Tôi Rất Có Tiền Nha
Chương 72: Ngoại truyện
Edit: Towf & Beta: Chang
Nửa năm sau, Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý kết hôn.
Một hôn lễ long trọng, nhất thời rung chuyển giới giải trí và thành phố này. Kết hôn xong, hai người bay ra nước ngoài, tiến hành tuần trăng mật dài hai tháng của bọn họ.
Mà sau khi Quan Tri Ý kết hôn, thân là anh trai của cô, Quan Nguyên Bạch càng bị trưởng bối trong nhà thúc giục. Em gái của mình cũng đã lập gia đình rồi, thế nhưng anh vẫn còn lẻ loi một mình, quả thực khá kỳ cục.
Vì thế, ông bà nội liền bắt đầu không ngừng thu xếp xem mắt cho anh. Quan Nguyên Bạch không thích chuyện này, có thể trốn thì liền trốn. Cuối cùng có một lần vẫn bị bà nội tự mình tới cửa, nhìn chằm chằm anh tới địa điểm hẹn, lúc này mới không có biện pháp “Bị sắp xếp một lần”.
Anh đến sớm hơn đối tượng xem mắt một chút, ngay lúc anh đang lên kế hoạch nên nói như thế nào để kết thúc bữa ăn không đâu vào đâu này, nhà gái đã tới rồi.
Tóc đen dài, váy trắng tới đầu gối, diện mạo không tầm thường, dịu dàng, nhìn là biết là một cô gái ngoan ngoãn.
Quan Nguyên Bạch chỉ liếc mắt đánh giá một cái liền đứng dậy, anh lễ phép mà duỗi tay: “Xin chào, Chu tiểu thư.”
Anh không thích kiểu cố tình tác hợp như vậy, nhưng nếu đã tới, anh cũng sẽ lịch sự mà làm cho xong quá trình này.
Người tới cũng nắm tay anh: “Xin chào Quan tiên sinh, tôi tên là Chu Phạn Phạn.”
“Tôi biết.” Quan Nguyên Bạch cười nhạt nhạt, “Mời ngồi.”
“Vâng.”
Hai người ngồi xuống, Quan Nguyên Bạch không muốn nói chuyện yêu đương, nhưng đã gặp qua nhiều người, chiêu đãi cũng nhiều người, cho nên cùng một cô gái ăn một bữa cơm cũng không phải việc khó.
Gọi xong đồ ăn, Quan Nguyên Bạch liền thuận miệng nói: “Thoạt nhìn thì Chu tiểu thư không lớn tuổi lắm nhỉ.”
Chu Phạn Phạn uống một ngụm nước nhỏ, giọng nói nhu nhu: “Vâng đúng vậy, tôi nhỏ hơn em gái anh một tuổi.”
Quan Nguyên Bạch dừng một chút, nội tâm không có từ nào diễn tả. Anh nhìn ra tuổi của cô không lớn, nhưng không nghĩ tới cô còn nhỏ hơn cả em gái anh. Mụ nội nó đây là tình huống như thế nào, muốn anh yêu trẻ con sao??
Trong lòng Quan Nguyên Bạch chửi má nó, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: “Xem ra em rất hiểu rõ về nhà tôi.”
Chu Phạn Phạn gật đầu, cười không lộ răng: “Em gái anh là đại minh tinh, đương nhiên em sẽ biết.”
Quan Nguyên Bạch: “Tuổi của em không lớn, sao lại đồng ý với trưởng bối đi ra ngoài xem mắt vậy.”
“Bởi vì em biết đối phương là anh.” Chu Phạn Phạn buột miệng thốt ra, sau khi nói xong, tựa như ý thức được chính mình nói trắng ra, hơi xấu hổ mà hạ thấp mắt.
Quan Nguyên Bạch sửng sốt một chút: “Hả?”
Chu Phạn Phạn nhỏ giọng nói: “Em, em muốn làm quen với anh.”
Người cũng đã nói như vậy, Quan Nguyên Bạch cảm thấy dù sao mình cũng phải hiểu. Cô gái này mang theo cảm tình tới, sớm đã coi trọng anh. Cái này làm cho anh bất ngờ, anh còn tưởng rằng đối phương cũng giống mình, đều bị ép buộc.
Quan Nguyên Bạch đã chuẩn bị trước một bộ lý do từ chối đột nhiên không còn đất dụng võ, suy nghĩ nửa ngày nói, “Thật ra tôi cũng chỉ nghe lời trưởng bối tới thôi, hiện tại cũng không muốn tìm bạn gái.”
“Không sao.” Chu Phạn Phạn e lệ ngượng ngùng mà nhìn anh một cái, “Bây giờ anh không thích em cũng không sao, em chỉ muốn, cùng anh làm bạn.”
Quan Nguyên Bạch ho nhẹ: “Như vậy……”
Sau khi xem mắt, hai người khách khí mà tan cuộc.
Nhưng mà, cô gái này là thật sự nghiêm túc mà muốn làm bạn cùng anh.
Sau đó, mỗi ngày cô ấy đều gửi tin nhắn WeChat hỏi thăm, hơn nữa thường xuyên chờ anh ở dưới bãi đỗ xe của công ty, đưa cho anh một ít điểm tâm cùng quà nhỏ, vẫn là hai phần quà, tặng cho cả em gái anh, cẩn thận lại chu đáo.
Dần dà, mọi người đều biết bên cạnh Quan Nguyên Bạch có một cô gái như vậy đang theo đuổi anh.
Hôm nay, Tống Lê có công việc tới Quan thị, nói xong chuyện công việc, anh liền ngồi ở trong văn phòng của Quan Nguyên Bạch, trêu chọc nói: “Nguyên Bạch, nghe nói có một cô gái nhỏ đang theo đuổi cậu phải không.”
Quan Nguyên Bạch liếc mắt nhìn anh: “Cậu nghe ai nói.”
“Ha, còn nghe ai nói, bây giờ còn có ai không biết có người theo đuổi cậu sao? Người ta đưa cái này cái kia cho cậu, chờ cậu tan làm, không phải đối xử với cậu quá tốt sao.”
Quan Nguyên Bạch có chút không được tự nhiên hiếm thấy: “Nhưng tôi đã nói rõ tôi không thích cô ấy rồi, tôi cũng không muốn cô ấy làm như vậy.”
“Đây là chỗ cho người ta si tâm, cậu còn nói thẳng ra như vậy, cô ấy vẫn còn kiên trì không ngừng, chứng tỏ cô ấy yêu cậu muốn chết chứ sao!”
“Lăn đi.” Quan Nguyên Bạch liếc anh một cái, “Bệnh tâm thần……”
“Nha nha nha thẹn quá hoá giận, có phải thời gian này, cậu cũng thích người ta rồi phải không.”
“Đừng nói hươu nói vượn nữa.” Tuy Quan Nguyên Bạch nói như vậy, nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cô gái ngoan ngoãn đứng ở cạnh xe anh để chờ anh, tuy rằng cô ấy chưa từng chính thức thổ lộ bao giờ, nhưng đối xử với anh thật sự tốt, đã sắp hai tháng, còn một lòng một dạ lấy lòng anh.
Quan Nguyên Bạch cũng không phải chưa từng được theo đuổi, nhưng còn chưa gặp được người kiên trì không cần hồi đáp như vậy. Lúc trước anh đã nói qua rằng không yêu đương cũng không thích cô ấy, mà cô ấy vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa.
“Được rồi được rồi, không có việc gì thì đi nhanh đi, tôi còn phải mở họp.”
“Được được được.” Tống Lê vừa đi vừa nói, “Xem ra, ngày thoát ế của người nào đó cũng không xa rồi nha~“
“…… Đi nhanh đi.”
Tiễn Tống Lê rời đi xong, Quan Nguyên Bạch đang gồng mặt mới lộ ra một chút ý cười, yêu cậu muốn chết?
Xuỳ…… Khoa trương.
**
Ngày đó, Quan Nguyên Bạch nhận được cuộc điện thoại của bà nội, nói là buổi tối Chu Phạn Phạn sẽ qua nhà mình làm khách, bảo anh cũng đi qua đi. Vừa khéo chính là, hôm nay Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý kết thúc tuần trăng mật trở về.
Lúc Quan Nguyên Bạch nhận được điện thoại, đúng lúc Thích Trình Diễn đang ngồi ở trong nhà cùng anh nói chuyện phiếm.
Thấy anh cúp điện thoại, Thích Trình Diễn liền nói: “Tôi ở bên ngoài cũng nghe nói, gần đây cậu cùng một cô gái thân thiết tới nỗi nóng bỏng.”
Quan Nguyên Bạch nhìn anh một cái: “Thân thiết nóng bỏng? Lại là Tống Lê nói với cậu chứ gì, đừng nghe cậu ta nói linh tinh.”
Thích Trình Diễn kiểu “tôi không tin”: “Quan Nguyên Bạch, nhìn không ra đấy, cậu mới thật sự là cầm thú.”
“?”
Thích Trình Diễn: “Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi, nghe nói cô gái kia rất nhỏ tuổi, còn nhỏ hơn Tiểu Ngũ nữa?”
Quan Nguyên Bạch thiếu chút nữa bị sặc nước trà nói: “Tôi bị bà ép đi xem mắt, lúc tôi đi cũng không biết người ta có bao lớn được không?”
“Nhưng nghe Tống Lê nói, gần đây cô gái kia đang theo đuổi cậu à.” Thích Trình Diễn hỏi, “Cậu không rung động sao?”
Quan Nguyên Bạch banh mặt: “Không có.”
“À.” Thích Trình Diễn nói, “Vừa rồi bà nói muốn cậu qua ăn cơm với cô ấy, phỏng chừng vẫn muốn tác hợp hai người với nhau, cậu không đi sao?”
Quan Nguyên Bạch lắc đầu, vừa định nói không đi, Quan Tri Ý liền từ trên lầu đi xuống: “Đi! Em muốn đi!”
Quan Nguyên Bạch: “…… Em xem náo nhiệt cái gì.”
“Chị dâu tương lai mà, em muốn nhìn một chút.”
Sắc mặt Quan Nguyên Bạch khẽ biến: “Nói bậy gì đó.”
Quan Tri Ý hừ hừ, không để ý tới anh, đi đến bên cạnh Thích Trình Diễn nói: “Đã lâu chúng ta không tới thăm bà rồi, buổi tối bọn mình qua nhà bà ăn cơm đi.”
Thích Trình Diễn gật đầu: “Được.”
“Bọn em đem nhiều quà với đồ ăn về lắm, để tặng cho chị dâu một phần…… À tặng cho cô gái thần bí đó.”
Thích Trình Diễn thuận theo sự thật: “Đúng vậy.”
Quan Nguyên Bạch: “……”
Cuối cùng, Quan Nguyên Bạch vẫn “Không tình nguyện” mà bị Quan Tri Ý kéo đi, ba người cùng tới nhà cũ họ Quan.
Lúc bọn họ đến, Chu Phạn Phạn đang cùng bà nói chuyện trên trời.
“À, Tiểu Ngũ cùng Trình Diễn cũng đã về rồi sao?” Bà nội thấy hai người thì rất là kinh hỉ.
Quan Tri Ý gật gật đầu: “Vâng ạ, giữa trưa bọn con vừa về nhà xong ạ.”
Nói xong, nhìn về phía cô gái bên cạnh bà, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, vội vàng chỉ chỉ Quan Nguyên Bạch: “Cô cứ gọi tôi là Quan Tri Ý, tôi là em gái anh ấy.”
Chu Phạn Phạn ngơ ngác mà nhìn cô, không biết sao lại thế này, nhưng nhất thời không hé răng.
Quan Tri Ý chớp đôi mắt: “Cô tên là Chu Phạn Phạn sao.”
“A…… Đúng, đúng vậy.”
“Lần đầu gặp mặt, cái này tặng cho cô.” Quan Tri Ý đem quà lưu niệm đưa tới trên tay cô ấy, “Bên trong có điểm tâm ăn rất ngon, cô nhất định phải thử chút đó.”
Chu Phạn Phạn chậm rãi nhận: “Cảm ơn……”
“Không có gì.”
Hàn huyên một lúc, Quan Tri Ý liền cùng Thích Trình Diễn nói chuyện phiếm với bà.
Quan Nguyên Bạch ngồi bên cạnh Chu Phạn Phạn, thấy cô không nói chuyện, luôn căng thẳng, cười: “Em rất khẩn trương sao.”
Chu Phạn Phạn nghiêng mắt nhìn anh: “Có chút ạ……”
Đã thấy mặt qua nhiều như vậy, sao mà vẫn còn khẩn trương.
Quan Nguyên Bạch cảm thấy cô hướng nội kinh người, nhưng cùng lúc đó lại có chút đắc ý khó nói.
Anh thanh thanh giọng nói, trấn an nói: “Ăn một chút gì đi, không cần khẩn trương.”
Chu Phạn Phạn vâng thấp thấp một tiếng.
Trên bàn trà để rất nhiều đồ ăn vặt, một lát sau, giúp việc trong nhà lại cắt mấy đĩa trái cây bê ra.
“Tới đây, Phạn Phạn, Tiểu Ngũ, hai người các con đều hơi gầy đó, ha ha trái cây này.”
“Vâng ạ.” Quan Tri Ý nói.
Vừa dứt lời, đột nhiên thấy Chu Phạn Phạn cực kỳ nhanh chóng đem đĩa cherry và dâu tây trước mặt cô ấy đổi tới trước mặt Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý vốn đang nghĩ hai cái đó để hơi xa mình, cô ăn cái khác cũng được vậy, ai ngờ đồ đã lập tức tới trước mặt mình.
Cô có chút kinh ngạc, Thích Trình Diễn và Quan Nguyên Bạch cũng giống vậy, đều nhìn về phía Chu Phạn Phạn.
Chu Phạn Phạn bị nhìn đến nỗi mặt ửng đỏ: “Cô ăn đi.”
Quan Tri Ý ngoài ý muốn nói: “Sao cô biết tôi thích ăn mấy cái này.”
Chu Phạn Phạn mím môi: “Tôi…… Không biết.”
“Hả?”
“Tôi chính là muốn để gần một chút, cho cô dễ lấy……”
Quan Tri Ý cười: “Cảm ơn nha, tôi thích ăn cherry và dâu tây nhất.”
“Không, không cần khách sáo.”
Sau đó, mấy người ăn cơm nước ở nhà cũ, cơm nước xong, Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn lên xe rồi về nhà mình, Quan Nguyên Bạch đưa Chu Phạn Phạn trở về.
Lái xe đi, Chu Phạn Phạn nói: “Những món quà này phiền anh nói với Tri Ý giúp em, thật sự cảm ơn cô ấy.”
“Không có việc gì, nó thuận tay mang thôi.”
“Không không không, vẫn muốn cảm ơn, em rất thích.” Chu Phạn Phạn nói, “Cũng cảm ơn anh đã tới đây hôm nay.”
Quan Nguyên Bạch thấy sắc mặt cô ửng đỏ, sợ cô lại hiểu sai ý, cứng đờ mà giải thích: “Không phải anh muốn tới đây gặp riêng em, là em gái anh muốn tới, nên lôi anh đi.”
“Thật sao ạ?”
“Đúng vậy, cho nên…… Em đừng nghĩ nhiều.” Quan Nguyên Bạch nhìn phía trước, chậm rãi nói, “Anh cảm thấy, có một số việc vẫn phải thuận theo tự nhiên.”
“Vâng vâng.”
“Con gái theo đuổi người ta thật ra không tốt lắm…… Dễ bị tổn thương, em không cần phải chấp nhất như vậy đâu.”
“Vâng……”
“Về sau em không cần cứ tặng quà cho anh nữa đâu, cũng không cần vì anh mà tặng cả quà cho em gái anh, loại chuyện này em làm không thích hợp.”
“À à, được ạ.”
“Còn nữa……” Quan Nguyên Bạch liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy cô rũ mắt nhìn điện thoại, cắn cắn môi.
Nhìn cô có chút hao tổn tinh thần……
Quan Nguyên Bạch dừng một chút, đem lời định nói nuốt vào.
Có phải anh nói hơi quá rồi hay không?
Lúc Quan Nguyên Bạch đang hối hận vì mình nói nhiều quá, một bên khác, Chu Phạn Phạn click mở một nhóm chat trên WeChat mà chỉ có ba người.
Sắc mặt cô nhìn như bình tĩnh, nhưng đôi mắt rũ thấp lại sáng lên.
Cô gõ cạch cạch một đoạn, cũng kèm theo vô số dấu chấm than.
Tên nhóm là: 【 Nhóm mẹ kế hoang dại của Ý Ý 】
Nội dung là:
【 Mẹ nó!!!!!!!!! Các chị em!!! Mau ra đây đi! Tao sắp chịu không nổi nữa rồi! Mau!! Mau hô hấp nhân tạo cho tao đi!!!!! 】
Mười mấy giây sau, có người trả lời ——
Sáu Sáu: 【 Cái gì? Sao mày lại không chịu được? 】
Thất Thất: 【 Chẳng lẽ…… Mày thật sự gặp được rồi sao? 】
Chu Phạn Phạn: 【 Đúng!!!! Gặp được rồi! Tao thấy con gái rồi! Tận mắt! Quá đáng yêu! Tao chịu không nổi a a a a a 】
Sáu Sáu: 【 Mẹ nó thiệt hay giả, không phải con gái còn đang đi tuần trăng mật sao 】
Chu Phạn Phạn: 【 Đã về rồi ô ô ô ô, còn tặng quà lưu niệm cho tao nữa cơ, tao mặc kệ tao phải giữ nó lại, tao muốn lưu truyền cho con cháu mười tám đời! 】
Sáu Sáu: 【 Thật đúng là mày gặp được rồi, cái này đúng là khó chơi, chị em à, chuyện mày là phú nhị đại hiện tại tao tin rồi đấy 】
Thất Thất: 【 Nhược bằng phú quý chớ hoài quên nhau, tao không cần gì khác, chỉ cần mày gửi cho tao một tờ giấy có chữ ký thôi 】
Chu Phạn Phạn: 【 A a a tao không dám, tao thấy cô ấy còn không nói được lời nào đầy đủ! 】
Thất Thất: 【 Có tiền đồ không vậy? Không phải mày sắp làm chị dâu người ta rồi sao, mày còn sợ gì 】
Chu Phạn Phạn dừng một chút, trong lòng âm thầm khổ sở năm giây: 【 Mẹ, căn bản người anh đó không thích tao, từ chối tao xong thì nói năm sáu bảy tám tí rồi đại ý là biến đi biến đi 】
Thất Thất: 【 Ha ha ha ha ha mày cũng quá thảm đi? 】
aChu Phạn Phạn kiên cường mà gửi ảnh “Bà đây không cần đàn ông”: 【 Không ngại, làm cái gì mà chị dâu chứ, tao phải làm mẹ của con gái hiểu không! 】
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!