Tôi sẽ cưới - Chương 2. Kí ức năm 17 tuổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Tôi sẽ cưới


Chương 2. Kí ức năm 17 tuổi


Đi được một đoạn đường khá dài cô chợt đứng lại nghi hoặc nhìn xung quanh như tìm kiếm nhưng cũng như đang cố nhớ xem mình đã quên cái gì nhưng thật sự không nhớ. Cô lắc đầu, thôi quên đi. Lúc nào cũng vậy chuyện gì đã quên cô đều không cố nhớ lại nhưng với một số chuyện cô đã cố quên nhưng thật sự không thể nào quên được. Có lẽ nó đã trở thành một phần cuộc sống của cô.

Nghĩa trang họ Mạc, bia mộ Mạc Tề Phi.

Đã 7 năm trôi qua, 7 năm kể từ cái ngày Mạc Tề Phi ra đi, mỗi khi đọc lên cái tên ấy trái tim cô lại quặn thắt từng cơn, từng cơn. Nó như bị người ta bóp chặt đến nỗi chẳng thể hô hấp, như bị người ta dùng dao nhọn từng đường rạch nát vậy.

Nhìn bức ảnh ấy cô dường như lại quay về thời điểm 8 năm về trước:
Trong sân vận động của ngôi trường trung học 1 năm sinh cao chừng 1m72, làn da trắng mịn màng khiến cho nữ sinh cũng phải ghen tị với đôi môi đẹp thật là một chàng trai hoàn hảo đang ôm quả bóng rổ chạy đến trước mặt một nữ sinh xinh đẹp làn da trắng mịn màng ngũ quan tinh xảo đặc biệt cô có đôi mắt biết nói.

Chàng trai cười đón lấy chai nước từ tay cô gái rồi ngồi xuống cạnh cô.

” Sao lúc nào cũng chơi đến mồ hôi nhễ nhại thế này? Không biết vì sao? Suốt ngày chỉ thấy chơi thôi.” Cô gái nhẹ giọng trách mắng nhưng trong đó lại tràn ngập sự vì cưng chiều yêu thương cùng quan tâm. Chàng trai cười lấy lòng sáng lại gần cô gái nói: “Vì đó là đam mê”.

Cô nhăn mày
“Đam mê…Hứ… Đam mê có ăn được không, có no bụng không, đam mê có đưa nước cho cậu không, có giàu được không?”

“Chắc chắn có”. Chàng trai khẳng định: “Thỏ nhỏ chỉ cần chờ tớ đến năm 25 tuổi tự sẽ chứng minh cho cậu thấy đam mê cũng có thể ăn cũng có thể nhìn thấy và có thể giàu.”

Cô gái không nói gì. Chàng trai lại nói tiếp: “Thỏ nhỏ cậu hứa ở bên cạnh tớ chờ tớ đến năm 25 tuổi chứ?”.

“Ưmk…. Để xem nào… 25 tuổi cũng 9 năm nữa cứ đấy”. Cô gái ra vẻ nghĩ ngợi rồi như tự nói với mình.

” Cậu có hứa không?”, chàng trai sốt ruột hỏi.

” Hứa. Cậu muốn thế nào thì thế ấy”.

“Thật chứ?”

” Thật. Tớ sẽ chờ cậu đến năm 25 tuổi nhưng chỉ để lúc ấy thôi quá một ngày cũng không được được”.

” Là câu nói đấy nhé, nhất định phải nhớ đấy”. Chàng trai vui mừng.

“Nhưng nếu đến lúc đó tớ già, tớ xấu thì phải làm sao?”

“Không sao, dù sao với tớ cậu luôn đẹp nhất. Đợi đến lúc tớ trở thành một tuyển thủ bóng rổ giỏi nhất thế giới tớ sẽ đứng trên bục vinh quang mà tuyên bố với cả thế giới cậu là của tớ, là người con gái duy nhất mà Mạc Tề Phi yêu và nhất định sẽ lấy làm vợ, là bà xã xinh đẹp nhất”.

“Hứ….. Ai là vợ cậu chứ, mơ tưởng”. Cô gái bày ra bộ mặt khinh bỉ nhưng trên gương mặt lại tràn ngập hạnh phúc, đôi mắt chất chứa ý cười.

Ngày ấy cô cứ nghĩ họ cứ như vậy, vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, cứ thế bên nhau đến già, cùng vui vẻ bên con cháu, sống một cuộc sống khiến bao người ghen tị. Đâu ai ngờ…..

Bây giờ, Mạnh Hiểu Phù có thể chấp nhận với sự ra đi của người ấy nhưng để làm được như vậy cô đã từng trải qua quãng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời.

Suốt những năm Mạc Tề Phi mới bỏ cô lại một mình, mỗi năm đến ngày giỗ của anh luôn có một cô gái ở bên cạnh ngôi mộ ấy suốt cả một ngày dài.

Cô khóc, cô nói rất nhiều như nói cho người ấy nghe lại như là tự nói cho mình nghe. Mỗi năm cô đều lặp lại những lời nói ấy:
“Mạc Tề Phi, cậu nói chờ cậu đến năm 25 tuổi cậu sẽ cho tớ biết cậu sẽ được thực hiện như thế nào. Câu nói chờ cậu đến năm 25 tuổi cậu sẽ cầu hôn tớ, cậu nói sẽ tuyên bố với toàn thế giới tớ là vợ cậu.
Đều là nói dối, đều là nói dối….” Cô vừa khóc vừa lặp đi lặp lại.
Tề Phi, thỏ con chờ cậu mệt lắm rồi. Khi nào thì cậu mới thực hiện lời hứa đây.
Mạc Tề Phi, tớ thật ghét cậu. Cậu cứ mãi như vậy bỏ tớ mà đi, cứ như vậy chẳng còn quan tâm tới tớ nữa.
Mạc Tề Phi tớ già thật rồi nếu cậu không tới cưới tớ tớ sẽ lấy người khác đấy.
Mạc Tề Phi, cậu thì tốt rồi, giờ cậu chẳng còn lo lắng buồn phiền gì nữa tất cả đều do tôi gánh vác, chịu đựng cả…. Cô gần như hét lên
Tề Phi, xin lỗi, xin lỗi là do tôi hại cậu, đều là do tôi hại cậu. Nếu lúc đó tôi không nằng nặc đòi ăn chocolate thì cậu sẽ không đi, cậu sẽ không, sẽ không, sẽ không….”

Dường như những từ ấy còn làm cô đau hơn bất cứ vết thương nào. Dường như nỗi đau, sự kìm nén bấy lâu đã không thể con giữ được nữa.

Mạnh Hiểu Phù như vớ được ngọn cỏ để thổ lộ tâm trạng đang ngập chìm trong đau khổ, tiếc nuối, tự trách. Khóc mệt rồi cô ngủ thiếp đi bên cạnh bia mộ của Mạc Tề Phi. Cô lại mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ ấy cô dường như lại thấy Mạc Tề Phi, thấy Mạnh Hiểu Phù, thấy tất cả mọi thứ tươi đẹp của tuổi 17 ấy. Mạnh Tề Phi vẫn đam mê bóng rổ, nụ cười vẫn đẹp, vẫn chân thực như vậy. Cô vẫn là tiểu thư xinh đẹp, ngây thơ, vui vẻ, thích ngắm nụ cười ấy. Mọi người vẫn ngưỡng mộ cô may mắn và cô vẫn ngày ngày nghe Mạc Tề Phi gọi cô là thỏ nhỏ… thỏ nhỏ…

“Bạch Cốt Tinh, Bạch Cốt Tinh….”

Tiếng gọi của Trương Lệ như gọi cô trở về với cuộc sống thực tại. Cô giật mình quay lại hơi ngạc nhiên khi thấy Lệ Lệ. Nhưng người phải giật mình, hoảng hốt hơn là Trương Lệ bởi trên gương mặt cô không còn là vẻ xinh đẹp, kiều diễm hằng ngày mà là gương mặt đẫm nước mắt.

“Cậu sao vậy?” Trương Lệ hỏi nhưng trong lòng cô lại đã có đáp án.

” Không sao. Tớ ổn mà”. Cô vẫn luôn tự mình chịu đựng nỗi đau như thế, vẫn không muốn người khác thương hại mình. Điều đó lại là điều mà Trương Lệ lo lắng nhất, cô sợ sẽ có một ngày Mạnh Hiểu Phù không chịu đựng nổi.

“Nhưng sao cậu lại ở đây?” Mạnh Hiểu Phù hỏi.

“Tớ tìm cậu đi ăn sáng?” Trương Lệ tinh nghịch đáp.

Cô xem đồng hồ trên tay : 10:25am, không phải chứ muộn vậy rồi sao, cô thật không nhớ là mình còn có hẹn với Lệ Lệ, cô cười áy náy.

“Vậy bây giờ chúng mình đi”.

“Được giờ tụi mình đi ăn sáng”. Trương Lệ cố gắng làm cô vui lên.

“Được rồi, được rồi, mình mời cậu đi ăn. Đi thôi, dẫn cậu đi ăn ngon”.

Trương Lệ chạy lại khoác vào tay cô. “Cậu là tốt nhất”.

“Không dám, không dám, tốt đủ dùng”.

“Hứ…. lại nữa”. Trương Lệ đẩy cô ra bước nhanh trên con đường dẫn ra ngoài nghĩa trang.

Mạnh Hiểu Phù nhìn bóng Lệ Lệ. Cô hiểu Trương Lệ và Trương Lệ cũng hiểu cô chính vì thế cô biết bạn thân của cô luôn lo lắng cho cô. Cô biết hôm nay cô ấy đến đây cũng là vì lo lắng cô lại ngồi ngây ngốc ở đây cả ngày rồi lại tự làm mình đau. Cô biết điều đó và luôn luôn cảm ơn cô ấy vì điều đó.

“Chờ tớ với nào”. Cô gọi Lệ Lệ rồi khoác tay cô ấy cùng ra khỏi nghĩa trang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN