Tôi Rất Đáng Yêu
Chương 19
Edit:RossThe eyeKỳ Hạ biết những tin đồn này có thể dậm mắm thêm muối ra cái gì, nghĩ tới bộ dáng ngốc bẹp của Chúc Nam Tinh không khỏi cau mày.
Sau khi Tôn Dương lộ vẻ mặt kinh ngạc,Kỳ Hạ liền quay ra liếc cậu ta một cái:”Đừng để cho tôi nghe mấy cái lời đồn nhảm nhí này một lần nào nữa,nếu không tôi sẽ đến tìm cậu đấy!”
Tôn Dương hít một hơi, lỗ mũi phồng to,điên cuồng gật đầu.
Chạy ra khỏi nhà vệ sinh,chuyện đầu tiên Tôn Dương làm là đi tìm các”phóng viên giải trí” ở mỗi lớp, lời lẽ nghiêm khắc truyền đạt lại ý của lão đại,chặn sự lan truyền của tin đồn.
Thứ ba hôm sau,Chúc Nam Tinh mơ mơ màng màng đi đánh răng như thường lệ,thu thập mọi thứ xong xuôi rồi xuống lầu ăn sáng, không nghĩ tới Kỳ Hạ đã ngồi vào bàn ăn.
Dáng ngồi tùy ý, lười biếng vẫn là cái mác của cậu,cổ tay áo được xắn lên để lộ cẳng tay đầy đường nét.
Hôm nay, Kỳ Hạ mặc áo khoác có chất liệu khác với ngày thường, màu xanh lá cây đậm với cổ áo mở rộng, bên trong là áo phông trắng cổ tròn.
Kiểu áo này làm cậu trông trưởng thành hơn một chút,mái tóc đen xõa trước mặt, khi ngước mắt lên,lông mi cùng tóc mái va vào nhau, ngập tràn hơi ấm.
Buổi sáng đã nhìn thấy cảnh tưởng tác động mạnh như vậy,Chúc Nam Tinh cơ hồ liền thanh tỉnh.
Đôi mắt cô lóe sáng,bỏ qua tiếng đập dữ dội của lồng ngực, chậm rãi đi tới.
Bước tới từng bước,ánh nắng rải rác trong phòng khách nhẹ nhàng tô điểm cho khuôn mặt Chúc Nam Tinh.
Làn da trắng nõn của cô gái nhỏ không tì vết,đôi môi hồng nhuận cùng ánh mắt sáng như sao, mềm mại tương phản hoàn toàn với sự sắc bén của chàng trai bên cạnh.
Nhiều năm như vậy, bên người Kỳ Hạ chỉ toàn những thiếu niên cường ngạnh, giỏi “kiếm chuyện”. Ngay cả cô gái duy nhất là Hồ Mộc, tính cách cũng rất thẳng thắn.
Cho đến khi cuộc sống có nhiều thêm những tia sáng mềm mại,Kỳ Hạ không thể khắc chế được luôn muốn nhìn thật nhiều.
“Cậu hôm nay dậy sớm vậy?”Chúc Nam Tinh ngồi vào bên cạnh hỏi.
Kỳ Hạ không phải người nói nhiều, trả lời vấn đề luôn giản lược:”Đói bụng.”
Chúc Nam Tinh nhỏ giọng” Ồ”,buổi sáng mà như người vô hồn vậy.
Không có một chút sức sống tuổi trẻ nào.
Kỳ Hạ thức dậy sớm, động tác ăn cơm cũng rất mau chóng,cậu ăn xong Chúc Nam Tinh mới bắt đầu dùng bữa.
Lúc xuống ăn cơm cũng tiện đem theo cặp sách, lúc này lại lười đi lên,vì thế Kỳ Hạ ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng lại nhấc mắt, nhìn Chúc Nam Tinh.
Không biết có phải tóc dài quá không, Chúc Nam Tinh hôm nay có hơi nhiều cử động nhỏ. Lúc lại vuốt tóc mái, lúc lại vén tóc trên sườn mặt ra sau tai.
Đầu ngón tay cô rất nhỏ còn trắng, ngẫu nhiên vén tóc ra sau liền để lộ vành tai tròn trịa trắng nõn.
Khuôn mặt cũng trắng nõn như vậy,ánh mặt trời chiếu qua,cậu dường như có thể nhìn thấy cả lông tơ trên làn da mịn màng của cô.
Kỳ Hạ không tự chủ được nhớ lại mái tóc dài của Chúc Nam Tinh khi còn nhỏ,lúc đó cô luôn bện tóc thành hai cái sừng dê,khuôn mặt lại nhỏ,mỗi khi bước tới hai bím tóc đung đưa.
Đặc biệt hài hước.
Cậu ngứa tay, đặc biệt thích nắm tóc cô.
Nhìn cô nhăn nhó kêu đau,tay Kỳ Hạ càng ngứa.
Bây giờ, khuôn mặt cô vẫn nhỏ nhắn tròn trịa,không biết bây giờ bện lại kiểu tóc đấy sẽ ngốc thành cái dạng gì?
Không biết nếu nắm vào, cô có còn nhăn nhó kêu đau hay không?
Chúc Cửu Tứ đang ngồi trên bàn ăn cũng nhận ra,ông giơ tay vuốt tóc hộ Chúc Nam Tinh, nhìn kỹ vào mắt cô, hỏi:”Tóc dài quá à, vậy con muốn để dài hay cắt ngắn đây?”
Chúc Nam Tinh đã sơm phát hiện Kỳ Hạ đang đợi cô,cho nên ăn rất nhanh, lúc này đang cố nhét trứng vào miệng.
Hai má phồng lên, giống sóc nhỏ ăn vụng.
Nói một cách mơ hồ, cầm chừng:”Con không biết, để cuối tuần đi ạ, bây giờ cũng không còn nhiều thời gian”
Nhanh chóng nhai nuốt,Chúc Nam Tinh nhấp hai ngụm sữa,lấy mu bàn tay lau miệng,cầm cặp sách nghiêm mặt nói với Kỳ Hạ:”Đi thôi!”
Kỳ Hạ nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào môi Chúc Nam Tinh.
Môi cô có màu hồng phấn, vệt sữa nhàn nhạt trên môi càng thêm bóng loáng.
Đại khái có thể cảm nhận được, cô liền đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng lau đi vết sữa, một màu phấn nộn xẹt qua.
Con ngươi Kỳ Hạ lập tức thâm trầm, cụp mắt.
Lông mi đen rũ xuống, tạo thành cái bóng ảm đạm dưới mí mắt.
Dưới cổ áo,yết hầu liên tục lăn lội.
Tùy tay rút ra hai tờ giấy đưa cho Chúc Nam Tinh, lưu loát xoay người,đi trước một bước.
Chúc Nam Tinh lau miệng, chạy theo.
*
Khi học thể dục, Chúc Nam Tinh nhận ra tóc cô đúng thật dài ra, mới chạy được hai vòng, tóc tai đã dán hết lên mặt và cổ.
Tóc liên tục cọ vào cổ áo, khó chịu kinh khủng.
Lúc giải lao,Chúc Nam Tinh không chịu nổi nữa, chạy tới chỗ Chu Thư Đồng:”Đồng Đồng, cậu có dây chun không?”
Chu Thư Đồng thường đeo một cái sbunchie màu đen ở cổ tay,nhưng tiếc là tiết thể dục cô ấy không có mang theo.
“Ở lớp, sao vậy? Tóc dài quá à?” Chu Thư Đồng vừa nói vừa nghịch tóc Chúc Nam TInh.
Tóc của Chúc Nam Tinh có màu hơi nâu, là bẩm sinh,mặc dù mỗi năm đều cắt tóc một lần, nhưng chất tóc lại không quá tốt.Đặc biệt khi tiếp xúc với ánh mặt trời, nhìn qua rất xơ xác, không còn dáng vẻ năng động khỏe khoắn nữa.
Lúc này dường như cô muốn phát cáu lên với mái tóc nửa chừng này, nhíu mày, hiển nhiên là không vui.
“Đừng bực, đi, chúng ta về lớp cột tóc cho cậu!”Chu Thư Đồng kéo Chúc Nam Tinh về tòa nhà dạy học.
Tôn Dương đang cùng Lý Hạo đánh cầu lông, quay đầu thấy Chu Thư Đồng, hô lên:”Này! Tên cướp kia, ngươi đem ngôi sao nhỏ của chúng ta đi đâu đấy!”
Chu Thư Đồng hai lời không nói, nhặt hòn đá đáp qua.
Tôn Dương lắc mình né tránh,chống tay chỉ vào cô:“Kiêu ngạo!”
Chu Thư Đồng làm mặt quỷ,quay đầu lôi kéo Chúc Nam Tinh:”Đi, chị đây sẽ biến tiểu khả ái trở nên thật xinh đẹp, làm bọn họ kinh diễm”
Chúc Nam Tinh gật đầu, “Tớ bây giờ cũng là em bé xinh đẹp nha!”
Chu Thư Đồng cạn lời đồng ý:”Đúng, đúng,em bé xinh đẹp nhất!”
Cũng ở một góc nào đó, Kỳ Hạ đang ngồi một mình,trong túi điện thoại reo lên liên tục.
Không hề cố kỵ mà rút ra,cúi đầu ngay tức khắc nhìn thấy một chuỗi các dãy số quen thuộc.
Trong khoảnh khắc,ánh mắt Kỳ Hạ bỗng sâu thêm.
Một lát,đôi môi mỏng mím lại, nhận cuộc gọi.
Không đợi cậu mở miệng,đối phường liền nói ra một tràng:”Kỳ Hạ là mẹ,An Thần tuần này xuất viện,cuối tuần thằng bé muốn đi sinh nhật bà ngoại con,nếu……bà ngoại gọi điện cho con, con hãy nói con không có thời gian,được không?”
Ngữ khí dù rất thận trọng, nhưng vẫn như cũ đốt cháy cơn tức giận của Kỳ Hạ.
Khóe môi nở một nụ cười châm chọc,cậu ngả người ra sau, tựa lưng vào xà ngang.
“Được chứ! tại sao không! Mẹ đã nói như vậy, tôi làm sao có thể không làm theo được?”
Triệu Vân nghẹn ngào,giọng điệu lập tức yếu đi, bà thì thào:”Là mẹ, mẹ thực sự xin lỗi con, làm con ủy khuất,nhưng con cũng biết đấy, thân thể An Thần, vạn nhất thằng bé___”
“Được rồi, thân thể cậu ta ra sao tôi đều biết, mẹ không cần phải nhấn mạnh nhiều lần như vậy” Kỳ Hạ cười nhạo một tiếng “Còn không phải là không muốn thấy tôi sao? Mẹ yên tâm,cả đời này,cậu ta sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.”
Dứt lời, liền kết thúc cuộc gọi.
Tiết trời bắt đầu se se lạnh, cuối thu đã đến.
Bầu trời càng lúc càng cao, ánh hào quang sau những tòa nhà cao tầng đều ẩn hiện trong mây.
Có một cơn gió bất chợt từ sân thể dục lùa tới,cuốn theo làn lá rụng, tầng tầng lớp lớp rơi xuống mặt đất, Kỳ Hạ nheo mắt.
Gió cuốn lấy cả người cậu, như thể muốn đẩy cậu xuống tận đáy giếng sâu.
Cái lạnh đến từ mọi hướng,thậm chí không muốn vùng vẫy, mặc bóng đêm bao trùm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!