Tôi Rất Đáng Yêu - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Tôi Rất Đáng Yêu


Chương 36


Edit:Ross

Chỉ cần lệch sang bên cạnh một chút,Kỳ Hạ sợ mình sẽ đập trúng Chúc Nam Tinh, vội vàng chuyển người, nằm luôn xuống giường.

Ngay sau đó, cả cơ thể được bao bọc trong sự mềm mại.

Cậu đặt một tay lên eo thon của cô gái,tay kia đặt trên bờ vai mảnh mai.Mái tóc mềm lướt nhẹ vào mắt cậu,để lại nơi đầu mũi hương thơm thanh mát của dầu gội.

Vương vấn thêm cả mùi sữa,hình như là mùi thơm từ người Chúc Nam Tinh

.Do sự chênh lệch chiều cao giữa hai người nên lúc này Chúc Nam Tinh đang vùi đầu vào hõm vai của Kỳ Hạ. Cô hơi bối rối, chờ lấy lại phản ứng liền không dám ngẩng đầu nhìn.

Kỳ Hạ còn chưa kịp thay quần áo, vì trong nhà có máy sưởi chỉ mặc một chiếc áo phông cổ to cùng quần đùi đi biển.Chúc Nam Tinh đang bị vùi lấp,môi cọ qua vành tai Kỳ Hạ,dừng ở xương quai xanh của cậu. Cơ thể thiếu niên tuy gầy nhưng rắn chắc, xương quai xanh tạo thành đường cung nhẵn.Các khớp xương hơi nhô lên rất cứng.Trái ngược hoàn toàn với đôi môi mềm mại của Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh: “……”

Kỳ Hạ”…..”

Như thể thời gian đột ngột dừng lại,cả hai không hẹn cùng im bặt.

Không dám cử động.

Dường như ai phá vỡ thế bế tắc trước phải có trách nhiệm cứu vãn bầu không khí xấu hổ.

“Hừ”Chúc Nam Tinh thật sự nhịn không nổi,đè hai tay nhỏ bé xuống giường, chống đỡ.

“Sao vậy?” Kỳ Hạ không nhúc nhích cúi đầu nhìn người trong lòng.

“Răng….đau”Chúc Nam Tinh trên mặt toàn khí nóng,rũ mắt nói.

Kỳ Hạ vốn đang có điểm ngượng ngùng, nhưng nhì mặt Chúc Nam Tinh đỏ thành như vậy, trên lông mày hiện lên một cỗ cuồng dã:”Ồ, Xin lỗi xương quai xanh của tôi đập vỡ răng cậu à?”

Chúc Nam Tinh vừa nghe vừa mải ngắm xương quai xanh của Kỳ Hạ, vừa thấy …..mặt càng đỏ hơn.

“Ách….tôi không cố ý!”Chúc Nam Tinh giãy giụa muốn thoát khỏi người Kỳ Hạ. Tư thế này khiến cả hai có chút bất tiện khi di chuyển, bàn tay Chúc Nam Tinh lại lung tung sờ vào.

Lúc đầu, Kỳ Hạ còn treo lông mày chế nhạo được, nhưng sau hai ba cú thì không thể nhịn nổi nữa:”Ai nha tiểu tổ tông của tôi ơi,cậy có thể dừng sờ loạn được hay không!”

Chúc Nam Tinh”Ừ” một tiếng,bịt tai lại, trừng mắt:”Ai thèm sờ loạn!”

Nửa người cô vẫn nằm dưới người Kỳ Hạ, ngửa đầu trừng mắt,giả bộ”hung thần ác sát”,đặc biệt giống hải cẩu vỗ hai vây trên bãi biển bán dễ thương.

Bầu không khí liền bị xáo trộn.

Kỳ Hạ bất lực thì thào”Ai da”,cả người xoay sang một bên,hai tay gối lên đầu,nhìn lên trần nhà.

Chúc Nam Tinh khịt mũi, chậm rì rì từ trên người cậu di xuống. Bàn chân trắng nõn mềm mại nhét vào trong dép bông êm ái, nửa sau còn lộ ra một phần.Kỳ Hạ chậm chạp đứng lên, nhìn thấy đôi chân xỏ trong dép của cô, nhướng mày:”Chân cậu là sen vàng ba tấc?”

Chúc Nam Tinh không hiểu duỗi chân ra khỏi dép giơ lên, linh hoạt di chuyển ngón chân:”Ba tấc nào, ba tấc mới bằng một bàn tay, làm sao được?chân tôi 35 lận!”

Kỳ Hạ nhìn nhìn, khua tay múa chân:”Gần như này, nó to bằng bàn tay tôi á!”

Chúc Nam Tinh quay đầu nhìn:”Do tay cậu to!”

“Chân cậu nhỏ thật!”Kỳ Hạ lại liếc chân cô, bất động thanh sắc nuốt xuống cổ họng,bước ra ngoài,”giống thuyền giấy xuyên qua gót chân tôi”

Chúc Nam Tinh cảm thấy Kỳ Hạ hôm nay muốn cùng cô đối nghịch,có mỗi chuyện nhỏ nhặt mà nói mãi.

Trầm mặc ít lời đâu rồi?

Rõ ràng là lắm mồm!

Lêu lêu lêu.

Cô quay mặt ra phía Kỳ Hạ le lưỡi làm mặt quỷ.

Nửa tiếng sau, Tôn Dương cùng Chu Thư Đồng đến, hai người không mang theo đồ vật dư thừa nào đến, xem ra là không ở qua đêm.

Chúc Nam Tinh nhìn thấy Chu Thư Đồng rất vui vẻ, kéo tay cô ấy nói chuyện phiếm:”Cậu đã làm bài về nhà chưa?” Chu Thư Đồng ghét bỏ đẩy cô ra:”Mới gặp đã nhắc tới bài, bài, đừng mong đợi gì ở đây!”

Chúc Nam Tinh rầu rĩ:”Tại cậu lúc nào cũng hay quên, để tớ nhắc!”

“Cảm ơn, nghĩ nhiều rồi, tớ làm xong rồi!”” Chu thư đồng thở dài,:”Nếu mà có đáp án trong tay viết bao nhiêu cũng được!”

Chúc Nam Tinh gật đầu, đúng là đạo lý.

Buổi tối, Kỳ Hạ đưa bọn họ đi ă. Ven biển Thanh Thành đều là hải sản,nhà hàng hay khách sạn, đâu đâu cũng là hải sản.Chu Thư Đồng không nghĩ gì nhiều,liền vào ăn mấy con tôm càng xanh.

Nhắc đến ăn, Kỳ Hạ liền nhớ ngay tới Hạ Nham và Vạn Trì.Hai người bọn họ lúc nhỏ đã phá đảo Thanh Thành,dều là những người sành ăn nên ngõ ngách nào có món ngon, khu phố cổ hay vùng ngoại ô nào có đặc sản đều nắm rõ trong lòng bàn tay.Vì vậy lúc ăn cơm trưa, Kỳ Hạ đã gọi ngay cho bọn VạnTrì và Hạ Nham. Lúc nghe điện thoại Vạn Trì ới vừa tỉnh,mơ mơ màng màng nói địa chỉ, kêu Kỳ Hạ mang bạn học đi tới trước.

Tiệm cơm được chọn nằm ở một khu phố cũ,tuy cách xa trung tâm thành phố nhưng không khí rất sôi động.Đặc biệt tiệm này còn được trang trí rất khác biệt. Nhìn từ bên ngoài có điểm không hấp dẫn lắm, còn có phần hơi tồi tàn.Nhưng khi mở cửa như thể lạc vào chốn mộng mơ.Bên trong được trưng bày theo phong cách cổ điển,mái đình khung dầm, đầu xà quấn hoa đào, mận đông.

“Tháng ba tháng bốn có hoa đào gắn liền với hoa mận vào tháng 12, tư duy ông chủ ở đây hay thật!’ Chu Thư Đồng vừa đi vừa nói:”Nhưng lại rất đẹp!”

Bởi vì màu sắc và hoa văn bù trừ cho nhau, không hề dột ngột chút nào lại tăng thêm phần sinh động.

Chúc Nam Tinh nhìn một lượt, thốt lên:”Đẹp quá!”

Phòng riêng là chọn ngẫu nhiên,Kỳ Hạ nhìn lướt qua thự đơn, cũng không biết món nào ngon, nên chọn trước hai món nhỏ, còn lại đợi đám Vạn Trì đến thì gọi luôn một thể.

Trước khi Vạn Trì cùng Hạ Nham đến,Chúc Nam Tinh có giới thiệu qua Vạn trì với Tôn Dương, nghe xong cậu liền trầm ngâm nói:”Tôi cũng đâu phải con hoang ủa nhà bọn họ, hả, nhà bọn họ có tiền sao?”

Chúc Nam Tinh nhìn về phía Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ không ngẩng đầu:”Là gia nghiệp nhiều thế hệ”

Tôn Dương vô cùng đau lòng:”Lỡ mất một cơ hội kiếm tiền rôi!”Chúc Nam Tinh bị chọc cười, đôi mắt cười không nhìn thấy đáy.

Ước chừng hơn mười phút, Vạn Trì cùng Hạ Nham mới tới.Hai người ăn mặc có dày hơn so với mọi người, vừa vào tới cửa liền liên tục hắt xì.Hạ Nham xoa xoa mũi, một bên rút khăn giấy, một bên đẩy Vạn Trì:”Mẹ kiếp, mày có thể tránh xa tao ra được không?”

Vạn Trì nhìn còn thê thảm hơn:”Bà già mày,thằng nào đòi buổi tối phải một hai uống rượu,còn đòi phải là có đá mới chịu cơ! Không phải là đi tìm chết sao?”

Kỳ Hạ dường như đã quen với sự vô tư của mấy người này, không thèm để ý,chỉ giới thiệu sơ qua bốn người vớii nhau.Vạn Trì tính tính hào sảng lại nhiệt tình,giọng khàn đặc chào hỏi Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương:”Xin chào mọi người, vất vả vất vả rồi!”

Huh?

Chu Thư Đồng nghe có phần không rõ,họ đâu có làm gì đâu, có ngồi uống vài chén trà đã kêu vất vả.

“Cùng Kỳ ca làm bạn bè, vất vả cho mọi người rồi!” Hạ Nham trôi chảy trả lời.

Vạn Trì hướng ánh mắt về phía Hạ Nham” Hảo huynh đệ, chỉ có mày mới hiểu được tao!”

Hạ Nham ôm quyền đáp lại.

Hai người làm trò trước mặt Kỳ Hạ, mặt mũi Kỳ hạ bay sạch.Chu Thư Đồng từ trước đến nay vẫn nhanh mồm nhay miệng, vội nói:”Đâu có đau,ngôi sao nhỏ của chúng tôi mới vất vả đó!”

Vạn Trì lập tức kính một ly trà,:”Tiểu tỷ tỷ suy nghĩ thật thấu đáo!”

Chu Thư Đồng khiêm tốn xua tay:”Tiểu ca ca quá lời!”

Mắt thấy hai người này có thể diễn vở tấu kiến giang hồ.Hạ Nham nghe không nổi nữa, đem thực đơn qua ngắt lời:”Muốn gọi món gì?”

“Tới đây quyền do tôi quyết định!”Vạn Trì đoạt lấy, thản nhiên gọi hai món. Hạ Nham đang muốn gọi người phục vụ, liền nghe Vạn Trì nói:” Hai món này đặc biệt khó ăn!”

Hạ Nham: “……”

Ngay sau đó, Vạn Trì lại gọi thêm hai món.Hạ Nham lần này không làm gì cả.

Vạn Trì nhìn cậu:”Thất thần cái gì,kêu phục vụ đi!”

Hạ Nham xẹt chén trà qua ống tay áo,Vạn Trì vội vàng dựa vào ghế Tôn Dương:”Tôi sẽ gọi tôi sẽ gọi”

Toàn bộ quá trình Tôn Dương chỉ nhìn chằm chằm Vạn Trì, cân nhắc nửa ngày vẫn không thấy điểm giống nhau giữa cậu với em trai nhỏ Vạn Trì này.

“Này, bọn tôi giống nhau chỗ nào?”Tôn Dương tiến đến gần Chúc Nam Tinh.

Chu Thư Đồng trả lời thay cô:”Ngốc”

Tôn Dương: “……”

Có Tôn Dương Vạn Trì cùng Chu Thư Đồng ăn cơm không náo nhiệt cũng khó.Để tiện cho Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương cãi nhau,Chúc Nam Tinh còn đổi chỗ cho Chu Thư Đồng sang bên cạnh Kỳ Hạ.Chúc Nam Tinh ngày thường ăn như mèo nhỏ,ăn ít lại chậm chạp, có thêm bọn Vạn Trì đùa giỡn, cô lại càng ăn chậm.Kỳ Hạ mới đầu không để trong lòng, nhưng càng xem càng bực.

“Ăn cơm!” Vẻ mặt cậu bình tĩnh dùng đũa gõ vào bát Chúc Nam Tinh.Cô vội húp một ngụm súp,tiếp tục nhìn Vạn Trì bày trò cười.

“Chậc.” Kỳ Hạ bất mãn nhíu mày, nhưng nhìn Chúc Nam Tinh cười vui vẻ như vậy, không đành lòng phá đám cảm xúc của cô.Suy đi tính lại,sau này chỉ có cậu mới “hầu hạ” nổi cô.Chốc lát lại gắp đồ ăn, thi thoảng lại múc canh.Thức ăn còn phải có thịt có rau,súp phải đặc loãng phù hợp.

Vạn Trì không để ý thấy mấy chi tiết này,duy nhất có Hạ Nham nhìn rõ,nghĩ tới Cao Sâm người không đến tối nay,cậu khẽ thở dài.

Đến cuối cùng vẫn không nói lên điều gì!

Ăn xong Chu Thư Đồng dề nghị đi mua sắm.

Vạn Trì liền đứng ra chịu sào,đón xe hộ giá,”Chăm sóc” Chu Thư Đồng rõ như ban ngày.

“A, Vạn Trì có thích ai không?” Chúc Nam Tinh hỏi Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ biết Chúc Nam Tinh hỏi như vậy là ý đồ, vì thế nói thẳng:”Không có, gu của Vạn Trì quả thật giống như Chu Thư Đồng!”

Chúc Nam Tinh trợn mắt, phản ứng đầu tiên là xem Tôn Dương.Không biết có phải Tôn Dương cũng nhận thức được điểm này không,sau bữa ăn tâm trạng liền xuống dốc, mặt lạnh nhìn chằm chằm Vạn Trì cùng Chu thư Đồng nói chuyện phiếm.

Nhất thời, Chúc Nam Tinh lại không có tâm tình đi dạo phố,sợ mấy người này xảy ra mâu thuẫn.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa!” Kỳ hạ liếc mắt một cái liền đoán được tâm tư của Chúc Nam Tinh,”Ngay cả việc của chính mình cậu còn không nhìn rõ được”

“Tôi có việc gì à?” Chúc Nam Tinh vặn lại” Tôi làm gì có việc gì?”

Kỳ Hạ gật đầu lia lịa.

Chúc Nam Tinh giạn đến nỗi muốn đánh người.

Hạ Nham, quần chúng vây xem duy nhất không có cảm xúc gì, nghe cuộc đối thoại này, không nhịn được xen mồm vào:”Ai, hai người không thấy chuyện này rất thú vị sao?Chỉ mất vài phút tôi liền nhìn ra được Chu Thư Đồng thích Tôn ương, còn Vạn Trì có cảm tình với Chu Thư Đồng. Một mối tình tay ba máu lửa, điều này có thể kích thích ham muốn chiến thắng của Tôn Dương đó!”

“Thật á!”Chúc Nam Tinh bán tính bán nghi nhìn Chu Thư Đồng cùng Vạn Trì ở đằng trước.

“Đúng vậy!” Hạ Nham gật đầu:”Có một số người phải ép vào chân tường, nếu không thì vẫn luôn cho mình là nhất, không thèm hành động, đến khi mất rồi, mới hối hận không kịp!”

Vừa nói, Hạ Nham còn đụng vào vai Kỳ Hạ,nhướng mày ẩn ý:”Phải không, Kỳ ca?”

Kỳ Hạ lười biếng liếc Hạ Nham, chỉ cười nhạo một tiếng không đáp lại.

Mà Chúc Nam Tinh lúc này tâm tư vẫn còn đang đặt trên người Chu Thư Đồng.

Vào mùa đông, các khu trung tâm mua sắm đều được trang bị đầy đủ hệ thống máy sưởi.

Vài người còn chưa thăm thú tầng hai đã bắt đầu cảm thấy nóng mặt,Vạn Trì chu đáo mua đồ uống lạnh mời mọi người.Vừa ngồi máy sưởi uống nước lạnh chỉ số hạnh phúc liền tăng vọt, thậm chí có thể bằng với việc vừa đắp chăn vừa nằm điều hòa vào mùa hè.

Uống quá nhiều nước, liền bắt đầu ra ra vào vào nhà vệ sinh.

Ở mỗi tầng trong trung tâm thương mại đều sẽ có nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh nam và nữ lại cách xa nhau, một ở trên một ở dưới.

Trước khi đi, Kỳ Hạ còn nhắc Vạn Trì:”Chú ý một chút,đợi bọn tôi ở khu nghỉ chân của tòa nhà này!”

Vạn Trì gật đầu như giã tỏi,nhưng đôi mắt lại như muốn mọc rễ trên người Chu Thư Đồng.

Chu Thư Đồng đang quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt ở đâu dó đang nhìn mình,nghiêng đầu để bắt lại không thấy cái gì.

Hình như tầm mắt là ở phía đối diện.

Chỉ tiếc là trung tâm mua sắm quá lớn,cách nhau quá xa, cô bị cận nhẹ nên hoàn toàn không nhìn rõ. Chúc Nam Tinh lúc này mới đặt ly nước trong tay xuống:”Đồng Đồng, tớ đi vệ sinh trước nhé!”

“Tớ đi cùng cậu!” Chu Thư Đồng bỗng nhiên cảm thấy bối rối không thể giải thích.

“Thôi!” Chúc Nam Tinh nói:”Tớ biết nhà vệ sinh ở đâu!”

Vạn Trì mở một đoạn clip hài trên điện thoại ra, lôi kéo Chu Thư Đồng cùng xem, lúc này Chu Thư Đồng mới gật đầu với Chúc Nam Tinh:”Được, vậy cậu đi cẩn thận một chút!”

Chúc Nam Tinh gật đầu.

Cùng lúc đó, ở cửa hàng đối diện, có một người phụ nữ ăn mặc thời thượng cầm quần áo bước vào phòng thử đồ, không quên dặn dò con trai:”Thần Thần, đừng chạy lung tung con!”

“Đã biết!”

Thiếu niên tên Thần Thần cứ cắm mặt vào điện thoại cho tới khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, mới ngẩng đầu lên nói với nhân viên:”Chỗ này hơi ngột ngạt, tôi đi ra ngoài một lát nhé!”

Nhân viên cửa hàng không yên tâm:”Để tôi đưa ngài đi nhé!”

“Không cần!”

Hướng dẫn viên mua sắm còn muốn nói thêm, liền bị đồng nghiệp túm lại, ngăn cản.

Sau Thần Thần đi ra ngoài, cô ấy mới nói:”Những đứa trẻ như này thường rất nhạy cảm, cậu càng muốn giúp nó càng nghĩ cậu đang coi thường nó,tốt nhất cứ đối đãi như người bình thường đi!”

Người nhan viên kia dù không hiểu vẫn gật đầu.

Bên kia, Hạ Nham ôm Kỳ Hạ cùng đi ào toilet,”Sao vậy đại ca,sao im lặng vậy, lo lắng cho cô gái nhỏ không ai quan tâm sao?”

“Tao với mày quen nhau à!”Kỳ Hạ không chút khách khí đem móng heo trên vai mình quăng xuống.

“Chậc chậc”Hạ Nham sớm đã quen với tác phong của Kỳ Hạ, hoàn toàn không để ý.:”Không phải tao đang nhắc nhở mày hay sao?”

Môi mỏng Kỳ Hạ khẽ nhếch lên, cười lạnh nói:”Mày nghĩ tao còn cần phải nhắc nhở à?”

Hạ Nham nghe xong liền sững sờ,dựng thẳng ngón tay cái”Đại ca, cố lên!”

Nghĩ nghĩ một chút, bộ dáng Chúc Nam Tinh kia hoàn toàn đơn thuần, Hạ Nham không nhịn được nói:”Đại ca, đúng là gánh nặng đường dài!”

Kỳ Hạ trong lòng phiền một đám, tung chân đá cậu một cước:”Lăn!”

Hạ Nham châm điếu thuốc trong miệng, ngẫm lại mọi người xung quanh, khẽ thở dài:”Độc thân vẫn là tốt nhất!”Cậu vừa nói vừa nâng tiểu huynh đệ, nhìn chằm chằm vào dòng nước đang chảy, thốt lên:”Tôn trọng độc thân mãi mãi, tôn trọng tự do!”

Kỳ Hạ: “……”

Nhà vệ sinh nữ.

Chúc Nam Tinh rửa sạch tay liền bước ra, đi thẳng đến khu nghỉ chân của trung tâm mua sắm.Cả Tôn Dương, Vạn Trì và Chu Thư Đồng đều đang đợi ở đó. Khi đi qua thang máy, cô bất chợt nghe thấy tiếng ho nhẹ.Thanh âm nghe rất thống khổ.Chúc Nam Tinh quay đầu liền nhìn thấy một thiếu niên ở trong góc. Có vẻ do than thể không tốt nên mới phải ngồi trên xe lăn.Rõ ràng tuổi còn nhỏ mà không có nổi điểm sức sống, nước da nhợt nhạt xanh xao.

Chúc Nam Tinh nhìn cậu ta bất động,cho rằng có khó khăn gì đó nên chủ động đi tới hỏi:”Xin chào?…..Cậu có gì bất tiện không?”

Cậu ta thoạt nhìn chỉ mới 14, 15 tuổi, mái tóc đen nhánh,xõa tung mềm mại, hơi rũ xuống mắt khiến cậu trông rất hiền lành.Quả thật rất ngạc nhiên khi con trai có thể tỏa ra khí chất này.

“Cảm ơn!”

Thiếu niên ngẩng đầu, mắt một mí thon dài, đuôi mắt nhếch lên,khi cười hơi híp lại hiện lên nốt ruồi nơi khóe mắt tràn đầy sức sống.Cậu ta lớn lên thật đẹp làm cho Chúc Nam Tinh phải kinh diễm một hồi.

Cùng lúc đó, cũng tiếc cho cậu ấy.

Nếu thân thể cậu ta có thể khỏe mạnh, tương lai cũng sán lạn hơn phần nào.

“Xe lăn của tôi hình như bị kẹt,cô có thể giúp tôi đẩy ra được không?”Thiếu niên ngoan ngoãn nở nụ cười.

Chúc Nam Tinh cúi xuống phát hiện thẻ phanh của xe lăn bị móc lại bằng ống hút.Cô dùng sức kéo mạnh chiếc xe lăn liền di chuyển bình thường.

“Cậu muốn đi đâu?Tôi đẩy giúp cậu!” Chúc Nam Tinh ném ống hút vào thùng rác bên cạnh rồi nói.

“Cảm ơn” Thiếu niên vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh.Cô mặc dù là người cởi mở,nhưng cậu ta cứ nhìn chằm chằm như vậy liền có chút không thoải mái, cô sờ sờ mặt mình:”Trên mặt tôi dính gì sao?”

Thiếu niên lắc đầu:”Tôi chỉ xem trên người cô có bóng dáng của cô ấy không thôi!”

Chúc Nam Tinh không hiểu”hả”

“Thật kỳ lạ, hoàn toàn không phải, tại sao lại là cô” Thiếu niên tự nhủ.

Cậu ta cúi đầu, giọng cũng rất thấp.Nghe thấy giọng nói yếu ớt đó Chúc Nam Tinh tự nhiên lại thấy toát mồ hôi lạnh.

“Cậu, cậu có sao không?”

Chúc Nam Tinh cúi người trước mặt cậu, còn chưa kịp ngồi xuống cổ tay đã bị nắm chặt. Trái tim Chúc Nam Tinh khẽ run lên sợ hãi như thể nó đang bị bao bọc lấy bởi một khối băng lạnh lẽo.

Cô run rẩy hỏi:”Cậu sao, sao vậy?”

“Em sợ anh à?”thiếu niên bỗng nhiên có chút kích động, hắn bắt lấy cổ tay Chúc Nam Tinh:”Sao em lại sợ anh?Anh thật sự không có làm gì cả, đúng không?Anh chỉ là thích em thôi…..nhìn anh! Anh rất giống hắn… Thực giống nhau, máu của chúng ta giống nhau! Không, không giống nhau, máu của anh không giống máu của hắn, hắn vô dụng! Hắn không thể cứu được tôi”

Cậu bé an tĩnh, yếu ớt ở trước mắt dường như đang phát điên, Chúc Nam Tinh sợ hãi lùi lại nhưng không thể trốn thoát.

Cô la hét, dùng sức kéo tay mình ra đồng thời cũng lôi hắn theo luôn.Cả hai mất cảnh giác và ngã xuống đất.Cổ tay Chúc Nam Tinh đập mạnh vào góc tường,cô lắc lắc cổ tay đau điếng,khuôn mặt nhỏ nhíu lại như thể nó bị chặt gãy.Thanh niên cuộn tròn nằm trên mặt đất, hắn ôm đầu sợ hãi, nói lộn xộn “Đừng động vào cô ấy, đừng đụng vào cô ấy!”

Chúc Nam Tinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra,cô gắng gượng đứng dậy, nhưng vừa rồi ngã quá mạnh giờ không đứng dậy nổi.Trước khi đứng lên,một lực rất mạnh đẩy cô sang một bên.

Cùng lúc đó bên tai vang lên tiếng hét của phụ nữ:”A! Thần Thần con bị sao vậy? Thần Thần!”

Chúc Nam Tinh dáng người nhỏ bé, gầy yếu bị người phụ nữ điên cuồng đẩy sang một bên ngã luôn vào thùng rác bên cạnh.Thùng rác làm bằng sắt, khi cô va vào, hai bên tai liền vang lên tiếng ù ù.

“Au____” cô che lại ót mình, cảm giác đau nhức toàn thân.

“Cô là ai?Cô đang làm gì vậy?” Người phụ nữ kia điên tiết chỉ vào mặt Chúc Nam Tinh, ôm chặt lấy người cậu bé:”Thần Thần, Thần Thần còn có sao không?”

“Mẹ! Nó không liên quan tới con!Nó không liên quan tới con! không phải lỗi do con, con không có giết cô ấy, con không giết!”Thần Thần bò vào vòng tay người phụ nữ,cả người run rẩy, hét lên, giọng nói khàn khàn hét to:”Là Kỳ Hạ! Đều do Kỳ Hạ! Là hắn giết Hồ Khê! Là hắn! Mới mấy tháng, hắn liền đem Hồ Khê quên sạch sẽ!”

Mặc dù Chúc Nam Tinh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng, cô nghe rõ họ nhắc tới

Kỳ Hạ?!!

Kỳ Hạ giết người?!

Sao có thể như vậy được!

Bỗng nhiên, ở nơi xa có một tia kích động.

Chúc Nam Tinh ngơ ngác nhìn lên, nhìn thấy đám Kỳ Hạ đang chạy về hướng mình.

Kỳ Hạ dẫn đầu, rất nhanh chạy đến.

Khuôn mặt cậu đầy lo lắng và sợ hãi,trên lông mày hiện rõ sự phẫn nộ.

Cậu vừa mới xuất hiên, tim Chúc Nam Tinh liền, rớt trở về tâm.

Cô gồng mình đứng dậy khỏi mặt đất.

Cùng lúc đó người phụ nữ đỡ con lên xe lăn.Bà ta đi về phía Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh ngốc ngốc đứng yên, cô liền nhắm chựt mắt lại trước khi bà ta giơ tay lên chuẩn bị tát.Trước mặt cô hoàn toàn là gương mặt dữ tợn và tiếng nhục mạ.

Ngay giây tiếp theo, một luồng gió mạnh thổi qua.Chúc Nam Tinh bị một lực kéo sang một bên.Mở mắt ra liền thấy ngay Kỳ Hạ.Chính Kỳ Hạ đã kéo lấy cô.Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, đáy mắt không khống chế được nóng rực.

“Kỳ Hạ?” Triệu Vân khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, “Sao con lại ở đây?”

Kỳ Hạ mặt không cảm xúc:”Mẹ định làm gì?”

Triệu Vân bị Kỳ Hạ chất vấn liền nổi điên:”Mẹ định làm gì? Nhìn An Thần đi! Đều bị con nhỏ ác độc kia đẩy!”

“Này bà già kia nói hươu nói vượn gì vậy” Chu Thư Đồng trước kia nâng Chúc Nam Tinh như trứng, hứng như hứng hoa, nay nhìn cô bị đẩy ngã đến đỏ cả mắt không khỏi phẫn nộ:”Bà mới là tâm địa ác độc!”

“Cô” Triệu Vân khí ngực phập phồng, quay đầu nhìn về phía Kỳ Hạ, “Đây là bạn mới của con? Tại sao con lúc nào cũng kết giao mới mấy đừa hỗn xược láo toét này vậy?Một đám đều không có tư chất!”

Chu Thư Đồng tức điên lên, không phải vì người này là người lớn, cô đã xông vào đánh cho một trận rồi.

Kỳ Hạ ngăn Chu Thư Đồng lại,Vạn Trì tuân lệnh, vội vàng đem Chu Thư Đồng kéo đến một bên, nói nhỏ:”Đây là mẹ của Kỳ Hạ!”

Chu Thư Đồng khiếp sợ, “Cái gì?” rồi lại liếc về cậu bé trên xe lăn:”Kia là?….”

“Em trai của Kỳ Hạ!”Hạ Nham nói.

Chu Thư Đồng hít hà một hơi,lùi về phía sau luyện quyền.

Một mớ lung tung hỗn độn.

Những lời này, Chúc Nam Tinh cũng nghe thấy.

Cô nhớ tới những chuyện ba kể,nhíu mày, không vui vẻ.Cô kéo tay Kỳ Hạ, Kỳ Hạ lập tức xoay người.

“Tôi không có!”” Chúc Nam Tinh nói,”Tôi không có đẩy cậu ta!”

Kỳ Hạ liếc Chúc Nam Tinh từ trên xuống dưới,thay vào đó hỏi:”Bị thương à?”

Chúc Nam Tinh khựng lại,vô thức đưa tay ra phía sau, đầu lắc lắc.Kỳ Hạ không thèm quan tâm lý lẽ ngan vịt của cô, nhấc tay phải lên, sưng một mảng.Trên đó còn có vài vết xước, nhiều chỗ bị rỉ máu.

Chu Thư Đồng nhìn đến kinh hãi:”Ở đâu đây?”

Chúc Nam Tinh không muốn to chuyện:”Không sao, là tớ không cẩn thận!”

Triệu Vân vừa nghe, lập tức buông tha người:”Đáng đời! Nếu con trai tôi có bị làm sao! Mấy người đừng mơ được yên ổn!”

Chu Thư Đồng bị chọc cho ngứa răng, nhịn lại nhịn không mắng người.Trong đầu tràn đầy nghi vấn,Kỳ Hạ sao lại có một người mẹ vô sỉ như thế này! Không biết nói lý lẽ!

Đúng là một bà mẹ chồng ác dộc!

Bởi vì thân phận quá mức đặc biệt, những người còn lại không cách nào chen vào được.Chỉ có thể yên lặng dứng một bên nhìn.

Lúc này, Kỳ Hạ đột nhiên nói:”Con trai mẹ cũng đâu có thương tích gì?”

Triệu Vân sửng sốt:”Ý, ý con là gì?” Bà kinh ngạc nhìn Kỳ Hạ,đôi mắt, đôi mắt đó giống hệt với người đàn ông kia, kiêu ngạo, lạnh nhạt và khắc nghiệt.Giống loài đại bàng cao quý chỉ nhìn từ trên xuống dưới cũng khiến con mồi bị dọa sợ.

“Tôi nhìn qua, con trai mẹ cũng đâu có thương tích gì,.” Kỳ Hạ thờ ơ nhìn Triệu Vân”Nhưng cô gái nhỏ nhà tôi bị thương, việc này, mẹ tính sao đây?”

Triệu Vân không tin nổi vào tai mình,chỉ vào Chúc Nam Tinh:”Vì con nhỏ thối này mà con lên giọng với mẹ?Cô gái nhỏ? Vậy em trai con để đâu?”

Kỳ Hạ nheo mắt chế giễu.

Không đợi cậu trả lời, mọi người liền nghe thấy một cỗ giọng khàn khàn” Con không phải!”

Triệu Vân cứng đờ.

“Con không phải em trai hắn!”An Thần xốc mắt,ánh mắt nham độc nhìn Kỳ Hạ”Con cùng hắn không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì! Hắn là một kẻ giết người!”

“Mẹ nó!” Chu Thư Đồng không chịu nổi nữa:”Nhóc con! mẹ nhóc chưa dạy nhóc cách nói chuyện với người lớn à?Trẻ con trẻ cái chõ mồm vào làm gì?Mặt mày tái mét như này thì ở nhà mà dưỡng bệnh đi! Có bệnh còn dám ra ngoài, trung tâm mua sắm có bao nhiêu người đi đi vào vào! Điên điên loạn loạn ở đây lỡ có chuyện bà mẹ già nhóc lại xót!”

An Thần cười lạnh một tiếng,”Làm bạn của kẻ giết người mà còn ở đó kiêu ngạo? Cẩn thận chết trong tay hắn lúc nào cũng không hay!”

An Thần vịn xe lăn:”Mẹ, chúng ta về nhà!”

Triệu Vân lòng còn vướng bận nhưng lo cho thân thể con trai,chỉ có thể bỏ qua.Hai mẹ con quay đầu chuẩn bị đi, phía sau Kỳ Hạ bỗng nhiên lên tiếng.

“Nếu đã không còn gì thì chúng ta báo cảnh sát!”Kỳ Hạ nén giận tới mức nén giọng”Ở đây chắc chắn có cameras. Xem lại liền biết ai hại ai, vô tình hay cố ý.Nào đi xem thôi___”

“Kỳ Hạ” Chúc Nam Tinh túm lấy góc áo Kỳ Hạ:”Bỏ đi”

Cô không muốn vì mình mà khiến mối quan hệ mẹ con của họ trở nên căng thẳng hơn.Kỳ Hạ nhìn xuống,cẩn thận nắm lấy tay Chúc Nam Tinh, nhìn vết thương trên đó.Nhấc mắt lên, đôi mắt đen láy nghiêm túc:”Còn đau không?”

Chúc Nam Tinh hốc mắt nóng lên, cắn môi lắc đầu. Chỉ cần những lời này thôi, thái độ ân cần này thôi, cô liền không đau nữa.

Hạ Nham xem màn khôi hài này cũng đến lúc kết thúc,bước ra giảng hòa:”Dì à, trông sắc mặt An Thần cũng không tốt lắm, dì mau đưa cậu ấy về nghỉ ngơi trước đi? Dì cũng nhìn đi ở đây, tay cô ấy đang bị thương, để phòng ngừa nhiễm trùng, chúng tôi còn phải đem cô ấy đi sơ cứu nữa!”

Vạn Trì cũng cúi đầu khom lưng phụ họa, “Đúng vậy dì à,mọi người cũng không cố ý.Dì xem An Thần không tiện lắm,Chúc Nam Tinh dù gì cũng là con gái, đào đâu ra lắm lực vậy,nói không chừng chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, chắc là không cẩn thận thôi!”

Những đạo lý này Triệu Vân nghe đều hiểu,chỉ là con trai yêu quý của bà bị vậy, cũng khiến bà mất đi lý trí.Hiện giờ hai người này đã đứng ra giải vây, lại càng không nói tới thế lực đằng sau bọn họ lớn thế nào,bà rất rõ ràng. Triệu Vân thở ra một hơi, nhìn xuống con trai, gật đầu, hất cằm rời đi.

Ngay sau khi Triệu Vân đi, Chu Thư Đồng lập tức đá vào hàng rào chắn” Mẹ nó! Làm bà đây điên không có chỗ phát tiết!”

Vạn Trì sợ hãi lập tức cười ngăn cản:”Đừng đừng đừng, bà cô của tôi ơi,có cameras đó, thiệt hại tài sản công cộng tùy giá bồi thường.”

Chu Thư Đồng nắm chặt hai tay, vận công một chút mới đi hỏi han tình hình Chúc Nam Tinh

“Tiểu đáng thương đau không?”

Chúc Nam Tinh cười lắc đầu.

Chu Thư Đòng đối với Chúc Nam Tinh tâm tình lẫn lộn, trăm mối ngổn ngang. Một mặt vẫn muốn cô đơn thuần như vậy, nhưng một mặt cảm giác đó không phải lựa chọn đúng đắn để đi.Bây giờ đã bị kẻ xấu ức hiếp rồi! Sau này ra xã hội, cô ấy phải làm sao?

“Lên lầu một đi!” Hạ Nham nói” Trên đó có hiệu thuốc!”

“Đi thôi đi thôi.” Vạn Trì nói,”Người yêu cũ của Hạ Nham trên đó đó!”

“Lăn!” Hạ Nham một chân đá qua”Người yêu cũ của cậu?”

“Không phải không phải, lời này không đượ nói bậy đâu!”Vạn Trì một bên ngắm Chu Thư Đồng một bên phủ nhận,nhưng Chu Thư Đồng cũng không có liếc cho cậu một ánh mắt.

Hạ Nham nhìn thấy rõ ràng, sung sướng khi có người gặp họa.

Vạn Trì trong lòng không thoải mái, bẹp miệng đi theo bọn họ.Đi chậm lại liền sánh bước với Tôn Dương. Hai người sắc mặt đều ủy khuất,tính cách khí chất cũng không sai lệch.

Vạn Trì: “Huynh dei,đệ buồn quá, huynh có muốn cho đệ mượn bờ vai để dựa vào không?”

Tôn Dương nhàn nhạt lắc đầu, “Tôi không muốn.”

Vạn Trì: “……đồ bạc bẽo!”

Tiệm thuốc trên lầu một chỉ là một tiệm tây y bình thườngnhưng lại có rất nhiều y tá chuyên nghiệp.

Hơn nữa còn rất xinh đẹp!

Mấy chị gái thấy Chúc Nam Tinh được một đám người nâng vào, phản ửng đầu tiên là nhìn xuống dưới chân.

“Đây đây đây!” Chu Thư Đồng tiếp đón.

Chị gái nhỏ ngượng ngùng cười, ý bảo Chúc Nam Tinh ngồi xuống ghế bên kia,nhấc cổ tay cô lên xem, chỉ là trầy da đơn giản.Có điều làn da cô bé này rất trắng, lại mềm mại nên trông hơi nghiêm trọng.

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trầy xước thôi.” Chị gái nhỏ lau vết thương bằng bông cồn trước, sau đó bôi một lớp thuốc có mùi hắc lên.Chúc Nam Tinh ghét bỏ mùi này nói:” Chị ơi không thể quấn vào ạ?”

“Không tốt lắm đâu.” Chị gái nhỏ nói, “Em bị thương ở cổ tay, không tiện thay băng. Nếu bị dính nước,không thể thay băng gạc được, sẽ càng khiến cho–”

“Không sao, cứ buộc lại đi!” Kỳ Hạ nói” Em sẽ đổi!”

Chị gái nhỏ nghe âm sắc ái muội giữa hai người, nhẹ nhàng cột chặt băng gạc. Ánh mắt Chúc Nam tinh luôn dừng trên cánh tay bị thương của mình, hoàn toàn không để ý chị y tá nhỏ ý vị thâm trường.Nhưng tất cả mọi người ngoại trừ cô đều chú ý, nhìn Kỳ Hạ bầng ánh mắt trêu chọc.Kỳ Hạ bình tĩnh ôm Chúc Nam Tinh vào trong lòng.

Tính chiếm hữu rõ ràng.

Hình ảnh không nỡ nhìn thẳng, Vạn Trì ghen ghét đỏ cả mắt.Những người trong tiệm đều thoáng nụ cười từng trải.

Một khi loại chuyện này xảy ra,ai cũng không còn tâm trạng đi mua sắm, lập tức ai về nhà nấy.

Tết nhất, Hạ Nham còn có việc,liền chào hỏi rồi gọi xe về nhà.Vạn Trì dù vẫn luyến tiếc Chu Thư Đồng nhưng nào biết làm gì, gia đình thúc giục mãi.

Trong phút chốc,khi tới bao nhiêu người, thì về vẫn là bấy nhiêu người.Dọc đường đi, Chúc Nam Tinh được đặc cách đối xử như bảo vật quốc gia.”Mấy người đừng khoa trương như vậy nữa được không?”Chúc Nam Tinh dở khóc dở cười,”Cũng không phải thương tích gì to tát!”

“Thương nặng hay nhẹ đều là thương tích, đừng coi thường”Chu Thư Đồng vẫn còn tức giận”Không cẩn thận lại để lại di chứng!”

Dứt lời một tầm mắt lạnh lùng phóng tới. Chu Thư đồng đem những thứ vừa ăn, nôn ra một bãi”ọe”. Tầm mắt mới dời đi.Chu Thư Đồng nhẹ nhàng thở ra.Nhưng trên đường trở về, săc mặt Kỳ Hạ vẫn không tốt lên được.

Chúc Nam Tinh nhận ra, lại không biết vì cái gì.Cô cụp mắt tự hỏi, có lẽ nào là do chuyện của An Thần.Dù gia đình họ có lộn xộn đến đâu thì vẫn là cùng mối quan hệ huyết thống.

Và cô là người ngoài cuộc.

Trong một lúc, bầu không khí trong taxi trở lên ngột ngạt.Lúc trở về nhà, Kỳ Hạ liền bảo cô đi ngủ sớm một chút, tâm trạng Chúc Nam Tinh đang treo trên cổ họng lập tức rơi xuống đáy vực.

Cậu là vẫn còn….giận cô một chút?

“Ồ” Chúc Nam Tinh vội kéo Chu Thư Đồng về phòng. Chu Thư Đồng cũng hiểu cô vì sao mà không vui,nhưng lại không biết vì sao tâm tình mình cũng kém.

“Có chuyện gì vậy? Bĩu môi sắp treo được cái chậu rồi.”

Chúc Nam Tinh lắc đầu, “Không có việc gì, tay hơi đau!”

“Vậy ngủ sớm đi, sáng nay tớ đã gọi cậu rồi, chắc ngủ không ngon hửm?” Chu Thư Đồng nói.

Chúc Nam Tinh vừa vặn cũng không có gì tâm tình nói chuyện phiếm,Chu Thư Đồng nói như vậy, cô liền thuận nước đẩy thuyền nằm xuống.Chu Thư Đồng cũng bò lên giường, hai người cùng chui vào ổ chăn, giống như quay lại thời sơ trung vậy.Lúc ấy, Chu Thư Đồng thường không có việc gì rất hay qua đêm ở nhà cô,tất nhiên, tiền đề là cô lại cãi nhau với Tôn Dương.

“Đồng Đồng lúc ấy cậu cũng nghe An Thần nói đúng không?”Chúc Nam Tinh không hề buồn ngủ,đầu óc chỉ toàn những chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại.Chu Thư Đồng đương nhiên nghe được, nhưng là nửa chữ cũng không tin.

“Đừng nghe mấy lời linh tinh của cậu ta, tớ nghĩ cậu ta có vấn đề, nhìn xem bệnh tình như vậy, sắc mặt như vậy, không khéo đầu óc cũng không được bình thường!”Chu Thư Đồng không để ở trong lòng, nhưng Chúc Nam Tinh lại rất để ý.

Bởi vì cô nhớ rõ lúc An Thần nói mấy lời này thì Kỳ Hạ đang rất khẩn trương.Cậu đứng trước mặt cô, lưng cứng đờ, sức lực của đôi tay cũng không tự giác tăng lên.Cổ tay Chúc Nam Tinh bị nắm rất chặt, nhưng cô vẫn không nói một lời nào. Cô nghĩ rằng Kỳ Hạ lúc đó đã rất sợ.

“Đừng nên để trong lòng!”Chu Thư Đồng khuyên nhủ, “Có chuyện gì,vẫn nên hỏi cậu ấy tường tận có phải tốt hơn không?”. Nghe những lời này, Chúc Nam Tinh càng cảm thấy tồi tệ. Cùng Kỳ Hạ nói chuyện, trước đây đều là tự cô nói, Kỳ Hạ bọc mình kín mít không thèm hé răng.

Nhớ lại hồi cùng Tôn Dương đến chỗ Hồ Mộc cũng thế,quay lại người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, cậu cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.Đến nỗi vì cái gì mà thương thành ra vậy, cũng không nói ra.Kỳ thật Chúc Nam Tinh cũng có ý đến hỏi Tôn Dương, cho dù bị Kỳ Hạ đe dọa nhưng có Chu Thư Đồng ở đấy ít nhiều cũng moi được chút thông tin. Nhưng cô không muốn dùng cách này, cô không muốn tìm hiểu Kỳ Hạ qua người khác.

Cô muốn tự mình biết.

Đại khái trong lòng có phiền, Chúc Nam Tinh ngủ không được, cảm giác lúc nhắm mắt đến khi mở mắt mới vỏn vẹn đúng một tiếng.Cô nghe thấy tiếng động, quay lại thì thấy Chu Thư Đồng đang cột tóc.

“Cậu định đi đâu vậy?”Chúc Nam Tinh hỏi.

“Tớ về nhà đây!” Chu Thư Đồng nói:”Tớ và Tôn Dương qua đây chỉ xem cậu một chút thôi. Hiện tại cũng không có gì,mặc dù có bị thương, nhưng có Kỳ Hạ ở đây tớ cũng yên tâm!”

Chúc Nam Tinh nghĩ nghĩ, xốc chăn lên, nhàn nhạt nói:”Tớ về cùng cậu!”

“Hả?” Chu Thư Đồng có chút bối rối.

Không đợi cô ấy hỏi, Chúc Nam Tinh đã xỏ dép đi ra ngoài. Thực ra cô cũng không mang theo nhiều thứ,chỉ có một chiếc vali rất nhỏ.Mùa đông nên không cần thay quá nhiều quần óa.

Trong phòng khách Tôn Dương cũng đã thu xếp xong xuôi. Cậu nhìn thấy Chu Thư Đồng liền nói:”Đi thôi!”

Chu Thư Đồng im lặng chỉ vào Chúc Nam Tinh, mếu máo tỏ vẻ tình huống có biến.Tôn Dương không hiểu, thấy Kỳ Hạ từ trong phòng tắm bước ra hỏi:”Sao vậy?”

Chu Thư Đồng như kiếm được cứu tinh:”Bọn tôi phải đi, Tinh Tinh cũng muốn theo về, nhưng tôi thấy tay của cô ấy___”

“Cậu muốn về?”Kỳ Hạ ngắt lời Chu Thư Đồng, nhìn về phía Chúc Nam Tinh. Chúc Nam Tinh nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Hạ.Đột nhiên cả hai cùng nhớ tới lời Chúc Nam Tinh từng nói.

Cô nói rằng, sau này Hoa Thành chính là nhà của cậu, khi nào về sẽ đưa Kỳ Hạ theo cùng. Sau một hồi im lặng, Chúc Nam Tinh nhìn Kỳ Hạ gật đầu:”Thôi, tôi về đây!”

Kỳ Hạ không hề do dự:”Được, tôi tiễn cậu!”

Sau khi thu dọn đồ đạc xong,Chúc Nam Tinh xách vali lên taxi cùng Tôn Dương và Chu Thư Đồng.Cánh cửa đóng lại và chiếc xe di chuyển về phía trước.Trong gương chiếu hậu, bóng dáng Kỳ Hạ càng ngày càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn không thấy đâu.

Trong nháy mắt, Chúc Nam Tinh nước mắt rơi như mưa.

Thực tế không phải là cô không thể bước vào thế giới của Kỳ Hạ.

Mà là Kỳ Hạ không muốn cô bước vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN