Vì thế anh trực tiếp ra ngoài đi tìm Thích Trình Diễn, vừa đúng lúc anh mới liên lạc với Thích Trình Diễn, gia hỏa này đang ở nhà.

Lúc Quan Nguyên Bạch vào nhà họ Thích thì Thích Trình Diễn đang cùng Thích lão gia tử đang nói chuyện trên trời, Quan Nguyên Bạch quy quy củ củ mà cùng lão gia tử chào hỏi, lại nói với Thích Trình Diễn: “Có chút việc, cậu ra đây một chút.”

Thích Trình Diễn còn chưa nhìn thấy tin tức, cũng không biết chuyện gì, cùng anh tới phía cửa hỏi: “Làm sao vậy.”

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Tiểu Ngũ mang thai?”

Căn bản Thích Trình Diễn không đoán được anh sẽ nói như vậy, ngẩn người, “Ai nói.”

“Tin tức đấy.”

Thích Trình Diễn nhíu mày, lấy điện thoại ra xem.

Quan Nguyên Bạch thấy Thích Trình Diễn cũng không biết, tức khắc nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra là giả, làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa muốn chôn sống cậu.”

“……”

Thích Trình Diễn không hé răng.

Quan Nguyên Bạch thấy anh vẫn luôn nhìn điện thoại không nói chuyện, ý cười chậm rãi biến mất: “Cậu có biểu cảm gì vậy?”

Thích Trình Diễn nhấp môi dưới, ngước mắt nhìn Quan Nguyên Bạch: “Thật ra…… Tôi cũng không biết là thật hay giả.”

“???”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN